Đọc truyện Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! – Chương 5: Trao đổi công bằng
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tiêu Dung Diệp cảm thấy lời nói của Lệ Ảnh Yên cũng có lý, bản thân động thủ tự nhiên là sảng khoái hơn!
“Được, ta giúp ngươi đuổi đám người này xong, ngươi phải ngoan ngoãn chịu phạt, đây là trao đổi công bằng mà ngươi nói, không được dị nghị?”
“Được, quân tử nhất ngôn(1), nhất ngôn cửu đỉnh(2), khoái mã nhất tiên, tứ mã nan truy(3)!” Lệ Ảnh Yên nói năng hùng hồn, không hề thấy giữa trán Tiêu Dung Diệp đã mơ hồ rơi xuống vài đường hắc tuyến! (chỗ này chị nữ chính nói lộn xộn các câu tục ngữ hết lên, mình sẽ chú thích câu đúng phía dưới)
Con tôm, tiểu tử ngu ngốc này nói cái gì vậy hả!
“Này, công tử huynh không biết sống chết, nhanh giao tên khất cái kia cho chúng ta, nếu không đừng trách huynh đệ chúng ta không khách khí!” Đại hán cầm đầu, thân hình mập mạp làm nổi bật thân hình cao lớn khôi ngô của Tiêu Dung Diệp, làm bộ dáng mập mạp của hắn trở nên lu mờ!
“Ta nói vài vị gia này, cái gì gọi là không khách khí vậy hả?”
“Tiểu tử ngươi đặc biệt giả ngu đúng không? Đến, các huynh đệ, đánh cho ta!”
Nói xong, mấy người đại hán cầm gậy gộc tiến lên, xông lên giống như một đám sói đói khát!
Lông mày sắc bén của Tiêu Dung Diệp nhíu lại như một ngọn núi, môi mỏng khẽ nhếch, lời nói khinh miệt tràn ra từ trong môi, “Muốn chết!”
Quả đấm cứng rắn như sắt siết chặt, một trận tiếng động răng rắc vang lên!
Nhanh chóng lắc mình một cái, rút bội kiếm bên người ra, phân thân thành bốn người, ở bốn hướng đông tây nam bắc cùng múa một kiếm pháp giống nhau, mấy đạo ánh sáng trắng ào ào như gió lốc, khiến mấy người đại hán hoa cả mắt
Thừa dịp lúc mấy đại hán choáng váng đầu óc, lắc mình lấy tay đánh rơi gậy gộc trong tay họ xuống!
“Bịch, bịch, bịch!” Vài tiếng gậy gộc rơi xuống đất!
Bốn người phân thân tập trung lại một chỗ ở giữa, biến thành một người!
Tiêu Dung Diệp thu bội kiếm lại, đặt trên cổ đại hán cầm đầu!
Mắt ưng sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh, gằn từng tiếng: “Không muốn chết, kêu toàn bộ thủ hạ của ngươi bỏ vũ khí đầu hàng!”
“Được, được, được, được!” Đại hán cầm đầu nói chuyện run rẩy, kiếm pháp và công phu sắc bén như vậy, đã sớm dọa tới mức mông hắn đầy nước tiểu, làm gì còn có tinh lực không chịu thua!
“Công tử, công tử, đừng thả đám người hắn ra!” Lệ Ảnh Yên một bộ dáng vừa thấy đã thương tiến lên, bắt lấy vạt áo Tiêu Dung Diệp, khóc thút thít từng trận.
“Công tử, nếu người thả đám bọn họ ra, ngày sau bọn họ còn có thể tìm ta gây phiền phức, chẳng lẽ công tử muốn để ta lưu lạc tha hương, chết không nhắm mắt sao!” Bộ dạng khóc sướt mướt thật đúng là bộ dáng của một nữ tử!
“Này, ta nói tiểu tử ngu ngốc ngươi đó, sao bộ dáng khóc sướt mướt giống một đại cô nương vậy hả, còn ra thể thống gì?”
“Vậy ngươi giúp ta giải quyết chuyện này đi, không phải nói trao đổi công bằng à? Nếu không ta liền mua miếng đậu hủ đập đầu chết!”
Mua đậu hủ đập đầu chết? Em gái ngươi, mua đậu hủ đông lạnh đi đập đầu đi?
“Ta nói ta giúp ngươi thì nhất định sẽ giúp tới cùng!” Sau đó chuyển hướng sang mấy người đại hán, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn lạnh lùng nói: “Tiểu khất cái này là gã sai vặt của ta, không biết vì sao hắn lại đắc tội với các vị, tại hạ nguyện ý thay hắn thỉnh tội với các vị!”
“Thỉnh tội sẽ không cần, chỉ cần hắn trả lại cho chúng ta ba mươi lượng bạc hắn đã thiếu là được rồi, sau này huynh đệ chúng ta và hắn nước giếng không phạm nước sông!”
“Này, vô lại, là các ngươi lừa bịp tống tiền ta, lão tử đặc biệt không nợ các ngươi bạc!” Lệ Ảnh Yên thấy có người làm chỗ dựa cho mình, thì giống hệt một tên du côn!
“Được rồi, không phải là ba mươi lượng bạc sao, bản công tử cho ngươi năm mươi lượng, về sau đừng quấy rầy hắn nữa!”
Chú thích:
(1)Quân tử nhất ngôn: người quân tử chỉ nói một lời; một lời đã nói, đã hứa thì không bao giờ thay đổi.
(2)Nhất ngôn cửu đỉnh = một lời nói thốt ra như nâng chín cái đỉnh (Một lời không đổi)
(3)Nhất ngôn ký xuất,tứ mã nan truy = Một lời nói ra dù bốn ngựa có chạy nhanh đi chăng nữa cũng không đuổi kịp. Ý nói 1 lời nói ra không thể thay đổi được.