Nữ Bộ Thiên Hạ

Chương 8: Thói hư tật xấu


Đọc truyện Nữ Bộ Thiên Hạ – Chương 8: Thói hư tật xấu

Lâm Vô Du ở tại tiền viện thư phòng nghe tin tức Chu sư gia vừa mới mang về, khuôn mặt tuấn mỹ như tiên lộ ra vẻ ngưng trọng.

Hai con ngựa không có người cưỡi làm loạn cả một khu phố xá xầm uất,
dọa lão bách tính hơn mười người sợ hãi, vì vậy mọi người đang đợi bọn
hắn giải án.

“Có thể chế trụ hai còn ngựa vô chủ không?” Lâm Vô Du ưu sầu, lại là một việc phiền toái nữa.

“Đại nhân, ngựa đã được chế trụ nhưng không có chủ nhân, lão bách tính
có khả năng sẽ đòi bồi thường, chúng ta nha môn dạo này đều là nhập bất
phu xuất, chỉ sợ hữu tâm vô lực.” Chu Vô Ý lắc đầu nói.

“Có tin tức gì của chủ nhân con ngựa đó không?” Lâm Vô Du đôi mắt đẹp hiện chính nghĩa quang mang.

“Có, nghe nói là nhị vị nam tử cỡi ngựa chạy như điên, lại giữa đường
bị một nam tử khác ám sát, ba người vừa đánh vừa lui đến bìa rừng phía
bắc, không ai biết bọn hắn đã đi đâu, nghe nói lúc ấy tình hình chiến
đấu kịch liệt, xem ra là võ lâm báo thù.”

“Cái gì! Có thể
có tai nạn chết người?” Lâm Vô Du đôi mắt đẹp trợn trừng, đầu đều đau,
hắn hận nhất chính là phạm nhân có võ công bởi vì bọn hắn bắt không
được.

“Thuộc hạ không biết, đến hiện tại không nghe có tin
người chết nào.” Chu Vô Ý khóe miệng giật giật, hắn cũng biết rõ phiền
não của đại nhân.

“Tốt, như vậy, sư gia, ngươi đi trước an
ủi dân chúng, nhìn xem tổn thất bao nhiêu, nội phủ chúng ta ghi chép đầy đủ có bạc, liền đưa trước một ít.” Lâm Vô Du không có biện pháp khác,
lão bách tính thiệt thòi khiến hắn trong tâm cũng không vui vẻ.


“Vâng, đại nhân, nhưng là đại nhân, nha môn chúng ta hiện tai không có
tiền, việc này phải xử lý thế nào a?” Chu Vô Ý lo lắng nói.

“Đem lương tháng của ta ra, ta sẽ viết một phong thư gửi triều đình, để
bọn hắn cũng phải phiền não như ta, Ai da, thực không còn gì để nói, ta
sẽ tự mình đi kinh thành gặp Vương đại nhân một chuyến, hướng hắn thỉnh
cầu thuyết pháp. Tốt xấu gì cũng phái mấy cao thủ cho chúng ta.” Lâm Vô
Du hai hàng lông mày nhăn lại.

“Ta xem cũng chỉ có thể như
vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, nha môn chúng ta sẽ phải đóng cửa a!” Chu
Vô Ý cũng rất tức giận, nỗ lực của Lâm Vô Du hắn đều nhìn thấy, thực là
làm khó một quan phụ mẫu tốt như hắn.

Chính vào lúc này, nha dịch Lưu Toàn đi đến.

“Đại nhân, bên ngoài có hai vị nam tử cầu kiến đại nhân!”

“Nga? Bọn hắn cầu kiến vì chuyện gì?” Lâm Vô Du với Chu Vô Ý nhìn nhau một cái, hỏi.

“Nói là Xảo Nhi bảo bọn họ tới.”

“Xảo Nhi? Hai nam tử? Để bọn họ chờ trong phòng khách phòng khách, bản
quan sẽ đến sau.” Lâm Vô Du nội tâm cả kinh, lập tức giao đãi.

Chu Vô Ý tuấn mi nhíu lại sau lại lộ ra tia cười nói: “Đại nhân, ngươi
nói có thể hay không hai người này chính là chủ nhân của hai con ngựa
kia? Nha đầu Xảo Nhi vừa hay nhìn thấy?”


