Đọc truyện Nothing Gonna Change My Love For You – Chương 18
Tầm xế chiều, cả bọn tản nhau ra tìm củi theo sự phân công sẵn để tối đốt lửa trại. Dường như là Jun đã lo việc của mình xong đâu vào đấy từ rất sớm, hắn là người chiếm dụng nhà vệ sinh đầu tiên ==!, trong khi cả bọn hì hục tìm củi thì hắn đã tươm tất, gọn gàng…
– Trốn việc hả thằng hâm?- Ken huých hắn.
– Coi chừng cái miệng- hắn cho tay vào túi quần, ánh mắt thong dong nhìn mọi người đang cố hoàn tất công việc của mình.
– Thế là xong rồi?- Ken có vẻ ko tin.
– Lại đó mà coi- hắn.
Ken chỉ biết lắc đầu với tảng băng trước mặt. Quả thật là hắn tìm được những cành củi đó ở đâu mà nhanh và nhiều thế chứ…
– Mày… kiếm ở đâu mà nhanh vậy?- Ken tò mò.
– Chi?- hắn nhướng một bên mày.
– Chỉ tao. Kiếm lẹ lẹ rồi nghỉ, mệt quá!- Ken.
– Ko. Trình độ tao cao mới thế! Mày ko đủ đâu!- hắn.
– O.o – Ken- thằng c” này, dám nói thế à?- được 1 lúc Ken gào lên.
– Sự thật phũ phàng!- hắn.
( Tác giả:, iu Jun thật, ít nói thế mà có khả năng làm người ta đơ hình cao ghê:>, Ken đứng hình rồi – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – )
– Máy chụp hình- Jun xòe tay ra.
– Máy tao hả? Máy mày đâu?- Ken.
– Ko đem!- hắn
Nói rồi Ken đưa tháo cái máy đang treo trên cổ mình xuống cho hắn. Jun chưa vội đi, hắn cầm máy chình chỉnh gì đó, dường như là coi mấy short hình của Ken, đột nhiên mày hắn nhíu lại, trông khó coi hơn thường ngày. Nhìn thấy vẻ mặt hiếm hoi của Jun, Ken như ngộ ra gì đó rồi nhanh tay giật phăng cái máy trên tay hắn lại.
– Xóa!- Jun buông ra câu nói mà ko ” khuyến mãi” thêm cảm xúc nào ngoại trừ 1 ánh mắt ko thể nào lạnh hơn được nữa…
– Mày ko dọa tao được đâu, tao chả sợ – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Hiếm lắm mới chộp được hình “độc ” của mày với nhỏ Zu mà, tao đâu ngu!- Ken hí hửng, rút thẻ nhớ cũ ra, đưa lại cho hắn cái máy- tao biết, mày có mang theo thẻ nhớ mà! Dùng cái của mày đi nhá!:>
– OK, tao nhìn ko lầm thì trong mấy pic hình của mày có ” vướng” vào nhỏ nào ý?- Jun như chả quan tâm, vẫn thong thả nói.
– Hình ai nhỉ? Sao tao chả biết?- Ken.
– Cần tao nhắc tên?- hắn quay sang hỏi Ken.
– Điên quá, tao có chụp hình nhỏ Pj đâu, chụp cảnh vật vô tình trúng thôi!- Ken hơi nhăn mặt.
– Hah, cái này mày tự khai, tao chỉ coi 1 vài pic, ko chú ý lắm! Đùa mà thành thật???- hắn.
Ken chỉ biết im lặng. ko cãi được…
– Del hình tao ngay! Ko cả thế giới biết chuyện!- hắn đe dọa ngược lại.
– Thì thôi, chuyện tao lộ thì hình mày với nhỏ Zu cũng sẽ lộ!- Ken cười gian.
– Coi ai lỗ! Chụp lén là phạm pháp!- hắn vẫn cứ dày mặt ra đe dọa =”=
– Ế, đểu thật! Từ bao giờ thế Jun???- Ken cố tình trêu.
