Npc Phản Diện Là Bạn Trai Tôi!

Chương 3: Là Sự Trùng Hợp Sao


Bạn đang đọc Npc Phản Diện Là Bạn Trai Tôi! – Chương 3: Là Sự Trùng Hợp Sao


Năm giờ sáng.

Tuy tối qua vừa trải qua một phen kinh thiên động địa nhưng sáng nay Minh Hạ vẫn tỉnh dậy rất sớm, cái này là do thói quen nhiều năm của cô, cho dù hôm qua thức trắng đêm cô cũng sẽ dậy vào đúng giờ này để chạy bộ, cô cần chạy để bình tĩnh lại và cũng để nghĩ cách làm thế nào để theo đuổi NPC phản diện này.

Tận đến khi đại quản gia đến gọi cô vào ăn sáng cô mới ngừng chân.

Lại nói Mạc Hoàng Đông đang bị thương, hắn không thể tự mình đi xuống phòng bếp ăn như mọi ngày mà phải bê đồ đến tận phòng nên cô tự nhiên cũng phải vào phòng ngủ ăn cùng hắn.

Lúc cô đi vào, Hoàng Đông đang ngồi dựa vào đầu giường, đối diện là bàn ăn gấp bày đủ đồ ăn dinh dưỡng, tất cả đều dùng để bổ máu và chất dinh dưỡng cho cơ thể.

– Lại đây đi.

Hoàng Đông vừa nhìn thấy cô liền gọi cô đến ngồi cạnh mình, sau đó hắn im lặng nhìn cô chăm chú.

Hắn không ăn, Minh Hạ cũng không dám động đũa, chỉ có thể nỗ lực mở to mắt nhìn lại, thấy hắn cứ nhìn mình rồi lại nhìn bát cháo để trên bàn, trong đầu cô chợt lướt qua một suy nghĩ không thực tế.

Hắn không phải định bảo cô đút cháo cho hắn chứ?
Ý nghĩ đáng sợ này vừa hình thành đã bị cô gạt phăng sang một góc, tiếp tục nỗ lực cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.

Đại quản gia thấy cậu mợ chủ chỉ nhìn nhau mà không ăn, ông nhẹ giọng nhắc nhở mợ chủ nhà mình.

– Mợ chủ, cậu chủ đang bị thương.

Minh Hạ hồn nhiên đáp lại.

– Ừ, anh ấy bị thương ở bụng và chân.

Minh Hạ đặc biệt nhấn mạnh ba từ cuối, sau đó lại nghĩ xem khi nào mình mới được ăn cơm.

Đại quản gia chỉ hận rèn sắt không thành thép, ông lại tiếp tục nhắc nhở cô.

– Thực ra cậu ấy còn bị thương ở tay nữa.


– …!
Minh Hạ ngẩn ra, lại nhìn lại Hoàng Đông để xác nhận lại lần nữa.

Thật sự muốn cô đút cháo cho hắn ăn sao?
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Hay cô vẫn chưa tỉnh ngủ?
…!
Năm phút sau.

Minh Hạ tay trái xúc cho Hoàng Đông một muỗng cháo, tay phải tự xúc một muỗng cháo ở bát mình một muỗng.

Không biết vô tình hay cố ý mà cô luôn né đồ ăn có cà rốt ra, nếu không né được sẽ xúc nó cho Hoàng Đông ăn, trong suốt quá trình đó cô hoàn toàn phớt lờ ánh mắt lạnh như băng của Mạc Hoàng Đông và cặp mắt như muốn rơi ra ngoài của đại quản gia.

Thấy cả hai người nhìn mình chằm chằm, cô thành thật giải thích.

– Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn.

Bình thường cô chỉ có mười lăm phút để ăn cơm, nếu quá mười lăm phút mà chưa ăn xong, dù có đói đến mấy cũng phải nhịn đến bữa tiếp theo.

Lại thêm cô vừa đến một nơi xa lạ, không phải muốn gì được nấy nên càng phải tranh thủ ăn thật nhiều, ai biết khi nào cô sẽ bị tên này đem đi xử trảm chứ.

Mạc Hoàng Đông nhìn cô vừa trả lời hắn vừa tranh thủ ăn nốt muỗng cháo mà buồn cười.

– Ồ, Lâm tiểu thư vội đi đâu hay sao vậy?
– Đi ngủ, hôm qua tôi ngủ muộn, giờ buồn ngủ lắm.

