Đọc truyện Nữ Cảnh Sát Xinh Đẹp! Anh Là Gì Của Em – Chương 17: hap 17
Chương 17:
-Cứu….cứu tôi…sợ…sợ lắm…Khánh…Nam!!
Đôi mắt cậu từ từ ngước lên,một con vật khủng khiếp đang trườn tới…….tới phía hai người……đang ngồi đó…….cậu khẽ nhíu mày…….
Đôi chân người con trai định bước đi,tiến về phía con vật ấy nhưng không…..…..
Bàn tay yếu ớt của Băng đã ôm lấy cậu, đôi chân bất đắc dĩ không thể cử động…..…..
Tiếng còi báo hiệu nguy hiểm kêu rôm rả khắp tòa nhà……
Người con gái ấy khóc…..cứ khóc…….nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt của Thiên Thần làm ước cả áo của Khánh Nam……..Cậu khó hiểu nhìn người con gái đang ôm mình…..từ nhỏ đến giờ chưa ai ôm cậu,chưa ai dám đụng vào da thịt cậu, nói chuyện với cậu ngoài mẹ cậu mà bây giờ người con gái ấy lại………….
Đùng…..Đùng…Đùng…….!!!
Tiếng súng vang lên làm cả bầu trời chuyển động.
Cái con vật khủng khiếp ấy đã bị trúng đạn, ngay chỗ đó có một vũng máu…………..…rồi nó từ từ ngã xuống nhưng trong lòng chưa bao nhiêu điều căm hận người đã giết mình………..….
Nguyệt Băng cũng từ từ ngã xuống………..từ từ……từ từ………
Cô lại bị ngất chắc có lẽ vì quá sợ hãi hay chăng?
………………………………………………
7 giờ sáng ở biệt thự Phạm Gia:
Một cô gái với mái tóc đỏ dài, thân hình nhỏ nhắn đang lau sàn nhà. Trong đầu không ngừng suy nghĩ những chuyện đã xảy ra với mình……..
“Không sợ—>chuyển thành sợ, sợ lạnh, hay đau đầu,hay mệt mỏi….là sao?Lúc trước mình đâu có bị như thế này chứ?”…….đầu đang suy nghĩ thì bỗng…..
Một cô gái với mái tóc màu đen dài, óng ả, mượt mà với đôi mắt màu vàng nhạt trong bộ váy màu đen…….đang nhìn Băng bằng đôi mắt thân thương………
Đúng!đó chính là Amy bạn của Băng trong CIA,cô à Băng có cùng cảnh ngộ nên đã kết bạn với nhau và hai người cũng đã tự hứa với lòng mình rằng nhất quyết sẽ phải trả thù cho người thân………….
Đôi môi người con gái ấy khẽ cười nhìn Băng,Băng cũng khẽ cười lại.Trong hai người ai cũng biết rằng không được nói chuyện với nhau thế thì kế hoạch mà hai người đợi từ 5 năm trước mới thực hiện được…….
………………………………………………….
Trong một hành lang dài vắng lặng…..
có hai con người đang nói chuyện với nhau trong một góc khuất………
-Nếu con không muốn cưới con bé thì ta sẽ nói chuyện với ba con?
-KHông, không cần đâu mẹ!
-Nhưng…….
-Con không sao,mẹ đừng lo, ước mơ vĩ đại và cái nơi quái quỷ này sẽ từ từ tan biến mà thôi…mẹ về phòng đi,con ổn………
Rồi cánh cửa phòng 302 đóng lại, người con trai ấy ngồi bệt xuống đất,rồi những giọt nước mắt rơi xuống….rơi…rơi….từ từ….trên gương mặt người con trai ấy….Đôi môi yếu ớt mấp máy:
“Trinh Nhi…….làm ơn..…hãy nói cho anh biết đi…….nói cho anh biết là anh phải làm gì đi..…xin em……”
“Xin em…….ở nơi ấy…….đừng khóc……xin em…….đừng khóc nếu không có anh bên cạnh”
Những giọt nước mắt của Khánh Bảo rơi đều, cậu phải cưới người không yêu, và phải rời xa người mình yêu. Cuộc đời thật quá bất công với cậu. Thật Không Công Bằng!!!Tại sao người ta được hạnh phúc, được yêu thương, được bên cạnh người mình yêu và có một gia đình hạnh phúc nhưng cậu thì không…?Tại sao?Tại sao chứ???
Trái tim quặng đau,thắt lại,càng đau hơn khi nghĩ đến đứa em mà mình coi là em ruột là KHánh Nam cũng bị ông ta lợi dụng.Ông ta là Ác quỷ….Ác quỷ ..…..!!!
……………………………………………………….
1 giờ sáng .
Nguyệt Băng đang lang thang đi trên con đường dài, cơ thể mệt mỏi, rã rời nhưng ánh mắt lại hằn lên những tia hận thù sâu sắc……………
Một người con gái………
………ĐI lang lang trên dãy hành lang dài……..
Một người con trai………
……Đang ngồi một mình trong vườn hoa vắng lặng……..
– “Liệu mục đích mình đến đây khi nào sẽ thực hiện xong, không biết bác quản gia ở nhà mọi chuyện có ổn không?………………cha mẹ………….!!…một loạt suy nghĩ liên tục xoạt qua trong đầu óc của cô gái bé nhỏ đó…………………..”.
Nỗi cô đơn……………..trống trải…………..
-Đã bao phủ tâm hồn của hai người……………….
~Bao bọc cả một trái tim giá băng
~VÀ…………có lẽ……….
SẼ không bao giờ thoát ra được……..!!!
– …………Không bao giờ……….!!!!
—————————————————————————
Chân thành cảm ơn các độc giả đã luôn tin tưởng và ủng hộ truyện trong thời gian qua :)).