– Mày chơi bẩn trước thôi!- hắn
Ken định lên tiếng cãi lại nhưng giọng Pj lại oang oang ra đó, dù nhỏ chỉ mới đi từ đằng xa.
– Đừng đùa nữa, Mon và Zu mất tích rồi!
Hắn ko nói gì, chỉ cầm điện thoại lên bấm vài cái, có tiếng nhạc vang lên Nearer My God To Thee, là nhạc chuông của nó mà…
– Vô ích thôi… Zu ko mang theo điện thoại…- Pj cầm máy Zu lên, đưa ra trước mặt hắn.
– Khỉ thật! Mon ko bắt máy!- Nan đá chân vào gốc cây gần đó, cậu nhóc đi theo Pj.
– Thông báo tụi nó tập trung lại, phân lại việc!- Ken la lớn.
Sau khi cả bọn tập trung đầy đủ, Ken lên tiếng:
– Tụi bây ở đây coi nhà, tao, Jun và Nan sẽ đi tìm người!
– Tôi cũng đi!- Pj lên tiếng.
Thấy Ken có vẻ ko đồng ý, Pj ra vẻ cương quyết hơn.
– Các người ko cho tôi đi, tôi sẽ đi một mình, Zu và Mon là 2 người tôi quý trọng!!!
Đương nhiên là với vẻ cương quyết như thế, Ken ko thể ko đồng ý… Pj đã nói là sẽ làm, ko cho nhỏ đi, ko khéo nhỏ lại đi một mình thì còn rắc rối hơn…
– Nhanh lên, ko thể chờ tới trời tối được!!!- Pj khẩn trương, cũng có vẻ như van nài.
Vừa đi tới chỗ cây đại thụ lớn, Jun chợt khựng lại.
– Gì thế?- Pj
– Có vết chân đi vào trong, 2 dấu gaiy2 khác nhau, còn khá mới…- hắn khẳng định 1 câu rồi đi khắp nơi xem xét.
Ko khó lắm để khẳng định điều đó, vì dạo này trời mưa, đường ở đây rất lầy lội, đất xốp nên in lại dấu chân người là chuyện bình thường.
– Hình như cái biển ” cấm vào” ở đây bị thay đổi vị trí???- Nan cất lời.
– Ừ, thay đổi, nó thường nằm phía ngoài để mọi người nhìn thấy vậy mà giờ lại ở sau đám cỏ, vậy thì ai thấy được mà tránh chứ!- Ken trả lời, cầm lấy bảng ” cấm vào” vừa tìm được sau bụi cỏ cắm lại ra phía ngoài.
Jun ko nói nữa, hắn linh cảm có điều ko lành nên tiến sâu vào bên trong.
Bản Kiss The Rain vang lên gần đó khiến Nan tìm kiếm, đây là nhạc chuông của Mon mà Nan đã tình cơ nghe được khi Mon chăm cậu nhóc trong bệnh viện.
– Có điện thoại, ko có người!- Jun cúi người nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên.
Có một tin nhắn đang được xem dở, Jun nhíu mày khi đọc được nó rồi truyền cho mọi người xem:
” Mon, ra chỗ cây đại thụ đi! Tôi biết ai là người xóa tấm hình trong điện thoại Nan r`! Ra r` bk tôi là ai! “
Tin nhắn từ một số ko có trong danh bạ, chỉ là một số dài ngoằng ngoèo, chắc là sim tạm thời chưa đăng kí…
– Ngốc thật, đi ko chịu nhìn đường, đáng lẽ khu vực này nguy hiểm như vậy phải để ý chứ!!!- Nan trách.
– Đây là một kẻ trong nội bộ làm, còn là con gái nữa!- Ken nhận xét.
– Ko còn thời gian phân tích, anh Ken- chị Pj một hướng, anh Jun một hướng, em một hướng, thế sẽ nhanh hơn- Nan.
– Nhưng phải bắt đầu từ đâu???- Pj.
– Ngay bờ cát có vết lỡ, vả lại dấu chân tới đó cũng ko thấy, có lẽ… – Nan.
– Nếu thế thì… – Pj gần như đứng ko vững, bằng chứng là nhỏ đã níu tay áo Ken rất chặt.
