Đọc truyện Nữ Bang Chủ – Chương 42
Nhận chiếc bao thư còn vương mùi nước hoa của nó, hắn mở ra xem ngay tức khắc…
– Cái gì thế này!?(hắn ngạc nhiên khi đọc dòng chữ thứ 3 trong tờ giấy “đơn xin ly hôn”)…Hồi sáng Vú thấy thái độ vợ con bữa nay sao?
_ Tôi thấy bữa nay cô chủ khác lắm, nhìn mặt có vẻ buồn và lo lắng.!
Nghe đến đây hắn biết đã có chuyện sảy ra với nó, lấy đt gọi cho nó nhưng không được. Hắn sốt ruột phóng xe đến công ty nó, chỉ gặp được Mary…
– Mary, hồi sáng nay Băng Băng có đến đây không?
_ Dạ có, nhưng sếp nói phải ra ngoài giải quyết một số việc quan trọng nên cả ngày nay sẽ không về công ty.
– Là việc gì cô có biết không?
_Dạ, cái này tôi không rõ.
Vừa lúc đó lão Kim đi đến…
_Oh, ngọn gió nào đưa cậu ca sĩ nổi tiếng đến đây thế này..?_Lão mở miệng sặc mùi châm biếm.
– Không phải việc của ông._Hắn tức tối.
_ Ấy, đừng nóng. Hình như cậu đến tìm vợ à? Lo mà hàn huyên tâm sự đi nhé, vợ cậu chỉ sống được 2 ngày nữa thôi đó…ha ha ha_Lão ném lại nụ cười đểu giả rồi bước đi.
– Đứng lại, ông vừa nói gì…đồ khốn._Hắn xốc cổ áo lão Kim gằn giọng.
_ Bỏ ra ngay, trước khi tôi gọi bảo vệ.!
– Ông…
_ Anh bỏ ra đi, như thế không hay đâu.!_Mary ngăn hắn lại.
Lão Kim vừa đi khỏi hắn đã hỏi Mary dồn dập.
– Chuyện là thế nào, cô nói đi.
_Dạ…tôi…
– Nói ngay đi..!
_ Có lẽ lão Kim đã lấy được chuyến hàng đó trước sếp của tôi.!_giọng Mary vẻ bất lực.
– Không còn cách nào khác sao?
_ Dạ, sếp nói chỉ còn một cách duy nhất nên sếp ra ngoài để giải quyết.!
– Được rồi, tôi đi đây. Cám ơn cô nhé.!
_ Dạ, không có gì.!
Hắn gọi điện cho 4 người bạn “BTrâm, BTrinh, Jun ‘ Jimmy” tập hợp tại vũ trường Night để tìm phương án giải quyết.!
_ Hồi sáng nay em mới gọi cho chị ấy mà._ BTrâm lên tiếng.
_ Vậy em có nghe BB nói sẽ đi đâu không?_Jun tiếp lời.
_ Em có nhắc chị ấy đến bữa tiệc tối nay, chỉ thấy chị ấy nói cám ơn em rồi cúp máy.!
– Bữa tiệc đó diễn ra ở đâu? Em biết không?_hắn sốt sắng.
_ Khách sạn Fewings anh ạ, nhưng chúng ta không thể vào đó mà không có thiệp mời Vip._BTrinh giải thích.
– Tại sao không nghe máy chứ…em biến đi đâu vậy Băng Băng._ Lòng hắn đang nóng như lửa đốt.
_ Cậu bình tĩnh đi, rồi cô ấy sẽ về thôi mà._Jimmy chấn an cậu bạn.
…
Trong lúc mọi người đang đứng ngồi không yên vì lo lắng thì nó lại tìm đến 1 chốn bình yên để chải lòng mình. Trước nấm mồ của cha nuôi, nó mỉm cười trong nước mắt…
— Ba à…con nhớ ba lắm, con chỉ còn một cơ hội cuối cùng. Ba hãy luôn sát cánh bên con ba nhé…tiếp thêm cho con sức mạnh để con kiên cường được như ba. Con không đành lòng ra đi nếu chưa trả được mối thù này ba ạ…thôi ba nghỉ đi con về nha, nếu thành công con sẽ đến thăm ba thường xuyên hơn. Còn nếu thất bại con sẽ vĩnh viễn nằm lại nơi này để bầu bạn cùng ba…_nó gạt nước mắt đứng dậy, thắp nhang 2 mộ phần bên cạnh(vợ con ông Lý) rồi ra về…
Nơi thứ 2 mà nó muốn đến là bệnh viện tâm thần, nơi người ba thân yêu của nó đang chữa bệnh…nhìn thấy ba ngơ ngẩn nói cười sao mà đau lòng quá, ngồi cạnh ba…nó khóc. Ba luýnh quýnh chẳng biết làm sao , bàn tay ba luống cuống vuốt mái tóc nó…giọng ba vỗ về…
_Chị…chị nín đi, cho kẹo này._ba lấy trong túi áo một vài hòn đá cuội đưa cho nó, nó quay mặt đi không dám nhìn…nước mắt nó tuôn ra nhiều hơn.
_ Chị ơi, đừng khóc nữa mà…chị mà khóc. Em nghỉ chơi với chị luôn.
— Con xin lỗi… Con không khóc nữa…không khóc nữa, con nín rồi đây…_nó lau vội 2 hàng nước mắt…gượng cười.
_ Chị ngoan lắm, chị ngồi đây đợi nhé. Em cho chị xem cái này.!_Ba cười tươi tắn, nhảy chân sáo như đứa trẻ thơ ngây…ba đi lấy thứ gì đó để khoe với nó…một lát sau ba chạy lại…cười tươi hơn hồi nãy..
_ Này…mẹ đấy…_tay ba cầm di ảnh của mẹ nó chìa ra khoe. Tấm ảnh cuối cùng của mẹ trước khi dời bỏ ba con nó, ánh mắt mẹ thân thương nhìn nó. Miệng mẹ cười đẹp như cô Tiên trong cổ tích…nó đưa tay sờ nhẹ lên tấm ảnh, mỉm cười…”con nhớ mẹ”.
_ Mẹ đẹp không chị? _ba nhìn nó chăm chú đợi câu trả lời.
— Mẹ đẹp…đẹp lắm ba ạ, quên mất. Con có mang cho ba ít bánh kẹo đây, ba ăn nhiều vào nhé.
Nhận bịch quà rõ to từ tay nó, ba thích lắm…
_A…chị cho quà, nhiều quá…nhiều quá.!
Nhìn đồng hồ đã 3h chiều, nó vội vàng đứng dậy chào ba ra về…ba níu cánh tay nó như van lài…
_Chị đừng đi, ở lại với em đi chị. Em buồn lắm…_ba khóc kéo nó lại.
— Con đi rồi mai con lại đến ba nhé, mai con lại mang kẹo cho ba…ba chịu không?._nó thật không lỡ nói dối ba thế này.
_ Dạ chịu, chị đi rồi mai chị lại đến…hi hi.
— Giờ ba về phòng đi nhé…!
_ Về phòng…về phòng thôi. Hi hi mai chị lại đến.
Nó ra về mà lòng nặng trĩu…nước mắt rơi ướt mãi trên bờ mi.
…