Nữ Bộ Thiên Hạ

Chương 5: Muốn có lễ phép


Đọc truyện Nữ Bộ Thiên Hạ – Chương 5: Muốn có lễ phép

Mỹ nam khóe miệng vẽ ra một nụ cười nhạt thoáng hiện như có như không, thả trường kiếm trên bàn thâm trầm nói: “Đa tạ cô nương, tiểu nhị, mang một ấm trà ngon đến đây!” Một thỏi bạc trắng xuất hiện trước mặt tiểu nhị.

“Vâng, là, công tử thỉnh chờ, lập tức sẽ có ngay!” Tiểu nhị thích thú tiếp nhận bạc liền chạy đi.

Mỹ nam sau khi ngồi xuống quay đầu phía lan can nhìn ra ngã tư đường,
Xảo Nhi cũng không nhìn hắn, như trước lờ đờ uể oải giống như lại muốn
ngủ gà ngủ gật.

Nam tử sau khi quan sát bốn phía một
vòng, đưa ánh mắt hướng Xảo Nhi, nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn rất bình
thường, trên người mặc nha hoàn phục sức, chắc hẳn là chuồn ra ngoài
chơi, bất quá vì sao trên người nữa tử này lại có loại khí tức thong
dong bình tĩnh quạnh quẽ, giống như hết thảy bốn phía cùng nàng không có quan hệ .

Lãnh Sương Hàn rất hiếu kỳ chính mình lại
không được nha đầu kia chú ý, tuy rằng đeo trúc lạp, nhưng nàng cũng đã
thấy tướng mạo của mình không phải sao? Đây là loại quạnh quẽ đãi ngộ
lần đầu tiên hắn gặp.

“Tại Hồng huyện tốt nhất không nên giết người!” một tiếng nhỏ nhặt nhưng thanh âm lạnh như băng truyền vào trong tai Lãnh Sương Hàn, khiến hắn toàn thân chấn động, vừa mới nâng
liễm hạ tinh mâu lên, kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu đối diện còn chưa có
nhìn hắn.

“Là cô nương đang nói chuyện?” Lãnh Sương Hàn
nội tâm bị dọa một trận sóng gió động trời, hôm nay hắn quả thật là tới
giết người, mà nha đầu đối diện cư nhiên có thể nhìn ra sát khí trên
người hắn, chỉ có một khả năng, nàng cũng là cao thủ, nhưng có khả năng

đó sao?

Thượng Quan Xảo Nhi hướng đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp nghiêng qua tới đây, quét nhẹ Lãnh Sương Hàn thản nhiên nói:
“Công tử đang nói chuyện với ta phải không?”

Lãnh Sương
Hàn sửng sốt, chẳng lẽ lỗ tai mình có vấn đề? Lập tức quay đầu nhìn
chung quanh một chút, uống trà tán gẫu , chính là không có gì đặc biệt.

Thượng Quan Xảo Nhi tao nhã cầm chén cúc hoa trà nhẹ nhàng nhấp một
ngụm, ánh mắt quét đến trường kiếm trên bàn, vỏ kiếm đen nhánh không có
gì đặc biệt, nhưng phía trên ám văn lại là phi thường tinh xảo, chuôi
kiếm là loại rất phổ thông, cũng đã bị mài đến nổi lên một tầng ô quang, có thể nói người này kiếm thuật rất cao, Xảo Nhi hạ đôi mi thanh tú,
khóe miệng nâng lên cười lạnh.

“Thực không phải cô
nương?” Lãnh Sương Hàn không tin trên đời có quỷ, chính mình rõ ràng
nghe thấy , hơn nữa lại là giọng nữ, trừ tiểu nha đầu này ra sẽ không có người khác, khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Sương Hàn lập tức trầm xuống,
tiểu nha đầu này muốn đùa giỡn với hắn sao?

“Cùng người
khác nói chuyện trước tháo mũ xuống đó là phép tắc cơ bản tối thiểu.”
Xảo Nhi lần nữa nhẹ nhấp một ngụm cúc hoa trà, mùi hoa Cúc nhè nhẹ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng say mê, bình tĩnh có chút đáng sợ.

“Thì ra là ngươi! Cô nương thâm tàng bất lộ* a.” Lãnh Sương Hàn lúc này mặt như băng sương.


(*không để lộ tài năng)

Xảo Nhi không có đáp lại, cũng không nhìn hắn, tiếp tục uống trà, đôi
mắt phượng tùy ý nhìn ngã tư đường phía dưới, tựa hồ hoàn toàn không
nghe thấy lời nói Lãnh Sương Hàn.

Lãnh Sương Hàn khóe
miệng co quắp, phẫn nộ đứng lên, tiểu cô nương này thực là to gan lớn
mật, chẳng lẽ không sợ hắn sao.

” Đến rồi.” Thượng Quan
Xảo Nhi đột nhiên miệng nhỏ bật lên một câu khiến Lãnh Sương Hàn mạc
danh kỳ diệu lời nói, vừa mới muốn giáo huấn tiểu nha đầu không biết
trời cao đất rộng này một chút, bên tai đã truyền tới tiếng vó ngựa dồn
dập, nhất thời khuôn mặt tuấn tú biến đổi, đứng dậy, cầm lấy trường
kiếm, hai mắt gấp gáp nhìn chòng chọc ngã tư đường rộng rãi náo nhiệt.

