Nữ Ân Sư

Chương 30: Việc nhà


Đọc truyện Nữ Ân Sư – Chương 30: Việc nhà

Bạch Hoán Mai đến tìm Bạch Đàn cũng là vì không có cách nào khác.

Không biết là vì chuyện gì, từ sau tiết Thượng Tị hôm đó đột nhiên bắt đầu mê mẩn tu tiên vấn đạo, còn mời cả Huyền Dương Tử ở Bão Phác quán xuất quan đến luyện chế đan dược cho hắn, từ đó đến nay đã được một thời gian khá dài.

Vốn Bạch Hoán Mai cho rằng đây là Tư Mã Huyền đột nhiên nổi hứng nên cũng không để ý, nào biết ngày nào cũng như thế chưa hề gián đoạn, ngược lại còn có xu thế ngày càng nghiêm trọng, lúc này mới biết sự tình không ổn.

Bạch Hoán Mai mời phụ thân đứng ra khuyên bảo không có kết quả lại mời thúc phụ ra mặt. Bạch Ngưỡng Đường đến nói một hồi lâu, Tư Mã Huyền có vẻ chịu nghe nhưng sau đó vẫn dặn dò Huyền Dương Tử tiếp tục luyện đan như cũ.

Các thế gia đại thần khác nghe nói việc này cũng ngồi không nổi nữa, lũ lượt chạy vào trong cung, khuyên bảo Tư Mã Huyền đến khô nước bọt.

Cầu tiên vấn đạo mặc dù là một phong trào, hoàng đế muốn theo phong trào cũng không phải là không thể được, nhưng Tư Mã Huyền là đế vương được các thế gia ủng hộ nâng đỡ, có hắn thì đại cục lúc nào cũng ổn định, như thế là tốt nhất rồi, làm sao có thể dùng đan dược tùy tiện? Vạn nhất sơ ý sảy chân thì bọn họ biết đi đâu tìm một hoàng đế mới?

Có điều hiệu quả vẫn rất nhỏ nhoi.

Chính bản thân Bạch Hoán Mai cũng khuyên bảo rất lâu nhưng không có vẻ gì là hữu dụng. Nhà họ Bạch đặt hi vọng trên người nàng, sao có thể cho phép hoàng đế tu đạo? Vạn nhất xảy ra chuyện gì, nàng vào cửa cung chẳng phải sẽ thành công cốc hay sao? Vì vậy nhà họ Bạch cũng không ngừng gây áp lực, trách móc nàng rất nặng nề.

Bạch Hoán Mai có bệnh phải vái tứ phương, nhớ tới Bạch Đàn dù gì cũng là bạn tri giao nhiều năm của Tư Mã Huyền, hơn nữa lại là văn tài, lời nói tất nhiên có thể khiến người ta tin phục. Vì thế nàng không còn cách nào khác ngoài lén ra khỏi cung đến nhờ vả Bạch Đàn.

Chỉ có điều không ngờ lại gặp Lăng Đô Vương, mà gặp đã đành, đằng này Lăng Đô Vương lại còn đi theo nữa.

Tư Mã Tấn bỏ lại Kỳ Phong và Cố Trình dưới chân Đông Sơn, một mình đánh ngựa theo xe ngựa của hai người vào cung.

Bạch Hoán Mai phải đi thay y phục, sau khi dặn dò nội thị ngoài phòng luyện đan vài câu liền vội vã về cung chuẩn bị.

Nội thị đi vào thông truyền, rất lâu sau mới có lệnh chuẩn kiến.

Bạch Đàn đến vội vàng, chưa chuẩn bị gì, chỉ có thể cố lấy tinh thần đi vào theo nội thị, nhưng Tư Mã Tấn bên cạnh lại đã giành đi vào trước.

Nàng dừng lại một lát sau lưng hắn: Ngươi sốt ruột như vậy thì để ngươi vào mà khuyên bảo.

Cửa sổ phòng luyện đan đóng chặt, ánh sáng u ám, tràn ngập mùi lạ. Bạch Đàn che mũi đi vào, tìm thấy Tư Mã Huyền phía sau lò luyện đan. Hắn búi tóc cao, thân khoác đạo bào, nhắm mắt ngồi xếp bằng ở đó.

