Novel Ma Cà Rồng

Chương 1: Quá khứ của tôi


Đọc truyện Novel Ma Cà Rồng – Chương 1: Quá khứ của tôi

Từ xa xưa khi mà con người chưa biết đến văn minh hiện đại thì nơi đó rất tôn sùng cái gọi là phép thuật. Họ rất sùng bái thần linh, những người được gọi là ” Nhà Tiên Tri ” rất được coi trọng trong xã hội. Nhưng ngược lại những người có đặc điểm khác biệt lại bị nguyền rủa và cho rằng họ là quỷ. Những Nhà Tiên Tri nổi tiếng nhất như Dianan, Wensoc, Ruby đã được truyền vào trong thành phục vụ lợi ích cho của Thánh Điện. Rồi những phù thủy tài ba như Khianac, Quera, Omefiu cùng những người có năng lực của Thần Linh ban cho cũng bị truyền vào Điện. Họ đã sống gần 3000 năm và đều là những người không tầm thường nên rất được kính trọng.

Tôi là một cậu bé sống vật vờn trong cái làng nhỏ Stada ở ngoại thành. Ngôi nhà của tôi…không hẳn được gọi là nhà nữa. Mà chỉ là cái lều rách nát để tôi tạm bợ qua ngày thôi, trong nhà chỉ có cái mảnh chiếu tả tơi và hai cái hủ. Hai cái hủ ấy đựng hài cốt của cha mẹ tôi, họ mất từ năm ngoái. Họ chết để chứng minh sự tồn tại của một con người là tôi trong cái làng này. Thú thật thì được sinh ra, tôi đã có hình hài quái dị. Không phải là sáu tay, ba mắt hay thân người mình ngựa như trong truyền thuyết mà mọi người thường kể đâu. Thân hình tôi vẫn bình thường như một con người thụ nhưng cái khác người ở tôi lại là nước da, mái tóc và đôi mắt, chưa kể là tôi còn mang trên người mấy cái hình xăm kì lạ nữa.

Tôi nghe mẹ kể là khi sinh tôi ra, bà đỡ đã gần như gào ầm lên vì kinh hãi, tức tốc chạy đi thông báo với dân làng. Họ lập tức tay xách vũ khí nhanh chóng đến nhà tôi, nhưng để sát hại một đứa trẻ mới sinh là điều quá khó với họ khiến họ phân vân. Mẹ tôi đã khóc lóc, vang xin gần như sắp ngất. Ba tôi thì kiên quyết, tay cầm dao lưỡi hái và sẵng sàng liều mạng với bất cứ ai nếu dám làm hại tôi. Họ thấy thế liền thảo luận hồi lâu sau đó liền cử một người cho mời Nhà Tiên Tri tới. Nhà Tiên Tri được họ mời tới là Dianan và Ruby, họ nhìn xung quanh một lâu, rồi bước đến gần cái nôi. Dân làng xung quanh đều quỳ rạp tung hô:

-Dianan vĩ đại!

-Dianan vĩ đại!

-Ruby thần thông!


-Ruby thần thông!

Dianan ra dấu im lặng, dân làng cũng ngoan ngoãn mà ngậm miệng. Ruby nhìn thấy tôi trong nôi thì giật thót, lùi ra sau vài bước, Dianan thấy thế liền nhanh chóng xem, gương mặt cũng ngẫn ngơ như xuất hồn, môi mấp máy:

– Mái tóc màu tuyết? Nước da sữa? chẳng lẻ… – Nói rồi Dianan đưa bàn tay lên, ngón cái lần theo từng đốt ngón tay, miệng lẩm bẩm gì đó.

– Đôi mắt thật kì lạ! Sao lại có thứ màu kì lạ như vậy? – Ruby chăm chú quan sát

– Này…Dianan! Người xem xem, trong đôi mắt này. Ta đếm được hết thẩy có tận 7 màu đấy

– 7 hào quang…Thiên Long tái thế…Thiên Trạch hồi sinh…Tinh Tuệ vướn tình…Đại loạn…thất thủ thất thế…Đôi mắt đó hiến tế…sức mạnh của…Quỷ dữ? – Dianan lẩm bẩm những tử kì lạ không rõ đầu đuôi.

– Ruby người trước đó có nghe ngóng được từ Thần Linh về chuyện này không? – Dianan nheo mắt nhìn Ruby.

Nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu nhê nhàng. Cùng lời thắc mắc:

– Tại sao chuyện đặc biệt như vầy mà Thần Linh lại không nói gì cho chúng ta biết chứ?

– Hừm chúng ta phải viếng Thần Linh một chuyến thôi – Ruby thì thầm với Dianan.


