Nữ Bộ Thiên Hạ

Chương 13: Tha cho ta đi


Đọc truyện Nữ Bộ Thiên Hạ – Chương 13: Tha cho ta đi

“Ngươi không phải nói là người một nhà sao? Người một nhà muốn rõ ràng như vậy sao? Hay là ngươi đang gạt ta!” Xảo Nhi đột nhiên buông chén đũa, đôi
mắt phượng chứa đựng làn quang lạnh thấu xương, ở cổ đại nàng không có
nhà, ở sâu trong nội tâm cũng có một phần khát vọng xa vời.

“Hắc hắc, Xảo Nhi không phải, ta đương nhiên đối đãi với ngươi như người
nhà, ta, ta đây đồng tình với ngươi, còn không mau nhận lấy!” Chu Vô Ý
lập tức đưa mắt ra hiệu cho Lâm Vô Du.

Lâm Vô Du có chút
khó xử, Đông Phương Ngọc lập tức cười nói: “Xảo Nhi thực là một cô nương tốt, có thể vì đại nhân mà lo lắng, đại nhân cần gì phải so đo nhiều
như vậy.”

“Vậy được rồi, Xảo Nhi, ngươi phải hộ tống Đông
Phương công tử an toàn đến phủ Thái Sư nga.” Lâm Vô Du cũng chỉ có thể
vì ba đấu gạo mà khom lưng, là vì, hắn không muốn để Xảo Nhi thất vọng.

Xảo Nhi khinh miệt nhìn hắn một cái, hắn cho rằng nàng là hắn sao? Đã là
thư sinh không dùng được, còn nói một đống đạo lý chó má, mình cũng thực bội phục chính mình lại có thể chấp nhận hắn.

“Xảo Nhi,
còn có, tật xấu của ngươi vừa rồi không thể tùy tiện đối với nam tử phát tác, sẽ dọa Đông Phương công tử, điều đó không tốt.” Dường như Lâm Vô
Du nhớ đến cái gì đó, lần nữa lên tiếng.

“A? Xảo Nhi sinh bệnh sao?” Đông Phương Ngọc lập tức sinh lòng hổ thẹn.

“Đông Phương công tử không cần lo lắng, Xảo Nhi nhà ta đến tuổi thành hôn,
nên đối với người khác phái khó tránh khỏi có chút mơ hồ, nhưng mà ta

tin Xảo Nhi có thể tự mình khắc chế được . Xảo Nhi, ngươi nói có đúng
không?” Lâm Vô Du chậm rãi hỏi thăm. Xảo Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu
run rẩy.

“Ngươi không nói, không ai coi ngươi là câm điếc
hết!” Xảo Nhi trong lòng ngột ngạt, tại sao lại có một người ngốc nghếch như vậy.

“Ngươi không phải cũng đã phi lễ công tử sao?”
Lâm Vô Du rất đứng đắn hỏi, “Phát xuân là không sai, người giống với
động vật đều phát xuân, động tình, nhưng mà động vật không có tự chủ,
cho nên mới cần tìm phối ngẫu để phát tiết . Con người có tư tưởng đạo
đức, có quy tắc thế tục, cho nên không thể tùy tâm sở dục*, ngươi phải
tự khắc chế hơn, để tránh mắc phải sai lầm, rồi hối hận cả đời.” Lâm Vô
Du chậm rãi giáo huấn.

(*Tùy tâm sở dục : tùy lòng ham muốn)

“Phốc!” Xảo Nhi phun cơm ra bàn.

Chu Vô ý khắc chế không được, lập tức cúi đầu cười khổ sở, Đông Phương Ngọc nghe xong giật mình, nhưng mà nhìn bộ dạng của Xảo Nhi hắn cũng không
nén cười được, sợ rằng những gì Lâm đại nhân nói đều là sự thật .

“Xảo Nhi, ngươi thế nào. Ai da, nha đầu này, có khách nhân ở đây, sao có thể thất lễ như vậy, sư gia mau gọi người tới thu dọn.” Lâm Vô Du nhìn Xảo
Nhi lắc đầu, sau đó đem thức ăn bẩn kéo đến trước mặt mình, dường như
không có việc gì tiếp tục ăn cơm, hoàn toàn không sợ phần trên của món
ăn bị dính nước miếng của Xảo Nhi mà ghê tởm.


“Ngươi, ngươi…” Xảo Nhi ngược lại ghê tởm hắn, ngay cả Đông Phương Ngọc cũng mở to đôi mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Không thể lãng phí thức ăn, rất nhiều dân chúng bần cùng khốn khổ còn không
có cơm để ăn, nước miếng của Xảo Nhi không bẩn, ta không để ý.”

“Rầm!” Xảo Nhi ngã sấp từ trên ghế, đặt mông ngồi ở trên mặt đất, nàng bị Lâm Vô Du triệt để đánh bại.

“Xảo Nhi, ngươi thế nào lại không cẩn thận như vậy! Nha đầu này, rõ là.” Lâm Vô Du lập tức nôn nóng kéo Xảo Nhi dậy.

“Đại nhân, ngươi, ngươi, ngươi tha cho Xảo Nhi đi, ta sai rồi không được
sao?” Xảo Nhi cảm giác chính mình muốn phát điên, nàng cư nhiên gặp phải Đường Tăng, ông trời ơi, ta chỉ muốn có một ngôi nhà, nhưng không cần
phải để chính mình thừa nhận cái loại sự tình này.

“Ha ha,
biết sai để sửa là hài tử ngoan, đên đây, ăn cơm thôi.” Lâm Vô Du mặt
đầy ánh sáng thánh khiết, Xảo Nhi cảm giác mình có thể thấy quầng sáng
trên đỉnh đầu hắn.

