Bạn đang đọc Npc Phản Diện Là Bạn Trai Tôi! – Chương 8: Người Chạy Việc Vặt Chuyên Nghiệp
Người đàn ông kia vừa rời đi, Mạc Hoàng Đông cũng ngồi xe lăn đi vào, cô lập tức nhìn hắn cười hì hì.
– Anh còn thấy khó chịu ở đâu không?
Thấy cô vẫn cứ luôn lo lắng cho mình, trong lòng Hoàng Đông vừa ngọt vừa đắng.
– Tôi nghe nói cô tay không leo từ tầng 29 lên tâng 31 tìm tôi? Cô không sợ à?
Nhắc lại chiến tích lừng lẫy của mình, hai tay Minh Hạ run lên, cô thành thật đáp.
– Có chứ.
Nhưng lúc đó anh đang gặp nguy hiểm, tôi không có nhiều thời gian để nghĩ ra cách tốt hơn.
Nghe cô nói với giọng điệu thản nhiên như không có gì, trong lòng Mạc Hoàng Đông càng thêm buồn bực.
Tay không leo tầng, tay không đỡ dao cho hắn, cũng không màng bên dưới có mảnh sành hay không mà cứ chăm chăm bảo vệ hắn.
Không phải người hắn mong chờ, nhưng lại đối xử với hắn tốt không kém gì người đó.
Lẽ nào vì ông trời thấy hắn không buông bỏ được cô nên mới gửi đến một người tương tự cô đến để an ủi hắn sao? Là như vậy sao?
– Lâm Nguyệt Hà, sao cô đối xử với tôi tốt như vậy?
Minh Hạ nói dối không chớp mắt.
– Vì anh đối xử tốt với tôi trước mà.
Tôi lớn đến từng này còn chưa gặp ai đối xử tốt với tôi như anh khi vừa cho tôi mua đồ mới, vừa cho tôi ăn thịt kho tàu nên tôi đương nhiên phải bảo vệ anh.
Đối xử tốt với cô?
Mạc Hoàng Đông không dám tin vào tai mình.
Rốt cuộc thì trước đây cô gái này đã trải qua một cuộc sống thế nào mà mới có vài bộ quần áo với một đĩa kho tàu đã khiến cô cảm động đến mức liều mạng vì hắn như vậy?
– Hoàng Đông, anh không tin tôi hả?
Minh Hạ thấy Hoàng Đông không nói gì, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Dù sao cũng chẳng có ai lại ngu ngốc đến mức đem mạng mình ra cược để cứu một người mới quen cả, hành động của cô quả thật rất dễ khiến người khác nghi ngờ, nhưng cô không thể nói sự thật về sự tồn tại của hệ thống cho hắn biết được.
Cô nói xong, tên này nhất định sẽ đưa cô vào viện thần kinh ngay.
– Không phải.
Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô lần sau đừng liều mạng như vậy nữa, tôi không dễ chết thế đâu.
Hoàng Đông nói xong liền im lặng ngồi đó.
Hắn vừa im lặng lại đến lượt cô luyên thuyên không ngừng, nào là đã bắt được kẻ tình nghi chưa? Rồi sao mà hắn lại bị người ta hạ thuốc mê được,..
Hoàng Đông bỗng dưng có chút hối hận vì đã ngồi lại đây với cô.
– Cô nói ít thôi.
Có thể vì hắn không nổi giận nên cô không biết sợ, còn được đà nói tiếp.
– Nhưng tôi tò mò thật mà, ai mà gan to đến mức dám công khai tấn công anh giữa ban ngày ban mặt như vậy?
Dưới sự cố chấp của cô, người nào đó chỉ có thể bất lực trả lời.
– Một tên đại ca xã hội đen nào đó bị giết chết, bọn chúng cho là tôi làm nên mang người đến trả thù.