“Rất có khả năng,
đi xem sao đã, nếu thực sự là như vậy, chúng ta cũng bớt lo, có thể có
câu trả lời thỏa đáng cho lão bách tính.” Lâm Vô Du cũng muốn như vậy,
Xảo Nhi luôn không quan tâm đến nha sự, nay lại tìm được hai người này,
nhất định có lý do.

Đông Phương Ngọc với Tiểu Thanh được dẫn vào trong một phòng khách sách sẽ, gọn, nha dịch bưng trà lên để bọn
hắn uống trong lúc chờ, Đông Phương Ngọc với Tiểu Thanh đi đường cũng
mệt mỏi , lập tức ngồi xuống . Đông Phương Ngọc nghĩ trong lòng Xảo Nhi
nói nơi này an toàn, nhất định sẽ an toàn . Không biết vì sao, trong đầu hắn lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cùng ánh mắt quạnh quẽ của Xảo Nhi liền tin tưởng nàng.

“Đại nhân, sư gia đến!” Bên ngoài nha
dịch kêu lên, Lâm Vô Du một thân quan phục cửu phẩm, cất bước tiến tới,
Tuần Vô Ý đương nhiên là một thân y phục sư gia, theo sát ở phía sau.

“Tại hạ Đông Phương Ngọc tham kiến Lâm đại nhân!” Đông Phương Ngọc với Tiểu Thanh vội vàng đứng lên ôm quyền hành lễ.

“Đông Phương công tử đa lễ, thỉnh ngồi.” Lâm Vô Du tủm tỉm đối mặt.

“Lâm đại nhân mời ngồi!”

Lâm Vô Du ngồi xuống chủ vị ở chánh diện, Chu Vô Ý đứng bên cạnh, cũng mỉm cười đáp lễ.

“Lâm đại nhân, thực không dám giấu, tại hạ là được Xảo Nhi cô nương chỉ điểm, tới quý nha để tránh cừu gia.” Đông Phương Ngọc đem chuyện mình
bị Lãnh Sương Hàn truy sát nói đơn giản .

“Nga? Như vậy có
thể nói chủ nhân hai con ngựa kia chính là của hai vị ? Các ngươi có
biết hậu quả của việc để ngựa chạy loạn như thế nào không! Hiện tại dân

chúng gặp nạn đều tới đây để kêu oan, các ngươi như vậy chính là phạm
tội, bản đại nhân muốn đem các ngươi lên nha đường, để dân chúng giao
đãi, các ngươi có gì không phục?” Lâm Vô Du thanh chính mặt lạnh, khiến
Đông Phương Ngọc lắp bắp kinh hãi.

“Đại nhân, chúng ta cũng
là người vô tội, như vậy, đại nhân có thể trao đổi cùng với bách tính
gặp nạn, cầu bọn hắn khoan dung.” Đông Phương Ngọc đầu óc vừa chuyển,
lập tức ôm quyền nói.

Lâm Vô Du ngẩng đầu nhìn Chu Vô Ý nói: “Sư gia, ngươi đi giao đãi một chút, đưa nạn dân vào nha môn, để Đông
Phương công tử cùng bọn hắn trao đổi, nếu như bọn hắn còn chỗ bất mãn,
ngươi tuy là không cố ý nhưng cũng không tránh khỏi bị trừng phạt.”

“Hừ! Công tử nhà ta là nghĩa tử của đương kim thái sư, ngươi chỉ là một quan cửu phẩm nho nhỏ sao có thể vô lễ như thế!” Tiểu Thanh không phục
đứng dậy.

“Tiểu Thanh! Không được vô lễ!” Khuôn mặt tuấn tú
của Đông Phương Ngọc lập tức băng lãnh trách mắng Tiểu Thanh, quay đầu
đối mặt với Lâm Vô Du ôm quyền cười nói: “Lâm đại nhân thứ tội, Tiểu
Đồng không hiểu quy củ, tại hạ lập tức hướng dân chúng để giải thích, đa tạ đại nhân thành toàn.”

Lâm Vô Du gương mặt tuấn tú thong dong, tuy rằng nội tâm quả thật chấn động, nhưng hắn thân là quan phụ
mẫu, chẳng lẽ lại sợ quyền thế, không thể vì dân giải oan, hắn còn mặt
mũi nào mà ngội ở địa phương này.

