Nốt chu sa của thế tử gia

Chương 12


Đọc truyện Nốt chu sa của thế tử gia – Chương 12:

Vương Ngô Đồng lúc này đang ở trong phòng mình sờ một cái rương được phủ vải phía trên, sau khi mở ra nhìn bên trong tràn đầy ngọc sức bảo thạch, ả nhẹ nhàng cầm lấy một cây trâm bạc khảm phỉ thúy, ngồi vào trước bàn trang điểm, hướng về phía gương nhẹ nhàng cắm vào.
 
Ả nhìn nữ trong trong gương đường cong khóe miệng hoàn mỹ, cười một tiếng: “Công chúa, ta đã đợi thư của ngươi rồi.” Từ sớm ả đã cho người ngăn ở trước tòa nhà của Vương Miểu Chi, lá thư này sẽ không rơi vào tay Vương Miểu Chi.
 

Lá thư đưa đi đó, ả phải lựa chọn đủ kiểu mới gọt giũa ra được, để Vương Miểu Chi viết dựa theo đó, mỗi câu mỗi chữ đau khổ triền miên, không biết thêm bao nhiêu văn chương trong đó, chỉ vì có thể cứu vãn trái tim công chúa, ả không tin Lý Kỳ Thù không có chút động lòng nào, chỉ cần nàng động lòng, ả cam đoan, thanh danh công chúa này của nàng cũng đừng cần nữa. Nhưng điều ả không biết là, lá thư này hoàn toàn sẽ không đưa đến tay nàng, huống chi cho dù ả đưa đi được thì cũng không có được tác dụng như ả muốn.
 
Xoa xoa thái dương, Vương Ngô Đồng lại hướng về phía gương đồng đeo bông tai lên tai trái: “Biểu ca à, sao huynh lại ngốc như vậy chứ? Lỗ tai quá mềm cũng không phải là chuyện tốt gì đâu, dù sao thì trên đời này nào có nhiều người tốt như vậy?”
 
Ngốc đến mức khiến cho ả có chút không đành lòng ra tay với Lý Kỳ Thù, vậy mà thật sự cho rằng ả sẽ lại đi tác hợp cho hai người ở bên nhau. Trước mắt mình đã có mục tiêu mới, Vương Miểu Chi, chẳng qua là con rơi mà thôi. Chỉ có điều đến phút cuối cùng mà còn có thể lợi dụng hắn ta một chút, cũng không tệ.
 
Sau đó ả lại đổi bên, hoa tai nhỏ nhắn ở trên tai óng ánh đung đưa.
 
Lá mặt lá trái* nhiều năm như vậy, ả đã sớm không hài lòng với Lý Kỳ Thù, trước đó nhịn lâu như vậy, bây giờ ả muốn đích thân kéo xuống bộ mặt dối trá của nàng ta, để đám người trong thành Trường An nhìn xem công chúa mà bình thường bọn họ tôn kính bảo vệ nhất có bộ dáng gì.
 
*Lá mặt lá trái: Chỉ người dễ lật lọng, không trung thực.
 
Trang điểm xong rồi, Vương Ngô Đồng vô cùng hài lòng mà gật gật đầu, ngồi lên xe ngựa tráng lệ ở ngoài cửa đến đây đón ả, tiến về phía hồ Uyên Ương, đi tham gia Xuân Hoa yến hôm nay cử hành.
 
Vương Ngô Đồng tỉ mỉ sờ lấy thiếp mời màu đỏ, mạ vàng trong tay, nét bút trên đó đều là do học giả tiếng tăm viết, đây chính là thiếp mời mà ả thật vất vả mới có được từ chỗ công tử quen biết, lượn quanh trong những công tử kia lây như vậy, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nhi tử Thừa tướng trong truyền thuyết rồi.

 
Nhưng Xuân Hoa yến này chưa nói tới cấp bậc gì đó, nói là một đám nam nam nữ nữ cùng đến thưởng thức cảnh xuân, mang theo mấy bồn hoa tự nhận là cực tốt đến so tới so lui, thật ra chỉ là mánh lới vì chơi đùa mà nghĩ ra được mà thôi.
 
Mà người nghĩ ra mánh lới này, còn năng lực gọi bạn gọi bè như thế, không phải là Lưu Vô Vấn thì là ai.
 