Sau lưng hắn còn có hai đạo nhân, một râu tóc bạc trắng, rõ ràng là Huyền Dương Tử, một người còn lại là Trần Ngưng.

Đây là lần đầu tiên thấy Tư Mã Huyền như thế này, Bạch Đàn ngẩn ra một lát rồi mới hoàn hồn hành lễ.

Tư Mã Huyền mở mắt ra, mời Huyền Dương Tử và Trần Ngưng tránh ra ngoài trước rồi cười nói: “Hôm nay khanh cầu kiến, chẳng lẽ cũng là tới khuyên Trẫm?”

Bạch Đàn cúi đầu: “Bệ hạ lòng mang chí lớn, vì sao lại nhốt mình trong đan phòng một tấc vuông này?”

Rõ ràng năm đó khi còn là Dự Chương Vương, hắn còn phê phán kịch liệt những người ham mê chuyện tu đạo này, không ngờ bây giờ chính hắn lại đi lên con đường đó, sao có thể không khiến nàng thổn thức cho được?

Nụ cười vẫn điềm đạm như cũ, nhưng Tư Mã Huyền đã gầy hơn rất nhiều, có lẽ là thời gian gần đây đang tích cốc. Hắn đưa tay mời Bạch Đàn ngồi, khe khẽ thở dài: “Từ đầu xuân tới nay các nơi thường xuyên có tai hoạ, thời gian trước quận Tấn Hưng còn xảy ra lở núi, đất đá vùi mất vô số ruộng tốt, trăm họ cũng thương vong rất nhiều. Thái Sử Lệnh mấy lần chiêm tinh đều nói rằng đây là do đức hạnh của quốc thượng có trái đạo trời. Lịch Dương Vương nói với Trẫm, đế vương tu đạo là chuyện tu đức cầu phúc vì dân sinh, Trẫm thấy rất có lí, bất kể thế nào cũng luôn có thể cầu cho tâm được an bình”.

Lại là gã Lịch Dương Vương đó! Bạch Đàn vốn đã không có thiện cảm gì với ông ta vì chuyện của Thái Dung, không ngờ bây giờ lại là ông ta đến gây sóng gió.

Tư Mã Huyền luôn luôn lí trí, tỉnh táo, nếu không phải bị Lịch Dương Vương lấy cớ quân thượng thất đức thì đâu dễ dàng bị thuyết phục, đúng là chỉ giỏi đầu độc lòng người.

Nàng nén cảm giác khó chịu, lại còn phải đắn đo suy nghĩ tâm tình của Tư Mã Huyền: “Tu đạo là việc nhỏ, dùng đan dược lại là việc lớn. Bệ hạ nhớ phải bảo trọng lỏng thể, tránh để triều đình và hậu cung lo lắng”.

Tư Mã Huyền vừa định nói thì đột nhiên lại Tư Mã Tấn bên cạnh. Từ lúc vào cửa đến giờ Tư Mã Tấn vẫn không chào hỏi, cứ thể tùy tiện khoanh tay đứng bên cạnh lò luyện đan, bộ hồ phục màu xanh đen gần như hòa làm một với lò đan, không nhìn kĩ còn thật sự không phát hiện được.

“Sao thế? Khanh cũng tới khuyên Trẫm đấy à?”

Tư Mã Tấn thoáng nhìn hắn, đưa tay lên: “Bệ hạ cứ nói tiếp, thần đệ chỉ đến xem ân sư thôi”.

“…”

Bạch Đàn đột nhiên quay sang. Đồ khốn, ngươi nói cái gì vậy? Ngươi định hại chết vi sư hay sao?

Tư Mã Huyền sửng sốt ra mặt, ánh mắt quét qua quét lại mấy lượt trên người hắn và Bạch Đàn, đột nhiên nói với Bạch Đàn: “Ý của khanh Trẫm hiểu. Khanh yên tâm, Trẫm có chừng mực. Khanh trước đi, Trẫm có mấy lời cần nói với đứa học trò này của khanh”.

Bạch Đàn thấy Tư Mã Huyền nhấn rất mạnh từ “học trò”, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Hắn là người thông minh, không phải là đã nhìn ra gì đó rồi đấy chứ?”


