Nốt chu sa của thế tử gia

Chương 42


Đọc truyện Nốt chu sa của thế tử gia – Chương 42:

Đường xá xa xôi, nhưng dọc đường không cần che giấu tung tích giống như lúc trước, cũng tiết kiệm được thời gian.
 
Chờ đến lúc tới gần Trường An thì đã là nửa đêm cuối thu, người đi đường bọc lấy quần áo dày cộm, dưới cảnh thu đìu hiu là sự vui sướng vì mùa màng bội thu, ngoại trừ nhà nát cửa tan do lũ lụt thiên tai thì lại là một năm thu hoạch tốt, ngay cả việc làm ăn của khách trạm mà bọn họ dừng lại nghỉ ngơi lúc nửa đường hình như cũng đặc biệt náo nhiệt hơn một chút.
 

“Ngươi nghe nói chưa?” Người nói chuyện đè nén giọng nói xuống cực thấp.
 
“Nghe nói cái gì?”
 
“Vị kia trong cung gần đây say mê đan dược.”
 
“Đây không phải là thứ sống lâu trăm tuổi sao, say mê thì làm sao.” Người hỏi đối với chuyện này giống như là ngắm hoa trong màn sương.
 
Trong giọng nói của người nói chuyện mang theo một chút không cam lòng: “Đều là những đạo sĩ kia gạt người! Nơi nào có sống lâu trăm tuổi, năm ngoái chúng ta trấn một tiểu tử trẻ tuổi, vốn dĩ là thân thể khỏe mạnh có thể kéo được một con trâu, sau đó…”
 
Lý Kỳ Thù đang chuẩn bị đi lên lầu nghỉ ngơi đột nhiên nghe thấy lời này, trái tim giống như đột nhiên ngừng lại, vị kia trong cung? Đó không phải là phụ thân à. Phụ thân say mê đan dược?
 
Từ khi Lý Kỳ Thù nhớ được đến nay, Lý Thái An trước nay đều thông minh tháo vát, kiên quyết sắc bén, bởi vậy nàng nghe được lời như thế này thì phản ứng đầu tiên chính là, tuyệt đối sẽ không phải là thật. Biện pháp gạt người như thế này phụ thân làm sao lại tin chứ? Cao tổ Hoàng đế vào lúc tuổi trên năm mươi cũng như vậy, nhưng phụ thân, còn lâu mới đến tình trạng như vậy mà.
 
Lúc Lữ Yên hàn dẫn một đoàn người sau lưng đi vào, hai người kia nhanh chóng ngậm miệng không nói. Một đám người đeo đao, vừa nhìn cũng không phải là người lương thiện gì!

 
Hắn nhìn Lý Kỳ Thù đứng ngơ ngác trên bậc thang, tiến lên nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
 
Lý Kỳ Thù nhếch môi, thật lâu không nói, mãi đến khi vào phòng đóng cửa lại mới nói ra: “Vừa rồi… ta nghe khách nhân phía dưới nói, nói phụ thân say mê đan dược.” Trong mắt nàng tràn đầy sự mê man, cho dù là đời trước vào thời khắc nàng hấp hối, nàng cũng chưa từng nghe qua tin này.
 
Có điều còn có một loại khả năng, đó chính là phụ thân đã say mê mà mình không biết rõ tình hình thôi. Tin tức mỗi ngày của nàng đều do Dương ma ma và tỳ nữ bên cạnh thông báo, nhưng bọn họ nhiều hơn chính là nói với mình một vài chuyện vui, chưa từng nhắc đến trong cung như thế nào. Thậm chí sau này, ngay cả mẫu thân ma ma cũng chưa từng nhắc đến, chỉ sợ trong lòng mình tăng thêm sầu muộn.

 
“Lời đồn mà thôi, không thể tin hết, chờ hồi cung rồi nàng tự mình đi xem là biết.” Lữ Yên Hàn nghe vậy thì nghiêm túc nói.
 
Tuy là nói như vậy, nhưng lời đồn đãi như thế này truyền tới nhất định là có căn cứ, cùng sự thật đoán chừng cũng tám chín phần mười, nhưng Lữ Yên Hàn vẫn không muốn có phán đoán sớm như vậy, chuyện như thế này, vẫn là tự mình nhìn mới tốt.
 
“Được.” Lý Kỳ Thù nhìn hắn, không suy nghĩ lung tung nữa.
 
Sau đó nàng lại nâng lên khuôn mặt tươi cười, nói với Lữ Yên Hàn: “Hôm nay cuối cùng cũng không cần châm kim nữa, huynh muốn nói gì sao?”
 
