Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta


Đọc truyện Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ – Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta

Liêu sứ quân phong trần mệt mỏi chạy tới thành Lạc Kinh, một ngày này đến nơi vừa lúc tuyết rơi. Thấy tường thành cao lớn của Lạc Kinh gần trong gang tấc, Liêu sứ quân cũng không có ý tứ dừng lại tạm lánh gió tuyết, vẫn mang theo người hầu cưỡi ngựa chạy như điên, chuẩn bị một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, trong vòng hôm nay đuổi tới nơi. Hơn mười con ngựa giống như gió xoáy, gào thét xẹt qua quan đạo, đạp tuyết đọng trên đường thành một mảnh lầy lội.

Tới phụ cận tường thành, Liêu sứ quân đầu tiên dừng ngựa, xoay người nhảy xuống, hắn vừa mới chuẩn bị lấy ra công văn biểu lộ thân phận, liền có một hoạn quan áo lam mang theo người đi lên đón, cười ngâm ngâm hỏi: “Chính là Liêu sứ quân?”

Liêu sứ quân kinh ngạc, trầm ổn gật đầu nói: “Đúng vậy, không biết hoạn quan là……?”

Xác nhận thân phận, hoạn quan tươi cười càng thêm ấm áp, thái độ thận trọng, hành lễ nói: “Nô hầu hạ bên cạnh bệ hạ, biết được mấy ngày gần đây Liêu sứ quân sẽ đến kinh, nô đã chờ đợi ở đây mấy ngày, rốt cục là chờ được Liêu sứ quân. Hà Hạ cách Lạc Kinh khá xa, Liêu sứ quân một đường tới đây thật là vất vả, nơi này gió lớn, Liêu sứ quân thỉnh đi bên này, tới xe ngựa uống ly trà nóng nghỉ chân một chút, sau đó liền cùng nô tiến cung thôi.”

Liêu sứ quân được hắn dẫn vào trong thành Lạc Kinh, vệ binh thủ vệ đến công văn vào thành của bọn họ cũng chưa xem đã cho đi. Tuy rằng hoạn quan trước mặt tươi cười dễ thân, thái độ ôn hòa, nhưng Liêu sứ quân trong lòng vẫn nghi ngờ thật mạnh, cho tới bây giờ hắn còn không biết bệ hạ triệu mình nhập Lạc Kinh đến tột cùng là vì cái gì, vốn định tới Lạc Kinh sẽ tìm bạn cũ trong kinh hỏi thăm một vài, ai ngờ vừa đến đã gặp gỡ hoạn quan này, lập tức dẫn hắn vào cung.

Bức thiết như thế, đến tột cùng là vì sao?

Liêu sứ quân càng nghĩ càng là lo lắng, không khỏi lặng lẽ dò hỏi hoạn quan, hoạn quan kia chỉ cười: “Tâm tư của Bệ hạ, nô làm sao biết được, bất quá Liêu sứ quân cứ yên tâm, theo nô xem, không phải là chuyện xấu. hiện giờ trong cung Quý Phi độc được thánh sủng, nói không chừng chỉ là tưởng niệm ngài, bệ hạ mới có thể triệu ngài đến.”

Liêu sứ quân: không quá khả năng chỉ là bởi vì loại việc nhỏ này, khẳng định còn có nguyên nhân khác càng quan trọng!

Nữ nhi của hắn, chính hắn biết, trong xương cốt kỳ thật rất lười, nữ tử thế gia cần phải học tài nghệ, những thứ cần học nàng có thể toàn bộ buông bỏ, không muốn mất sức đi làm cái gì, trừ lớn lên đẹp ra, thật sự không có ưu điểm gì đáng giá nhắc tới. hắn nghe nói mỹ nhân trong cung không chỉ có dung mạo giảo hảo, còn có tâm cơ thâm trầm, lại có một hoàng đế hung tàn ham mê giết người, nghĩ như thế nào nữ nhi hiện tại đều là ở trong nước sôi lửa bỏng, người khác truyền cái gì Liêu Quý Phi được thánh sủng, hắn trong lòng là một nửa không tin một nửa lo lắng, còn không biết nữ nhi trong thời gian này gặp bao nhiêu tội, muốn ở trong cung sống yên, sợ là phải trở nên hoàn toàn thay đổi.