Nghĩ như vậy, trước khi lui ra cửa điện nàng liền nháy mắt với Tư Mã Tấn một cái.

Tư Mã Tấn như cười như không, cũng không biết rốt cuộc là có nhìn thấy hay không.

Tư Mã Huyền đưa mắt nhìn Bạch Đàn ra cửa rồi mới nói với Tư Mã Tấn: “Trẫm hi vọng khanh nghe lời dạy dỗ của Bạch Đàn, mong khanh sớm sửa đổi tâm tính. Khanh nhất định phải coi Bạch Đàn là sư tôn, thật lòng kính trọng mới được”.

Tư Mã Tấn cười một tiếng: “Thần đệ luôn luôn không giữ quy củ, không phải bệ hạ không biết. Chỉ sợ thần đệ không thể kính trọng cô ấy được”.

Tư Mã Huyền nhíu mày thật chặt rồi lại chậm rãi giãn ra: “Trẫm cho rằng ít nhất khanh cũng không đi ngược lại luân thường thầy trò”.

Tư Mã Tấn không muốn nói nhiều, đứng thẳng người lên nói: “Bệ hạ tiếp tục nghe lời Lịch Dương Vương tu đạo đi, thần đệ cáo lui”.

Còn chưa nói xong, hắn đã đi ra đến cửa.

Tư Mã Huyền hít vào thật sâu rồi lại thở ra thật dài, cuối cùng vẫn không làm gì được.

Vừa rồi Bạch Đàn mới nói được một nửa, vốn còn định đi vào tiếp tục khuyên bảo, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy Tư Mã Tấn đã ra ngoài điện, ra hiệu cho nàng đi theo mình.

“Không cần khuyên bệ hạ nữa à?”

“Có phải là trẻ con đâu, khuyên cái gì mà khuyên”. Đang nói, đột nhiên Tư Mã Tấn kéo nàng đến bên cạnh mình. Một loạt nội thị vội vàng chạy qua, nhìn thấy hắn lại vội vã dừng lại quỳ xuống chào.

Bạch Đàn đập thẳng đầu vào ngực hắn, lúc đứng vững lại nhìn thấy nội thị quỳ đầy dưới đất, lập tức tim đập như nổi trống.

Tư Mã Tấn là một người không chịu làm theo lẽ thường, đã quen thích gì làm nấy, chuyện gì cũng có thể làm ra được. Bây giờ hắn đã không kiêng nể gì thế này, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ khắp thiên hạ đều biết hắn có ý gì với mình mất.

Tiêu đời rồi. Trước kia chỉ lo dạy hắn không tốt sẽ hỏng hết danh tiếng, bây giờ thì dạy tốt hay không thì danh tiếng cũng đều hỏng hết.

Bạch Đàn nhìn mặt trời sắp lặn, lần đầu tiên cảm thấy cuộc đời quá mức gian nan…

Cứ thế ra khỏi cung, đương nhiên cũng không có xe ngựa đưa tiễn. Tư Mã Tấn cũng không nói nhiều mà ôm luôn nàng lên ngựa mà đi.

Bạch Đàn bây giờ dù có muốn đào một cái hố tự chôn mình xuống cũng không còn sức nữa. Đã không thể xuống ngựa tự mình đi bộ về Đông Sơn, lại không mặt mũi nào đối mặt với đông đảo dân chúng Kiến Khang, nàng chỉ còn cách cúi đầu giả chết suốt dọc đường.

Tư Mã Tấn cố ý đặt một tay lên tóc nàng: “Hay là bản vương xõa tóc ra cho ân sư dễ bề che lấp hơn?”

Bạch Đàn sợ hắn làm như vậy thật, vội vàng đưa tay lên giữ tóc, không ngờ lại sờ thấy mu bàn tay hắn. Tư Mã Tấn nhân cơ hội xoay tay nắm lấy tay nàng, kéo xuống đặt bên hông nàng, giấu trong tầng tầng lớp lớp vạt áo thùng thình. Nàng càng vùng vẫy hắn lại giữ càng chặt.

Đầu nàng đã sắp cúi xuống đến tận bờm ngựa rồi, trong lòng giận vô cùng, tại sao trời vẫn còn chưa tối chứ?

