Đọc truyện Nữ Ân Sư – Chương 32: Khảo nghiệm
Chuyện Vương thừa tướng làm khó dễ Bạch Đàn nhanh chóng truyền tới tai Vương Hoán Chi. Hắn tìm cơ hội lén mò vào quân doanh của Tư Mã Tấn, lúc đi vào lều che nửa khuôn mặt: “Ôi chao, tại hạ không mặt mũi nào đối mặt với điện hạ nữa, xin điện hạ đừng để ý chuyện của gia phụ”.
Tư Mã Tấn liếc hắn một cái: “Bản vương không để ý đâu, lúc nào đó mang hết những việc ngươi đã làm cho bản vương đến cho ông ta xem, chắc hẳn cũng có thể làm ông ta tức gần chết”.
Vương Hoán Chi nhăn mặt đau khổ: “Điện hạ cũng đừng hù dọa tại hạ”.
Đang nói chuyện thì Kỳ Phong và Cố Trình về phục mệnh.
“Điện hạ, chuyện không hoàn thành…”
Hai người quỳ xuống đất, nơm nớp lo sợ.
Tư Mã Tấn nheo mắt: “Làm sao? Một người cũng không trừ khử được à?”
Cố Trình nói dè dặt: “Đoàn Giám trước kia có công cứu giá, bây giờ vào đô tạm thời không có chỗ ở, Lịch Dương Vương liền xin lệnh vua cho phép hắn tạm ở ngoại cung, chúng thuộc hạ thật sự không tìm được cơ hội”.
Kỳ Phong phản ứng linh hoạt, lập tức nói: “Chúng thuộc hạ nhất định sẽ tìm cơ hội khác, nhất quyết phải khử được gã phản bội này”.
Tư Mã Tấn đẩy chồng quân báo trước mặt ra, sắc mặt không được tốt lắm: “Coi như hắn cao số. Bản vương giờ đây đã lập cam kết trước bệ hạ, lúc này tất nhiên có người đang nhìn chằm chằm, các ngươi thu tay lại đi”.
Hai người nhất tề ngẩng đầu lên: “Điện hạ đã cam kết chuyện gì?”
Vương Hoán Chi bên cạnh nhịn cười: “Điện hạ sau này phải làm người tốt rồi”.
Cố Trình trợn mắt há mồm, Kỳ Phong thì đã phát điên: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Tại sao điện hạ lại nghĩ quẩn như thế chứ?”
Lăng Đô Vương muốn cải tà quy chính, tin tức không chân mà chạy, sớm đã truyền khắp đô thành.
Bạch Đống không tin, giữa đường tóm được Hi Thanh ra ngoài chưa bệnh liền không ngừng vặn hỏi việc này.
Hi Thanh xoay hòm thuốc ra sau lưng, vòng tay khoác vai hắn: “Em trai à, đến hôm nay anh cũng nên nói thật với em rồi. Em đã trở thành một người đàn ông, chắc hẳn có thể thừa nhận, đúng không?”
Bạch Đống bị câu nói của hắn làm cho tim đập chân run: “Ngươi… Ngươi muốn nói gì?”
Hi Thanh thở dài một tiếng: “Thực ra Lăng Đô Vương làm như vậy cũng là vì a tỷ của em. Xem ra cuộc đời này anh không có duyên làm anh rể của em rồi”.
Vẻ mặt Bạch Đống đông cứng, sau đó bắt đầu cáu gắt: “Ta biết ngay là hắn có ý đồ với a tỷ của ta mà!”
Hi Thanh vỗ vai hắn an ủi rồi đeo hòm thuốc đi.
Dân chúng trong đô thành cũng thảo luận chuyện này rất nhiệt liệt, Kỳ Phong và Cố Trình về phủ Lăng Đô Vương lấy đồ, đi qua phố Trường Cán nghe thấy mọi người đều mồm năm miệng mười bán tán không thôi.
“Lăng Đô Vương muốn cải tà quy chính thật à?”
“Tám phần là không muốn thừa nhận chính mình là hung tinh”.
“Cá một bao ngô, Lăng Đô Vương tuyệt đối không thể thay đổi được”.