Mấy ngày trước đó hắn ta cũng ngạc nhiên, Thế tử gia của Trấn Quốc công phủ từ trước đến nay không cầu người lại nhờ tới hắn ta, Lưu Vô Vấn cũng vui vẻ bán đi nhân tình này, lúc hồi âm còn trêu ghẹo nói: Thế tử gia bị cô nương này dây dưa nên tự mình gọi hắn ta thu dọn cục diện rối rắm sao?

 
Trừ cái đó ra,hắn ta thật sự không nghĩ ra, vị thứ nữ Vương gia bình thường không có gì lạ kia có tư cách gì mà trêu cho vị gia này tức giận. Trước mắt chưa từng nghĩ tới, Lữ Yên Hàn lại trút giận cho công chúa, vậy nếu như để hắn ta biết thì tuyệt đối sẽ không chỉ là đáp lại bằng một phong thư mà thôi. Nói không chừng hắn ta còn rải chút phấn ngứa lên đó để trêu cợt một chút.
 
Lưu Vô Vấn tay cầm một cái quạt xếp yên liễu do họa sĩ nổi danh Trường An làm, chờ đôi tay thon dài của người yêu kiều bên cạnh đút mứt dưa vào miệng hắn ta, cuối cùng vẫn không quên khen một câu: “Quả sơn trà này ở trong tay Hi Nhi sao lại ngọt như thế chứ.”
 
Hắn ta chọc cho mỹ nhân yêu kiều cười liên tục, nắm đấm trắng nhỏ nhắn đập vào trên người Lưu Vô Vấn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, khiến cho các công tử khác nhìn mà hâm mộ không ngừng.
 
“Nếu như lúc nào đó ta cũng dẻo miệng khiến người ta vui vẻ như Lưu huynh, ta nhất định có thể cùng Phong Nhi của Xuân Phong các kia cọ xát một khoảng thời gian thật tốt.”
 
Công tử một bên dựa vào bên lan can sặc một tiếng nói: “Thôi đi, ngươi có miệng lưỡi đó thì cũng không có dung mạo đó, ngươi xem mấy mỹ nhân kia có ai không thích gương mặt của Lưu huynh không.”
 
Lưu Vô Vấn ở bên kia nghe nói như vậy thì hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua hai người đang thảo luận ở một bên khác, gương mặt đó cũng có thể xưng là rung động lòng người, một thân áo đỏ, một đầu tóc đen chỉ dùng một sợi dây băng buộc lại, nằm trên giường dáng vẻ không xương, nốt ruồi nơi đuôi mắt vì khóe mắt hơi giương lên mà càng thêm quyến rũ, môi mỏng mũi cao, nam nữ không phân.
 
“Được rồi, đừng nói nữa, Lưu huynh kiêng kỵ nhất là người khác lấy dung mạo của huynh ấy ra để nói.”
 
“Uống rượu, uống rượu, thật vất vả mới có thể được tới tiệc chiêu đãi của Lưu huynh một lần, sao có thể không cố gắng…” Nói xong hắn ta nhướng mày, làm ra dáng vẻ ngươi hiểu ta cũng hiểu.
 
Hai người hiểu ý cười một tiếng, nhao nhao đi tìm những ca cơ, vũ nữ mời tới thuyền hoa.
 
Lưu Vô Vấn đợi rất nhàm chán, nghe sáo trúc không ngừng bên tai, ca cơ thân mang áo lụa hồng mỏng manh diêm dúa lắc lư thân thể.
 
Cuối cùng cũng chờ được “nhân vật chính”, khóe môi của Lưu Vô Vấn hơi nhếch lên, nhìn Vương Ngô Đồng ăn mặc tỉ mỉ kia. Trên mặt hắn ta lộ ra vẻ mặt đùa cợt. Bây giờ trên thuyền hoa này ngoại trừ công tử các nhà, nữ tử tới đây đều không phải loại nữ nhân đàng hoàng gì, Vương tiểu thư này lại cứ như vậy mà tới rồi, điều nãy đã uổng phí một phen ý tốt của hắn ta rồi, hắn ta đã sớm tiết lộ thông tin này.
 
Xem ra Vương tiểu thư này cũng là loại người tàn nhẫn, chẳng qua là như vậy hắn ta cũng yên tâm.
Vương Ngô Đồng nhìn dáng vẻ ngợp trong vàng son trên thuyền hoa thì hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh ả đã đổi lại nét mặt tươi cười, tìm được vị Cảnh công tử đã cho mình thiếp mời kia. Tuy ả đã nhìn thấy vị công tử áo đỏ ở vị trí trung tâm của mọi người nhưng ả cảm thấy mình không thể tùy tiện tiến lên.
 
