Bạn đang đọc Npc Phản Diện Là Bạn Trai Tôi! – Chương 85: Giao Dịch
– Đại ca, em đã liên lạc với người bên Trung rồi.
Bọn họ nói chúng ta chỉ cần giả làm người bốc vác hàng chui sang đấy là được.
Hầu như người dân sống ở vùng biên giới thường dựa vào việc bốc vàng hàng hoá sang biên để kiếm tiền nên buổi tối xuồng bè và xe chở hàng ở nơi này rất nhiều, người lên xuồng cũng rất đông, nếu thuận lợi vượt qua được Trung Quốc, Trần Thế Hưng hay Mạc Hoàng Đông cũng chẳng là cái thá gì nữa.
Nhật nghe đàn em phân tích xong lại nhìn bản đồ.
Bọn họ hiện đang ở cửa khẩu Trà Lĩnh, nhưng không phải cửa chính ngạch mà là đường đi chui.
Có hai con đường để bọn chúng đi, một là đường bộ với vách núi hiểm trở cheo leo, nếu bị mai phục chỉ có nước nhảy vực tự sát, hai là di chuyển bằng xuồng lớn đi cùng người lao động và hàng hoá chui để qua đó.
Cách này dễ và cũng ít nguy hiểm hơn, cho dù có xui xẻo bị bộ đội biên phòng bắt thì cũng không đến nỗi bỏ mạng ngay tại chỗ.
Minh Hạ nghe bọn chúng nói chuyện xong cũng đoán được đại khái vị trí của mình.
Trong đầu bắt đầu vạch ra kế hoạch bỏ trốn, cô không tin bọn chúng sẽ nói vị trí hiện tại của mình cho Thế Hưng biết mà sẽ dụ anh ta đến nơi khác, nơi đó chắc chắn chẳng phải nơi tốt lành gì.
Cô mới nghĩ vậy, một tên đàn em từ bên ngoài chạy vào.
– Đại ca, có người muốn gặp.
Minh Hạ ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông đi vào.
Dáng người anh ta cao gầy, tóc cắt ngắn, bởi vì anh ta đeo mặt nạ nên cô không biết anh ta là ai, nhưng trực giác nói cho cô biết người này cô quen.
– Anh là ai?
Nhật đánh giá anh ta một lượt, người kia cũng đứng yên để anh ta đánh giá, sau mới nói.
– Tôi có một cách giúp anh vừa có thể giết được Trần Thế Hưng lại vừa có thể thoát khỏi nơi này một cách dễ dàng.
Hai người đó trao đổi một lúc, cũng không biết người đàn ông đeo mặt nạ kia nói gì nhiều mà một tên đa nghi như Nhật lại tin, sau đó hắn quay lại nói với đàn em của mình.
– Kế hoạch thay đổi, mục tiêu ngoại trừ Trần Thế Hưng còn có cả cậu út nhà họ Mạc, Mạc Hoàng Đông nữa.
Minh Hạ cách đó không xa lập tức ngẩng phắt đầu lên nhìn mấy người kia chằm chằm.
Bọn họ định làm gì với Hoàng Đông? Vì sao lại lôi anh vào chuyện này chứ?
Mấy tên đàn em cũng chung thắc mắc với Minh Hạ.
– Đại ca, tên đó thì liên quan gì đến vụ này?
Đáp lại bọn họ là giọng nói tràn đầy sự tức giận của Nhật.
– Hắn là người đã báo vị trí của chúng ta cho Hoàng Đông biết.
Đám đàn em ngây ra, sau đó một tên bắt đầu phân tích.
– Cho dù là thế chúng ta cũng không đắc tội nổi người này.
Mấy người khác lập tức phụ hoạ.
– Đúng đó, em nghe nói thế lực của hắn rất rộng, cũng có móc nối với vài người có máu mặt ở bên Trung.
Chúng ta đụng phải hắn có khác gì đụng vào nòng súng đâu.
– Tên này và Trần Thế Hưng đều điên như nhau, đắc tội với hắn chúng ta chết chắc đấy.
Nếu không phải bị Trần Thế Hưng ép đến đường cùng bọn họ cũng không muốn đối đầu với anh ta.
Nhưng câu trả lời của Nhật đánh tan nỗi sợ hãi lẫn e dè của bọn họ.
– Nếu giết được hắn, chúng ta sẽ có được một phần thế lực ở thủ đô và 5% số cổ phần của nhà họ Mạc.
Sản nghiệp nhà họ Mạc rất lớn, mấy năm nay Hoàng Đức ngoài sáng, Hoàng Đông trong tối không ngừng loại bỏ đối thủ cạnh tranh với mình nên bây giờ tập đoàn Mạc Vũ đã vươn ra khỏi lãnh thổ quốc gia.