“A…” Lão bách tính kêu lên sợ hãi, con đường này vốn là khu náo nhiệt, ngựa
vọt tới, cư nhiên phá hỏng mọi thứ, trong khoảng thời gian ngắn người đi đường thét chói tai trốn tránh, con ngựa càng chạy càng nhanh, mà có
hai con một trước một sau.

Lãnh Sương Hàn đột nhiên rút trường kiếm ra khỏi vỏ, âm lãnh kiếm quang hiện lên, không tiếp tục nói chuyện với Xảo Nhi, mủi chân điểm ghế dựa một cái, bay lên không nhảy
ra lan can, mà phía trước ngựa cũng vừa lúc đi tới dưới tiểu lâu.

“Thiếu gia! Cẩn thận! Có thích khách!” Phía sau lam y nam tử lập tức đạp không bay lên, trường kiếm xuất thủ, nhanh chóng đánh úp về phía Tử Y nam tử

đang bị Lãnh Sương Hàn đâm tới.

Tử Y nam tử không có
xoay người chạy đi mà lập tức nhảy lên, trên eo vừa kéo, một thanh bạc
nhuyễn kiếm lập tức xuất hiện, đôi mắt bình tĩnh nghênh tiếp trường kiếm của Lãnh Sương Hàn, thân thể cũng bởi vì bị theo tới mà lui lại phòng
thủ.

Nói thì chậm, thế thời thì nhanh, nhân ảnh rời
khỏi ngựa, con ngựa tiếp tục chạy như điên, ba người đã bay vọt lên nóc
nhà, vừa đánh vừa bay, phía dưới dân chúng nhất thời hoảng sợ ngẩng đầu
nhìn một màn giao thủ gây cấn của ba vị võ lâm cao thủ, tại Hồng huyện
này cũng thấy không nhiều.

Mà trong phòng trà lầu hai, bóng dáng nhỏ xinh biếng nhác đã sớm biến mất .

Ba bóng người vừa đánh vừa bay, rất nhanh rời khỏi phố xá, đi tới một địa
phương trong rừng cây, đao quang kiếm ảnh, kịch liệt vô cùng.

“Là ai phái ngươi tới ám sát bản công tử!” Tử Y nam tử sớm cảm thấy mất
sức, đối thủ võ công hiển nhiên so với hai người bọn hắn cao hơn.

Lãnh Sương Hàn một thân lãnh khí, cũng không hồi đáp, mà xuất thủ càng lúc càng hung ác, mỗi chiêu đều là trí mệnh.

“Thiếu gia, ngươi đi trước!” Lam y nam tử cánh tay đã bị thương, nếu không có
hắn, Tử Y nam tử kia đã sớm chết dưới kiếm của Lãnh Sương Hàn.

“Không, Tiểu Thanh, ngươi ta chủ tớ là một, ta sao lại vứt bỏ ngươi, người này
nhất định là do Hàn Mộc Tà phái tới giết người diệt khẩu , ngươi đi
trước, báo cho thái sư!” Tử Y nam tử theo gió tung bay, nhuyễn kiếm chém ra ngân quang chói mắt, vừa lui vừa gấp gáp nói.

“Hừ!

một người cũng đừng mong thoát khỏi!” Lãnh Sương Hàn là cố ý kéo đến nơi đây, cái gọi là giết người diệt khẩu, không thể thực hiện trước mặt
nhiều người.

“Này, vì sao đánh nhau còn có thể nói nhảm nhiều như vậy a?” trên cây Xảo Nhi thật sự không nhịn được, cổ nhân
chính là một lũ ngu xuẩn, còn cộng thêm buồn cười! Nàng vốn cũng không
muốn quản nhiều nhàn sự, nhưng nàng đang nhàm chán a, nhàm chán đến phát điên, đương nhiên cũng là vì Lâm Vô Du là một cái Huyện thái gia được
hun đúc bởi chính nghĩa a, nàng cũng không nguyện ý để Hồng huyện phát
sinh án mạng, miễn cho thế nhân lại muốn sầu bạch đầu.

Thình lình phát ra giọng nữ, khiến cả ba người sắc mặt đều trắng bệch, bọn
hắn căn bản không phát hiện có người tới gần.

“Cứu mạng! Nữ hiệp cứu mạng a!” Tiểu Thanh lập tức đầu óc vừa chuyển, kêu to lên.

“Nha đầu chết tiệt, lại là ngươi! Khuyên ngươi không cần quản nhiều nhàn sự, bằng không liền ngươi cũng giết!” Lãnh Sương Hàn trúc lạp như trước
chưa cởi, tay đánh cũng không ngừng nghỉ, nhưng hắn nghe ra thanh âm của Xảo Nhi.

Chỉ thấy một lá Diệp Tử màu xanh cắt qua dòng khí, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay đánh vào trường kiếm của
Lãnh Sương Hàn, ‘Đinh’ thanh âm thanh thúy vang lên, Lãnh Sương Hàn bị
bức lui về sau hai bước, Tử Y nam tử lập tức nhảy đến bên cạnh Tiểu
Thanh, hai người một đường, trận địa sẵn sàng đón địch.

“Ta đã nói qua, muốn nói chuyện trước tiên phải tháo mũ xuống, đó là
phép tắc.” Thanh âm chậm rãi ở trong không khí phiêu đãng, mấy mảnh lá
cây nhất tề hướng Lãnh Sương Hàn đánh tới.

Lãnh Sương
Hàn sắc mặt đại biến, vội vàng vung kiếm ngăn cản, đinh đinh keng keng
một trận âm thanh giòn vang, một mảnh lá lọt lưới, trúc lạp trong nháy
mắt bị rớt xuống


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.