May mà còn là phi ngựa ra thành, mặc dù xóc nảy đau hết toàn thân cũng còn tốt hơn là chậm rãi đón nhận ánh mắt của bách tính toàn thành.

Kỳ Phong và Cố Trình chờ dưới chân núi vô cùng buồn chán, nhìn thấy Tư Mã Tấn ôm Bạch Đàn từ xa xa chạy tới trước mặt, cả hai không khỏi ngớ ra một lát.

Kỳ Phong huých cánh tay Cố Trình: “Ê này, ngươi có nhìn thấy không? Bạch Bồ Tát mà lại đỏ mặt kìa?”

Cố Trình nói: “Phi ngựa xóc đấy mà”.

Kỳ Phong gật đầu: “Cũng đúng, loại người như cô ta làm sao có thể đỏ mặt được chứ? Hừ!”

Bạch Đàn đâu chỉ đỏ mặt mà còn eo mỏi, lưng đau, chân tê và lòng mệt nữa.

Cũng may Tư Mã Tấn vừa đặt nàng xuống đã quay về quân doanh, nàng ngồi một mình trên sơn đạo một lát, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được.

Sau khi về Đông Sơn, Bạch Đàn rất áy náy. Bạch Hoán Mai hiếm lắm mới nhờ nàng giúp một lần, nàng còn chưa làm xong đã đi về rồi, luôn cảm thấy không được hay lắm. Huống hồ nàng cũng khâm phục tư cách của Tư Mã Huyền, trong lòng cũng không muốn hắn đi lên con đường này.

Có điều chuyện hôm nay nếu Bạch Hoán Mai nói với nàng trước, chưa chắc nàng đã đồng ý đi chuyến này. Dù sao thì khuyên nhủ hoàng thượng cũng là việc hậu phi và triều thần nên làm, nàng thật sự không có lí do gì đến gặp hắn.

Tóm lại việc này suy cho cùng vẫn phải trách tên khốn Lịch Dương Vương đó.

***


Từ sau khi vào cung, Tư Mã Tấn mấy ngày liền đi sớm về khuya, Bạch Đàn không gặp mặt hắn lần nào, muốn hỏi thăm tiến triển của chuyện khuyên can bệ hạ cũng không có biện pháp.

Đến tận bốn năm ngày sau, lúc trời đã nhá nhem, Bạch Đàn đang chuẩn bị dùng cơm thì Kỳ Phong và Cố Trình đột nhiên đi vào cắt ngang, nói điện hạ của bọn chúng mời nàng thay y phục ra cửa.

“Ra cửa đi đâu?” Bạch Đàn không nỡ đặt đũa xuống, ánh mắt vẫn dính trên các đĩa thức ăn.

Kỳ Phong nhận được mệnh lệnh của Tư Mã Tấn, đang gấp lắm, không ngừng thúc giục: “Ai da, nhanh lên một chút, đương nhiên là đi vào thành rồi”.

Bạch Đàn cho rằng lại là chuyện của bệ hạ nên đặt đũa xuống về phòng thay váy áo rồi vội vã theo bọn chúng xuống núi.

Xe ngựa chạy gấp trên đường, Bạch Đàn bận sắp xếp câu chữ chuẩn bị khuyên bảo nên không có tâm tư nhìn ra ngoài, đến lúc dừng lại vừa thò đầu ra khỏi xe đã sững người vì kinh ngạc.

Tư Mã Tấn mặc lễ phục thân vương đứng ở bên cạnh xe, trâm ngọc kim quan, dây lụa nạm ngọc, cả người toát ra vẻ quý phái. Phía sau hắn lại không phải cửa cung mà là cổng phủ thái phó.

Bạch Đàn mới chợt nhớ ra hôm nay là ngày sinh của Bạch Ngưỡng Đường, vừa xoay người định chui vào trong xe thì lại bị Tư Mã Tấn tóm tay ôm thẳng xuống.

“Ngươi…” Bạch Đàn vội đứng vững lại, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có người ngoài mới yên tâm nhưng vẫn không nhịn được oán giận một câu: “Vi sư kiểu gì cũng có một ngày bị trò làm cho tức chết!”