5% nhìn thì ít nhưng lãi suất hàng tháng nó đem lại cũng đủ để bọn chúng ăn sung mặc sướng cả đời.
Mấy tên còn lại lung lay, lòng Minh Hạ lại dần chết lặng.
Sau đó cô bị bọn chúng đưa đến một nơi khác, trước khi rời đi, chúng cắm ống truyền dịch vào động mạch của cô khiến máu chảy ngược ra ngoà, làm xong, một tên nhìn cô chậc lưỡi.
– Xem ra mày đắc tội không ít người nhỉ, kiếp sau có đầu thai thì nhớ tìm nhà tốt mà vào.
Kiếp sau…
Ý thức của Minh Hạ dần trở lại, cảm giác không cam tâm tràn ngập trong đầu cô.
Đây đã là kiếp thứ ba rồi nhưng hình như dù cô cố gắng thế nào thì mọi chuyện vẫn di chuyển theo quỹ đạo của nó, kẻ thắng cuộc vẫn là những người xấu xa kia, còn Hoàng Đông thì vẫn phải chịu kết cục chết không nhắm mắt như hai kiếp trước hay sao?
Sẽ không.
Hai kiếp trước anh không có ai ở bên cạnh mình nhưng kiếp này anh đã có cô.
Cô sẽ không để anh chết.
Minh Hạ cựa người nhưng tay chân cô bị cố định trên giường, cô cố thế nào cũng không giật ra được, ngược lại máu trào ra ngày càng nhiều khiến cô mất sức nhanh hơn…
…
Ở một bên khác, Hoàng Đông hiện đang cùng chú Đằng đến huyện Trà Lĩnh giáp với tỉnh Quảng Tây của Trung Quốc, ở đó có một con sông vô cùng lớn thường xuyên chở người hoặc hàng cấm vượt biên, chỗ này giống như u nhọt của bộ đội biên phòng, truy bắt mấy lần đều để hụt mất người cầm đầu.
Hoàng Đông vốn không để ý đến mấy tin tức nhỏ lẻ này do nó không có giá trị với anh, nhưng bây giờ vì Minh Hạ, anh không thể không tìm tên cầm đầu của nơi này.
Chú Đằng đi cùng anh, vừa đi vừa nói.
– Cậu chủ, thủ lĩnh của bọn họ không rõ tên thật chỉ biết hắn họ Tiêu nên mọi người gọi hắn là anh Tiêu, là người Trung Quốc, hắn không chỉ buôn hàng cấm mà còn buôn ma túy và nội tạng người, là một người vừa nham hiểm lại giảo hoạt, hay cậu cứ ở đây để tôi cho người đi thay cho.
– Chú ở đây đi, tôi sẽ không sao đâu.
Sau vụ va chạm với với Thế Hưng, Hoàng Đông bình tĩnh đến đáng sợ khiến chú Đằng thấp thỏm không yên, nhưng chú lại không dám làm trái lời cậu nên chỉ có thể cho người canh chừng ở bên ngoài, chỉ cần có biến gì liền lập tức lao vào cứu người.
Nhưng ngoài dự đoán là Hoàng Đông đi ra rất nhanh, đi cạnh anh là một người đàn ông cao lớn bặm trợn khiến cậu chủ nhà ông có vẻ hơi lép vế về hình thể nhưng khí thế vẫn áp đảo bên kia khiến chú Đằng yên tâm hơn nhiều.
Hai người nói chuyện vài câu thì anh Tiêu quay lại trong nhà, chú Đằng vội vã đi đến chỗ Hoàng Đông hỏi.
– Cậu đã nói gì để ông ta đồng ý giúp chúng ta vậy?
– Mối làm ăn ở tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc.
Chú Đằng há hốc miệng hồi lâu cũng không nói nên lời, phải biết Trung Quốc là một mảnh đất màu mỡ, rất nhiều người muốn móc nối với bên đó mà không được, vậy mà cậu chủ lại tay không dâng cho người khác, thế này có khác gì cắt một miếng thịt trên người mình đâu.
Đáp lại sự ngạc nhiên của chú là giọng nói bình thản của anh.
– Kiếm tiền nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, nên thu tay rồi.
Chú Đằng nghe vậy không nói gì nữa mà đứng cạnh anh, tầm khoảng năm phút sau anh Tiêu đi ra, nét mặt anh ta vui vẻ, ánh mắt nhìn Hoàng Đông thân thiện hơn vừa rồi rất nhiều.
– Chuyện cậu giao tôi nhất định sẽ hoàn thành giúp cậu, một tên cũng không để thoát.