Xảo Nhi bò lên, nhìn Đông Phương Ngọc
khóe miệng đang run rẩy, lộ ra tia cười khổ, mà Lâm Vô Du còn xoay người giúp nàng ngồi trên ghế, sai khi để nàng ngồi xuống mới đi đến ghé của
mình.

“Đông Phương công tử, thực ngại quá, để ngươi chế giễu.” Lâm Vô Du áy náy.


“Lâm đại nhân khách khí, tại ha cuối cùng cũng gặp được một vị quan tốt, sau khi hồi kinh, nhất định sẽ tiến cử người với nghĩa phụ, để Lâm đại nhân sớm thăng chức, vì dân chúng.” Đông Phương Ngọc tuy rằng không thật
thừa nhận Lâm Vô Du là một bộ thái tư tưởng cổ hủ quá rỗng tuếch, bất
quá không thể không nói hắn tuyệt đối là một quan tốt.

“Ai
da, Hồng huyện nhỏ, tại ha đã quản không tốt, nói gì đến chuyện thăng
chức, chỉ muốn bảo đảm an ninh cho dân chúng Hồng huyện, đây đã tâm
nguyện lớn nhất của tại hạ, đáng tiếc trong nha môn một nha dịch có võ
công cũng không có, tội phạm hung hăng ngang ngược, dân chúng chịu khổ,
tại hạ rất thẹn với hoàng thượng a.” Lâm Vô Du nói một hồi liền lắc đầu
liên tục, tiếp theo hai giọt nước mắt rơi xuống, kỳ thật hắn cũng muốn
nhìn phản ứng của Xảo Nhi, hi vọng có thể kích thích Xảo Nhi đồng tình.

Đông Phương Ngọc thấy Xảo Nhi khinh bỉ nhìn Lâm Vô Du rồi cúi đầu, nhớ lại
vừa rồi Xảo Nhi nói nàng sẽ không làm nữ bộ khoái, xem ra là thực.

“Lâm đại nhân, không cần như vậy, lần này tại hạ hồi kinh, sẽ hướng nghĩa
phụ nói rõ, để hắn phái mấy thủ hạ tới đây, Đại nhân thấy thế nào?” Đông Phương Ngọc cũng muốn báo đáp chút ân tình.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá, đa tạ Đông Phương công tử, ha ha, dân chùng Hồng huyện đều cảm tạ ngươi.” Lâm Vô Du gương mặt tuấn tú lập tức sáng lên, mở miệng
nói . So với việc hắn đi cầu Vương đại nhân xem ra hữu hiệu hơn, nhìn bộ dáng thờ ơ của Xảo Nhi, hắn không thể có tham vọng quá đáng.

“Ha ha, đại nhân khách khí, nếu không có Xảo Nhi, tại ha đã mất mạng rồi
không thể ngồi ở chỗ này, tiếp chuyện với đại nhân.” Đông Phương Ngọc
mỉm cười lần nữa nhìn Xảo Nhi không nói lời nào.

“Ha ha,
Xảo Nhi là hài tử ngoan, nhưng có chút bướng bỉnh, mong Đông Phương công tử chiếu cố nhiều hơn.” Lâm Vô Du nhìn Xảo Nhi đúng lúc Xảo Nhi ngẩng
đầu nhìn hắn, thấy hắn tươi cười sủng ái, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức
trầm xuống, tự cho là cái gì cũng biết!


Chu Vô Ý bưng lên
thức ăn mới, bốn người lần nữa yên lặng ăn cơm . Thời điểm sắp ăn xong,
bên ngoài vang đến một hồi tiếng trống, Lâm Vô Du với Chu Vô Ý lập tức
nghiêm mặt, đứng dậy.

“Muộn như vậy, còn có người đến đánh trống sao? Sợ là vụ án gai góc, ta đi xem.” Chu Vô Ý kinh nghiệm lão đạo nói.

Chính vào lúc này, một tên nha dịch kích động chạy vào hô: “Đại nhân, đại nhân, không tốt!”

“Lưu Toàn, xảy ra chuyện gì, ai là người đánh trống?” Lâm Vô Du lập tức đi ra ngoài.

“Đại nhân, cách một dãy phố có người chết !” Lưu Toàn gấp gáp nói.

“Cái gì! Người chết?” Lâm Vô Du khuôn mặt tuấn tú biến sắc, “Mau đi xem, sư gia, kêu đại nhân khám nghiệm tử thi theo!”

“Đại nhân, ngươi quên a, đại nhân khám nghiệm tử thi hôm trước về nhà, nói ba ngày sau mới trở về!” Chu Vô Ý vội la lên.

“Ta quên mất, thế chúng ta đi xem trước, Xảo Nhi, Đông Phương công tử, các
ngươi nghỉ sớm đi.” Lâm Vô Du hướng Đông Phương Ngọc ôm quyền rồi lập
tức cùng với Chu Vô Ý rời đi.

“Xảo Nhi, ngươi không đi cùng sao?” Đông Phương Ngọc ôn hòa cười nói, hắn càng lúc càng cảm thấy Xảo Nhi rất có ý tứ.

“Ta đi làm gì?” Xảo Nhi khó hiểu nói, chính mình sẽ không phá án.

“Đây là án giết người, ngươi không sợ là do võ lâm cao thủ gây nên, đợi lát
nữa Lâm đại nhân xảy ra sự” Đông Phương Ngọc hàm súc nói.

Xảo Nhi sửng sốt, lập tức không thấy bóng dáng, Đông Phương Ngọc khóe miệng câu cười, nữ tử này tuy rằng lãnh tình, nhưng mà không phải hoàn toàn
vô tình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.