Tư Mã Tấn quan sát trang phục của nàng, đưa tay vuốt nếp nhăn trên vạt áo nàng rồi nói: “Bản vương luôn luôn hành sự như thế, chẳng phải ân sư đến nay vẫn rất tốt sao?”

Bạch Đàn còn chưa đáp lời, hai tiểu bộc áo xanh trong phủ đã đi ra dẫn đường, nàng đành phải ngậm miệng lại.

Lại một năm nữa trôi qua, đã mười một năm nàng không tới tòa phủ này.

Khi đó nàng bỏ đi hiên ngang lẫm liệt, khí thế hừng hực, vậy mà bây giờ lại quay về, thế này là thế nào chứ?

Vốn còn trông chờ sau này dạy bảo được gã sát thần, chính mình trở thành thái phó mới, quay về đứng ngoài cổng nhìn phụ thân nàng, thế mà lại thành ra đến nhà mừng thọ.

Trên đời sao lại có loại học trò chuyên làm khó giáo viên như thế chứ?

Tư Mã Tấn đã đi vào cổng, quay lại nhìn Bạch Đàn chằm chằm.

Đâu chỉ là hắn, nô bộc gia đinh của Bạch phủ gần như xếp thành hàng sau cổng, tất cả đều lén nhìn nàng.

Tiểu thư đột nhiên về phủ, đúng là tuyệt đối ngoài dự liệu.

Bạch Đàn mím môi, đứng rất lâu ngoài cổng, cuối cùng mới nhấc chân bước qua bậc cổng.

Khách đã đến không ít, rất nhiều người không câu nệ lễ số vây quanh cửa tiền sảnh. Thanh đàm là hoạt động được người của thế gia thích nhất, kì thực chính là hai bên hùng biện, tranh luận với nhau, càng ngày càng hăng hái, còn không kịp uống một ngụm trà cho đỡ khô họng.

Đám người ở cửa đang hùng biện thao thao bất tuyệt, Tư Mã Tấn lại tìm kiếm mục tiêu trong số bọn họ.

Hắn nhanh chóng nhìn thấy Lịch Dương Vương Tư Mã Diệp. Nếu không vì lão già mất nết kia, chắc hẳn hôm nay hắn cũng sẽ không đến đây.

Đại khái là bởi vì chuyện Tư Mã Diệp xúi bẩy bệ hạ đi tu đạo, các thế gia đại thần đều có chút không hài lòng nên lúc này đều không thèm để ý đến ông ta.

Lúc này nhìn thấy Tư Mã Tấn đến, Tư Mã Diệp liền có cảm giác kích động như tha hương gặp bạn bạn cố tri, vội vã bước ra chào đón: “Cuối cùng thì ngươi cũng đến, thúc thúc ở đây chán quá”.

Ánh mắt Tư Mã Tấn thoáng nhìn bóng người cao to bên cạnh Tư Mã Diệp: “Thúc thúc làm sao mà lại chán, không phải còn có Đoàn Giám ở bên cạnh đây hay sao?”

Tư Mã Diệp cười ha ha, nói: “Thúc và hắn chẳng qua cũng chỉ là quen biết sơ sơ thôi”.

Đoàn Giám không hề có quan hệ ở kinh đô, không thể được Bạch Ngưỡng Đường mời tới đây nên tất nhiên là phải đi theo một ai đó.

Từ sau khi vào cung về Tư Mã Tấn cũng đã biết được đại khái, người tác động để điều Đoàn Giám đến đô thành chắc chắn chính là Tư Mã Diệp.

Hắn lại rất chờ mong, lão già này ở ẩn nhiều năm, trước đây chỉ tìm cách cài người vào bên cạnh hắn, bây giờ xem ra là kiềm chế không nổi nữa rồi.

Cũng tiện, sau vụ Đông Hải Vương, đích xác đã rất lâu hắn không hoạt động gân cốt rồi.


Đoàn Giám là người Tiên Ti, cao lớn, da trắng, đi theo Tư Mã Tấn nhiều năm, từ lúc hắn đi vào phủ đã nhìn thấy, cũng đã nhiều lần bắt gặp ánh mắt hắn nhưng lúc này mới cúi đầu chào kiểu quân đội: “Thuộc hạ ra mắt điện hạ”.