Càng nghĩ, Liêu sứ quân càng chua xót khó nhịn. Cũng không biết vừa đi thế này, sẽ nhìn thấy một nữ nhi tiều tụy như thế nào.

trên đường đi đến cung thành, đi ngang qua Đoạn trạch. Liêu sứ quân kinh ngạc phát hiện trước cổng lớn treo đèn lồng trắng, nếu là người bình thường qua đời, trong đại gia tộc như Đoạn gia, đó là đèn lồng trắng cũng không tư cách treo, nói vậy nhân vật qua đời tất nhiên là có thân phận.

“không biết trong phủ Đoạn lão thái phó, là người phương nào qua đời?”

Hoạn quan đúng lúc bày ra biểu tình thương xót tiếc nuối, “Là nhị tử của Đoạn thái phó, mấy ngày trước đây bị bệnh cấp tính qua đời, Đoạn thái phó tuổi này người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thương tâm bệnh không dậy nổi, đã ở nhà tĩnh dưỡng, sự vụ trong triều đều vô tâm trông nom.”


Liêu sứ quân cùng vị Đoạn lão thái phó này cũng không quen biết, Đoạn gia đại gia tộc nhiều thế hệ ở Lạc Kinh, không giống Liêu gia chỉ là gia tộc Hà Hạ bên kia, trên cơ bản không có lui tới —— chủ yếu là người ta chướng mắt bọn họ. Cho nên Liêu sứ quân cũng chỉ cảm thán theo một câu, chưa từng để ý nhiều.

Vào cung, thay đổi là vị hoạn quan áo tím tiến đến chiêu đãi, nhìn qua thân phận càng cao hơn, nhưng thái độ càng thêm thân thiện.

“Liêu sứ quân đã tới, Quý Phi ngóng trông ngài, hỏi rất nhiều lần! Chúng ta bây giờ liền đi gặp Quý Phi.”

Liêu sứ quân chần chờ, “Ta có cần đi bái kiến bệ hạ trước?”

Hoạn quan cười tủm tỉm nói: “không cần, bệ hạ phân phó, ngài nếu đã đến, chỉ đi trước gặp Quý Phi cũng được.”

Tuy rằng như vậy có chút không hợp lễ nghi, nhưng nếu hoàng đế nói như thế, Liêu sứ quân cũng chỉ có thể theo lời đi gặp nữ nhi trước. hắn trong lòng xác thật nhớ mong vô cùng, tâm thần không yên đitheo hoạn quan về phía trước, cũng chưa quá chú ý hoạn quan dẫn mình tới nơi nào, chờ đến hoạn quan kia dừng bước chân lại, đứng ở một chỗ cửa điện chắp tay với hắn, Liêu sứ quân mới phản ứng lại, nhìn cửa điện kia.

“Đây…… Đây tựa hồ là nội điện bệ hạ vẫn ở?” Liêu sứ quân nghi hoặc, không phải nữ nhi muốn gặp hắnsao, sao không mang hắn đi chỗ Quý Phi ở, ngược lại tới nội điện nơi bệ hạ nghỉ ngơi?

Hoạn quan tiếp tục cười giải thích: “Liêu sứ quân không cần hoài nghi, Quý Phi đó ở trong điện chờ ngài.”

Hỏi nhiều vô ích, Liêu sứ quân nhấc chân đi vào trong điện, nhìn thấy nữ hầu cung nhân theo thứ tự hành lễ, dẫn hắn tới trước giường.

Liêu sứ quân: “……”

Liêu Đình Nhạn hơn nửa thân mình nằm liệt trên giường, cơ hồ chôn ở trong đệm lông cáo, dưới chân nhét một cái lò sưởi bộ dáng kỳ quái, trên người còn có chăn gấm mềm nhẹ, tư thế rất là tùy tiện khôngkềm chế được, phi thường không ra thể thống gì. Nếu không phải trên bàn nhỏ bên cạnh còn bày các loại mứt ăn vặt, sắc mặt nữ nhi cũng thật sự quá tốt, Liêu sứ quân đã phải cho rằng tư thế này của nàng là tê liệt, cho nên nằm ở kia dậy không nổi.

