Nữ Ân Sư

Chương 69: Có thai


Đọc truyện Nữ Ân Sư – Chương 69: Có thai

Hoàng cung và đô thành đều đã bị tiếp quản, tình hình mặc dù xem như đã yên ổn nhưng còn có rất nhiều chuyện gấp cần giải quyết.

Sáng sớm Vương Hoán Chi đã lên xe ngựa chạy tới phủ Lăng Đô Vương, hắn đến là thay mặt Vương Phô.

Các thế gia đại thần đều đẩy Vương Phô ra mặt tới gặp Tư Mã Tấn, chính Vương Phô cũng ra sức khước từ nên Vương Hoán Chi liền chủ động nhận nhiệm vụ này.

Hạ nhân trong phủ Lăng Đô Vương dẫn hắn đến hậu viện, đi qua vườn hoa, đi rất lâu mới dừng lại, mở một cánh cửa ra, nghiêng người mời hắn đi vào rồi lui ra.

Vương Hoán Chi đi vào mới phát hiện nơi này không phải thư phòng mà là phòng ngủ. Trong phòng mở cửa sổ, mặt trời từ bên ngoài chiếu vào tận bình phong, hình thêu trăm bướm vờn hoa trên bình phong gần như sống lại.

Cách bình phong nhìn thấy có người từ bên trong đi ra, Vương Hoán Chi vừa định chào lại thấy người đi ra là Bạch Đàn, trên người mặc váy áo rộng trắng muốt, tóc vẫn hờ hững, rất tùy ý.

“Tật cũ của điện hạ phát tác còn chưa hoàn toàn bình phục, không tiện gặp Vương đại công tử, Vương đại công tử đành phải chịu khó nói chuyện với điện hạ cách bình phong vậy”.

Vương Hoán Chi lại nhìn vào bình phong, có thể thấy lờ mờ bóng người nằm trên giường.

Từ lúc đứng trên tường thành chính mắt nhìn thấy tình trạng dị thường của Tư Mã Tấn, trong lòng hắn đã hơi bất an, lúc này càng cảm thấy bất an hơn nữa.

Âm thanh của Tư Mã Tấn từ sau bình phong truyền ra cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, nghe có vẻ hơi khàn khàn: “Ngươi tới rất đúng lúc. Chuyện Vương thừa tướng điều tra phản loạn tiến hành thế nào rồi?”

Vương Hoán Chi đến gần một bước, nói: “Bẩm điện hạ, bằng chứng xác thực, bè lũ phản bội cũng đều đã quy án, chỉ còn chờ đưa đến cho bệ hạ dùng ấn hạ chiếu. Còn chiếu tự định tội mình của bệ hạ…”

Bạch Đàn cũng hiểu, một người như Tư Mã Huyền dùng cả đời gây dựng danh tiếng hoàn mỹ, muốn hắn tự tay phá bỏ chỉ sợ không dễ dàng chút nào.

Tư Mã Tấn cười lạnh một tiếng: “Ngươi đến hoàng cung nói với Tư Mã Huyền, chính hắn không viết thì các thế gia đại tộc sẽ liên danh viết rõ tội trạng của hắn, dù sao kết cục vẫn là chính hắn sẽ mất mặt”.

“Vâng”. Vương Hoán Chi do dự chốc lát, cuối cùng vẫn thổ lộ sự bất an trong lòng: “Điện hạ, về bệnh của ngài, chỉ sợ sẽ là một phiền phức”.

Bạch Đàn quay lại thoáng nhìn sau bình phong, Tư Mã Tấn nằm trên giường, trên người cắm ngân châm, mở to hai mắt nhìn đỉnh màn, không lên tiếng.

Thế gia đại tộc tuyệt đối không thể ủng hộ một người có bệnh làm đế vương, Vương Hoán Chi muốn nói như vậy, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

Bạch Đàn cảm thấy không thoải mái cho lắm, Tư Mã Tấn mặc dù trên người có bệnh nhưng một khi Tư Mã Huyền thoái vị, hắn vẫn là người có tư cách lên ngôi nhất. Trước nàng vẫn tận lực tránh né chủ đề này, nhưng bây giờ vẫn đề đã hiện ra trước mắt.

Càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái, thậm chí bụng cũng có chút khó chịu, bắt đầu cảm thấy hơi buồn nôn. Bạch Đàn sợ thất lễ trước mặt Vương Hoán Chi nên vội vàng che miệng đi ra cửa, đi thẳng tới góc rẽ hành lang gấp khúc, chống tay vào cột hành lang nôn khan một trận mới đỡ hơn một chút.