Minh Hạ thấy thái độ của hắn bình thản như vậy, cổ cô chợt lạnh, nhưng vì tò mò cô vẫn hỏi tiếp.
– Vậy anh có giết anh ta không?
Bị cô nghi ngờ nhân phẩm, Mạc Hoàng Đông nổi đóa lên.
– Cô nhìn tôi giống loại người hở tý là lấy mạng người khác lắm à?
Nội tâm Minh Hạ điên cuồng gật đầu.
Không phải giống đâu mà trong mắt cô hắn chính là loại người đó đấy.
Nhà họ Mạc trước kia đen toàn bộ, mãi tới mười năm trước mới bắt đầu tẩy trắng và có một chỗ dựa nhất định trong giới thương nghiệp, nhưng đấy chỉ là bề nổi thôi.
Tuy cái hệ thống rách nát kia không cung cấp đầy đủ thông tin cho cô, nhưng dựa vào manh mối mà nó cung cấp, cô vẫn có thể đoán ra người đứng đằng sau dọn dẹp vật cản đường giúp nhà họ Mạc đứng vững trong giới thương nghiệp chính là người đàn ông trước mặt mình.
– Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?
Câu hỏi của Hoàng Đông kéo Minh Hạ trở về, cô lập tức lắc đầu.
– Không có gì, chỉ là tôi đang nghĩ xem ai là người hãm hại anh thôi.
– Việc này cô không cần quan tâm.
Từ sau lần Minh Hạ cứu hắn ở trước cổng biệt thự lần trước, cô đã bị những người kia để ý nên hôm nay cô mới bị bọn họ tìm đến trả thù.
Nếu là trước đây hắn sẽ không để ý đến chuyện này, nhưng bây giờ hắn đột nhiên không muốn một người sạch sẽ như cô bị vấy bẩn chỉ vì loại người như hắn.
Minh Hạ thấy hắn thật sự không muốn nói chuyện này với mình liền thức thời chuyển sang câu khác.
– Anh không nói cái này cũng được, vậy còn lý do anh bị hạ thuốc mê thì sao?
Hoàng Đông nghe vậy càng sa sầm mặt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt to tròn tràn ngập sự mong chờ của cô, lại nhìn tới bàn tay và bàn chân vẫn đang rỉ máu kia, cơn giận trào lên tới cổ họng lại bị hắn nuốt ngược trở về, bất đắc dĩ nói.
– Là Lâm Hạnh Dung.
Ban đầu hắn tưởng Hạnh Dung cố ý, nhưng qua điều tra mới biết cô ta đi nhầm phòng.
– Trên người cô ta có dính thuốc mê nên tôi bị ảnh hưởng khi tiếp xúc gần.
Khi đó Hạnh Dung không được tỉnh táo cho lắm nên nhận nhầm hắn thành người khác, chỉ đến khi bị hắn đẩy ra cô ta mới luống cuống xin lỗi rồi bỏ chạy.
Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy rất phản cảm với sự tiếp xúc của cô ta.
Minh Hạ nhân cơ hội này hỏi hắn.
– Anh có vẻ rất ghét Lâm Hạnh Dung nhỉ?
Ghét đến mức mới cưới vào cửa đã hận không thể băm cô ta ra thành trăm mảnh.
– Không chỉ riêng cô ta mà cả nhà họ Lâm đều rất đáng ghét.
Minh Hạ càng nghe càng thấy khó hiểu.
– Vậy sao anh còn đồng ý kết hôn với cô ấy?
– Đó là ý của ông nội tôi.
Nhà họ Lâm và nhà họ Mạc từng có quan hệ rất tốt nên khi hắn còn nhỏ hai nhà đã hứa hôn với nhau, thế nhưng từ sau lần hắn phát điên tại nhà họ Lâm, quan hệ hai nhà dần kém đi.