“Sau này ngươi không được tính là thuộc hạ của bản vương nữa rồi”. Tư Mã Tấn cười thăm thẳm, đồng tử Đoàn Giám lại đột nhiên co lại.

Đi theo hắn nhiều năm, sao lại không biết bản tính tàn bạo của hắn chứ?

Bạch Đàn mới chỉ gặp mặt Lịch Dương Vương một lần, nhưng vì chuyện của Thái Dung trước kia và thêm chuyện của Tư Mã Huyền bây giờ mà đã cực kì phản cảm với ông ta. Nhìn thấy Tư Mã Tấn nói chuyện với Lịch Dương Vương, nàng cũng chỉ liếc một cái rồi chuyển ánh mắt đi. Nàng không tiện đến chỗ các quan lớn quý nhân nên dứt khoát đi theo hành lang gấp khúc đến hậu viện.

Tôi tớ trong phủ nhìn thấy có khách đi đến hậu viện, đang định tới can ngăn nhưng lúc thấy rõ mặt nàng lại vội lùi về: “Tiểu thư về rồi”.

Bạch Đàn ờ một tiếng, đi thẳng đến chỗ ở của mình năm đó.

Không ngờ tất cả vẫn không có gì thay đổi, nàng đẩy cửa phòng ra, trong phòng tối tăm nhưng có vẻ vẫn được quét dọn kĩ lưỡng, không hề có mùi ẩm mốc. Nàng quẹt ngón tay lên mặt bàn cũng không thấy có bụi bặm gì.

Khe khẽ thở dài, đột nhiên bên cạnh có tiếng động, Bạch Đàn giật mình, thấy một người đi ra từ sau bình phong, phải nhìn kĩ một lát mới nhận ra đó là Bạch Ngưỡng Đường.

Bạch Ngưỡng Đường châm đèn, sắc mặt lúc nhìn Bạch Đàn có chút kì dị: “Cha còn tưởng con sẽ không về nữa”.

“Chuyện này phụ thân phải cảm ơn Lăng Đô Vương, nếu không có hắn thì bây giờ con cũng không ở chỗ này”.

Sắc mặt của Bạch Ngưỡng Đường tối đi vài phần vì câu này của nàng.

Bạch Đàn không muốn tiếp tục căng thẳng với Bạch Ngưỡng Đường đến lúc chuyển thành tranh cãi nên lại hỏi một câu: “Phụ thân ở đây làm gì?”

Bạch Ngưỡng Đường giơ cuộn tranh trong tay lên: “Đến lấy tranh mẹ con. Năm đó cha đã nói với bà ấy sẽ cùng đón sinh nhật năm mươi, sinh nhật sáu mươi… Dù thế nào cha cũng không thể nuốt lời được”.

Biết nói ra lời này sẽ chỉ làm Bạch Đàn khinh thường, Bạch Ngưỡng Đường cũng không muốn giải thích nhiều, nói xong liền cầm bức tranh vợ mình ra cửa.

Bạch Đàn lạnh mặt không nói. Nàng vẫn phản cảm khi thấy ông ta nhắc đến mẹ mình. Trước kia lúc mẹ nàng đau ốm, Bạch Ngưỡng Đường cũng không hỏi han quan tâm vì còn đang mải theo đuổi quyền thế. Khi còn sống đã không quý trọng, đến bây giờ lại còn làm bộ nặng tình.

Trước kia nàng nghe mẹ nàng kể, cha nàng thời trẻ áo trắng phiêu diêu, phong thái hơn người, tài năng thế nọ, xuất chúng thế kia. Cũng chính vì ông ta hơn người nên một tiểu thư thế gia xuất thân môn phiệt như mẹ nàng mới từ chối các tộc lớn Vương, Tạ mà gia tộc mình đang muốn bám vào, lựa chọn gã trai họ Bạch xuất thân tiểu môn phiệt này.

Nhưng nàng lại cảm thấy mẹ mình làm thế không đáng chút nào.

Trong lòng người này, quyền thế quan trọng hơn vợ con, rõ ràng mẹ nàng đã chọn sai người.

“Thì ra ân sư ở đây”. Âm thanh của Tư Mã Tấn đột nhiên vang lên.

Bạch Đàn quay người đi: “Hậu viện mà trò cũng đi vào?”