Quay lại nhìn cửa phòng, còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng Vương Hoán Chi nói chuyện ở bên trong, may mà hắn không phát hiện, nếu không thật là mất mặt.

Không ổn lắm, lần trước cho rằng là chưa ăn sáng mới như vậy, nhưng hôm nay nàng có đói bụng đâu?

Chẳng lẽ là ốm rồi?

Vừa nghĩ đến ốm, Bạch Đàn đã lo lắng. Tư Mã Tấn còn ốm lắm, nàng không thể ốm nữa.

Đang nghĩ thì thấy Hi Thanh bưng bát thuốc từ xa xa đi tới cửa phòng Tư Mã Tấn, đưa tay gõ cửa phòng: “Những gì cần nói đã nói hết rồi chứ? Điện hạ đến lúc uống thuốc rồi”.

Đại phu đã hạ lệnh trục khách, Vương Hoán Chi đương nhiên không tiện ở lại nữa. Hắn nhanh chóng cáo từ đi ra, trước khi đi quay về phía Bạch Đàn thi lễ từ xa.

Lúc này Hi Thanh mới thoáng nhìn Bạch Đàn một cái rồi nghiêm mặt đi vào phòng.

Bạch Đàn ngượng ngùng sờ mũi, bởi vì nàng khuyến khích Tư Mã Tấn dẫn quân công thành nên đến bây giờ hắn vẫn phớt lờ nàng. Ôi…

Nàng sửa lại vạt áo một chút, đi đến bên cửa phòng, cố ý chờ ngoài cửa.

Chỉ một lát sau Hi Thanh đã bưng bát không đi ra, vốn định đi về phía Bạch Đàn nhưng nhìn thấy nàng nên lại quay đầu đi về phái ngược lại.

Bạch Đàn dở khóc dở cười, đây rõ ràng là cố ý làm mặt lạnh cho nàng xem, đành phải đuổi theo: “Ê này, ngươi vẫn còn giận ta đấy à?”

Hi Thanh hừ một tiếng: “Ta là đại phu, ngươi xúi bẩy người bệnh không điều trị cho tốt, ta có thể không giận sao?”

Bạch Đàn bất đắc dĩ: “Tình hình khi đó ngươi cũng nhìn thấy mà, chẳng phải ta cũng không có cách nào khác sao?”

Hi Thanh quay lại: “Nói là nói thế, nhưng nếu điện hạ xảy ra chuyện gì ngươi hối hận cũng không kịp, kết cục là người vất vả vẫn là ta”.

Bạch Đàn sau đó nghĩ lại cũng thấy sợ, bây giờ nghe Hi Thanh nói lại càng sợ hơn. Nàng tái mặt, ngày càng cảm thấy không thoải mái, lại ôm cổ họng chạy đến bên hiên nhà nôn một trận.

Hi Thanh vốn cũng chỉ định nàng một chút, không nghĩ tới phản ứng của nàng lại mạnh như vậy. Hắn cũng không làm bộ làm tịch nữa, vội đi tới cầm tay nàng xem mạch.

Bạch Đàn cũng đang định nhờ hắn xem bệnh cho mình, bây giờ lại đỡ phải mở miệng.


Hi Thanh nghiêm túc bắt mạch, hai mắt lúc thì khẽ nheo lại, lúc thì nhẹ nhàng chuyển động con ngươi, bắt mạch rất kĩ, sau thời gian ít nhất uống hết nửa chén trà mới buông tay ra.

Trái tim Bạch Đàn nhảy lên tận cổ họng: “Nhìn dáng vẻ ngươi như vậy, chẳng lẽ bệnh của ta rất nghiêm trọng à?”

Hi Thanh cười tít mắt nói: “Đích xác rất nghiêm trọng, liên quan đến mạng người có thể không nghiêm trọng sao?”

“…”

Tư Mã Tấn uống thuốc xong ngủ một giấc, đến tận buổi chiều mới tỉnh lại, trên người đã không còn ra mồ hôi, cảm giác thoát lực cũng không còn, xem ra đã vượt qua lần này rồi.

Bạch Đàn từ ngoài bình phong đi vào, trên tay bưng bát cháo trắng, từ rất xa đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.

“Tỉnh rồi thì tốt, chàng ăn bát cháo đi”.

Tư Mã Tấn đích xác đã hơi đói, ngồi dậy đỡ bát cháo trong tay nàng, ăn từng miếng một.