Mãi tới nửa năm trước, nhà họ Lâm vì gặp vài vấn đề nên đã nhắc lại chuyện này với ông nội hắn, thế là ông nội hắn lại tác động lên hắn buộc hắn phải đồng ý cuộc hôn nhân này.
Khi đó hắn đã nghi ngờ vì sao nhà họ Lâm biết hắn hận bọn họ như vậy mà vẫn muốn gả đứa con gái bảo bối của mình cho hắn, lẽ nào bọn họ không sợ hắn sẽ làm gì cô ta hay sao? Nhưng khi nhìn thấy Nguyệt Hà hắn đã hiểu, mối hận thù đối với bọn họ nay lại tăng thêm một bậc, cho nên bất kể lần này Hạnh Dung vô tình hay cố ý hắn đều phải tính món nợ này lên người cô ta.
Minh Hạ thấy sắc mặt hắn càng ngày càng tệ, tựa như núi lửa có thể phun trào bất cứ khi nào liền chuyển chủ đề.
– Vậy chúng ta không nhắc đến chuyện này nữa.
Anh Đông này, tôi nhờ anh một việc được không?
Nhớ tới lời nhờ vả của người đàn ông khi nãy, Minh Hạ dè dặt hỏi hắn.
– Người đàn ông vừa rồi đã cứu chúng ta ý, anh có thể nể tình anh ta đã cứu anh và tôi mà châm chước cho anh ta ra ngoài được không?
Hoàng Đông cũng nhớ tới người đàn ông kia, tuy hắn ta đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang nhưng dáng người khá quen mắt, có lẽ hắn đã từng gặp người này mà không nhớ.
– Được.
Minh Hạ đang nghĩ xem nên nói thế nào để thuyết phục Hoàng Đông thì hắn đã nhanh chóng gật đầu.
Hả? Mới thế đã đồng ý rồi à? Sao cô càng ngày càng cảm thấy tư liệu mà hệ thống cung cấp và người trước mặt này không liên quan gì đến nhau thế?
– Cô nhìn tôi làm gì? Mặt tôi dính gì à?
– Không có.
Minh Hạ tuy ngạc nhiên vì hắn đồng ý quá dễ dàng nhưng cô sợ hắn đổi ý nên không dám hỏi lại, Mạc Hoàng Đông liếc nhìn cô rồi lại bảo vệ sĩ đưa túi đồ trong tay cho cô.
– Vì đề phòng trường hợp vừa rồi xảy ra thêm lần nữa nên tôi đã chuẩn bị cho cô một cái điện thoại, bên trong đã có số điện thoại của tôi và chú Đằng, lần sau có chuyện gì cứ gọi cho tôi trước, nếu gọi không được thì báo cho chú Đằng, tuyệt đối không được làm mấy việc ngu ngốc như vừa nãy nữa.
Biết chưa?
– Tôi biết rồi.
Minh Hạ có điện thoại thì không để ý chuyện xung quanh nữa, Hoàng Đông nhìn cô thêm mấy lần mới đi ra ngoài.
Lúc hắn rời đi, Minh Hạ vẫn đang mày mò tạo tài khoản hăng say, khi thấy tài khoản yêu cầu bổ sung email để tăng tính bảo mật, cô tiện tay lập thêm một tài khoản, là tài khoản email mà cô dùng ở thế giới thật, kết quả hệ thống lại báo là tài khoản này đã tồn tại.
Cho là trùng tên, cô lập tức thoát ra rồi đổi tên khác.
Thế nhưng cô còn chưa kịp đổi tên, màn hình điện thoại đột nhiên đen ngòm, sau đó một cái đầu lâu dần xuất hiện ở giữa màn hình doạ cho cô một trận.
Điện thoại của cô bị hack rồi?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cái đầu lâu kia mờ dần đi, thay vào đó là một đoạn tin nhắn.
[Minh Hạ, thời gian qua cô đi đâu vậy? Tôi tìm cô rất lâu đấy!]
“!”
Cái qué gì vậy?