Dianan gật đầu, rồi hai người họ cưỡi gió đạp mây bay lên bầu trời xanh xa khuất. Dân làng không có được câu trả lời, bèn gọi tôi là đứa con của quỷ, ai ai cũng xa lánh. Năm tôi lên mười lăm tuổi, tôi bắt đầu có những chuyển biến lạ thường. Mái tóc trắng của tôi đã dài chấm hông nhưng khi tôi dùng dao và cắt nó đi, nó lại tự dài ra nữa. Rồi tôi có thể nghe thấy những gì mọi người không thể, thấy được những gì mọi người không thấy và một hôm…khi tôi nằm mơ thấy con bé bên nhà kia bị trượt chân xuống sông mà chết. Tôi sợ hãi bật tỉnh chạy đi loan báo cho mọi người nhưng cái tôi nhận lại được là những ánh mắt kì thị, ghét bỏ và tiếng mắng chửi của mọi người. Không một ai itn vào lời tôi nói. Sau đó, đứa bé đó đã chết đúng như giấc mơ của tôi, thế là dân làng cho do tôi nói năng bậy nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay. Họ đánh tôi một trận, rồi niêm phong tôi. Gọi thần cúng tà để diệt trừ tôi, xem tôi như một con quỷ thực thụ, tôi mơ thấy rất nhiều thứ những thứ ấy cứ thế diễn ra giống hệt trong giấc mơ của tôi. Và rồi lên mười sáu, tôi bắt đầu cảm thấy tay mình có thể di chuyển mọi vật. Sức mạnh ấy mạnh đến nổi mà cả ngọn núi phía Tây đã nát vụng chỉ trong tích tắt bằng một cái hành động nắm chặt tay của tôi.

Và nó đã được truyền đến tay dân làng, họ không chần chừ gì nữa mà kéo đến nhà chúng tôi. Chửi bới, la mắng, sỉ nhục và đòi giết chết tôi. Nhưng ba mẹ tôi không đứng yên nhìn, họ chống cự đấu tranh bảo vệ tôi rất quyết liệt. Nhưng dân làng nào có tha cho họ, họ đã bị dân làng đánh đập hành hạ ném đá cho đến chết. Tôi không biết phải giải thích như thế nào khi chính tôi tận mắt chứng kiến nó. Chỉ nó là họ xông vào nhà lôi tôi ra, đánh đập dã man, đến lúc gần như sắp chết đi thì Dianan, Ruby và Wensoc xuất hiện. Khí thế lừng lẫy, hào quang màu vàng nhạt tỏa sáng xung quanh họ. Ruby nhanh chóng tiến tới đỡ tôi dậy, dùng năng lực trị thương cho tôi, một luồng khí dễ chịu chạy dọc trong từng mạch máu. Wensoc vương đôi mắt chói lóa của tia mặt trời nhìn chằm chằm vào tôi, đôi môi khẽ phát ra những âm thanh trong trẻo:

– Ngươi tên là gì?

Có thể nói ngoài Dianan và Ruby ra thì Nhà Tiên Tri đứng trước mặt tôi đây rất xứng đáng với tên gọi Mỹ Nhân mà mọi người truyền miệng. Mái tóc tím được cột cao lên gọn gàng, phần đuôi uốn xoăn theo từng lọn, chiếc đầm màu tím trễ vai dài đến chân phồng lên hệt một công chúa. Phải thú thật là Wensoc rất đẹp. Tôi ngẫn ngơ nhìn mãi cà quên trả lời, đến khi bắt gặp ánh mắt chờ đợi của người, tôi mới dám thỏ thẽ:

– La…Lafar

Dianan nhìn tôi xót xa, trong khóe mắt lóe lên chút gì đó thương cảm. Ánh mắt đó là sao? Người đã nhìn lấy gì về tương lai của tôi sao? Người đã biết vì sao tôi lại có hình dạng như vậy ư? Người đã biết vầ năng lực của tôi? Dianan châu mày nhìn những dân làng đang quỳ rạp xuống chân mình mà nói:

– Từ bây giờ không một ai được chạm đến cậu bé này dù chỉ là một sợi tóc. Nếu không ta không đảm bảo được là Thần Linh sẽ trừng phạt các ngươi thế nào đâu.


– Dianan!! – Tiếng thất thanh của Wensoc

– Sao thế? – Dianan vội chạy lại

– Cha mẹ đứa bé này…chết rồi!

Wensoc nhìn Dianan với vẻ mặt nghiêm trọng như muố nói gì đó nhưng lại thôi. Dân làng nghe thấy thế thì ngước mặt lên, có người thì vui mừng có người thì sợ hãi, có người thì hả hê nhưng không ai thấy hối hận vì những gì mình đã làm cả. Bắt gặp tia giận dữ của Dianan họ liền cúi gầm mặt xuống. Ruby nhìn hai người họ nét mặt thể hiện rõ bây giờ phải làm thế nào? Wensoc chỉ biết lắc đầu chịu. Còn Dianan thì suy ngãm gì đó và nói:

– Các ngươi phải mai táng cho cha mẹ cậu bé này thật chu đáo! Không được gây khó dễ gì cho cậu ấy!

Dân làng chỉ biết gật đầu nghe lệnh. Thế là từ đó đến nay đả hai năm, tôi sống một mình trong cái căn lều nát này, họ không làm khó tôi nhưng cũng không ai đếm xỉa gì đến tôi, dân làng coi tôi như một con ác quỷ vô hình. Người thì làm lơ, người thì xa lánh, người thì lăng mạ, người thì sỉ nhục. Tôi rất căm hận họ, họ đã giết cha mẹ tôi, họ hất hũi tôi nhưng nếu tôi trả thù lại thì tôi cũng sẽ tầm thường như họ. Cho nên tôi quyết định ngày mai sẽ đi một chuyến vào Thánh Điện để tìm ba Nhà Tiên Tri đó. Mặc dù tôi biết Thánh Điện là nơi chỉ có những người thuộc hàng cấp đặc biệt, không tầm thường mới được vào, Nhưng tôi muốn tìm họ để hỏi cho ra lẽ tôi sống như vậy vì mục đích gì và sống vì ai?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.