Vài ngày trước đó vẫn luôn mệt mỏi đi đường, Lý Kỳ Thù lại phải liên tục bị châm kim, cộng thêm hiệu lực của thuốc nên thời gian tỉnh táo của nàng cũng không nhiều, Lữ Yên hàn cũng không nói ra sự việc kia. Lý Kỳ Thù ngược lại ngày ngày nhớ kỹ “sự việc kia”, bởi vậy hôm nay vừa đến khách trạm liền hỏi ra.
 
Lữ Yên Hàn ra hiệu, hai người đều ngồi xuống. Hắn rót hai chén trà nóng rồi mới chậm rãi mở miệng.
 
Hơi nóng mịt mờ làm khuôn mặt Lữ Yên Hàn trở nên mơ hồ, Lý Kỳ Thù chỉ nhìn thấy đôi môi hắn mấp máy nói ra một câu: “Kỳ Thù, ta cũng là trọng sinh trở về.”
 
Cũng? Một câu ngắn ngủi cũng không khiến cho Lý Kỳ Thù xem nhẹ chữ cũng trong đó. Vì sao hắn nói cũng?
 
Người đối diện cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chăm chú vào Lý Kỳ Thù, không chút hoang mang, ngay cả chén trà trong tay cũng không động thêm nửa phần. Hắn cười, đôi mắt giống như chứa chú chim giương cánh muốn bay, muốn hôn mây cuốn mây bay trên bầu trời. Hắn thu lại tất cả sự sắc sảo, chỉ còn lại lặng im chờ đợi.
 
“Chuyện này nàng có thể phải tiêu hóa rất lâu,” Lữ Yên Hàn nhìn thấy trạng thái của Lý Kỳ Thù, thần thái trong mắt hắn ảm đạm đi mấy phần, sau đó lại cười nói: “Ta xin lỗi, lâu như vậy mới nói với nàng.”
 
Hắn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, muốn để lại không cho Lý Kỳ Thù từ từ tiêu hóa, vung áo choàng lên chuẩn bị rời đi.
 
Người đối diện giống như đột nhiên tỉnh táo lại, đứng dậy từ phía sau ôm lấy Lữ Yên hàn. Mặc dù áo mùa thu của Lý Kỳ Thù dày nhưng vẫn không che giấu được hơi nóng trên người Lữ Yên hàn liên tục truyền tới không ngừng.
 
“Ừm, ta biết rồi, huynh quay về mặc nhiều hơn một chút.” Sau đó lại vô cùng tự nhiên mà nới lỏng tay, lui về gian phòng.
 

Lữ Yên Hàn đứng phía trước không nhúc nhích, giống như con rối sau khi chấn kinh thì đứng đó không dám động, hắn đã nghĩ tới rất nhiều loại phản ứng của Lý Kỳ Thù, duy chỉ không nghĩ tới tình cảnh hời hợt liền qua như thế này. Hắn có thể cảm nhận được một đôi tay từ chỗ hông vòng đến trước người mình, bàn tay nhỏ giữ trước người, trở thành một cái khóa nhỏ, vững vàng khóa hắn lại.
 
Sau khi hai người tách ra, một người đi trên hành lang, một người ngồi trên giường trong phòng vẫn còn đang suy tư xem lời nói vừa rồi là có ý gì.
 
Vừa rồi Lý Kỳ Thù chẳng qua là phản ứng theo bản năng, chờ đến lúc nàng phát hiện ra mình đang làm gì thì đã ôm người ta rồi, có điều ôm thì ôm thôi, cũng không có gì.
 
Nàng đột nhiên cười ngây ngô, nguyên nhân mà khi mới bắt đầu trùng hợp gặp nhau trở nên rõ ràng.
 
Hóa ra, hắn vừa quay về liền đến tìm mình sao, chẳng trách lại chuẩn như vậy, dây leo ngọt ngào trong lòng nàng chậm rãi quấn chặt lấy trái tim, bao trùm nó một cách kín kẽ. Từ trước đến nay nàng không biết, có một người sẽ tốt với mình như vậy. Nàng thậm chí cảm thấy, Lữ Yên Hàn đã thích mình rất lâu rồi.
 
Nhưng nàng lại đột nhiên nghĩ đến, Lữ Yên Hàn chết như thế nào? Hắn không phải là thần hộ mệnh của Ly Triều sao? Nàng vẫn nhớ rõ ngày đó lúc Lữ Yên Hàn chạy đến hồ Uyên Ương, trên người vẫn chưa rút đi gió sương, nếu như thời gian hắn trở về không chênh lệch với mình lắm, vậy thì có phải là mang ý nghĩa, thời gian hắn chết không chênh lệch với mình lắm? Sau khi nàng chết chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?
 
Nghĩ đến đây, hô hấp của nàng trở nên nặng nề hơn rất nhiều, nàng đột nhiên phát hiện ra, mình dường như cũng không biết một tí gì về chuyện của Lữ Yên Hàn, ký ức của nàng đối với hắn, chỉ giữ lại khi còn bé cùng với sau khi đào hôn, ở giữa có một khoảng không lớn, không ai biết được.
 