“Ha ha, Đông Phương công
tử không cần đa lễ, tại hạ thân là quan phụ mẫu, thỉnh Đông Phương công
tử thông cảm.” Lâm Vô Du không nóng không lạnh khiến Đông Phương Ngọc
rất là tán thưởng, Xảo Nhi nói không sai, Lâm Vô Du quả thật là một quan tốt đúng nghĩa.

Mà Lâm Vô Du đối với vị mỹ nam ôn hòa cũng
lau mắt mà nhìn, có thế lực sau lưng cương mạnh như thế, nhưng thái độ
vẫn nho nhã, đúng là khó có được.


Một canh giờ sau, Đông
Phương Ngọc thành công giải thích cho dân chúng, hơn nữa bọn hắn còn là
rất cao hứng rời đi, nếu như là bình thường bọn họ sẽ bị dân chúng nhốt
lại rồi đánh một trận, nhưng trên thực tế lại vui vẻ cầm bạc về nhà, hơn nữa Đông Phương Ngọc ra tay hào phóng, chỉ có cho thêm, chứ không đưa
thiếu, Chu Vô Ý vẫn ở bên nhìn toàn bộ quá trình, khóe miệng nhếch cười, nam nhân này không chỉ tuấn mỹ còn có quý khí, hơn nữa phẩm chất thiện
lương.

Một lúc sau, Xảo Nhi vô thanh vô tức đem Lãnh Sương
Hàn đang hôn mê ôm về trong phòng mình, nàng không hiểu y thuật đành
phải đến tiền viện thỉnh Chu Vô Ý, bởi vì Chu Vô Ý hiểu sơ y thuật.

“Cái gì! Ngươi mang tên sát thủ ấy về?” Lâm Vô Du bị vẻ mặt trấn định của Xảo Nhi dọa đến trái tim cũng bị nhảy ra.

“Ta không nghĩ hắn giết người, có thể định tội? Còn nữa ta không cẩn thận
dọa hắn ngất đi, nên muốn sư gia nhìn xem thế nào.” Xảo Nhi vô tội nói.

“Xảo Nhi, ngươi, ngươi đã làm nên chuyện gì?” Lâm Vô Du trán gân xanh.

“Không có chuyện gì! Thế hai người mới tới sao rồi?” Thượng Quan Xảo
Nhi mắt phượng hướng Lâm Vô Du khuôn mặt đẹp như tiên, nội tâm suy nghĩ 3 mỹ nam đều có đặc sắc, bất quá nàng vẫn thích mỹ nam té xỉu kia hơn, ai bảo hắn vóc người lại đẹp như vậy, nghĩ đến đấy, ánh mắt Xảo Nhi nhìn
xuống hạ thân của Lâm Vô Du đang đứng trước mặt, đương nhiên là nhìn cái không nên nhìn.

“Xảo Nhi, ngươi đang nhìn cái gì?” Lâm Vô Du thấy nàng ánh mắt mang theo tia dâm đãng, lập tức hoảng sợ hỏi.

“A, không có gì! Nhìn bảo bối của ngươi thôi, khụ khụ, thế hai người
mới đến đâu rồi?” Xảo Nhi đôi lông mày nhíu lại, phục hồi tinh thần, đối chính mình hung hăng khinh bỉ, thói hư tật xấu của mình lại nhiều như
vậy, Ai da, vì cái gì không để nàng làm nha đầu nhóm lửa a, nàng bây giờ rất là rảnh rỗi, không phải muốn làm nam nhân hư hỏng, chỉ muốn tìm nam nhân để phát tiết a.

Lâm Vô Du khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng,
khó chịu nói: “Đến cũng đến rồi, bất quá Xảo Nhi, ngươi nói rõ rang cho
ta, tới cùng là có chuyện gì?”

“Trước để sư gia nhìn xem, nếu ta đã giết người sẽ phải ngồi tù sao?” Xảo Nhi mắt phượng liếc hắn một cái.

Lâm Vô Du nhất thời sắc mặt biến đen nghiêm túc nói: “Giết người mà chỉ ngồi tù, lấy mạng phải đền mạng!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.