Bất quá, hắn đồng thời nhớ tới lời đồn nào đó, đôi mắt nhìn đến bụng nhỏ của nữ nhi, tâm tình phức tạp hỏi nàng, “Quý Phi chính là có thai?” Cho nên mới là một bộ dáng dưỡng thai.


Liêu Đình Nhạn vốn dĩ nằm liệt sắp ngủ, nghe nói phụ thân đi vào, lúc này mới có tinh thần, từ trêngiường ngồi dậy, còn chưa hỏi han tử tế tình hình gần đây, đã bị phụ thân nện vào đầu một câu như vậy, tức khắc trầm mặc.

Lời đồn này sao càng truyền càng rộng, rốt cuộc còn có ai tới quản hay không!

“Khụ, phụ thân không cần tin lời đồn bên ngoài, nữ nhi vẫn chưa mang thai.” Liêu Đình Nhạn nghiêm nghị bác bỏ, sau đó cho người chuyển đôn nhỏ lót đệm mềm đến, “Phụ thân ngồi xuống nói chuyện đi.”

“Phụ thân thời gian này có tốt không? một đường tới đây hẳn là vất vả, nhìn còn gầy đi.” Liêu Đình Nhạn vẫn thực quan tâm Liêu sứ quân làm phụ thân mình mấy năm, không ngừng hỏi han.

Liêu sứ quân nhất nhất đáp lại, cũng muốn hỏi nàng vài câu, nhưng nhìn gương mặt nàng rõ ràng ăn nhiều béo lên, hắn lại cảm thấy không mở miệng được. nói chung, hắn nên nói một câu “Con cũng gầy” linh tinh. Ở trên đường hắn vẫn luôn tưởng tượng cảnh gặp mặt nữ nhi, hai cha con chúng ta nói những lời chua xót này, nhưng hiện tại nhìn thấy người thật, hắn vô pháp che lương tâm nói ra.

hắn không thể không thừa nhận, nữ nhi khả năng thật sự sống không tồi, bởi vì nhiều năm như vậy hắncũng không nuôi béo được nữ nhi, vào cung còn không đến một năm, toàn bộ đều béo đến mắt thường có thể thấy được.

“Phụ thân có muốn ăn mứt này hay không? Khá ngon, lần trước phía nam tiến cống, cho người làm ra.”

Liêu Đình Nhạn mở miệng, nữ hầu ở một bên làm bình hoa liền tiến lên đưa mứt cho Liêu sứ quân, nhìn một hàng thức ăn trong tầm tay, Liêu sứ quân thật sự đau đầu: “Quý Phi, ngày thường cũng đãi khách như thế này?”

Liêu Đình Nhạn nghe ra không tán đồng trong giọng nói của phụ thân, nghi hoặc hỏi hắn: “Phụ thân không thích ăn mứt?” rõ ràng năm rồi vào đông hắn thích nhất ăn mứt này nọ.

Liêu sứ quân: Căn bản không phải là chuyện mứt!

hắn lo lắng nhìn nữ nhi: “Lúc con ở trong nhà còn tốt xấu biết chút quy củ, sao bây giờ vào cung ngược lại không đúng mực, ta tuy là phụ thân con, nhưng hiện giờ thân phận bất đồng, con cũng không nên nằm liệt trên giường nói chuyện như thế, chẳng phải là ảnh hưởng uy nghi?”


Đúng vậy, trước kia nữ nhi ở nhà tuy rằng cũng lười, nhưng tốt xấu biết ngồi dậy ăn, lúc gặp khách cũng sẽ ngồi ngay ngắn, hiện tại tốt rồi, ngày mùa đông nằm ở trên giường ăn, đây chính là nội điện của hoàng đế! Hoàng đế tùy thời sẽ tiến vào, nếu nhìn thấy nàng cái bộ dáng không quy củ này, khôngthích nàng thì làm sao bây giờ!