Nếu không thì ả còn có gì khác với những kỹ nữ thanh lâu chủ động tiến lên kia? Đến cùng thì vẫn phải có một chút không giống bình thường thì mới có thể hấp dẫn được người ta.

 
Nếu nói ả đột nhiên có được một tấm thiếp mời như vậy, ả thật sự là mừng rỡ, có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần với những quý công tử nhà quan lại quyền quý kia thì có nghĩa rằng ả đã tới gần những nhân sĩ thượng lưu kia thêm một bước.
 
Hơn nữa, trước đó vài ngày ả đã chuyển mục tiêu, vốn định cố gắng tìm hiểu xem công tử áo tím ngày đó nhìn thấy ở quán rượu là ai, hiện nay ả cảm thấy nếu mình có thể được Lưu Vô Vấn ưu ái, vậy thì cũng không tệ rồi.
 
Lưu gia là sủng thần của Thánh thượng, ở trong thành Trường An này cũng có đất đặt chân, tuy nói Lưu công tử này có chút phóng đãng, nhưng dựa vào Lưu gia sau lưng hắn ta cùng với dung mạo xuất trần kia thì cũng rất được ý của ả.
 
Không bao lâu, vị công tử cuối cùng cũng đến, toàn thân áo trắng, dáng vẻ nhẹ nhàng giống như trích tiên hạ phàm, cho dù là người trần điều biết hắn đã bị giáng chức hạ phàm thì vẫn không dám chạm đến như cũ.
 
Chẳng biết lúc nào mà Lưu Vô Vấn đã đứng lên, thu cây quạt lại gõ gõ vào lòng bàn tay: “Chậc, Lữ huynh lại đích thân đến, thật sự là khách quý khách quý.”
 
Lữ Yên Hàn chỉ ngẩng đầu quét qua Lưu Vô Vấn một cái, cũng không đáp lại. Lưu Vô Vấn nào không biết hắn muốn tới, chẳng qua là làm cho người xung quanh xem thôi.
 
Người có thể được Lưu Vô Vấn đối đãi như vậy ở trong Kinh thành này tìm không ra được mấy người, ít nhất thì trong giới công tử bổ này là không có.
 
Lưu Vô Vấn nhìn đám người thản nhiên nói: “Đây là Thế tử gia của Trấn Quốc công phủ, là vị Thường Thắng tướng quân, mới đánh thắng trận từ biên cương trở về.”
 
Đám người thật sự sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới nhân vật như vậy có thể cùng xuất hiện ở đây với bọn họ, nhưng rất nhanh bọn họ đã kịp phản ứng lại, nhao nhao tiến lên chào hỏi hắn, Lữ Yên Hàn cũng trả lễ lại.
 
Vương Ngô Đồng nghe thấy lời này, ả kiềm chế sự nhảy nhót trong lòng, thoáng chốc cảm thấy đây thật sự là có được mà không uổng thời gian, Lữ Yên Hàn này ả tất nhiên phải để hắn quỳ gối dưới váy mình. Nếu có thể trở thành Thế tử phi… những người lúc trước xem thường mình nhất định là muốn khóc cầu đến ôm đùi mình.
 
Vương Ngô Đồng thoáng sửa sang lại tóc và váy áo, nghĩ đến sự tích liên quan tới vị này mà mình nghe nói ở Kinh thành, ả liền vui sướng, tiến lên hướng về phía Lưu Vô Vấn và Lữ Yên Hàn khom người, lúc đứng dậy thì vô cùng xấu hổ nói: “Thiếp thân Vương Ngô Đồng, nghe nói Lữ tướng quân ở biên cương là đại tướng quân bách chiến bách thắng, tiểu nữ tử bình thường vô cùng kính nể, không nghĩ tới lại gặp được ngài ba lần.” Lúc uyển chuyển đứng dậy còn tặng thêm một làn gió thơm.
 
Ả cảm thấy bộ dáng mình như vậy, Lữ Yên Hàn nhất định sẽ không tuyệt tình giống như mấy lần trước nữa.
 

Lưu Vô Vấn ở một bên dáng vẻ xem kịch vui tiếp lời: “Ồ? Vương tiểu thư đều gặp ba lần rồi, thật sự là anh hùng khó qua ải mỹ nhân từ xưa đây.”
 
Nhưng Lữ Yên Hàn lại nghiêng người bước sang một bên, trả lời một câu: “Chưa từng gặp.” Ngay cả ánh mắt cũng không đưa qua một chút.
 