Người thoát hay không anh không quan tâm, chỉ muốn biết vị trí hiện tại của Minh Hạ thôi.
– Vậy còn người tôi cần tìm thì sao?
– Nội trong một giờ tôi sẽ tìm người về cho cậu.
– Không thể nhanh hơn được à?
– Không được, nơi này địa hình hiểm trở…
Hoàng Đông nhìn anh Tiêu nói luyên thuyên không ngừng, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
– Có phải anh còn giao dịch với người khác nữa hay không? Là ai vậy?
Khu vực này rừng thiêng nước độc, địa hình hiểm trở, hang đá cũng nhiều, muốn tìm người trong thời gian ngắn là không thể, nhưng Hoàng Đông biết chỗ để giấu người không nhiều.
Với thế lực của anh Tiêu, thời gian một giờ là quá lâu, trừ khi anh ta đã đàm phán với ai đó trước anh, muốn đồng thời nuốt hai miếng thịt to béo.
Anh Tiêu quả nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng anh ta khôi phục rất nhanh.
– Anh là người đầu tiên đến tìm tôi.
Anh ta vừa dứt lời, Hoàng Đông nhanh như cắt vật anh ta xuống đất rồi kề dao sát cổ anh ta, lưỡi dao rất sắc bén, mới chạm vào da liền chảy máu.
Mấy tên đàn em của anh Tiêu định xông lên nhưng bị người của anh chặn lại, anh Tiêu cũng không dám làm bừa, vội cảnh cáo đàn em của mình.
– Đừng tiến lên.
Nói xong anh ta sợ hãi nhìn khuôn mặt âm trầm trước mặt mình, nhẹ giọng thương lượng.
– Anh Đông, ngoại trừ…
– Tôi đếm đến ba, không nói thật thì đi gặp Diêm Vương mà bàn bạc.
Hoàng Đông không cho hắn cơ hội giải thích, con dao trên tay cắm thẳng lên bả vai hắn, máu tươi cũng theo đó phun ra.
Anh Tiêu sợ đến mặt trắng bệch, lập tức khai thật.
– Có, có một người nhưng anh ta đeo mặt nạ nên tôi không biết anh ta là ai, nhưng anh ta nói chỉ cần giúp anh ta, tôi sẽ có một phần thế lực ở khu vực Quảng Tây.
Vừa được mối làm ăn ngon lại còn giành được địa bàn mà không tốn chút công sức, ai mà không ham.
– Quảng Tây?
Hoàng Đông như nghe được chuyện cười, anh khẽ xoáy con dao một vòng khiến anh Tiêu gào lên như lợn bị chọc tiết nhưng nhanh chóng bị anh đấm cho một cú nên im bặt, có đau cũng không dám kêu, chỉ có thể liều mạng gật đầu, người kia rút con dao ra, lại chuyển lên cổ hắn.
– Mày tưởng nơi này vô chủ muốn cho là cho à?
Xem ra ông anh trai hờ nhà anh chẳng nắm chuẩn tin tức gì cả, anh đúng là có móc nối với một vài thế lực ở bên này nhưng chỉ là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi chứ không ai làm chủ ai.
Một phần thế lực ở Quảng Tây? Có cái khỉ mà cho!
Anh Tiêu trợn to mắt nhìn Hoàng Đông muốn nói lại không dám, con dao kia vẫn đang ấn trên cổ anh ta không hề nới lỏng lực đạo, anh ta sợ mình ho nhẹ thôi cũng có thể làm đứt động mạch cổ.
Cũng may Hoàng Đông không động đến mạng người, anh vỗ lưỡi dao lên mặt anh Tiêu.
– Sự kiên nhẫn của tao có giới hạn thôi, không muốn chết thì thành thật làm việc cho tao, nếu không đừng trách tao phá nát cái hang ổ chó má của mày.
– Vâng, vâng…
Đã cận kề cái chết một lần, anh Tiêu thành thật hẳn, lập tức liệt kê đầy đủ những nơi có thể giấu người cho Hoàng Đông biết, trong suốt quá trình đó Hoàng Đông không cho hắn cầm máu nên máu từ cổ và bả vai chảy xuống liên tục, nhìn vô cùng đáng sợ.
Sau khi hắn chỉ xong, Hoàng Đông trói hắn lại ném lên xe.
– Đợi khi nào tìm được người rồi tao sẽ thả mày, nhưng nếu cô ấy có mệnh hệ gì, mày cũng đừng hòng yên ổn trở về.
Anh Tiêu khóc ròng, anh ta mà biết mình vừa dây vào một con quỷ dữ, có đánh chết anh ta cũng không nhận vụ này..