Nữ Chính, Đừng Tưởng Tôi Sợ Cô!!!

Chương 10


Đọc truyện Nữ Chính, Đừng Tưởng Tôi Sợ Cô!!! – Chương 10

Trời sinh Âu Tử Tuyết cũng không phải kẻ hay để ý nhiều, mới đi được một đoạn, cô đã quẳng
chuyện vừa rồi ra khỏi đầu. Thực ra vừa rồi cô có chút thưởng thức nam
nhân đó, định cùng hắn kết bạn một hồi, nhưng mà hắn không chịu thì thôi vậy. Cô cũng không phải kẻ thèm khát tình bạn đến nỗi năn nỉ cầu xin
hắn làm bạn với mình. Lại nghĩ đến đống truyện vừa càn quét được hôm
nay, tâm trạng cô tức thì tốt hơn rất nhiều. Hắc hắc, tối nay tha hồ mà
đọc rồi. Nhưng mà nếu chỉ đọc không thì sẽ buồn ngủ lắm, có thêm thứ gì
nhấm nháp thì tốt hơn. Thế là Âu Tử Tuyết đổi hướng, đi đến cửa hàng
thức ăn nhanh mua một bì lớn gà viên và một bì lớn khoai tây chiên, sau
đó ghé cửa hàng tạp hoá mua thêm một chai pepsi cỡ bự, trong lòng thật
cảm khái. Không ngờ ở đây cũng có KFC và pepsi nữa, chẳng lẽ giám đốc
hai hãng này xuyên đến đây lập ra à??? Nếu có dịp phải tìm hiểu thêm mới được.

Trời đã bắt đầu sẩm tối, Âu Tử Tuyết vắt chân lên cổ mà
chạy cho kịp bữa tối. Nếu như về trễ thì sẽ bị anh hai ca cho một bài
đến ù tai mất. Cô tuyệt đối không muốn chuyện này xảy ra a!!!

Mười phút sau, Âu Tử Tuyết cuối cùng cũng về tới nhà. Phù, may mà anh hai
vẫn chưa về. Âu TửTuyết phóng thẳng lên phòng thiên đường cất mớ
truyện vừa mua đi, sau đó về phòng mình thay đồ tắm rửa. Thả lỏng người
ngâm mình vào bồn nước nóng siêu bự, Âu Tử Tuyết cảm thấy thật thoải
mái. Kiếp trước cô vẫn luôn mơ ước có được một cái bồn tắm lớn như thế
này, bây giờ cuối cùng cũng trở thành sự thực rồi.

Thoả thích
ngụp lặn, nghịch nước một hồi, Âu Tử Tuyết mới luyến tiếc rời khỏi bồn
tắm. Thay một bộ đồ lửng ở nhà màu trắng in hình một con gấu con đáng

yêu, sau đó xuống bếp phụ dì La nấu bữa tối.

Sáu giờ rưỡi tối, Âu Thiên Lãnh và Âu Tử Kỳ mới về đến nhà, tắm rửa qua loa một chút rồi
xuống dùng bữa. Âu Tử Kỳ gắp cho cô một miếng thịt bò lớn, bảo:

-Tiểu Tuyết, em còn chưa khoẻ hẳn đâu, ăn nhiều một chút đi.

Âu Tử Tuyết thật ngoan ngoãn ăn hết miếng thịt kia, lại gắp cho Âu Tử Kỳ một cái cánh gà, cười tủm tỉm:

-Anh hai, ăn cánh đi. Ăn cánh để sau này bay cao bay xa, phát triển công ti cho tốt, tiện thể tìm chị dâu cho em luôn.

Nói xong còn nháy mắt một cái, khiến Âu Tử Kỳ mặt có chút đỏ lên. Âu Thiên
Lãnh ngồi bên khúc khích cười, con gái ông sau lần đó liền trở nên thật
tốt, hoạt bát hơn trước đây nhiều. Đang nghĩ vẩn vơ thì thấy con gái
cưng gắp cái đầu gà bỏ vào chén mình, cười tủm tỉm một lần nữa:

-Ba là chủ gia đình, ăn cái đầu nha. Ăn xong phải khoẻ mạnh sống lâu với bọn con nữa đấy.