Bạch Đàn ngồi xuống giường bên cạnh hắn, ngón tay vân vê góc áo, nhìn hắn chằm chằm, mấy lần hé môi ra lại khép vào, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Đến tận lúc ăn hết bát cháo, Tư Mã Tấn mới phát giác nàng không nói gì. Hắn ngước mắt lên nhìn, ánh mắt nàng lại tránh đi, một lát sau mới đưa về, đột nhiên nói: “Người chàng ướt mồ hôi, đi tắm một cái đi”.

Tư Mã Tấn gật đầu: “Cũng được”.

Bạch Đàn lập tức ra ngoài dặn dò tì nữ chuẩn bị, sau đó không quay vào nữa.

Tư Mã Tấn cho rằng nàng tránh mặt cho mình tắm rửa nên cũng không để ý.

Nước tắm là nước thuốc được Hi Thanh đặc biệt chuẩn bị, Tư Mã Tấn ngâm đủ hơn một canh giờ.

Sau khi tắm xong ngày càng cảm thấy tình hình tốt hơn rất nhiều, Tư Mã Tấn không quay về giường nằm nữa mà khoác áo sam màu xanh nước biển ngồi trên ghế đợi Bạch Đàn, tranh thủ xem thư từ đám hạ nhân vừa đưa tới.

Vệ Tuyển và Tuân Uyên lúc này còn đang đóng quân ngoài đô thành, hai người đều viết thư đến thăm dò bệnh tình của hắn.

Tư Mã Tấn và Tuân Uyên quen nhau khi hắn đến Dực Dương nhập ngũ, giao tình với Vệ Tuyển thì đến từ thời gian hiệp đồng tác chiến ngăn cản quân Tần sau khi hắn trở thành tướng quân. Mặc dù bề ngoài hai bên không có bao nhiêu qua lại, nhưng tình nghĩa giữa quân nhân quá nửa là đến từ những lần vào sống ra chết, vì vậy cũng đều được coi là bạn chí cốt, nhưng hắn chưa hề nói với hai người này về chứng bệnh của mình.


Cửa phòng cuối cùng bị mở ra, hắn ngẩng đầu lên, người đi vào lại không phải Bạch Đàn mà là Hi Thanh.

“Xem ra điện hạ lại vượt qua được lần này rồi, ta đến tái khám cho điện hạ một chút, không có việc gì là có thể về”.

“Ờ”. Tư Mã Tấn chuyển thư sang tay phải, giơ cánh tay trái ra.

Hi Thanh ung dung đi tới bên ghế, ngồi xuống đưa tay bắt mạch, trên mặt nghiêm trang nhưng miệng lại vui đùa: “Điện hạ, chuyện xấu phải nói trước, ta không muốn vào cung, nếu ngài làm hoàng đế ngàn vạn lần không được phong ta làm ngự y, cũng không được suốt ngày triệu ta vào cung chữa bệnh”.

Tư Mã Tấn hơi dựa về phái sau, mắt nhìn chằm chằm lá thư trong tay: “Bản vương lại cảm thấy mình có thể tự vượt qua được, chứng bệnh này cũng chỉ đến thế”.

“Tặc tặc…” Hi Thanh tặc lưỡi: “Xem ra ta trách oan Bạch Đàn rồi, cô ấy mới là thuốc hay để trị bệnh của điện hạ. Sau này điện hạ dùng Bạch Đàn mà trị bệnh, ta sẽ không can thiệp nữa”.

Nghe hắn nhắc tới chuyện này Tư Mã Tấn mới nhớ đến Bạch Đàn, đặt thư xuống quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời tối rồi, Bạch Đàn chậy đâu nhỉ?”

Hi Thanh thu tay lại đứng dậy, cười gian xảo: “Ai biết được, có lẽ còn đang trốn ở đâu đó cho bình tĩnh”. Hắn đi đến bên cạnh chiếc bàn ngoài bình phong, cẩn thận thu dọn hòm thuốc đeo lên trên lưng: “Điện hạ không có việc gì nữa, ta xin cáo từ”.

Nói xong liền đi ra cửa.

Tư Mã Tấn ngồi một lát, đang định đứng dậy đi ra cửa tìm Bạch Đàn thì tì nữ mang cơm tối tới.

Hắn lại ngồi xuống: “Đi mời Bạch tiểu thư tới đây”.

Tì nữ vâng lệnh đi ra, chỉ chốc lát sau đã quay lại báo: “Bạch tiểu thư nói tiểu thư đã dùng cơm tối rồi, mời điện hạ dùng cơm”.

