Đọc truyện Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ – Chương 7: Thám hiểm rừng rậm
Nhìn Trác Ngọc ngoan ngoãn ngồi cạnh mình ăn thịt nướng, Địch Á thở phào nhẹ nhõm. Giống cái nhỏ như vậy là tha thứ cho mình đi, nghĩ vậy hắn cũng cầm một miếng thịt nướng lên ăn.
Sau khi ăn xong điểm tâm hai người lại nói chuyện một lúc. Trác Ngọc từ hắn biết được chỗ mình đang ở có tên là Mê Huyễn đại lục, thay vì loài người thì ở đại lục này người thú là sinh vật cao cấp nhất.
Có người thú sống chung với nhau, cũng có người thú sống một mình. Đa số người thú đực đi ra ngoài rèn luyện đều sống một mình. Họ vào thời điểm hai năm cuối thời niên thiếu, cũng chính là lúc 28 tuổi sẽ phải rời khỏi bộ lạc đi ra ngoài rèn luyện cho đến khi biến thân thành công, tiến vào thời kỳ trưởng thành rồi sau hai năm mới được phép trở về bộ lạc. Giống cái thì không cần rèn luyện giống như giống đực.
Trác Ngọc đã hỏi Địch Á có biết địa cầu cùng Trung Quốc hay không thì bị đả kích bởi động tác lắc đầu của hắn. Cho dù cô chán nản như thế nào thì trước mắt cũng chỉ có thể sống ở nơi này, nguyện vọng về nhà chỉ có thể tạm thời gác lại.
Vì để phân tán sự chú ý của mình, Trác Ngọc bảo Địch Á đưa mình tiến vào rừng rậm xem xét một chút. Nếu như muốn sinh tồn ở đây thì cô phải quen thuộc hoàn cảnh nơi này, phải học cách kiếm ăn, bằng không ngày ngày ăn thịt nướng của Địch Á thì vào một ngày nào đó cô chỉ cần nghe thấy hai từ “thịt nướng” thì mặt sẽ biến sắc.
Thật ra thì Địch Á không muốn đưa Trác Ngọc vào rừng, dù sao trong đấy cũng có nhiều mãnh thú có thể làm nàng bị thương, hơn nữa nếu bị giống đực khác đang rèn luyện ở bên ngoài thấy giống cái nhỏ, sinh lòng yêu thích nàng thì sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
“Địch Á, anh là tốt nhất, mang tôi đi xem một chút nha, tôi còn chưa thấy tư thế oai hùng của anh khi săn thú, nhất định sẽ rất đẹp trai.”
Nghe thấy Trác Ngọc khen mình, Địch Á không che giấu được vẻ mặt hài lòng. Hắn suy nghĩ một chút thấy chung quanh đây dường như cũng không có nhiều mãnh thú hung hãn liền lôi kéo Trác Ngọc đi vào trong rừng.
Cảnh sắc ở đây cùng với cảnh sắc khi cô vừa tới đại lục này cũng không khác biệt lắm. Trác Ngọc có thể nhìn thấy những cây đại thụ không biết tên cao ngất trời, có nơi còn có bùn lầy mọc ra những bụi cây có gai. Cũng may cô mặc quần dài, nên dù bị gai sắc của bụi cây đâm vào cũng không đến mức làm chân cô bị thương.
Cầm trong tay nhánh cây mà Địch Á đưa cho, cô có thể dễ dàng vạch những chạc cây xù xì dày đặc kia ra. Những chạc cây kia có những chiếc lá màu xanh to lớn, phía trên còn có những con côn trùng mà cô không biết tên.
Địch Á vừa đi vừa giới thiệu về bộ lạc của mình với Trác Ngọc, nói bộ lạc của mình có bao nhiêu tốt, hi vọng có thể mang lại hảo cảm cho Trác Ngọc.
Nhưng hắn lại không biết Trác Ngọc muốn biết nhất là một ít cây cỏ, quan trọng nhất là những cây nào có thể ăn cây nào không thể ăn.
“Trong bộ lạc có rất nhiều người, họ đều rất tốt, sẽ chơi đùa, trò chuyện cùng nàng. Ta đảm bảo nhất định nàng sẽ thích nơi đó.”
Đây coi như là dụ dỗ ư?
Dọc theo đường đi Địch Á không biết bao nhiêu lần nói tốt về bộ lạc của mình. Nhiều lần Trác Ngọc coi như không nghe thấy, trong lòng cũng đang nói thầm dù muốn đi thì cũng phải hai năm sau mới đi được. Hai năm sau nói không chừng tôi đã sớm về nhà rồi, ai còn muốn chơi cùng với anh.
Trác Ngọc cũng hỏi Địch Á vì sao sau khi biến thân hai năm mới có thể trở về bộ lạc, Địch Á nói sau khi biến thân, thân thể sẽ có chút không ổn định. Vì để không làm tộc nhân bị thương chỉ có thể đợi thân thể trở về trạng thái bình thường mới có thể quay về. Chỉ là dù hỏi thế nào thì Địch Á cũng không chịu nói sẽ có nguy hiểm gì.
Địch Á nói xong thì phát hiện không thấy âm thanh của người bên cạnh, quay đầu lại thì thấy Trác Ngọc đang ngửa đầu nhìn trái cây trên cây liền chạy chậm trở lại: “Giống cái nhỏ, nàng muốn ăn trái cây này ư, chờ đó, ta sẽ đi hái cho nàng.”
“Tôi không…”
Trác Ngọc còn chưa nói xong đã thấy Địch Á leo thật nhanh lên cây. Thật ra thì Trác Ngọc lo Địch Á sẽ không trèo cao được như vậy, dù sao thì trái cây cũng ở trên cây cao mười mấy mét.