Lão phụ thân rầu thúi ruột.

Liêu Đình Nhạn nhất thời còn không phát hiện hành vi của mình có gì không đúng, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, thầm mắng một tiếng tổn thọ. Nàng là thật không chú ý, trong thời gian này đại bộ phận nàng đều thoải mái dễ chịu nằm liệt chỗ này, Tư Mã Tiêu cũng thường cùng nàng nằm liệt với nhau, căn bản không ai dám nói nàng một câu không đúng, nàng đã thành thói quen. Hơn nữa nàng cũng khôngcần đãi khách, phải biết rằng hiện tại trên cơ bản chính là nàng ở trong nội điện của Tư Mã Tiên, ai không muốn sống dám đến chỗ nàng làm khách, nơi này hoàn toàn trở thành địa bàn của nàng, đương nhiên là muốn thế nào liền như thế ấy.

Tư Mã Tiêu người này thật là, dễ dàng dạy hư người ta. Liêu Đình Nhạn không có áp lực tâm lý mà khiển trách Tư Mã làm nũng một trận, người lại vẫn như cũ nằm liệt trên giường không nhúc nhích, “Phụ thân yên tâm, bệ hạ tự mình mở miệng cho phép con như thế.”

Lời này vừa ra, Liêu sứ quân dù có bao nhiêu không tán đồng cũng đều chỉ có thể nuốt vào. hắn còn có thể làm sao bây giờ đây, cũng không thể khiển trách hoàng đế đi. Nữ nhi hiện giờ là Quý Phi, hắn cũng không thể vì chuyên này nói thêm cái gì.

Lão phụ thân mạc danh có loại nữ nhi tìm được chỗ dựa, chính mình không quản được nàng, chỉ có thể bi thương nhìn nàng vô pháp vô thiên.

Liêu Đình Nhạn sờ sờ cái mũi, cảm thấy phụ thân khẳng định lại ở trong lòng bức bức cái gì, nàng nhìn ra hắn lo lắng, moi hết cõi lòng mà an ủi, “Phụ thân người không cần lo lắng cho con, người xem hiệntại con sống rất tốt, bệ hạ rất sủng ái con.”

Trải qua sự kiện đại bí mật lần trước, dù Liêu Đình Nhạn hay là Tư Mã Tiêu, ở chung đều càng thả lỏng, thí dụ như Liêu Đình Nhạn hiện giờ cái dạng lười nhác này, lúc trước nàng ít nhất sẽ không ở trêngiường Tư Mã Tiêu ăn cái gì. Đều là bởi vì Tư Mã Tiêu không hề có điểm mấu chốt mà thiên y bách thuận, sắp dưỡng phế nàng rồi.

Liêu sứ quân nghe nữ nhi nói lời này, cũng không cảm thấy yên tâm, ngược lại hắn càng thêm lo lắng. Trong lòng nghĩ đến những mỹ nhân họa quốc tiền triều, nói là họa thủy, kỳ thật đều là nữ tử đáng thương, may mắn được quân vương sủng ái thôi, nhưng một khi xảy ra chuyện, các nàng liền thành ngọn nguồn của hết thảy bi kịch, bị người ta thóa mạ, cứ như thể mất nước đều đơn giản từ một nữ tử nho nhỏ đó.

hắn thật sự không muốn nữ nhi cũng rơi vào một cái kết cục như vậy. Nếu có thể, hắn tình nguyện nữ nhi chỉ là một mỹ nhân bình thường ở hậu cung, ngày tháng bình đạm an ổn.

Hoàng đế Tư Mã Tiêu tính tình thay đổi thất thường, hôm nay sủng ái bất quá là mới mẻ nhất thời, có thể duy trì bao lâu, về sau nếu bệ hạ không sủng ái nữ nhi, nữ nhi phải tự xử thế nào.

Liêu Đình Nhạn: Cha lại đang não bổ cái gì, lông mày nhăn đến độ muốn rơi ra.

