Đọc truyện Nothing Gonna Change My Love For You – Chương 38
Cứ thế mà mỗi người 1 ý, góp nhau nói vào… Hắn thì chẳng quan tâm nhiều nên tiến về phiá chiếc ghế nệm dài mà ngồi, hắn đang tự hỏi sao nó lại bơ mình như vậy!?!
Hắn ngồi ở đâu thì y như là chỗ đó sẽ trở nên đông đúc,chẳng mấy chốc mà bọn con gái chẳng ai rủ nhau, đứa nào cũng tập trung đứng gần đó, ngay trong tầm mắt hắn như mong hắn sẽ chú ý tới mình.
Ông trời hôm nay giúp hắn, được một lúc nó tiến lại cái bàn lấy nước uống, mà muốn lại đó phải đi qua cái ghế hắn ngồi, vậy là theo tự nhiên mà nó đi ngang qua, vậy là theo lẽ hiển nhiên mà hắn níu tay nó lại.
– Buông!- nó hơi quay người lại nhìn hắn.
Nghe nói thế, hắn buông tay nó ra, đồng thời đứng dậy, face to face với nó.
– Cư xử với tôi như vậy là ko hay!- hai tay hắn khoanh hờ trước ngực.
– Ko giữ lời hứa với tôi cũng ko hay!
Nói rồi nó định đi lướt qua hắn nhưng đã bị hắn chặn lại.
– Hứa???
– Chẳng phải đã nói sẽ ăn mặc đàng hoàng sao?- nó hờ hững nhìn hắn.
– Chẳng phải vậy là kín rồi sao? Tôi ko mặc sơ mi, chẳng bỏ cúc nào cả!- hắn nhìn lại mình.
– Vậy cái áo “ trong suốt” đó kín quá hả??? – nó nghiêng đầu hỏi.
– Chỉ là hơi mỏng chút xíu, như thế chẳng phải mát mẻ???
Rõ ràng là hắn cố tình trêu nó, nó ko tin một người thuộc dạng IQ cao như hắn laị ko hiểu những gì nó nói, áo đó vốn dĩ ko bình thường, nhất là khi hắn nhảy xong, mồ hôi nhễ nhại, áo thấm cả vào người, đã vậy áo còn là màu trắng… quá hơn nữa là chuyện hắn để yên cho con nhóc kia chạm vào người mà ko phản kháng, đã thế còn đưa mắt nhìn nó…
– Em ghen??? Ko thích cái cách bọn con gái đó nhìn tôi???- hắn cười có vẻ hơi… đểu.
– Nhảm nhí! Tôi chẳng có thời gian.- nó quay mặt sang hướng khác.
– Nói dối, nhìn tôi mà trả lời!- hắn thách thức, nó ghét nụ cười đang hiện diện trên môi hắn kinh khủng.
Nó ngước lên nhìn hắn nhưng im lặng… rồi lại quay đi… nét mặt tỏ vẻ ko can tâm…
– OK, giận tôi rồi! Nói đi, tôi nên làm thế nào?- hắn nghiêng đầu, cặp mắt lạnh khẽ ánh lên tia tinh nghịch.
Nó cũng đâu vừa, nếu hắn muốn thì nó chiều thôi… nó chẳng nói chẳng rằng tiến lại gần chiếc bàn, lấy 1 ly rượu nhẹ có ở đó, trộn thêm ít nước cam, trộn thêm ít cooktail, 1 ít trà sữa… cứ thế mà 1 chút bỏ vào, trong phút chốc đã tạo nên 1 thứ hỗn hợp chẳng rõ mang màu sắc gì… mày hắn nhíu lại khi thấy cái hỗn hợp đó…
– Uống đi!- nó chìa ly nước ra trước mắt hắn.
Hắn có vẻ lưỡng lự khi nhìn li nước… lẽ nào hắn phải uống cái “ mớ hỗn tạp” đó????????
– Ko uống được thì thôi!
Nó định đặt li rượu xuống bàn thì đột nhiên hắn lại giật lấy, đưa một hơi lên miệng mình uống, hắn nhắm tịt mắt lại mà uống, có vẻ vị của nó rất kinh khủng đến mức mà hắn nhíu cả mày lại…
Ly đó có vẻ đầy, đừng nói với nó là hắn sẽ cho hết vào miệng…. Nó chợt nhón chân lên giật lấy li nước ra, hắn chợt nhìn nó nhưng mày thì cứ nhíu lại, có vẻ cái vị kinh khủng đó còn đọng trong miệng hắn…
– Ai mượn uống hết!- mắt nó ánh lên chút thương xót.
– Có chết đâu mà sợ!- hắn nheo mắt nhìn nó.
– Chết mới có sao sao? Vậy thì chết đi! Đồ ngốc!!!- nó xoay người đi.
Nó vừa đi, mặt hắn biến sắc thấy rõ, cái quái quỉ gì mà khó uống, đúng là Zu thật, chuyện đó mà cũng dám làm, là ai khác thì kẽ đó chết với hắn rồi!