Vì sao cô gái này biết tên thật của cô???
Da gà da vịt trên người Minh Hạ đồng loạt nổi lên vì kinh ngạc, cũng vì sợ hãi.
Chủ nhân của cái đầu lâu kia không thấy cô trả lời liền sốt ruột gửi thêm một tin nữa.
[Minh Hạ, cô mau trả lời tôi đi.
Thời gian qua cô đi đâu vậy?]
Minh Hạ cẩn thận gõ lên màn hình điện thoại hai chữ.
[Ai vậy?]
[Cô không nhớ tôi sao? Cổ Đóa đây!]
Cổ Đóa? Hoàn toàn không chút ấn tượng.
[…!Không nhớ.
Cô là ai vậy?]
[…]
Đầu dây bên kia lại gửi đến ba dấu chấm, sau đó lặn luôn để lại cô mặt đầy hoang mang.
[Hệ thống, trong thế giới này còn có người chơi khác sao?]
[Không có.
Để tránh xung đột nhiệm vụ giữa các người chơi, mỗi phó bản chỉ có một người chơi.]
[Thế sao Cổ Đoá biết tên thật của tao? Lẽ nào tên thật của nguyên chủ cũng là Lâm Minh Hạ?]
Đáp lại cô là sự trầm mặc của hệ thống, cô chỉ có thể hỏi nó câu khác.
[Không trả lời câu kia cũng được, nhưng mày có thể đưa ra gợi ý về thân phận của nguyên chủ được không?]
[Không thể.
Nhưng cô có thể tìm kiếm đáp án thông qua người này.]
Hệ thống trả lời cô xong thì giả chết không nghe mặc kệ cô kêu gào mắng chửi nó.
Cũng may tuy hệ thống không quản cô nhưng đầu dây bên kia lại muốn quản, thế là người đó lại lần nữa xâm nhập vào điện thoại của cô, yêu cầu cô xác nhận dấu vân tay và võng mạc.
Minh Hạ lập tức làm theo, sau khi xác nhận xong, Cổ Đóa mới liên lạc lại lần nữa, lần này không nhắn tin mà trực tiếp gọi cho cô hỏi.
[Cô thật sự không nhớ tôi nữa à?]
Tuy Cổ Đóa cố ý biến đổi giọng nói nhưng Minh Hạ vẫn nhận ra người này là nữ, cô thành thật gật đầu, còn tranh thủ hỏi cô ấy và thân thể này có quan hệ gì.
[Cô là người chạy việc vặt chuyên nghiệp, tôi là là cộng sự của cô.]
Cổ Đóa xác nhận mình đã tìm đúng người nên không giấu giếm cô mà nói thẳng.
[Người chạy việc vặt chuyên nghiệp?]
Còn có nghề này à?
Nói nôm na dễ hiểu thì nghề này y như việc làm tự do, chỉ cần đối phương giao đủ tiền, việc gì bọn họ cũng có thể làm được, kể cả giết người phóng hoả hay mấy chuyện phạm pháp khác.
Nguyên chủ thì không như thế, cô ấy thà nhận mấy vụ lông gà vỏ tỏi cũng không làm mấy việc vi phạm pháp luật.
Nhưng bởi vì có năng lực nên cô ấy vẫn có rất nhiều khách hàng tiềm năng và cũng trở thành cái gai của rất nhiều người trong ngành.
Mọi chuyện vốn đang phát triển rất thuận lợi, nguyên chủ lại đột nhiên mất tích, chính là lúc ông bà Lâm tìm thấy cô ở bệnh viện tư bên Mỹ vào nửa năm trước.
Minh Hạ nghe rất nhiều, nhưng thứ cô quan tâm nhất lúc này lại chỉ có một.
Từ lúc gặp Cổ Đoá, nguyên chủ đã có tên Lâm Minh Hạ rồi.
Là sự trùng hợp thôi sao?.