“…” Tư Mã Tấn cau mày, sầm mặt nói: “Đi mời cô ấy đến đây”.

Tì nữ sợ quá, vội vàng lùi ra ngoài.

Tư Mã Tấn ngồi xuống bên án dùng cơm, cầm đũa ăn mấy miếng, cuối cùng Bạch Đàn cũng xuất hiện ngoài cửa.

Hắn vươn tay: “Lại đây”.

Bạch Đàn nhếch miệng, chậm rãi đi đến trước mặt hắn. Bị hắn kéo ngồi xuống bên người, nàng tức giận nói: “Ăn cơm cũng cần ta ngồi bên cạnh hay sao?”

“Ờ”.

“…”

Kết quả là Bạch Đàn phải ngồi nhìn hắn ăn cơm, không ngờ lại càng nhìn càng đói, dứt khoát gọi tì nữ mang thêm bát đũa lên, bắt đầu ăn không hề khách sáo.


Tư Mã Tấn đặt đũa xuống: “Nàng ăn cơm rồi cơ mà? Sao hôm nay ăn tốt như vậy?”

Bạch Đàn trừng mắt nhìn hắn, má hơi nóng lên, hùng hổ gắp miếng thịt cắn mạnh.

Tư Mã Tấn cười cười, còn tưởng nàng giận mình nói nàng ăn nhiều.

Ăn cơm xong tì nữ đưa trà nóng vào, ngay sau đó lại lấy nước nóng cho hai người súc miệng rửa tay.

Mọi người đều rất tinh ý, biết quan hệ của hai người không bình thường, có ở cùng một phòng cũng không có gì lạ, hầu hạ Bạch Đàn là dùng đến nghi lễ dành cho vương phi, chỉ còn thiếu một lời xưng hô nữa. Cho nên sau khi hầu hạ xong, các ti nữ đều lũ lượt lui ra ngoài để khỏi quấy rầy hai người.

Ban ngày Tư Mã Tấn đã ngủ đủ nên bây giờ không buồn ngủ, nhưng thấy Bạch Đàn đã có vẻ mệt mỏi nên hắn vẫn đứng dậy dắt nàng đi đến bên giường.

Bạch Đàn đích xác đã mệt, mấy ngày nay xảy ra bao nhiêu chuyện, sao có thể không mệt được?”

Nàng nằm xuống giường không muốn động, Tư Mã Tấn đành phải kéo nàng ngồi dậy, cởi dây lưng và ngoại sam cho nàng.

Bạch Đàn đột nhiên nắm chặt cổ áo lăn vào phía trong giường: “Thời gian này chàng không được chạm vào ta”.

Tay Tư Mã Tấn cứng đờ: “Cái gì?”

Bạch Đàn lườm hắn một cái, dùng chăn trùm lên đầu mình.

Tư Mã Tấn nheo mắt lại, lật chăn ra, đột nhiên xoay người đè lên người nàng, một tay lùa vào vạt áo nàng: “Nàng không nói rõ ràng, ta sẽ lập tức chạm vào nàng”.

Mặt Bạch Đàn đỏ bừng: “Đây chính là lời Hi Thanh dặn dò”.

Tư Mã Tấn sửng sốt: “Hắn dặn dò chuyện này làm gì?”

Nghĩ đến chuyện bị một người đàn ông dặn dò việc kiêng cữ đó, Bạch Đàn lại cảm thấy mất mặt, tức giận nói: “Bởi vì liên quan đến mạng người”.

“…” Tư Mã Tấn nhíu mày vô cùng khó hiểu, ánh mắt đột nhiên chuyển xuống tay nàng. Vừa rồi lúc hắn đè lên người nàng, phản ứng đầu tiên của nàng chình là đưa tay che bụng. Hắn ngẫm nghĩ chốc lát, đột nhiên bừng tỉnh ngộ, ngồi phắt dậy: “Chẳng lẽ nàng…”

Bạch Đàn bóp trán: “Đúng”.

Sắc mặt Tư Mã Tấn lập tức biến ảo liên tục, ngồi rất lâu mới hiểu rõ mọi chuyện, nhất thời lại có chút luống cuống, thậm chí lúc nằm xuống bên người Bạch Đàn cũng hết sức thận trọng. Hắn nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, xoa mu bàn tay nàng, dường như có thể xuyên qua bàn tay cảm nhận được tính mạng trong bụng nàng, tim hắn vẫn đập thình thịch không ngừng.

Không ngờ hắn đã sắp có con rồi.

Có thể hắn cũng cần từ từ bình tĩnh lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.