Nàng suy nghĩ thật lâu, mãi đến khi Mai Lan, Trúc Cúc đều thu dọn hành lý xong đi lên gõ cửa, nàng mới hồi phục tinh thần.
 
Vào lúc bình minh vừa ló dạng, Lý Kỳ Thù trằn trọc tỉnh lại, suy nghĩ sự việc cả một đêm, lúc này nàng nhìn sắc trời đều có chút mê man, mãi đến khi bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc, vẻ mặt nàng mới sáng láng trở lại.
 
Không biết làm sao bây giờ! Hỏi thôi!
 
Bên ngoài truyền đến một tiếng cười khẽ: “Thức dậy ăn cơm thôi.”
 
“Tới… tới ngay!” Đợi ta hỏi huynh, hỏi huynh tất cả chuyện đời trước.
 
Tiếng cười của Lữ Yên Hàn quanh quẩn trong đầu Lý Kỳ Thù lúc nàng súc miệng. Đến mức sáng sớm nàng còn đang cười ngây ngô.

 
“Công chúa? Công chúa?” Trúc Cúc tiến lên hầu hạ nàng nhìn thấy trạng thái si ngốc của Lý Kỳ Thù cũng không nhịn được mà lắc lư tay trước mặt nàng.
 
“Ừm, không có việc gì, các ngươi đi ra ngoài trước đi.” Sau khi Lý Kỳ Thù nghe thấy thì vội vàng nghiêm mặt.
 
Đều khiến cho Mai Lan, Trúc Cúc hai người nhìn nhau cười một tiếng, dáng vẻ chúng ta đều biết.
 
Lý Kỳ Thù đỏ bừng mặt vội vàng đuổi hai người ra ngoài, bản thân hướng về phía gương đồng lại cười. Mỹ nhân trong gương đồng khóe mắt đầu lông mày không có một chút lo lắng nào, tất cả đều là sự tùy tiện đối mặt với mặt trời.
 
Ngay hôm đó sau khi lên đường, Lý Kỳ Thù liền dính lấy Lữ Yên Hàn.
 
“Huynh nói với ta một vài chuyện trước kia đi.”
 
“Nàng muốn nghe cái gì?” Lữ Yên hàn đang nhìn giấy viết thư, nhưng đường hồi kinh xa xôi, cũng không vội trong nhất thời.
 
Lý Kỳ Thù chống cằm suy nghĩ một chút, sau đó lại nói với người đối diện: “Nói một vài chuyện huynh đánh trận ở biên quan đi.”
 
“Được.” Lữ Yên Hàn cưng chiều cười cười, sắp xếp suy nghĩ, nói từ lần đầu tiên hắn đến biên quan đánh trận.
 
“Ta làm từ tiểu tốt làm lên, khi đó là trực tiếp tòng quân, người trong cả doanh trướng đều không biết ta là ai, đúng rồi, Lưu Bất Vấn cũng là gặp vào lúc đó, có điều nhà hắn chỉ có một mình hắn, cha mẹ không cho liền từ bỏ. Lần đầu tiên ta đánh trận liền lập được một công nhỏ, ngày đó đám tiểu binh quen biết đều lấy rượu lấy thịt ra cùng nhau nằm trên thảo nguyên lớn, hóng gió trò chuyện…”
 
Lữ Yên Hàn không nói đến những khổ cực mà hắn trải qua, những thương tích mà hắn từng chịu, chỉ bình tĩnh nói đến phong cảnh ở thảo nguyên, cuộc sống của bách tính ngoại tộc, nhưng từ câu nói đầu tiên Lý Kỳ Thù đã nghe ra sự uất ức của Lữ Yên Hàn.
 
Có lẽ là Lữ Yên Hàn chỉ thuận tiện nhắc đến một câu, nhưng nàng lại nghe ra Trấn Quốc công đối với đại nhi tử này lơ là cỡ nào. Lữ Yên Hàn là Thế tử gia của Trấn Quốc công phủ, cho dù là hắn tự mình cố ý làm từ tiểu tốt làm lên thì trong nhà cũng có thể chuẩn bị nhiều hơn một chút, thế nhưng theo nàng biết, Trấn Quốc công dường như đều không quan tâm đến đủ loại chuyện của Lữ Yên Hàn trong quân đội.
 
Nàng còn nhớ rõ ở yên hội mấy năm trước trong cung, phụ thân và Lữ Mông thuận miệng nhắc đến một câu Lữ Yên Hàn ở trong quân đội như thế nào, nhưng ông ta lại không trả lời cái gì cả, chỉ che giấu vẻ mặt khó xử, nói một câu: “Đều là tạo hóa của con cháu.”
 