– Dốc thoải… ko chết được!!! – tình thế cấp bách, câu nói Jun thốt lên càng làm bầu ko khí thêm ” lạnh”. Chài ạ, hắn ko có tim hay sao mà lại nói thế… @[email protected]
– Phía dưới là khu vực ko có sóng, phải liên lạc với nhau bằng cách nào?- Pj
Dường như chỉ chờ câu nói đó, Jun lấy trong túi ra 3 cái máy khá nhỏ, đủ để vừa đặt lên tai, trông như máy trợ thính ấy!
– Bằng cái này. Ko cần sóng- Jun.
– Ko… ko cần sóng?- Pj hơi ngạc nhiên
– Nói ko cần cũng ko phải, chỉ là nó dựa vào thân nhiệt cơ thể để thu hết mọi cột sóng, thân nhiệt ổn máy sẽ hoạt động tốt nhất có thể!!! Ở dưới sóng yếu đến gần như bằng 0, chỉ cái này mới hoạt động được!!!- Ken lý giải.
– EVIL quả ko tầm thường!- Pj thầm nghĩ.
Jun là con của một tổ chức xã hội đen, những món đồ này cũng ko có gì là khó để hắn chế tạo, dù hắn có vẻ chưa tới lúc nhún tay vào kế thừa tổ chức nhưng bộ não của hắn thì dư sức để chế tạo ra những thứ máy móc tưởng chừng như ko tưởng…
Trước khi chia ra, Jun còn đưa mọi người 1 cái la bàn dùng để định hướng…
– Chị Zu… cố lên!!! Em… xin lỗi!- Mon nức nở.
– Ko sao! Đi tiếp đi!- nó nhẹ giọng.
– Chị bị chảy máu nhiều vậy mà! Em… ko nghĩ là… mình bị hại… đã thế… còn vô dụng đến mức… kéo theo chị…- Mon nức nở.
– Mẫu Đơn ko ai vô dụng cả! Đi thôi!- nó cố gắng gượng.
– Trời sắp tối rồi, ko chừng lại mưa nữa, đi đâu bây giờ hả chị???- Mon
Nó im lặng suy nghĩ, nếu nó nhớ ko lầm, thì lúc mới tới, nó có đi ngắm cảnh, từ trên nhìn xuống nó có thấy một căn nhà nhỏ đâu đó quanh đây, gần khu vực bọn nó rơi xuống, chỉ là ko xác định chính xác được ở chỗ nào thôi… Việc quan trọng bây giờ là phải tìm được nó để còn có chỗ trú…
– Tìm đi, có 1 căn nhà!- nó lên tiếng sau 1 hồi suy nghĩ.
– ZU!!!- hắn gọi tên nó thật to…
Nếu ai chứng kiến được cảnh này sẽ ko khỏi ngạc nhiên. Jun cứ kêu tên nó mãi, chân thì ko ngừng chạy khắp nơi, cả lưng áo bị ướt đẫm mồ hôi cũng ko ngừng lại… Vẻ mặt hắn cũng ko còn nét bình thản ” ngự trị” như thường ngày, chỉ có đôi mắt xám lạnh đó là vẫn ko thay đổi…
– Khốn kiếp!!!
Hắn đấm tay vào gốc cây… Hắn ghét cái cảm xúc lúc này… Như ngồi trên đống lửa, muốn dừng lại nghĩ ngơi nhưng có một động lực nào đó cứ bắt hắn phải tìm kiếm…
Là vì vị trí của một Leader khiến hắn ko thể ngồi yên khi đồng đội của mình bị nạn hay là vì lí do khác??? Với hắn, có lẽ là nguyên nhân thứ nhất…
18 năm qua, kể từ ngày chuyện đó xảy ra… hắn chưa bao giờ phải trải lại cảm giác vội vàng vì chuyện gì, là vì nó ko- như- những- người- khác… Hay là kể từ khi EVIL ra đời chưa có người nào bị mất tích như thế??? Với hắn, là nguyên nhân thứ hai…
.