“Tôi cá hai bao”.
Kỳ Phong cưỡi ngựa lao tới, vung roi quất lia lịa: “Một đám khốn kiếp, dám nói xấu sau lưng điện hạ của bọn ta!”
Mọi người vội chạy trối chết, không ngừng kêu la.
Vì thế càng không có người nào tin tưởng Lăng Đô Vương có thể thay đổi, ngay cả thuộc hạ cũng tàn bạo thế này cơ mà.
Tư Mã Tấn làm như không nghe thấy những chuyện này, người khác thích thảo luận thế nào thì cứ thảo luận, lời hắn đã nói ra cũng không thể thu hồi.
Chỉ có điều muốn thay đổi quả thật rất gian nan, cả ngày đều cảm thấy không thoải mái.
Buổi tối trở lại Đông Sơn, vừa bước chân vào cổng biệt viện nhà họ Bạch, hắn đã nhìn thấy Bạch Đàn đứng dưới hiên cười với hắn, vẻ mặt rất hòa nhã dễ gần.
“Điện hạ hôm nay có cảm giác thế nào?” Mỗi ngày nàng đều hỏi hắn câu hỏi này.
Tư Mã Tấn nắm vạt áo: “Ngột ngạt khó chịu”.
Phải kiềm chế tính khí của mình, không thể đánh người khác đến chết nữa, làm sao có thể không khó chịu cho được?
Bạch Đàn cười rất tươi: “Rồi sẽ quen thôi”.
Tư Mã Tấn thở ra một hơi, nhìn thấy nàng cười tươi như vậy, nói chung có khó chịu một chút cũng đáng.
Tiết trời đã đến giữa xuân, tất cả hoa trong vườn đều đã nở.
Buổi tối ăn cơm xong, Bạch Đàn hái hết những bông hoa tươi mới trong vườn, dự định rửa sạch phơi khô sau này dùng để làm giấy hoa, còn lại có thể làm một chiếc túi thơm cho Tư Mã Tấn.
Hi Thanh đã nói với nàng, hương hoa có hiệu quả dưỡng thần, nàng nghĩ rằng điều đó hẳn phải có ích cho việc khắc chế tâm tính của hắn.
Tư Mã Tấn nhàn hạ không có việc gì neen đến thư phòng tìm nàng, đi một vòng không tìm được, cuối cùng nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện nàng ngồi dưới cửa sổ, đang vén tay áo rửa hoa trong chậu đồng.
Hắn quay lại lấy đèn mang tới đặt lên trên bệ cửa sổ.
Trước mắt đột nhiên sáng bừng, Bạch Đàn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên: “Thì ra là điện hạ”.
Nàng đưa tay quệt tóc mai buông xuống, mấy cánh hoa dính trên cánh tay nàng lại dính vào má nàng thành những đốm đỏ tươi trên làn da trắng mịn, thấp thoáng trong đèn đuốc u ám lại hóa thành một chút phong tình.
Một tay Tư Mã Tấn giơ đèn, vươn người ra ngoài dựa trên bệ cửa sổ, đưa tay nhặt cánh hoa trên mặt nàng. Ngón tay hắn lại lưu luyến không rời, nhẹ nhàng vuốt ve trên má nàng.
Bạch Đàn cực kì khó xử, đứng dậy bưng chậu nước định đi nhưng lại bị hắn tóm lấy cánh tay, những cánh hoa trên tay nàng cũng bị hắn gạt rơi hết.
Hai người cách ô cửa sổ, bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh này thật sự hơi khó xử.
Bạch Đàn đang gào thét trong lòng: Có người nào không, mau tới đây cho ta một cái thang để ta xuống nào!
Đúng như mong muốn của nàng, Kỳ Phong đột nhiên đi tới cửa thư phòng: “Điện hạ, người trong cung đến rồi”.
Bạch Đàn như được đại xá, bưng chậu nước chạy vội.
Tư Mã Tấn quay lại nhìn Kỳ Phong một lát rồi mới đặt đèn xuống đi ra cửa.
Người đến là Cao Bình, ông ta đến để truyền chỉ.
