Npc Phản Diện Là Bạn Trai Tôi!

Chương 82: Mất Tích


Bạn đang đọc Npc Phản Diện Là Bạn Trai Tôi! – Chương 82: Mất Tích


Xác định được người đứng sau là ai, Hoàng Đông lập tức xử lý cái gai này.
Lần này Minh Hạ không cản hay khuyên anh gì hết, đến cô còn muốn đấm tên họ Dương kia vài đấm cơ mà.

Đúng là đồ lấy oán báo ơn, mồm thì nói muốn giúp cô, thế mà lại khiến cô một lần thì suýt bóc lịch trong nhà đá, một lần thì xém được ngồi ngắm gà khỏa thân.
– Bây giờ anh định xử lý hắn ta thế nào?
Ánh mắt Hoàng Đông cực kỳ nham hiểm, anh thản nhiên nói.
– Chúng ta không cần ra tay đâu, có người làm hộ rồi.
– Ai thế?
– Mạc Hoàng Đức.
Anh ta hiện tại cũng đang tìm kiếm người đã khiến mình vô duyên vô cớ ăn một dao từ cậu em quý hóa nên cay tên đó lắm, giờ anh chỉ cần thả mồi rồi nhìn hai con cá đánh nhau là được.

Minh Hạ nhìn anh với anh mắt ngưỡng mộ.
– Hoàng Đông, anh nham hiểm thật đấy.
– Cũng bình thường.
Hoàng Đông ho khan mấy cái rồi chuyển chủ đề, được bạn gái khen mà tự dưng anh có áp lực tâm lý quá.

Đúng như Hoàng Đông dự đoán, sau khi biết được người hại mình là Dương Đình Khôi, Hoàng Đức luôn vô tình hoặc cố ý nhắm vào anh ta khiến anh ta điêu đứng.
Nên nhớ trong cả hai kiếp người Dương Đình Khôi đều không phải là lựa chọn hàng đầu trong việc chọn ra người thừa kế tập đoàn của ông Dương do ông ta có rất nhiều con trai, con gái.

Cho nên dù anh ta có ngồi lên vị trí tổng giám đốc tập đoàn Dương Lâm thì cũng chưa chắc giữ vững được vị trí ấy mãi.

Bất kỳ một sai sót nào cũng có thể khiến anh ta rơi từ đỉnh cao xuống vực sâu trong nháy mắt.
Mà thủ đoạn của Mạc Hoàng Đức thì Minh Hạ quá rõ rồi, người này siêu nham hiểm, giỏi nhất là mượn đao giết người.

Dù là kiếp trước hay kiếp này thì anh ta đều dễ dàng khống chế và giết chết Dương Đình Khôi một cách dễ dàng mà không để tay mình dính máu.

Trong lúc hai người này đấu đá nhau thì Minh Hạ và Hoàng Đông lại cực kỳ nhàn nhã, hôm nay cô còn nhận được tin vui nên muốn khoe với anh.
– Anh, anh Kiệt gửi thiệp mời cho anh này.
Ba tháng trước Duy Kiệt tuyên bố giải nghệ để về tiếp quản sản nghiệp nhà họ Vũ và kết hôn với người bạn gái lâu năm của mình là Đan Tâm.

Lại nói tuy Hoàng Đông không phải người nhà họ Vũ nhưng bởi vì có Minh Hạ ở giữa làm cầu nối nên anh ấy vẫn mời cả anh tham gia cùng.

Hoàng Đông không thấy tên cô trên thiếp mời thì hỏi.
– Em không đi sao?
– Em làm phù dâu cho chị Tâm.
Minh Hạ rất dễ làm quen, lại thêm Đan Tâm thường hay tới kiểm tra sức khỏe cho cô nên hai người nhanh chóng trở thành chị em tốt, Đan Tâm cũng đặc biệt nhờ cô đến làm phù dâu cho mình.

Minh Hạ từng dự tiệc cưới nhưng chưa từng được ai mời làm phù dâu nên cảm thấy khá mới mẻ, cô còn vì chuyện này mà nhuộm đen lại mái tóc để phù hợp với hôn lễ trang trọng lần này.

Thấy anh vẫn không đáp, cô hỏi lại.
– Anh có đi không?
Hoàng Đông nhìn tấm thiệp đến ngẩn người, mãi sau mới trả lời cô.
– Đi chứ.
Thấy anh vẫn ngẩn ra, cô quan tâm hỏi.
– Anh đang nghĩ gì vậy?
Anh đang nghĩ anh cũng nên bắt đầu chuẩn bị đám cưới của mình và cô từ bây giờ rồi.