Lý Kỳ Thù cứ cười như vậy, thỉnh thoảng hỏi hai câu, sau đó lại gật đầu. Đoạn đường nhàm chán này đều bị hai người làm hao mòn hết khi tán gẫu.
 
Sau đó Lữ Yên Hàn cuối cùng cũng dừng lại, Lý Kỳ Thù cứ nhìn hắn như vậy, nói một câu: “Huynh có gì muốn hỏi ta không?”
 

“Không cần, nàng —-” Chuyện của nàng ta đều biết bị miễn cưỡng kẹt lại.
 
Không đợi hắn nói hết, bên ngoài truyền đến một trận tiếng ngựa hí kịch liệt cùng với xe ngựa lay động khiến hắn không thể không ngừng lại. Lữ Yên Hàn gần như là lập tức nhào về phía đối diện bảo vệ đầu Lý Kỳ Thù đang sắp đập vào góc bàn, sau đó hắn lại khẽ nói: “Ở yên trên xe, ta đi xuống xem xem xảy ra chuyện gì.”
 
Đám mũi tên thưa thớt bay về phía đội ngũ. Ưng Thời, Ưng Quý đã sớm rút đao ra, hộ vệ một đường đi theo, núp trong bóng tối cũng đều hiện thân. Mọi thứ chỉ xảy ra trong phút chốc. Ngay cả Mạc Tầm và Lý Ngoan cũng xuống nhìn xem là chuyện gì.
 
Mày kiếm của Lữ Yên Hàn nhíu chặt lại, đảo mắt nhìn đám mũi tên chuẩn xác hướng về phía xe ngựa kia, cơn giận bốc lên. Cách Trường An chưa tới hai trăm dặm, là ai có lá gan lớn như vậy, dám hành thích ở chỗ này?
 
Sau đó hắn lại hướng về phía trong cung ở dưới ngọn núi xa xăm, trong cung, lẽ nào thật sự xảy ra chuyện gì rồi?
 
Con đường tiếp theo, bọn họ ra roi thúc ngựa, con đường phải đi ba ngày, gắng gượng rút lại hai ngày liền đến rồi.
 
Trong Bồng Lai điện của Tạ phi.
 
Tiếng ngọc vỡ “loảng xoảng” vang vọng trong đại điện thật lâu, trên mặt thảm do Giang Nam dệt nên tiến cống hoa văn bốn cánh tràn đầy dụng cụ vỡ vụn, một giọt màu đỏ từ trên mặt của người quỳ một chân dưới đất trượt xuống.
 
“Phế vật! Bảo các ngươi làm chút chuyện như thế cũng làm không xong, ta còn cần các ngươi có tác dụng gì?”
 
“Chủ tử thứ tội, bọn họ…”
 
“Không cần mượn cớ! Làm việc bất lực, xuống dưới nhận phạt.” Trong tiếng gào thét của Tạ Bình Nhi đột nhiên mang theo độ cao kỳ dị, làm cho người ta sợ hãi.
 
“Vâng.” Nam tử mặt sẹo bên dưới mặc trang phục của thái giám, không nói tiếng nào lui xuống. Lần này đúng là sơ xuất của hắn ta, không dự đoán được trong bóng tối Lữ Yên Hàn lại có nhiều hộ vệ như vậy.
 
Tạ Bình Nhi cầm ngọc như ý trong tay, lại hung ác ném xuống đất, lồng ngực chập trùng, miệng lớn hít thở để cho bản thân bình tĩnh lại.
 
Không có việc gì, dù sao thì cẩu Hoàng đế cũng sống không lâu nữa, nàng ta nghĩ. Lại nghĩ đến Lý Kỳ Thù và Lữ Yên Hàn thật vất vả mới để lộ tung tích, lại không thể diệt trừ bọn chúng, nàng ta quá tiếc nuối. Nàng ta không biết bọn họ tra đến chỗ nào rồi, chuyện ở Kim Thủy cũng không biết có thể giấu được bao lâu, nàng ta còn có rất nhiều thứ đều chưa chuẩn bị kỹ càng, bây giờ nhân thủ cũng không đủ, không dám tùy tiện làm việc. Nhưng nàng ta lại không thể ngồi chờ chết, phải diệt trừ cẩu Hoàng đế, cũng phải diệt trừ Thái tử. Nàng ta vốn định sau khi bố trí thích đáng mọi thứ rồi mới làm việc, không nghĩ tới bọn họ lại mò tới chuyện mình hạ độc Lý Kỳ Thù và địa lao.
 
Mặc dù nàng ta cảm thấy trong chốc lát bọn họ không thể nào tra ra được chân tướng, nhưng nàng ta cũng không dám làm chậm trễ bố cục nữa, mọi thứ, càng nhanh càng tốt. Nang ta muốn ở dưới tình huống không đánh rắn động cả mà làm xong hết thảy, vì tình lang của nàng ta mà làm xong mọi thứ.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.