Âu Thiên Lãnh cảm động đến suýt rơi nước mắt, lập tức cầm đầu gà lên gặm,
miệng liên tục khen ngon. Con gái ông thật ngoan, đúng là có hiếu mà.
Một bữa cơm này, ba người ăn thật vui vẻ. Âu Tử Tuyết cười rất nhiều,
còn không ngừng trêu chọc khiến Âu Tử Kỳ liên tục đỏ mặt. Mà ba lại còn ở một bên hùa theo khiến anh thực sự dở khóc dở cười, nhưng trong lòng
cũng dâng lên một niềm vui kỳ lạ. Trước đây Tiểu Tuyết lúc nào cũng chỉ
biết đến tiểu tử họ Hàn kia, không nghĩ gì đến gia đình. Nhưng bây giờ
thì tốt rồi, Tiểu Tuyết bây giờ thay đổi rồi, lúc nào cũng quan tâm tới

mọi người trong nhà, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn nữa. Cả tên tiểu tử họ
Hàn kia cũng bị Tiểu Tuyết đá văng rồi. Mẹ à, mẹ ở trên đó cũng thấy
đúng không? Tiểu Tuyết cuối cùng cũng trưởng thành rồi.

Bữa ăn
kết thúc, Âu Tử Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên căn phòng thiên
đường của mình và bắt đầu đọc truyện. Cuốn đầu tiên cô đọc là một cuốn
tiểu thuyết ngôn tình xuyên không. Ân, viết cũng không tệ, nữ chính rất
thông minh, y như cô vậy. Nhưng mà võ công kém hơn cô quá nhiều, chỉ
thông minh trong việc chính trị và thương trường thôi. Tổng kết lại vẫn
kém cô xa lắc. Không thể không nói, trường học thật là một nơi đáng sợ,
vẻn vẹn hai năm liền dưỡng một sát thủ lạnh lùng như cô trở nên tự luyến thế này. Nếu để mấy tên đồng nghiệp kiếp trước thấy được, e rằng bọn
hắn sẽ nhìn đến rớt con mắt mất.

Mới đọc xong có một cuốn, bụng
cô liền thấy chút đói rồi. Cổ họng cũng có điểm hơi khát nữa. Cô với tay lấy chai pepsi trong tủ lạnh ra, tu một hơi dài, sau đó mò xuống bếp
bật lò vi sóng hâm lại gà viên, đem tương ớt trộn đều vào rồi phóng
ngược lên phòng. Đọc truyện, ăn gà viên, uống nước ngọt, Âu Tử Tuyết
thật sự cảm khái. Nhân sinh thực tốt đẹp a~~

Ở một nơi nào đó,
Lục Sắc Vi đang nằm trên giường cùng một nam nhân tướng mạo tương đối
bình thường, vẻ mặt nhu tình xen lẫn chút đắc ý và độc ác:


-Anh
họ, anh yên tâm, mấy tên thiếu gia nhà giàu đó chẳng qua chỉ là những kẻ ngu ngốc thôi, đều bị em mê hoặc cả rồi. Đợi thời cơ chín muồi, chúng
ta liền tìm cách khử bọn hắn đi, đoạt lấy mấy tập đoàn đó, thành lập tập đoàn lớn nhất thế giới cho hai chúng ta.

Nam nhân kia vẻ mặt hài lòng, dang tay ôm chặt Lục Sắc Vi, khuôn mặt tuy dịu dàng, nhưng đáy mắt ẩn sâu mấy phần chán ghét, nói:

-Vi nhi, cực khổ cho em rồi. Đợi sau này kế hoạch thành công, anh nhất định sẽ bù đắp lại tất cả cho em.

Lục Sắc Vi vẻ mặt ngọt ngào vùi đầu vào ngực nam nhân, ngoan ngoãn như một con mèo con, lí nhí:

-Anh họ, em…em muốn…

Nam nhân nở nụ cười dâm đãng, đưa tay bóp lấy tiểu bạch thỏ khiến cô ta rên lên mấy tiếng.

-Vi nhi, em thật dâm quá nha, tối nay để anh chơi chết em.