Anh phải đi để học hỏi kinh nghiệm tổ chức đám cưới của bọn họ mới được.
– Không nghĩ gì cả.
Minh Hạ cảm thấy anh là lạ nhưng không biết lạ ở đâu, thế là cô lại nói tiếp về chủ đề vừa rồi.
– Đúng rồi, em phát hiện ra anh và anh Kiệt rất giống nhau nhé, nếu không phải chắc chắn anh là người nhà họ Mạc, em thật sự đã tin hai người là anh em rồi đấy.
Từ lần đầu gặp mặt cô đã cảm thấy Duy Kiệt rất quen mặt, sau khi nhớ ra mọi chuyện cô mới hiểu vì sao lại thấy quen, cũng hiểu lý do vì sao kiếp trước hai nhà Vũ – Mạc ghét nhau như chó với mèo nhưng anh ấy lại vẫn cứ giúp đỡ Hoàng Đông, tiếc là sau này Hoàng Đông bị Hoàng Đức thao túng nên tự tay giết chết anh ấy.

Cũng may kiếp này mọi chuyện đã thay đổi, Hoàng Đông đã nhìn rõ bộ mặt thật của hai cha con nhà họ Mạc, anh cũng không phát bệnh mà chết, Duy Kiệt càng không vì giúp anh mà bị Hoàng Đức nhắm trúng rồi chết thảm.
Chờ đã…
Minh Hạ nhớ đến bản giám định ADN của Duy Kiệt và người nhà họ Vũ mà mình đã làm vào mấy tháng trước, vẻ mặt rơi vào trầm tư.
Duy Kiệt không phải con ruột của Vũ Duy Kiên, chủ tịch đương thời của tập đoàn nhà họ Vũ mà là cháu của ông ấy, cho nên bố của Duy Kiệt là anh em với Duy Kiên.

Mà Hoàng Đông và anh ấy lại rất giống nhau…
Minh Hạ lập tức cụp mắt xuống, cô dường như đã hiểu ra được chuyện gì đó.
Buổi chiều, Minh Hạ nhân cơ hội Hoàng Đông đi đến thành phố lân cận công tác liền đi vào phòng tắm của anh tìm mẫu tóc đưa đi đến bệnh viện xét nghiệm.

Để tránh tai mắt của hai cha con nhà họ Mạc, cô lấy cớ bụng không khỏe để đi đường vòng đến phòng xét nghiệm. 
Làm xong cô nhanh chóng trở về rồi đến ở cùng Đan Tâm, bởi vì ngày mai cô ấy cưới rồi nên muốn mời cô đến ngủ cùng mình một đêm.
Minh Hạ rất tò mò vì sao chị ấy lại mời mình trong khi thời gian hai người quen nhau không lâu cho lắm, nhưng cô không dám hỏi nên chỉ có thể nói hươu nói vượn, nói một hồi bỗng chị ấy hỏi cô.
– Hai đứa định khi nào tổ chức đám cưới?
Cô ngẩn ra vài giây mới hiểu chị ấy nói tới cái gì, mặt lập tức đỏ lên.
– Sắp rồ ạ.
Trái ngược với sự bình thản của cô, Đan Tâm lại cực kỳ sốt ruột.
– Sắp là khi nào, hay em định để bụng mình to lên như chị mới chịu làm đám cưới hả?
Đan Tâm mới mang thai một tháng, bụng còn chưa lộ, nhưng cô vẫn cảm thấy mình đã béo lên, tính cách còn hay thay đổi thất thường.

Duy Kiệt sợ cô nghĩ nhiều hại sức khỏe nên mới quyết định đánh nhanh thắng nhanh, để cô mặc váy cưới vào lúc dáng người cô còn đẹp nhất.

Đáng tiếc Minh Hạ không hiểu ý cô ấy nói, cô thành thật đáp.
– Em thuộc tạng người ăn hoài không béo, chị đừng lo.
Thấy cô vẫn “cố chấp” giấu mình, Đan Tâm nói thẳng.

– Em đừng có giấu chị nữa, hôm nay chị nghe bạn chị bảo em đến khoa sản kiểm tra đấy.
Nói đến đây Đan Tâm mới nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng, cô quay sang hỏi cô gái vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng ở bên cạnh mình.
– Em nói chuyện này cho Hoàng Đông biết chưa? Này, sao em không trả lời chị chứ?
Minh Hạ hiện tại đã rơi vào tình trạng chết lâm sàng.

Hôm nay cô kiếm cớ lừa tai mắt của Mạc Hoàng Dũng nên nói mình bị đau bụng, ăn không ngon, ngủ không yên, thế là bác sĩ hỏi cô kinh nguyệt đến chưa, mà kinh nguyệt của cô không đều, tháng đến tháng không nên cô cứ theo tình hình thực tế mà trả lời.