Minh Hạ vốn định nói là đi học, nhưng nhớ ra bản thân ở thế giới này vô công rỗi nghề nên lại sửa lời, nói xong cô nhanh tay đút thêm một muỗng cháo cho hắn, cười giả lả.

– Anh ăn nhanh đi kẻo cháo nguội lại mất ngon.

Mạc Hoàng Đông cảm thấy cô đang giấu hắn chuyện gì đó, tâm trạng tốt đẹp liền bay biến không còn một mẩu, hắn lạnh giọng cảnh báo cô.

– Lâm tiểu thư, tôi rất ghét người không thành thật.


– May quá tôi lại là người rất rất thành thật, nào anh ăn nhanh lên đi tôi còn về đi ngủ.

Nói xong lại tiếp tục đút cho hắn muỗng nữa, lần này cô đút liên tay, Mạc Hoàng Đông muốn nói cũng không có cơ hội chỉ có thể yên lặng để cô đút cháo cho mình.

Thấy cô muốn chạy, anh lạnh giọng nói.

– Ở lại thay băng vết thương cho tôi.

– Có bác sĩ mà…!
Minh Hạ mới nói được một nửa liền ngừng lại, gật đầu như giã tỏi.

– Được rồi, để tôi, để tôi làm cho.

Người đối diện hài lòng gật đầu, từ ánh mắt đến khoé môi đều cong lên, có thể nhìn ra tâm trạng của hắn rất tốt.

Minh Hạ không thể không thừa nhận người này khi cười trông rất đẹp trai, nhưng khi nghĩ đến hắn vui vẻ như vậy vì bắt nạt được mình, cô bỗng dưng thấy hắn không đẹp nữa, thậm chí còn cố ý kéo mạnh tấm băng gạc khiến hắn hít một hơi lạnh vì đau.

Chưa đợi người kia lên tiếng cảnh cáo, cô đã nhanh nhảu nói trước.

– Ôi tôi lỡ tay, xin lỗi anh nhé.

Nói xong, cô cố ý thở dài nói.

– Anh thấy đấy, tôi tay chân vụng về, sau này anh nên bảo bác sĩ có chuyên môn đến xử lý vết thương cho anh vẫn hơn.

Đừng có bảo cô băng bó vết thương cho mình nữa, cô rất áp lực mỗi khi phải tiếp xúc gần với hắn đấy.

Hoàng Đông thờ ơ đáp.

– Nếu vậy cô nên thường xuyên luyện tập, bởi những chuyện như này sẽ xảy ra rất thường xuyên đấy.

Lúc nói chuyện này, giọng điệu của Mạc Hoàng Đông vô cùng thản nhiên, tựa như chuyện hắn vừa nói chỉ là mấy thứ vụn vặn.


Thế nhưng Minh Hạ lại không đồng ý với hắn, cô bắt đầu lảm nhảm không ngừng.

– Xảy ra thường xuyên? Nếu vậy sau này anh nên thay đổi thói quen xấu này đi, đừng ỷ bản thân còn trẻ, khả năng hồi phục tốt mà không biết giữ gìn sức khỏe của mình, anh có biết rất nhiều bệnh phải về già mới phát tác không? Còn nữa, anh không sợ nếu anh bị thương, người nhà và bạn bè của anh sẽ lo lắng cho anh lắm à?
Người này ở trong nguyên tác là một tên liều mạng, hai ba hôm đổ máu một lần, hoàn toàn không biết tiếc mạng là gì.

Mà Minh Hạ bình sinh ghét nhất là kiểu người như vậy.

Mạc Hoàng Đông bị cô mắng cho một trận ngẩn cả người, có lẽ hắn không ngờ tới cái người vẫn luôn sợ hắn lại đột nhiên trở nên hung dữ như vậy.

Mãi một lúc sau hắn mới lạnh giọng đáp.

– Tôi không có bạn thân cũng không có người nhà, những người còn lại chỉ mong tôi chết càng nhanh càng tốt, có gì đáng lo lắng đâu chứ?
Minh Hạ càng nghe càng thấy giận, cô hận không thể cầm nguyên khay inox bên cạnh đập vào đầu hắn để hắn tỉnh.

– Những người đó không bao gồm tôi nhé, với cả nếu anh mà nghe lời người ta thì anh đã chẳng sống đến giờ này rồi.

