Đọc truyện Nothing Gonna Change My Love For You – Chương 26
Pj gạt tay Ken ra, vờ nhăn mặt, 1 tay che trán lại.
– Thật ra… – Pj ấp úng- nhỏ Mit và thằng Tup ko liên quan gì đâu! Chắc chắn đó…
– Sao chị khẳng định thế?- Nan.
– Bọn chị gốm có chị, nhóc Hun và anh Ruy… lúc đó mọi người ko thấy tụi này cũng phải… tại vì lúc đó tụi này sang khu rừng phía xa hơn 1 chút để lấy củi và trái cây mang về, ở đó ko có ai nên những thứ mình cần nó cũng có nhiều hơn, rừng bên đây thì đông quá… – Pj.
– Anh Ruy??? ” Anh” cơ đấy! Mấy người làm gì mà lại ko có mặt trong giờ điểm danh???- Ken nhìn Pj vẻ nghi ngờ.
– Thì đã nói là qua khu rừng phía xa hơn mà, xa hơn thì thời gian đi sẽ lâu nên mới về trễ! Chỉ toàn nghĩ bậy bạ rồi nói nhăng nói cụi!- Pj có vẻ bực.
– Cho em xin đi 2 anh chị!!! Chị nói tiếp đi, chuyện đó liên quan gì tới Mit với Tup?- Nan.
– Là vì đi xa hơn nên… nên… tụi này… vô tình thấy… thấy… – Pj lại ấp úng – thấy 2 người họ làm ” chuyện người lớn” – Pj cúi gầm mặt xuống mà nói, những ngón tay đan vào nhau trông bẽn lẽn đến phát cười, như 1 đứa con nít.
– Vậy là… chỉ còn mỗi Mei???- Ken.
– Pj! Ngoại giao tôi nhờ chị, cảm phiền chị hỏi giùm tôi xem Mei đã rời trường về chưa, nếu biết được nhỏ đang ở đâu thì càng tốt!
– OK!- Pj ra hiệu rồi chạy bắn đi.
Để xem, Mei tham gia câu lạc bộ cầu lông, muốn biết thì lại nhóm cầu lông mà hỏi là ra thôi! Đến nơi thì cả bọn đi chơi hết, cũng may còn le que vài người, Pj quệt đi mồ hôi trên mặt, lấy lại nét tươi tỉnh để bắt chuyện.
– À, bạn ơi!
Pi khều vai 1 đứa con gái gần đó, nhỏ vừa quay lại Pj tiếp lời:
– Cho tôi gặp Tuyết Lan ( Mei)!
– Tuyết Lan hả? * Pj gật đầu * Nó ko có đi chơi với nhóm nên ko biết về chưa nữa! Thường thì nhỏ này cũng ham vui lắm!
– Vậy… bạn biết bây giờ Lan ở đâu ko?- Pj
– Tui ko rành nữa! Nhưng mà… – nhỏ đó ngẫm lại- hình như hồi nãy tôi nghe loáng thoáng nhỏ nói chuyện điện thoại với ai ở phái ngoài á, hình như là tới lớp của Nguyệt Cát á!
” Nguyệt Cát!!! Là Mon mà… Mei lại lớp Mon làm gì nhỉ? Hay là Mon bị bắt rồi đưa tới đó…? “- Pj thầm nghĩ- Cảm ơn bạn nhiều nha!- Pj cười
Nhỏ nói rồi gấp rút quay đi.
– Sao? Có thu được gì ko?
Vừa thấy bóng dáng Pj, Nan đã vội hỏi.
– Mei ở phòng học của Mon đó!- Pj.
– Chắc ko? – Ken.
– Nghe đồn!!! – Pj ( O.o)
– Thôi, để em đi thử!- Nan.
– À, ukm… Nan này… – Pj bẽn lẽn khều khều vai cậu nhóc
– ?
– Hôm nay… hm… chuyện là… nói sao nhỉ – Pj vò đầu mình, hành động trông ngố ngố – aizzzz, em… chịu khó đi tìm Mei và… lo mọi chuyện giúp chị nha, chị… – tới đây Pj cứ ấp úng mãi mà ko chịu nói tiếp nữa vế sau.
– Hôm nay mẹ chị có chuyến bay về nước chứ gì? Chị đi đón mẹ đi, chắc gần tới giờ rồi đó! Ken, đưa chỉ đi đi, em lo được!- Nan
Ken chỉ gật đầu ra vẻ hiểu, tên đó lấy 1 tay vỗ vỗ vào vai Nan, tiếp đó quay sang Pj:
– Đi thôi!
Trên đường đi, Pj cứ mãi ngẩn ngơ. Quái thật! Làm sao nhóc Nan biết được chuyện này cơ chứ, nhỏ có nói gì đâu, chưa kịp nói gì hết mà? O.o Chỉ có Zu biết thôi chứ, à, còn nói với cả Ken nữa, nhưng tên đó rõ ràng là ko quan tâm gì mà, nói đúng 1 lần… ko lẽ Ken nói với Nan hả??? Chẳng phải lúc nhỏ nói, Ken cứ lơ lơ đi sao? Tên này khó hiểu thật!
Cửa sân thượng đột ngột bị đá mạnh, thấy 2 bóng hình vừa xuất hiện, miếng sành trên tay đứa con gái đột ngột rơi xuống đất, sắc mặt tái xanh đi rõ ràng sau đó.
– Anh Jun…
– Chị Zu…
Zu nhẹ nhàng đi lướt qua mặt 2 nhỏ đó, thái độ ko có gì là quan tâm, cứ như là ko trông thấy vậy, nhưng chính điều đó càng khiến 2 đứa con gái ” run” người hơn…. Nhìn vào chiếc còng trên tay Mon, Zu quắc mắt nhìn 2 người đang đơ mặt bên cạnh, lạnh lùng buông lời:
– Chìa khóa?
