Nông Viên Tự Cẩm

Chương 622: Con trai ngốc


Đọc truyện Nông Viên Tự Cẩm – Chương 622: Con trai ngốc

Thật lâu sau Tĩnh Vương phi mới tỉnh người từ vị giác khiến người khác mê mệt này, bà ấy thở dài nói: “Nha đầu này thiên phú kinh người, chỉ cần nàng muốn làm và cố gắng làm thì nhất định có thể làm tốt. Sô cô la tung ra thị trường nhất định sẽ dẫn đến một làn sóng lớn, không thua kém gì lều lớn rau củ và ‘Hoa tưởng dung’. Đáng tiếc nguyên liệu hiếm hoi, chỉ có người thân thiết mới được nếm thử.”

Chu Tuấn Dương thấy bà ấy vươn tay định lấy viên sô cô la thứ hai thì vội vàng lấy cái hộp đi, đậy nắp nhét vào tay Mai Hương để nàng ta cất. Hắn còn dặn dò mỗi ngày chỉ có thể cho mẫu phi ăn hai viên.

Thấy vẻ mặt tràn đầy ai oán và bất mãn của mẫu phi, hắn giống như tiểu cô nương làm nũng nhẹ giọng nói: “Sô cô la có tác dụng nâng cao tinh thần và khiến người phấn chấn hơn, sức khỏe người vốn không tốt, ăn nhiều chỉ sợ tối không ngủ được!”

“Còn nữa, người không cần lo lắng về vấn đề nguyên liệu, con đã sai người mua đất trên một hòn đảo ngoài biển ở phía nam, tất cả đều trồng loại cây cacao này. Không những trồng cacao mà còn trồng cà phê nữa, chờ sang năm loại quà vặt này hẳn là sẽ phổ biến trong Kinh thành!”

Chu Tuấn Dương dần dần dời đề tài đi, tránh cho mẫu phi cứ mãi nghĩ làm sao có thể ăn thêm một viên sô cô la nữa. Mẫu phi được phụ vương cưng chiều không khác nào một tiểu cô nương không rành thế sự, có lúc còn trẻ con hơn cả tiểu nha đầu của hắn nữa.

Tĩnh Vương nghe thấy vậy thì chân mày lập tức dãn ra cười nói: “Ở Kinh thành ta có một trang viên bồi gả theo, cách trang tử của con không xa lắm, có thể xây xưởng sô cô la ở đó, tiện cho việc con và Tiểu Thảo trông coi. Dưới trướng con còn quản sự thích hợp không? Có cần mẫu phi giúp con sắp xếp không?”

“Khụ…Mẫu phi, xưởng sô cô la và cà phê là của Tiểu Thảo, địa điểm và quản sự đều là nàng quyết định mà?” Chu Tuấn Dương đương nhiên không nghi ngờ việc mẫu phi sẽ muốn chiếm xưởng làm của riêng nhưng mẫu phi nhiệt tình như vậy khiến hắn khá là ngạc nhiên.


“Con trai ngốc! Con cũng quá không biết cách làm con gái vui vẻ mà, không biết sao nha đầu nghịch ngợm thông minh kia lại vừa ý tên đầu gỗ như con nữa?” Tĩnh Vương phi chỉ chỉ trán con trai, hừ một tiếng nói “Tiểu Thảo sống một mình ở Kinh thành không dễ dàng gì, nếu con có ý với người ta thì nên giúp đỡ người ta nhiều hơn. Hơn nữa sang năm các con sẽ đính hôn, chuyện của con bé chính là chuyện của con. Tích cực lên, đừng giống như cha con, không có chút tình thú nào!”

“Khụ khụ!!” Tĩnh Vương vừa bước vào nhà, tình cờ nghe thấy vợ mình u oán nói mình như vậy thì lập tức nghĩ ngợi: Gần đây có phải do bận bịu công việc nên bỏ bê vương phi khiến bà ấy mất hứng không? Có cần nhân dịp nghỉ phép đầu năm dẫn vương phi đến suối nước nóng trong trang tử giải sầu không?

“Chàng đừng có cắt ngang, ta đang nói chính sự với con trai chúng ta đấy!” Tĩnh Vương phi không hề phát hiện vừa nãy lời mình nói có vấn đề gì nên tiếp tục nói với con trai: “Trang tử kia của ta và quản sự đều thuộc về con, khế ước đất gì đó mai ta sẽ sai Mai Hương mang đến cho con. Đến lúc đó con dùng trang tử, nhân công và nguyên liệu nhập cổ, Tiểu Thảo thì có kỹ thuật, lợi nhuận các con tự chia với nhau.”