Cho nên ý anh quản lời người ta nói làm gì, mạng là của anh, anh không trân trọng nó thì chẳng ai giúp anh được.

Người đàn ông bị lý luận trẻ con của cô chọc cười, càng nhìn lại càng thấy cô thuận mắt, lại càng không muốn vạch trần cô, muốn có một lý do hợp lý để giữ cô lại bên mình mà không dọa cô sợ.

– Ừm, sau này tôi sẽ chú ý hơn.

– Vậy mới phải chứ.

Minh Hạ mỉm cười tiếp tục băng bó cho hắn, từ ánh mắt đến động tác đều toát lên sự nghiêm túc, cẩn trọng.

Rõ ràng cô và Hạnh Dung có cùng một khuôn mặt nhưng cảm giác hai người này đem lại lại không giống nhau.

Thậm chí vào lúc cô cứu hắn khi đó, hắn còn có cảm giác quen thuộc đến khó tả, tựa như đã gặp cô từ rất lâu rồi nhưng lại không nhớ ra được bản thân đã gặp cô ở đâu và khi nào.

– Sao anh im lặng thế? Nếu đau thì bảo tôi, tôi sẽ điều chỉnh lực.

– Ừ.

Hoàng Đông lơ đễnh gật đầu, không biết hắn có nghe vào tai hay không, cô cũng chẳng buồn quản, sau khi làm xong việc liền muốn nhanh chóng chạy về phòng mình.

Trước khi đi còn cẩn thận hỏi anh có thể thêm thịt kho tàu vào bữa trưa được không.


Nghe cô thích ăn thịt kho tàu, Hoàng Đông lộ rõ sự bất ngờ.

– Cô thích ăn thịt kho tàu?
Minh Hạ thấy hắn thay đổi sắc mặt, trong lòng thầm oán hắn keo kiệt, nhà giàu như thế lại tiếc một đĩa thịt kho tàu với cô, ngoài mặt lại cười giả lả.

– Nếu anh không thích ăn thì không nấu cũng được, nhưng anh có thể bảo nhà bếp bỏ cà rốt ra khỏi cháo được không? Tôi không ăn được cà rốt.

Thấy bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của cô, Hoàng Đông cảm thấy rất không thoải mái, hắn ậm ờ nói.

– Tôi sẽ bảo nhà bếp làm cho cô, cô ra ngoài đi.

– Cảm ơn anh, vậy tôi về phòng đây.

Minh Hạ mừng như bắt được vàng, nhưng cô còn chưa kịp ra đến cửa đã bị anh gọi lại.

– Đợi đã.

– Sao vậy?
Minh Hạ vừa quay người đã thấy một thứ gì đó đen xì bay tới, cô lập tức giơ tay bắt lấy nó về xem thử.

Là thẻ đen trong truyền thuyết mà các tổng giám đốc hay dùng đây mà, Mạc Hoàng Đông đưa thẻ đen của hắn cho cô làm gì vậy?
Còn chưa đợi cô thắc mắc, Hoàng Đông đã chủ động nói trước.

– Đi mua đồ mới đi, đồ cô mặc xấu quá.

Hôm đầu tiên bỏ chạy thì mặc đồ bộ hoa hòe, giờ chạy bộ hay ăn sáng cũng mặc đồ bộ hoa hòe nốt, hắn đã cố nhịn nhưng vẫn không thể cảm nổi phong cách thời trang này của cô được.

– Tôi biết rồi, cảm ơn anh Đông nha.

Thực ra trong tủ đồ cũng có vài bộ váy áo, nhưng Minh Hạ không thích mấy kiểu váy áo đó nên không mặc, còn đang rầu rĩ không biết làm gì để kiếm tiền mua đồ mới thì Hoàng Đông lại chủ động cho tiền đi mua làm cô mừng như điên, nếu giờ cô mà có đuôi nhỏ sau mông chắc chắn sẽ vẫy liên tục vì vui mừng rồi.

Mạc Hoàng Đông nhìn theo bóng lưng cô rồi lại nhìn xuống thắt nút cỏ bốn lá trên bụng mình, vẻ mặt nghiền ngẫm sâu xa.

Cỏ bốn lá, ghét ăn cà rốt, thích ăn thịt kho tàu.

Là sự trùng hợp sao?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.