“Cha, người thật sự không cần quá mức lo lắng, cứ thoải mái sống của người…… Mấy năm nay người bận việc chính vụ, cũng không thêm mấy thiếp thị, hiện giờ nữ nhi đã có nơi quy túc không cần người lo lắng, phụ thân sao không tục cưới, cũng sinh thêm đệ đệ muội muội thừa hoan dưới gối. Hay là phụ thân chưa gặp gỡ nữ tử vừa lòng?” Liêu Đình Nhạn thử thăm dò hỏi.

Nàng vừa nói lời này ra, ngoài mành truyện tới thanh âm của Tư Mã Tiêu, hắn mang theo hai hoạn quan từ trước điện đi tới, vì nghe thấy Liêu Đình Nhạn nói, mới thuận miệng nói tiếp: “Hà Hạ nếu không có ai vừa lòng, không bằng đến Lạc Kinh chọn mấy mỹ nhân mang về, hậu cung của cô cũng có mấy người có diện mạo, không biết Liêu sứ quân nhìn vào mắt hay không.”


Liêu Đình Nhạn: “……” Ngươi nghiêm túc?!! thật muốn để tiểu lão bà của ngươi làm mẹ kế của ta?

Liêu sứ quân: “……” Vị bệ hạ này thật sự như đồn đại …… hành sự không kềm chế được.

Làm hoàng đế có thể nổi điên, nhưng làm thần tử không thể cùng điên, Liêu sứ quân đầy mặt nghiêm túc, đứng lên hành lễ, “Thần Liêu Tấn Xuất, bái kiến bệ hạ, thần không dám.”

Liêu Đình Nhạn cũng hô tiếng bệ hạ, nàng vốn dĩ chuẩn bị giống trước đây nằm liệt bất động, nhưng tiếp thu ánh mắt cha già, nàng vẫn là chậm rì rì chuẩn bị bò dậy hành lễ. Còn chưa dựng thẳng eo, Tư Mã Tiêu đã bước tới bên giường, một tay ấn nàng trở về.

“Bên ngoài lạnh như vậy, dậy làm gì, nằm xuống đi.”

Liêu Đình Nhạn thuận thế liền nằm xuống, lại thuận tiện từ phía dưới chăn móc ra lò sưởi tay cho Tư Mã Tiêu, còn kéo một góc chăn ý tứ là đáp lên chân cho hắn.

Tư Mã Tiêu cầm lấy lò sưởi tay nhìn về phía Liêu sứ quân, có chút bất mãn nói: “Ngươi cũng không thể khi dễ Quý Phi của cô.”

Liêu sứ quân:???

Đó hình như là nữ nhi của hắn không sai đi? hắn cũng không có làm cái gì thất lễ?

Tư Mã Tiêu thấy hắn đầy mặt khiếp sợ, không biết mình sai ở nơi nào, nhướng mày nhìn gần hắn: “Ngươi mới vừa rồi không phải bức nàng dậy sao, ai cho ngươi miễn cưỡng nàng.” Là vừa rồi Liêu Đình Nhạn cùng với Liêu sứ quân kia ánh mắt một đi một về, còn có động tác của Liêu Đình Nhạn đứng dậy chuẩn bị hành lễ, Tư Mã Tiêu liền đoán được Liêu sứ quân vào trước lúc hắn tới khẳng định đã nói cái gì, đơn giản là quy củ linh tinh, Tư Mã Tiêu không cần đầu óc cũng có thể nghĩ được, những người này thật là giống nhau thích xen vào việc người khác.

Liêu Đình Nhạn ở phía sau dùng ngón tay chọc lưng Tư Mã Tiêu.

Tổ tông a! Kia chính là cha ta! Ngươi coi mỗi người đều giống ngươi là mặt hàng hố cha sao!

Tác giả có lời muốn nói: Có hoàng đế làm con rể là cái thể nghiệm gì?

—— Cảm ơn, là cảm giác muốn một cái tát đánh chết hỗn trướng kia lại không dám động thủ, ai bảo hắn là Thiên Vương lão tử đâu, ha hả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.