Sau đó hắn liền rót cho mình chén trà, tinh tế thưởng thức.
 
Khuôn mặt Vương Ngô Đồng lúc xanh lúc trắng, nếu như lần đầu tiên không tính, vậy lần thứ hai lúc chưa lấy màn che ra ả đã giới thiệu tên mình, ả vốn cảm thấy với tư sắc của mình thì làm thế nào cũng sẽ không khiến hắn từ chối thẳng thừng, còn có thể lấy được một tiếng thơm quen biết Lữ tướng quân, nhưng hôm nay cũng bị người ta đích thân vả vào mặt.
 
Nhưng quả thật cũng trách bản thân ả quá tự tin, cho rằng dựa vào dung mạo tốt của mình liền có thể lấy được quan hệ với Lữ Yên Hàn.
 
Vương Ngô Đồng cười cười xấu hổ: “Lữ tướng quân… thật sự là nói đùa rồi… mấy ngày trước đây chúng ta còn gặp qua ở tửu lâu Phúc Thuận mà.”
 
Lữ Yên Hàn không trả lời, những công tử khác lại nghe được ý tứ trong lời nói, hóa ra là cọ quan hệ ở chỗ này, ai còn chưa từng gặp qua ở tửu lâu khách trạm, bình thường nói bản thân mình từng gặp cũng thôi đi, nhưng trong trường hợp hiện tại, ý tứ kia không phải chỉ là gặp qua mà thôi.
 
Nhưng lại bị chủ nhà hung hăng vả mặt, sao mà không khiến người ta chê cười. Bình thường tất cả mọi người cảm thấy Vương Ngô Đồng lăn lộn trong đám bọn họ không ảnh hưởng toàn cục, dù sao thì có thể có mỹ nhân biết điều hầu ở bên cạnh ai mà không muốn chứ? Nhưng hiện nay lòng dạ Tư Mã Chiêu người ta đều biết, mấy công tử bình thường còn cảm thấy Vương Ngô Đồng có chút đáng thương, vô cùng thương tiếc gia thế của ả nhao nhao thu hồi lại một phần tâm tư kia.
 
Lữ Yên Hàn chậm chạp không đáp lời, Lưu Vô Vấn bày ra dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, trên thuyền hoa náo nhiệt ngoại trừ tiếng sáo trúc tì bà lại không có tiếng người, hồi lâu sau Lưu Vô Vấn mới phá vỡ không khí ngột ngạt.
 
“Đều thất thần làm gì vậy, Lưu mỗ ta mời các người tới cũng không phải để đứng ở chỗ đó.”
 
Dưới tình huống như vậy, đám người càng cảm thấy Vương Ngô Đồng này đã chọc giận Thế tử gia, trong lòng đưa ra quyết định, vẫn là rời xa Vương Ngô Đồng này một chút mới tốt, dù sao thì mỹ nhân bốn phía đều có, nhưng quyền thế cũng không phải lúc nào cũng có. Dù không thể kết giao với Lữ Yên Hàn thì cũng không thể vì một nữ nhân mà kết thù oán với hắn. Bọn họ còn chưa tới lúc bị sắc đẹp làm mờ mắt.
 
Tất cả mọi người từ nhỏ theo phụ mẫu trong nhà mưa dầm thấm đất, có người nào không biết nhìn mặt mà ứng xử, chẳng qua là không quan tâm đến chính sự, không muốn cô phụ thời gian khi đang độ tuổi tốt đẹp mà thôi, nhưng bọn họ cũng biết, không thể rước phiền phức cho nhà mình, nếu không chi phí sinh hoạt tuyệt đối sẽ bị cắt mất, nói không chừng ngay cả cửa nhà cũng không ra khỏi được. Nhớ tới uy danh hiển hách, giết người như ngóe của Lữ Thế tử ở Kinh thành, bọn họ không tự chủ được mà run lên một cái.
 
Đám người cũng nhao nhao giơ ly rượu lên: “Đúng vậy, theo Lưu công tử đến đây không phải là để ngây ngốc ra đó, mọi người còn không mau uống rượu ngon, Dương Xuân Liệt chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, cũng chỉ có thể nhấm nháp được ở chỗ của Lưu công tử.”
 
Lời nịnh bợ được nói ra cực kỳ trơn tru, tự nhiên, cũng lựa đúng chỗ ngứa của Lưu Vô Vấn để gãi, hắn ta cũng giơ lên ly bạch ngọc kính người vừa nói một ly. Đám người xung quanh càng cảm thấy sùng kính người nọ vạn phần, công phu vuốt mông ngựa này đáng phải học tập.
 