Mấy vụ thiên tai ở các địa phương gần đây đã đối phó hòm hòm rồi, chỉ có tai nạn lở núi ở quận Tấn Hưng là nghiêm trọng nhất. Lũ cuốn đất đá phá hủy vô số ngôi nhà, thiên tai đã là đại họa, không ngờ lại kéo theo cả nhân họa.
Triều đình chuyển tiền bạc lương thực giúp nạn thiên tai cho quận Tấn Hưng, lại bị quận thủ Lưu Phái ăn chặn cho vào túi riêng. Việc này bị người khác tố giác, còn chưa xử lí thì hắn đã chó cùng rứt giậu quay sang tạo phản luôn thể.
Lưu Phái xuất thân võ tướng, điều binh khiển tướng cũng khá thành thạo, số lượng phản quân rõ ràng cũng không nhiều mà đến bây giờ vẫn chưa bị tiêu diệt.
Đương nhiên phải sai người đi dẹp loạn.
Cao Bình giao thánh chỉ cho Tư Mã Tấn rồi lại nhỏ giọng nói một câu: “Bệ hạ đã dặn hạ quan tới nhắc nhở điện hạ, Lịch Dương Vương cũng tiến cử Đoàn Giám cầm quân nhưng cuối cùng việc này vẫn được giao vào tay điện hạ. Điện hạ nên hiểu khổ tâm của bệ hạ, trận chiến này ngàn vạn lần không thể tạo thêm sát nghiệt nữa”.
Tư Mã Tấn hiểu ý Cao Bình. Trong tay Đoàn Giám không có một binh một lính, mà quân đội thiện chiến xung quanh đô thành lại chỉ có quân của hắn.
Nếu phải dùng Đoàn Giám, tự nhiên phải điều binh từ xung quanh, kiểu gì cũng phải cắt bớt nhân mã từ trong tay hắn. Nhưng người ngựa đã điều đi lại chưa chắc có thể điều về, Tư Mã Diệp điều Đoàn Giám đến đô thành chính là để chia bớt binh quyền của hắn mà.
“Đa tạ bệ hạ thay bản vương”. Tư Mã Tấn cười lạnh một tiếng, cất thánh chỉ vào trong tay áo.
Sáng sớm hôm sau lúc Bạch Đàn được biết tin tức này thì Tư Mã Tấn đã đến quân doanh điểm binh rồi.
Lại đến ngày tới Bão Phác quán bán thuốc giả, tính toán đúng hôm nay Bạch Đàn nghỉ dạy nên chạy tới kéo nàng đến vãn cảnh chùa Khai Thiện ở ngoại ô phía đông.
Bạch Đàn không thích đi, hắn liền ngồi trước mặt nàng ngẩng mặt nhìn trời xanh: “Ngươi cho rằng ta không dưng nổi hứng đi lễ Phật sao? Không phải thế đâu, ta phải đi tế bái quá vãng đã không thể tìm lại của ta, ta phải lên thập trượng thanh đỉnh để cầu nguyện cho tương lai của mình”.
“…”
Bạch Đàn rất sợ hắn lôi chuyện quá khứ của hắn ra than thở, biết đâu một lát nữa hắn lại đòi đi tế bái chị họ của nàng, thế là cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Hi Thanh lập tức vui vẻ. Kì thực hắn nghe nói chùa Khai Thiện giàu nứt đố đổ vách, dạo này lão phương trượng lại bị bệnh, cho nên muốn đến chào hàng dược liệu của mình một chút.
Hai người còn dẫn Vô Cấu đi theo, cùng nhau ra cổng, lúc đi qua nội thành đến đâu cũng nghe thấy những lời bàn tán về việc Tư Mã Tấn phải cầm binh dẹp loạn.
Hi Thanh khép cánh tay thở dài: “Xem ra khắp thiên hạ đều coi trận chiến này là một lần khảo nghiệm đối với điện hạ”.
Vô Cấu hỏi: “Lăng Đô Vương có thể nhịn được không giết tù binh thật sao?”
Bạch Đàn nghiêm mặt: “Chúng ta phải tin tưởng điện hạ”.
Hi Thanh cười xấu xa: “Ta thấy chỉ có ngươi là tin hán thôi”.