Nhưng sau khi chứng kiến Địch Á leo lên thì cô ngoan ngoãn im lặng. Được rồi, là do cô đã đánh giá quá thấp năng lực của người thú.
Địch Á ở trên tàng cây lật qua lật lại xâu trái cây này, lại nhìn nhìn xâu khác, chọn tới chọn lui mới hái được mấy xâu rồi trượt xuống, nâng niu trong lòng bàn tay đưa cho Trác Ngọc.
“Giống cái nhỏ, mau nếm thử, trái cây này rất nhiều nước, rất ngon.”
Nghe nói như thế, vốn là Trác Ngọc đang đưa tay ra trong phút chốc liền dừng lại, trên đầu hiện ra không ít vạch đen.
Giống cái nhỏ, tại sao nghe lại kỳ cục như vậy, giống như mình và quái vật này không có gì khác nhau. Lúc trước, Địch Á cứ gọi mình như vậy nhưng do tâm tư hỗn loạn nên cũng không để ý, hiện tại không thể để Địch Á gọi mình như vậy được.
“Về sau anh gọi tôi là Trác Ngọc hay tiểu Ngọc là được, ngàn vạn lần không được gọi tôi là giống cái nhỏ.”
Lời nói của Trác Ngọc khiến Địch Á vui vẻ không dứt, Ngọc nhi quả nhiên ưa thích mình.
Có điều Trác Ngọc không biết, ở Mê Huyễn đại lục có một phong tục, khi nam thú nhân theo đuổi giống cái mà mình thích, mặc kệ giống cái đã thân quen giống đực hay chưa, chỉ khi giống cái nghiêm túc nói cho giống đực biết tên họ của mình mới có nghĩa là giống cái đã tiếp nhận giống đực.
Hiện tại loại trái cây mà Trác Ngọc đang cầm trong tay là một loại quả có vỏ màu trắng, cô vốn cho rằng nó chỉ to bằng nắm đấm, nhưng có thể là do khoảng cách nên mới thấy như vậy. Đợi đến khi cô cầm trên tay mới phát hiện lại có loại quả lớn như vậy. Một cành có năm sáu quả, vỏ màu trắng giòn non xếp thành một hàng, nhìn qua thì thấy rất là mọng nước.
Địch Á dùng ngón tay vạch hai đường trên vỏ trái cây, dễ dàng tách chúng ra, rồi bảo Trác Ngọc nếm thử một chút. Trác Ngọc có chút ngạc nhiên liếm liếm phần quả bị tách ra, hơi có mùi, nước rất nhiều, vị giống như quả lê, sau đó thì cô ăn ngấu nghiến, quả nhiên là vị của quả lê. Cô thấy hình dáng lại khác xa liền thuận miệng hỏi Địch Á:
“Quả này gọi là gì?”
Địch Á đang hưởng thụ trái cây mà mình vừa mới hái xuống, nghe được câu hỏi của Trác Ngọc thì vừa ăn vừa nói: “Trong bộ lạc ta chưa từng thấy loại quả này, ở đây ta mới thấy, không ai biết tên. Ngọc nhi, nàng biết sao?”
Trác Ngọc nghe cách gọi mới này, trong lòng liền 囧, bọn họ đã thân mật đến mức độ này rồi ư, bạn trai cô cũng không gọi cô thân mật như vậy. Cô muốn Địch Á đổi cách một gọi khác, nhưng lại sợ hắn gọi ra cái tên còn kinh người hơn, nên vẫn là thôi đi.
Sợ mình dạo chơi ở nơi này một thời gian dài lại thấy nhiều đồ mà mình chưa biết sẽ bị lẫn lộn, Trác Ngọc liền gọi loại quả nhiều nước này là quả lê. Sau đó lại nói cho Địch Á biết, Địch Á híp đôi mắt màu vàng lại, gật đầu một cái ý bảo đã biết. Trong miệng vừa ăn vừa không quên khích lệ Trác Ngọc.
“Ngọc nhi thật thông minh, tại sao ta lại không biết cơ chứ?”
Trác Ngọc nhìn hai mắt lấp lánh hàm chứa ý sùng bái của Địch Á, khóe miệng co rút một cái. Không phải chỉ là một cái tên sao, có cần khoa trương như vậy không, nhưng vẻ mặt kia quả thật là đáng yêu.
Thực ra cô không biết, đây là do cha của Địch Á dạy hắn, đối với giống cái mà mình yêu thích không nên keo kiệt lời ca ngợi.
Hai người một đường vừa đi vừa ngừng, trừ quả lê mới thấy lúc đầu ra thì Địch Á cũng hái được mấy loại trái cây khác cho cô, nào đỏ nào xanh, nhưng không phải quả nào hắn cũng hái cho Trác Ngọc ăn. Dường như là hắn có lựa chọn, có vài lần Trác Ngọc thấy mấy loại quả có vẻ hơi đặc biệt muốn chạm vào thì Địch Á lại ngăn cô lại, nói rằng những trái đó có độc hoặc đắng chát, mà những quả Địch Á hái cho cô đều là những loại quả không có độc có thể ăn đươc.
Có loại cây giống như ở địa cầu, như cây vải, cây quýt. Không ngờ đại lục này lại tốt như vậy, những quả này trên địa cầu vốn thuộc về những mùa khác nhau, ở nơi này lại có thể sinh trưởng cùng lúc khiến Trác Ngọc phải cảm thán tạo hóa thật thần kỳ.
– Hết chương 7 –