Dứt lời liền xé toang quần áo mà lao vào. Trong phòng không ngừng vang lên
những tiếng rên dâm mỹ cùng tiếng da thịt va vào nhau. Dưới sự tiến công mãnh liệt của nam nhân, Lục Sắc Vi rên rỉ không ngừng, trong lòng cảm
thấy thật thỏa mãn. Vì anh họ, cô ta nhất định phải nhanh chóng bắt lấy
toàn bộ những nam nhân kia vào tay, sau đó tận hưởng cuộc sống hai người mới được.

Quay trở lại biệt thự Âu gia, Âu Tử Tuyết sau khi xem
phim, ăn uống, đọc truyện đến chán chê, liền bắt đầu suy nghĩ kế hoạch
lột mặt nạ nữ chủ. Nếu là lúc bình thường, cô cũng lười đụng tới nữ chủ
làm gì. Nhưng theo nguyên tác, nữ chủ sẽ quyến rũ một dàn nam chủ, sau
đó chèn ép Âu thị tới mức phá sản nên lần này cô nhất định phải xen vào.

Tính toán một chút, thế giới này tổng cộng sáu cái thế gia, bao gồm Âu gia, Hàn gia, Lưu gia, Nam Cung gia, Lãnh gia, Diệp gia. Trong
số này, Nam Cung gia tuyệt đối đứng đầu, sở hữu thế lực hắc đạo vô cùng

mạnh mẽ. Diệp gia đứng thứ hai, có thế lực kinh tế vô cùng khủng khiếp,
đặc biệt từ sau khi con trai Diệp tổng là Diệp Thần lên tiếp quản sự
nghiệp thì phát triển càng kinh khủng hơn, cơ hồ là lũng đoạn gần 1/4
nền kinh tế thế giới. Còn lại bốn nhà Âu, Hàn, Lưu, Lãnh thì tương đương với nhau, không phân được thấp cao.

Những người mà nữ chủ quyến
rũ được gồm Hàn Thiên Lãnh của Hàn gia, hai anh em Lưu Lâm Tuyền và Lưu
Lâm Chiến của Lưu gia, Lãnh Lăng của Lãnh gia, cuối cùng là Nam Cung
Ngạo của Nam Cung gia. Tổng cộng năm người, cũng không có nhiều lắm, vẫn nằm trong phạm vi ứng phó được. Cái gì mà kế hoạch phát triển tập đoàn, cô không biết, đều để cho anh hai và ba là được rồi. Nhiệm vụ của cô là lật mặt nữ chủ, tránh cho Âu thị bị đám nam chủ chèn ép. Nếu thật không lật mặt được nữ chủ, vậy liền đem nàng ta cắt tiết luôn là xong. Nhưng
như vậy sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối, vạn nhất đám nam chủ điều tra
được thì không hay chút nào. Đây là hạ sách cuối cùng, nếu không phải
thật sự cần thiết, cô cũng không muốn dùng làm gì.

Nhưng mà nghĩ
lại, thật không biết đám nam chủ kia là ngu ngốc hay là do bàn tay vàng
của tác giả nên mới không nhận ra sự giả tạo của nữ chủ nữa. Nữ chủ cũng không phải kẻ tốt đẹp gì, sau khi quyến rũ xong liền khử các nam chủ,
đoạt lấynhững tập đoàn kia vào tay, sau đó cùng người anh họ mà mình
yêu sống hạnh phúc tới cuối đời.

Âu Tử Tuyết cẩn thận suy nghĩ
một chút, trong truyện viết, nữ chủ lúc nhỏ bị người nhà ruồng bỏ, sau
đó được người anh họ này cứu giúp nên mới đem lòng yêu thương. Vừa nghe
người anh họ kia nói muốn thâu tóm sáu thế gia lớn vào tay, cô ta liền
không ngần ngại đi quyến rũ đám nam chủ kia, thành toàn ước mơ của anh
ta. Nhưng cô đọc truyện thì thấy người anh họ kia rất giống cô ta, thật
giả tạo. Xem chừng cuối cùng nữ chủ cũng không phải cùng anh họ sống
hạnh phúc đến cuối đời như trong truyện viết rồi. Hắc hắc, thật thú vị.
Cô thật tò mò sau khi mình xuyên đến đây, mọi thứ sẽ thay đổi như thế
nào đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.