Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 16: Chẳng lẽ ta nên có chuyện gì sao?


Đọc truyện Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! – Chương 16: Chẳng lẽ ta nên có chuyện gì sao?

Khi đó Lệ Ảnh Yên không quản mình có thể ngã chết hay khồng, cứng rắn nhảy xuống từ tầng thứ ba của lầu các, chỉ vì có thể thoát khỏi địa phương dơ bẩn này!

Nhưng mẹ chủ già thanh lâu làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng, phái bảy tám tên tay chân một đường truy đánh nàng đã té gãy chân tới cùng!

Bất quá trên trời rủ lòng thương xót, ngay tại lúc nàng sợ hãi bị mấy tên đại hán vây công!

Một bóng dáng phiêu dật từ trên trời giáng xuống, không chỉ giúp nàng đánh lui mấy tên đại hán, còn ôm thân thể gầy yếu của nàng vào lòng, mang nàng thoát khỏi cái địa phương quỷ quái kia!

Người đó là – – Hoắc Thiếu Nghi.

Một người khiến Lệ Ảnh Yên ghi nhớ ở trong lòng!

“Tách, tách, tách!” Không tự giác, mấy giọt nước mắt không chịu khống chế rơi lã chã xuống, rớt lên vạt áo!

Mỗi khi nghĩ tới nam tử này, tâm Lệ Ảnh Yên luôn không bình tĩnh được, từng trận nhớ thương đập mạnh vào lòng nàng, đến chỗ sâu nhất, yếu ớt nhất!

Đáng chết! Lệ Ảnh yên, không tiền đồ!

Lệ Ảnh Yên theo bản năng rủa thầm một tiếng, nàng chán ghét bản thân yếu đuối như vậy!

Vì một người vĩnh viễn không về mà thương tâm rơi lệ, thật sự là không đáng giá!

“Vù!” một tiếng, một bóng dáng to lớn thần bí như một vị thần giáng xuống trước mặt Lệ Ảnh Yên!


Hai mắt đẫm lệ giống như phủ một tầng sương mù, Lệ Ảnh Yên nâng mắt to đen tỏa sáng lên, một khuôn mặt tuấn dật như tiên xuất hiện trước mắt mình!

Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên theo bản năng co cẳng chạy!

Mẹ nó, làm sao có thể là nam cặn bã âm hồn bất tán này! Chẳng lẽ bị hắn phát hiện rồi! Sẽ không xui xẻo như vậy chứ! Danh hiệu nữ lừa gạt của ta cũng bị đập bể sao!

Không suy nghĩ một chút, Tiêu Dung Diệp người này cố tình có khinh công! Một cái lộn ngược ra sau liền chắn trước mặt Lệ Ảnh Yên!

“Mẹ ơi!”

Thấy người nam tử xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở trước mắt mình, Lệ Ảnh Yên theo bản năng quát to một tiếng!

“Này, ngươi là người hay quỷ?”

“Ngươi cảm thấy…”

Không đợi Tiêu Dung Diệp trả lời xong, Lệ Ảnh Yên lại kinh hoảng mở miệng: “Sao ngươi chuyện gì cũng không có?”

“Chẳng lẽ ta nên có chuyện gì sao?”

Mẹ nó, mệnh của hàng này thật đúng con mẹ nó cứng rắn!


Muốn giả một bộ dáng đáng thương không?

Suy tư một phen, liền phủ định chủ ý này!

Nêu không giả bộ đáng thương được, vậy thì cứ chân thật đi!

“Khụ khụ!”

Ho khan tượng trưng hai tiếng, khôi phục bộ dáng lưu manh lúc trước, cố giả bộ trấn định tự nhiên chất vấn: “Công tử ở chỗ này chờ Cẩu Đản là vì có chuyện gì sao?”

“Bồ tát sống! Hả!” Tiêu Dung Diệp nâng lên một nụ cười vô hại, cắn trọng âm ba chữ kia!

Lệ Ảnh Yên thấy hắn cười vô hại, không thoải mái như trước, mà là cảm giác sợ nổi da gà!

“Xem ra bồ tát sống như ngươi sống rất thoải mái nhỉ!”

“Ít con mẹ nó lừa gạt ta đi! Ngươi muốn nói gì?”

Lệ Ảnh Yên theo bản năng giơ quả đấm lớn bằng màn thầu của mình lên, một bộ dáng muốn đánh nhau!

“Làm gì? Muốn đánh ta ư? Ta nói bồ tát sống, chúng ta có thể đừng được tiện nghi còn khoe mã không?”

“Ta, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?”

“Không hiểu?” Tiêu Dung Diệp nhăn mày đẹp lại, lạnh nhạt hỏi!

“Ừ!”

“Ta đây đến nói cho ngươi đã hiểu! Đâu tiên là ngươi cấu kết thủ hạ của ngươi lừa bản công tử năm mươi lượng bạc, sau đó để bản công tử mời ngươi tắm rửa và ăn uống, lừa thêm 15 lượng bạc, tiếp đó đánh cắp ở chỗ A Quân 63 lượng bạc. Tổng cộng 128 lượng bạc, lại thêm tiền thuế, tổng cộng 135 lượng bạc! Một cái danh xưng bồ tát sống, đại lừa đảo dế nhũi! Ngươi thiếu bản công tử 135 lượng bạc, cũng đủ để ngươi ngồi đại lao nửa đời người rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.