“Thì cũng phải có tôi tớ trong phủ dám ngăn cản bản vương mới được”.

Hắn đi đến bên nàng, nhẹ nhàng nắm vai xoay người nàng lại, lộ vẻ khó tin: “Thì ra ân sư cũng có lúc đau buồn”.

Bạch Đàn cắn môi quay mặt đi.

Đúng là mất mặt, tại sao lại bị hắn bắt gặp chứ?

Tư Mã Tấn nâng mặt nàng lên, khẽ đưa ngón tay lau dưới mí mắt nàng. Chỗ đó có một chút ươn ướt thấm qua mi mắt, hắn thuận thế kéo nàng vào trong lòng.

Bạch Đàn vô thức giãy giụa, hắn lại siết chặt cánh tay, suỵt một tiếng bên tai nàng: “Yên tâm, không ai biết đâu”.

Không ai biết đâu. Lời này thật sự khiến người ta yên tâm. Bạch Đàn không động nữa, sau một lúc lâu mới tức giận nói: “May mà vi sư không khóc nức nở sụt sùi, nếu không làm ướt lễ phục của điện hạ thì làm thế nào?”

“Không sao, bản vương cởi lễ phục cho ân sư dựa vào khóc tiếp là được”.

“…”

Bạch Đàn đột nhiên không còn một chút thương cảm nào nữa.

Phía tiền viện đã có tiếng người huyên náo.

Tư Mã Tấn đi trước một bước đến tiền sảnh, Bạch Đàn đi ra sau, cố ý ngồi vào vị trí khuất nhất để che giấu tai mắt mọi người.

Nhìn lên phía trên, Bạch Ngưỡng Đường đang giơ chén khách sáo với mọi người, thoạt nhìn rất cao hứng.

Nàng không muốn nhìn lâu, chuyển ánh mắt nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy Bạch Đống đâu cả.

Thật là khó tin, nếu là lúc khác thì hắn phải mò đến chỗ nàng từ lâu rồi chứ.

Bạch Đống còn chưa mò đến, lại mò đến một người khiến nàng không sao lường được.

Lịch Dương Vương Tư Mã Diệp từ vị trí phía trước lại chuyển đến ngồi cùng chiếc án nhỏ với nàng.


“Bạch tiểu thư, bản vương có một vấn đề muốn hỏi tiểu thư”.

Ông ta tướng mạo hiền lành, ăn nói lại nhẹ nhàng, nếu không có chuyện của bệ hạ vừa rồi, ai cũng sẽ không coi ông ta là một kẻ gàn dở thích gây chuyện.

Lịch Dương Vương nhìn quanh một chút, nói thần thần bí bí: “Tiểu thư có biết thằng cháu bản vương thích người kiểu gì không?”

Bạch Đàn ngớ ra một lát mới hiểu rằng ông ta đang nói đến Tư Mã Tấn.

Chẳng lẽ phải nói là thích người như tôi hay sao? Dường như nói thế thì hơi mặt dày quá. Nàng ho khan một tiếng, đáp: “Tại hạ không biết. Vì sao Lịch Dương Vương điện hạ lại hỏi như vậy?”

Tư Mã Diệp cười nói: “Đương nhiên là vì quan tâm đến thằng cháu đó của ta rồi, nhân tiện cũng dễ bề sắp đặt mấy tai mắt bên cạnh hắn”.

“…”

Thấy Tư Mã Diệp nói trắng ra như vậy, Bạch Đàn lại không biết nói sao. Không giữ mồm giữ miệng thế này mà rõ ràng còn chưa bị thằng cháu kia đấm chết, mạng ông ta đúng là cũng cứng.

Có điều đại khái cũng là vì có đủ thực lực, chỉ khi có chỗ dựa mới có thể không e ngại gì.

Nàng nhìn Tư Mã Tấn, đúng lúc hắn cũng nhìn về phía nàng. Tư Mã Diệp cũng phát hiện, ông ta cười cười ngượng ngùng, bưng chén rượu về chỗ ngồi của mình.