Bạch Đàn đá hắn một cái: “Lát nữa ta nhất định phải nói với phương trượng chùa Khai Thiện là ngươi chuyên đi bán thuốc giả!”
Hi Thanh vội thề thốt: “Ta cũng tin hắn, ta cũng tin hắn”.
Vốn cho rằng ít nhất cũng phải dăm ba ngày nữa Tư Mã Tấn mới xuất phát, không ngờ lúc Bạch Đàn trở lại biệt viện đã nhìn thấy Kỳ Phong và Cố Trình chuẩn bị hành trang xong xuôi.
Tư Mã Tấn từ hậu viện đi ra, trên người đã mặc áo giáp.
“Điện hạ phải đi luôn à?”
Tư Mã Tấn gật đầu: “Dẹp loạn là việc cấp bách, đi sớm cũng có thể giải quyết sớm một chút”.
Bạch Đàn sờ sờ trong tay áo, một hồi lâu sau mới lấy ra một chuỗi tràng hạt, sắc mặt có chút ngượng ngùng: “Hôm nay vi sư đến chùa Khai Thiện đã xin một chuỗi tràng hạt bằng bạch đàn. Mặc dù vi sư không tin đạo này nhưng lại tình cờ trùng tên với vi sư, điện hạ đừng ngại mang theo trên người xem như một lời nhắc nhở, lúc nhìn thấy tràng hạt sẽ nhớ tới lời dạy bảo của vi sư, cũng có thể khắc chế một chút tâm tính”.
Nói thật, từ trước đến giờ nàng còn chưa từng tặng thứ gì cho đàn ông, thật sự khá là lúng túng, đưa xong chỉ muốn chuyển sang chủ đề thời tiết hôm nay rất tốt gì gì đó.
Tư Mã Tấn nhận lấy, mặc dù trên mặt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại lộ vẻ ranh mãnh: “Ân sư làm thế này không khỏi hơi xảo quyệt, rõ ràng là ỷ vào bản vương thích ân sư mà”.
Bạch Đàn trừng mắt: “Nói cái gì thế?”
Tư Mã Tấn cũng không giải thích, chỉ quấn chuỗi tràng hạt đó hai vòng trên cổ tay: “Bản vương nhất định cẩn tuân dạy dỗ, đợi đến lúc chinh chiến khải hoàn, chứng minh bản vương đã có tiến bộ, bản vương cũng có thể xin bệ hạ cho xuất sư rồi”.
Bạch Đàn nhướng mày: “Xuất sư?”
Tư Mã Tấn cười xa xăm: “Chẳng phải ân sư vẫn thường nhắc tới kỉ cương thầy trò hay sao? Xuất sư rồi mới có thể làm chuyện khác được”.
Bạch Đàn nhìn hắn, càng nhìn càng kinh hãi: “Làm chuyện gì…”
Tư Mã Tấn cất bước ra cổng, lúc đi qua bên cạnh nàng còn ghé vào tai nàng nói nhỏ hai tiếng: “Cưới nàng”.
Bạch Đàn chết sững một hồi, sau đó quay đầu lao thẳng vào trong thư phòng, xoay tay đóng sầm cửa lại.
Vô Cấu đứng xa xa dưới hiên đưa mắt nhìn Lăng Đô Vương ra ngoài, lại thấy sư tôn chạy vội vào thư phòng, thật sự không hiểu chuyện này là thế nào.
Sau đó nghe thấy trong thư phòng có tiếng lật sách, có tiếng đặt quân cờ.
A, sư tôn lại phiền lòng rồi.
Phiền lòng cũng không có vấn đề gì, nhưng ngay sau đó lại có cả tiếng đàn vang lên nữa.
Tài văn thơ của Bạch Đàn xuất chúng nhưng nhạc cụ thì quả thật không phải sở trường của nàng, đại khái tiếng đàn có thể tuyệt sát ngàn dặm.
Vô Cấu bịt tai chạy tới thư phòng, vừa chạy vừa kêu khóc: “A a a… Sư tôn, có chuyện gì cứ bình tĩnh mà nói, sư tôn mau đặt cây đàn đó xuống đi!!!”