Vương Ngô Đồng mím môi, vừa cúi đầu vừa lui xuống, đợi tới khi lại ngẩng đầu lên đã khôi phục lại bộ dáng bình thường, lúc nhìn thấy Cảnh công tử đưa thiệp mời cho mình còn thướt tha đi bước nhỏ qua.
 
“Cảnh lang!” Thanh âm uyển chuyển quyến rũ, còn nhẹ nhàng nâng tay lên vuốt tóc một chút, áo choàng mỏng màu hồng phấn còn nhẹ nhàng phất quá đầu ngón tay của công tử đối diện: “Lần này đa tạ ngài đã mời ta lên thuyền hoa du ngoạn.”

 
Nhưng Cảnh công tử lại làm ra vẻ không quen biết nàng: “Cô nương sợ là nhận sai người rồi, ta chưa bao giờ đưa thiệp mời cho cô nương hết.” Không một chút rung động với cử chỉ vừa rồi.
 
Lần này đến lượt Vương Ngô Đồng rối tinh rối mù, khiếp sợ trả lời: “Ngài nói gì vậy? Chẳng lẽ không phải là ngài đưa thiệp cho ta sao?”
 
“Cô nương chớ nói năng lung tung, trong nhà Cảnh mỗ còn có hiền thê, làm sao sẽ làm ra hành động này.”  Nói xong hắn ta liền phất tay áo rời đi, tìm kiều nương xinh đẹp khác uống rượu, nói chuyện phiếm.
 
Thấy người này cự tuyệt nàng rõ ràng, Vương Ngô Đồng siết chặt ly bạch ngọc trong tay, lúc đưa mắt nhìn mặt hồ lại lộ ra một gương mặt tàn nhẫn, móng tay cắm chặt vào trong lòng bàn tay.
 
Giờ phút này bọn họ đều coi nàng như rắt rết, chỉ sợ tránh không kịp.
 
Nàng biết được, mình là bị người khác tính kế. Thật vất vả ả mới tạo dựng được một chút tên tuổi trong giới này, hiện tại lại bị hủy trong giây lát.
 
Lúc yến hội kết thúc, ả lê thân thể mệt mỏi của mình về nhà. Ngay cả cơm tối cũng không ăn được mấy miếng.
 
Năm nay Vương Ngô Đồng đã mười lăm, nguyên bản mất đi chỗ dựa là Vương Miểu Chi, ả còn định tìm một nhà quyền quý để gả vào nhưng bây giờ nhìn lại, ngay cả cơ hội đó cũng mất đi rồi. Đã đến tuổi cập kê, người phụ thân đầy một bụng ích lợi kia chắc sẽ lôi ả về nhà để gả cho một lão nam nhân bụng phệ vừa có tiền vừa có quyền, ép khô một xíu tác dụng còn lại của ả., lúc này ả cảm thấy tất cả đường đi của mình đều bị chặn rồi. Trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
 
Nhất định là do Lý Kỳ Thù, nhất định là nàng ta! Làm sao, ả cướp phò mã của nàng ta nên nàng ta nhất định phải làm như vậy đúng không. Muốn tiễn ta đi sao! Vương Ngô Đồng nhìn tòa nhà nghèo túng cùng mấy đứa người hầu phải thúc giục thì mới chịu làm, Vương Ngô Đồng siết chặt tay, hồi lâu cũng chưa thả lỏng ra.
 
Sau đó ả đột nhiên buông lỏng tay, má lúm đồng tiền hơi hiện trên mặt, khóe miệng nhếch lên, bộ dáng vừa phúc hậu vừa vô hại, nhưng nhìn kỹ lại biểu tình và ánh mắt ả ta sẽ cảm thấy không thoải mái.
 
Tựa như một con búp bê vải đáng thương, rõ ràng là nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng khi nhìn lại sợi bông trong thân thể búp bê thì có thể nhìn thấy những câu nguyền rủa tru tâm. Ả cảm thấy trước mắt mình đã không có đường đi rồi, vậy con đường mà Lý Kỳ Thù đi, nếu nàng không chen ngang một cước thì làm sao có thể cam tâm.
 
Lý Kỳ Thù, a~, chẳng qua là một đứa sắp chết thôi. Nhưng ả cũng không ngại để nàng chết nhanh một chút.


 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.