Có người trong nhà họ Bạch ở đây nhận ra Bạch Đàn, Bạch Ngưỡng Đường mặc dù chưa nói gì nhưng cũng thường xuyên liếc về phía này. Bạch Đàn thật sự không thích tình cảnh đó, huống hồ chỉ một mình nàng là phụ nữ nên cũng rất mất tự nhiên, vì thế thừa dịp mọi người không chú ý liền đứng dậy lặng lẽ rời tiệc.

Góc hành lang đèn đuốc ảm đạm, nhìn rất an bình. Bạch Đàn đi đến đó đứng một lúc, nhớ lại toàn là chuyện cũ, đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng cành lá rào rào. Nàng ngẩng đầu lên xem, khóe mắt giật không ngừng.

Bạch Đống nằm sấp trên cành một cây to, chớp chớp mắt nhìn nàng.

“A tỷ? Em không nằm mơ chứ? Rõ ràng chị lại về nhà rồi?”

Bạch Đàn nói: “Chị không nằm mơ chứ? Em trào lên cây làm gì?”

Bạch Đống khịt mũi: “Còn có thể làm gì nữa? Không để phụ thân bắt em nhập ngũ thôi”.

Bạch Đàn dở khóc dở cười. Từ nhỏ Bạch Đống đã thế này, mỗi khi gặp chuyện gì nếu không leo tường trèo cây thì cũng lăn lộn dưới đất. Bạch Ngưỡng Đường là người phong nhã, rất coi trọng hành vi lời nói, mỗi lần nhìn thấy đều rất giận dữ.

“Em mau xuống đi. Tiền sảnh khách khứa mãn đường, vạn nhất lát nữa đi ra có người bắt gặp, em không ngại mất mặt à?”

Bạch Đống ôm chặt cành cây: “Chính là biết mất mặt nên em mới trèo. Vì thể diện, phụ thân nhất định sẽ phải nhượng bộ”.

Bạch Đàn nghiêm mặt: “Đừng nói nhảm nữa. Em xuống ngay cho chị”.

Bạch Đống vẫn lắc đầu.

Bạch Đàn nói: “Chẳng lẽ phải để chị lên bắt em xuống hả?”

Bạch Đống rất thương Bạch Đàn, sao lại nỡ để chị mình phải trèo cây? Nghe nàng nói vậy, hắn cũng hơi do dự thật, nhưng cuối cùng vẫn bướng bỉnh lắc đầu: “Không xuống. Phụ thân không đồng ý, em tuyệt đối không xuống”.

Tính mạng vẫn là quan trọng mà.

Bạch Đàn kéo tay áo: “Được, thế em định bắt chị trèo lên lôi em xuống đúng không?”

Nàng liếc thấy Tư Mã Tấn đã đi ra, chỉ cần nàng có động tác khác thường, Tư Mã Tấn tất nhiên sẽ đến ngăn cản, vừa có thể dọa được Bạch Đống lại không cần phải trèo cây, mình đúng là quá nhanh trí!

Bạch Đống quặp cả chân vào cành cây: “A tỷ, chị đừng trèo lên, nguy hiểm lắm, để một mình em dọa phụ thân không được sao?”

Bạch Đàn đã tuyên bố rồi, tư thế cũng bày ra rồi, chỉ còn chờ Tư Mã Tấn đến ngăn cản, nhưng hắn lại không làm thế.

Mà chỉ đi đến gần chỗ nàng, lại khoanh tay đứng bên cạnh tán thưởng.

Bạch Đàn không thể chịu thua được, giơ tay ôm lấy thân cây rồi quay lại nháy mắt với hắn liên tục: Ngươi mau tới can ngăn vi sư đi nào!

Cuối cùng Tư Mã Tấn cũng đi tới, thấp giọng nói một câu bên tai nàng: “Không sao, cứ yên tâm mà trèo, ngã đã có bản vương ở dưới đỡ”.

“…”

Huỵch một tiếng, Bạch Đống tự ngã xuống đất, xoa mông lao tới tách hai người ra.

“Ngươi tránh xa a tỷ của ta ra!”

Bạch Đàn không nói được gì. Nếu biết làm thế có thể khiến Bạch Đống tự mình nhảy xuống thì vừa rồi nàng cần gì phải vất vả đóng kịch như vậy chứ?

Cảm ơn những lời chúc tốt đẹp của các bạn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.