Sau đó bác sĩ bảo cô đến phòng này kiểm tra, mà cô chỉ muốn lấy cớ lòe bọn họ nên đâu có vào thật.
Cô và Hoàng Đông tuy có ngủ chung vài lần, nhưng anh nói cô còn nhỏ nên không làm gì cô cả, hai người bọn cô thật sự rất trong sáng.

Sợ Đan Tâm nói lung tung, cô nhanh chóng giải thích.
– Chị Tâm, thực ra…
Cô còn chưa nói xong, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng thủy tinh bị đập vỡ, sau đó một nhóm người xông vào.
Minh Hạ vội bảo vệ Đan Tâm ở phía sau mình, vẻ mặt căng thẳng.
– Mấy người muốn gì?

Sáng ngày hôm sau.
Đã sắp tới giờ làm lễ mà không thấy cô dâu đâu, gọi điện cũng không ai nghe máy.

Duy Kiệt lập tức gọi vài người đến đó kiểm tra.

Chưa đầy mười lăm phút sau, người kia đã gọi điện tới hốt hoảng báo.
– Duy Kiệt, Đan Tâm và Minh Hạ đồng thời mất tích rồi.
Đan Tâm mồ côi nên không có bố mẹ hay họ hàng thân thích gì, bạn bè thật lòng cũng rất ít, chỉ có Minh Hạ là chơi được với cô lâu nhất do cô thẳng tính, không mưu đồ gì như mấy người kia.

Quan trọng nhất là cô rất giỏi võ, bởi vì có cô ở đấy nên Duy Kiệt mới lơ là.

Kết quả bây giờ cả cô dâu lẫn phù dâu đều đồng thời mất tích.
– Anh nói ai mất tích cơ?
Duy Kiệt quay lại nhìn người vừa lên tiếng, là Hoàng Đông.


Hôm nay anh mặc vest đen lịch lãm, đẹp trai không kém gì chú rể, thậm chí nhiều người còn tinh mắt nhìn ra anh và chú rể có nhiều điểm giống nhau, nhất là ở góc nghiêng, nếu không nhìn kỹ bọn họ rất dễ nhận nhầm.

Nhưng lúc này cả hai người đàn ông kia lại chẳng chú ý đến điểm này, sắc mặt cả hai lạnh lùng âm trầm.
– Anh mau trả lời tôi.

Rốt cuộc là ai mất tích?
Duy Kiệt giải thích ngắn gọn.
– Vợ tôi và bạn gái cậu đều mất tích rồi.

Hiện trường có dấu vết ẩu đả, cửa sổ thủy tinh bị đập vỡ, trên mảnh thủy tinh có vết máu, tôi đã cho người đi xét nghiệm rồi.

Rất nhanh sẽ có kết quả thôi.
Nói xong anh ta dặn dò người bên cạnh vài câu rồi đi nhanh đến nhà Đan Tâm, Hoàng Đông cũng nhanh chóng theo đuôi đến đó.
Vừa vào nhà, anh đã tinh mắt nhìn thấy kẹp tóc gắn thiết bị định vị mà anh làm cho Minh Hạ rơi ở trên sàn nhà, bông tai và lắc tay cũng bị ném dưới đất, chả trách anh luôn thấy chấm đỏ không di chuyển, hóa ra là có người cố ý gài anh, anh lập tức gọi điện cho Tử Tuấn.
– Cậu có nhận được đơn hàng bắt người nào không?
Tử Tuấn nghe ra giọng điệu của ông chủ mình không tốt cho lắm, chớp mắt anh ta trở nên yếu thế hẳn, ngay cả trả lời cũng rất dè dặt. 
– Có một đơn nhưng em không nhận.

Có vấn đề gì vậy Cửu gia?
Từ ngày Minh Hạ bắt ông chủ của bọn họ làm người tốt, ông chủ liền bắt bọn họ cũng phải làm người tốt nên mấy đơn hàng phi pháp bọn họ không nhận nữa, kể cả là bắt người, nghe nói mục tiêu là một cô dâu còn đang mang thai, việc thất đức này sao bọn họ dám nhận?
Trái tim Hoàng Đông trùng xuống, anh lạnh lùng dặn dò.
– Cậu tra lại kỹ đơn hàng đó cho tôi rồi hỏi mọi người xem có ai nhận không?
– Vâng.
Lệnh của ông chủ Tử Tuấn không dám lơ là, lập tức gọi đàn em tới hỏi, hỏi hết một vòng mới tìm ra được một kẻ tình nghi.
– Cửu gia, Trần Vỹ đã lén tôi nhận nhiệm vụ, giờ người mất tích rồi, tôi không tìm được.
Đầu dây bên kia gầm lên.
– Không tìm được cũng phải tìm cho tôi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.