2 đứa con gái nhìn nhau, có chút miễn cưỡng nhưng vẫn rút chìa khóa từ túi quần ra đưa nó… Nhận lấy chìa khóa từ đôi bàn tay run rẩy kia, Zu mở còng ra giúp Mon.
Cô bé trông có vẻ mệt vì cái vẻ ngoài ướt sũng, có lẽ trước khi tạo những “đường vẽ” dài trên các nấc da thịt của Mon, họ đã cho lên người Mon xô nước từ trên xối xuống, vì nếu ướt như thế thì những vết rạch rạch lên sau đó sẽ rất là đau và rát… Cánh tay cô bé in hằn những vết đỏ, màu của máu đã nhạt đi bớt bởi những vệt nước trên người cô bé, nhạt nhưng loang rộng gần cả cánh tay… Cũng may là 2 đứa con gái đó chưa kịp đụng đến gương mặt cô nhóc…
Cảm nhận được mình đã được cứu thoát khỏi địa ngục, Mon cũng ko thể làm gì hơn ngoài việc yếu ớt lẩm nhẩm vài chữ với volume cực nhỏ:
– Em… cảm ơn!- 1 giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống, trượt qua khỏi cằm, thấm đẫm vào chiếc áo cổ vũ đã ướt nhèm.
Quăng chiếc còng về phía Jun, như hiểu ý, hắn nhanh chóng bắt lấy 1 cách dễ dàng, ko để 2 đứa con gái đó né kịp, với tốc độ gần như gió, hắn còng mỗi bên tay của 2 đứa con gái vào nhau ( tay phải nhỏ này với tay trái nhỏ kia)…
– Anh… làm gì thế???- 1 đứa lắp bắp hỏi.
1 cái nhếch mép hiện lên trên môi hắn, quyến rũ lắm nhưng đáng sợ vô cùng…
Zu ngắm nhìn chiếc chìa kháo trên tay mình, đung đưa qua lại vài cái, ánh nắng ban trưa chiếu rọi vào chiếc chìa khóa bằng kim loại khiến nó óng ánh lạ thường… được 1 lúc, có vẻ chán với cái trò đó, bằng 1 vẻ ko thương tiếc nó quăng thẳng 1 cú thật mạnh v2 thật xa, do đây là sân thượng, nên bi giờ cũng chả biết chiếc chìa khóa nằm ở đâu phía bên dưới nữa!
– Chài… chìa khóa… – cả 2 ngây người.
– Đây là loại được thiết kế riêng ( chiếc còng), chỉ có mỗi 1 chìa khóa, right?- nó đắc chí cười, nhạt thếch!!!
– Cho người làm lại chìa khóa tốn 1 thời gian, đây thuộc dạng phức tạp, mất hơn 1 ngày!- hắn.
– Sao… sao ạ???- thấy nét mặt ngày càng lạnh của Jun, 2 nhỏ bắt đầu cảm nhận được có 1 cái gì đó rất kinh khủng sắp xảy ra.
– Từ đây tới sáng thứ hai, ko ra đk đây thì out khỏi trường!- lời nói buông ra từ bờ môi mỏng của hắn ko chứa bất kì cảm xúc nào.
– Nhưng… làm sao… chìa khóa… mất rồi!- 1 đứa đánh liều hỏi.
– Mất thì tìm, dễ mà!- hắn.
– Điện thoại!- nó nhìn 2 đứa con gái.
– Làm chi…?- có mùi nguy hiểm.
– Đưa!- nó nhấn mạnh, thái độ có vẻ khó chịu.
Mặc dù ko biết ý định của nó là gì nhưng đứa con gái bên trái vẫn miễn cưỡng đưa cho nó…
– Chưa đủ!
Nó đưa mắt nhìn đứa bên phải… Cùng chung số phận, nhỏ bên phải cũng phải rút điện thoại ra đưa nó.
Cùng lúc kiểm tra lại những cuộc gọi gần đây từ 2 máy, cả 2 máy cùng có chung 1 đã liên lạc, tần suất gọi khá nhiều, tin nhắn trao đổi cũng ko ít. Bằng 1 cách ko báo trước, nó phang thẳng 2 chiếc điện thoại vào bức tường sân thượng… vỡ vụn…
– Điện… điện thoại…!!!- 2 đứa như mềm nhũng cả người, vật để liên lạc duy nhất giờ cũng ko còn.
Ko như vẻ sợ sệt của 2 đứa con gái, Jun có vẻ khó chịu vì điều đó, chân mày hắn hơi châu lại…
– Mạnh bạo thật! Miễng văng trúng cả người! Dơ bẩn!
Tuy thế nhưng hắn vẫn tiến lại dìu Mon 1 bên giúp nó, trông Mon có vẻ đuối… nếu dìu cô bé từ đây xuống tận bên dưới thì e… cô bé sẽ ko đi nổi đâu, nghĩ là làm ngay, hắn đèo Mon lên vai mình… Cô nhóc đang run lẫy bẫy…
– Chúng tôi… đi được chứ?- 2 đứa con gái.
– Miễn!- chẳng thèm liếc mắt thêm cái nào, hắn đi thẳng xuống cầu thang.
– Bọn tao cho tụi bây được tự do đôi chân và 1 tay là nhân từ lắm rồi! Nhớ kĩ, đụng tới tụi này, kết quả ko đẹp đâu!
Nó cất bước theo sau, khóa cửa sân thượng lại, quay đi với cánh cửa sắt sau lưng ko 1 chút lưu tâm, call cho Nan ngay sau đó:
– Số đuôi như cũ!
– Giống với số đuôi đã hại Mon lúc đó?- Nan.
– Ukm!