Mọi người xung quanh khi thấy Zu thì đã tránh hắn ra rồi, bọn con gái sợ Zu nên khi cả hai nói chuyện chẳng ai dám lảng vảng gần hay để ý nên chẳng ai biết họ nói gì. Đương nhiên sẽ có trường hợp ngoại lệ, chỉ là bọn trong nhóm đều chứng kiến được điều đó… cả bọn chẳng tin được điều đang xảy ra trước mắt…
– Oh má ơi, nói với tao là tao đang mơ đi!- @[email protected]
– Đáng tiếc là thật chứ ko phải mơ đâu “con thú”! Bởi mới nói… – người đang nói cố tình luyến giọng- mới nói…- tiếp tục luyến – cuộc đời nào ai hay, ai biết trước đâu chữ “ ngờ”- chuyển tông sang hát, trích 1 câu trong bài Nghi ngờ của Đông Nhi và Ngô Kiến Huy.
– Tao là tao thấy mày bệnh lắm rồi đó!- cười khoái chí.
– Thấy chưa?!?! Đã nói là tụi nó có cái gì ko bình thường mà!- 1 người quả quyết- chỉ là cách thể hiện tình cảm tụi nó ko như chúng ta và mọi người thôi!
– … bla… bla… bla
Và cứ thế, câu chuyện được mổ xẻ ngày càng sâu…
– Ê ê, nói nghe nói nghe, tao có cái này muốn nói… – 1 nụ cười gian manh xuất hiện.
Sau đó là cả gần chục cái đầu chụm vào, nói gì đó trông có vẻ ko bình thường, aizgo, xem ra… sắp có chuyện xảy ra nữa rồi!!!
Cả family siêu bự tụi nó ko biết bị gì chạy tùm lum trong trường, đứa nào đứa nấy cũng nhễ nhại mồ hôi, trên tay cầm điện thoại thật chặt.
– Thấy Zu chưa???- đang chạy thấy nhau nên dừng lại hỏi chuyện, thở hổn hển…
– Chưa!!! Rốt cuộc là chỉ đang ở đâu, gọi hoài sao ko bắt máy???- nhíu mày.
– Ê, im im, có tín hiệu rồi nè, nói tụi nó dừng lại đi, đừng tìm nữa! Nghe điện thoại cái!
~
– ………
– Zu à, nãy giờ Pj gọi chị mà hông được, có chuyện rồi!!!- giọng nói dồn dập.
– …….
– Anh Jun… ko biết bị gì nữa!!!- giọng nói đan xen tiếng nấc- tự nhiên… ảnh bị đau bụng, trông quằn quại lắm…- tiếng nấc rõ hơn- mọi người coi có sao ko mà ảnh ko chịu, ra khu vườn ngồi 1 mình à!!! Ko biết có sao ko nữa, nãy giờ cần nửa tiếng rồi! Có khi nào…- tiếng khóc đột nhiên lớn hơn.
Sau đó là tiếng ngắc máy cái rụptừ đầu dây bên kia mà ko có lời đáp nào, gương mặt tèm lem nước mắt biến mất, thay vào đó là nụ cười nghịch vô cùng…
– Jun… Jun à!!! – giọng nói bình thản thường ngày đột nhiên trở nên hối hã lạ thường.
Hắn đang nằm trong khu vườn của trường, chỉ là bên trong kia ồn ào quá nên hắn muốn ra đây thư thả tâm hồn, ko ngờ lại ngủ quên mất… đột nhiên có người cứ lay vai hắn khiến hắn ko thể ko mở mắt ra, cái nhíu mày là ko thể thiếu…
Chỉ là… gương mặt nó dập ngay vào mắt hắn, sao trắng bệt thế??? Hay là vì ánh sáng trăng rọi vào nên hắn mới thấy nó trắng 1 cách ko bình thường như thế??? Mà trăng hôm nay đâu sáng…
– Anh… ko sao??? – nó ngẩn người.
– Tôi bị gì???- hắn nhíu mày.
Thì ra nó bị lừa, vậy là cả đám đã chứng kiến được chuyện ban nãy và cố tình chơi nó sao??? Được lắm!!! Vừa quê mà vừa bực, nó ko có lời giải thích nào, toan đứng dậy… Nhưng chẳng để nó kịp làm gì, hắn đã nắm lấy cổ tay nó mà kéo xuống, vậy là tự nhiên thôi, nó ngã rập vào người hắn, đầu tựa ngay khuôn ngực rắn chắc… Cảm giác thế nào nhỉ??? Ấm…
– Làm trò gì thế? – nó hơi nhíu mày, định vùng ra.
– Yên nào! Chẳng thấy trăng đẹp lắm sao?- vẫn là âm vực trầm lạnh đó từ phía trên đầu nó vẳng xuống.
– Đồ hâm!- nó khẽ nói nhưng vẫn nằm im.
Đêm nay trăng cứ mờ mờ, ko toả như thường ngày vậy thì đẹp gì chứ…