Tĩnh Vương cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì, vội vàng gật đầu nói: “Nha đầu Tiểu Thảo lại nghĩ ra cách kiếm tiền mới à?”

Tĩnh Vương phi nhìn cái hộp trong tay Mai Hương, lấy một viên sô cô la vị hồ trăn ra nhét vào miệng chồng mình. Sự hấp dẫn của sô cô la khiến bà ấy không nhịn được liếm môi: “Nếm thử món điểm tâm mới này đi, vừa thơm vừa ngon, nhất định có thể bán chạy.”

“Ừ! Không tệ!! Phụ nữ và trẻ con chắc chắn sẽ thích. Vương phi sao nàng không ăn? Không thích à?” Tĩnh Vương trước nay không thích ăn ngọt nhưng vẫn ăn hết viên sô cô la này. Ông ấy nói được câu này cũng là tán thưởng rồi.

Tĩnh Vương phi lập tức xụ mặt, trừng mắt nhìn con trai nhỏ oán giận nói: “Còn không phải đứa con trai này của chàng sao, mỗi ngày chỉ cho ta ăn hai viên. Không đúng, hôm nay ta mới ăn một viên, có thể ăn thêm một viên!”


“Mẫu phi, vừa nãy người đã ăn không ít điểm tâm, trong đó cũng có cacao, còn ăn nữa buổi tối không ngủ được phải làm sao?” Chu Tuấn Dương thấy phụ vương thương vợ không màng đúng sai trừng mình thì vội vàng giải thích.

Tĩnh Vương nghe vậy thì lập tức đứng về phía con trai: “Dương Nhi nói đúng, đồ có ngon đến đâu cũng phải tiết chế. Đồ để ở đây cũng không chạy đi đâu được, thời gian còn dài, từ từ ăn!”

“Đúng rồi, vừa nãy nàng nói đến chuyện dùng trang tử nhập cổ. Ta nói này, còn nhập không nhập gì nữa? Chờ đến hết tháng Giêng hai đứa sẽ đính hôn, cứ coi trang tử như sính lễ tặng sang đó!” Chờ đến khi tiểu nha đầu kia gả đến, trang tử, xưởng gì đó còn không phải đều coi như đồ cưới kèm theo sao? Cần gì phải hợp tác nhập cổ, phiền phức! Những ẩn ý đằng sau không cần Tĩnh Vương nói ra hai mẹ con Chu Tuấn Dương cũng hiểu.

Tĩnh Vương phi đương nhiên sẽ không tham đồ cưới của con dâu, nhưng mà những phu nhân khác trong Kinh thành đều không quá coi trọng việc nhà bà ấy kết thân với Dư gia, cảm thấy không môn đăng hộ đối. Nếu như đồ cưới của con dâu có thể khiến mấy người đó kinh ngạc, bọn họ ắt sẽ ngậm miệng. Bà ấy hiển nhiên sẽ vui vẻ.

Nhưng mà đứa con trai đã chẳng còn để tâm ở trong nhà lại ngu ngốc nói: “Nhưng mà… trong tay nàng đã có nhiều sản nghiệp như vậy, nếu nàng muốn để lại xưởng sản xuất sô cô la cho người trong nhà thì địa điểm của trang tử kia lại không thích hợp làm sính lễ. Hay là… hay là con xem xét mấy vùng lân cận mua ít ruộng đất, lại xây thêm cái trang tử là được.”

Vợ chồng Tĩnh Vương phi trừng mắt nhìn con trai, trong lòng than ngắn thở dài: Bọn họ là vì ai chứ? Tiểu tử thối này chẳng hề cảm kích chút nào, đúng là phí công lo nghĩ cho nó mà!


Cuộc sống cứ thế trôi qua, năm mới đến trong thời tiết tuyết bay đầy trời. Hai nhà Dư, Phòng ăn bữa cơm giao thừa cùng nhau, vô cùng náo nhiệt. Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân được ăn Tết cùng nhiều anh chị như vậy thì rất phấn khích, ồn ào đến nửa đêm cũng không chịu đi ngủ. Đêm giao thừa phải đón giao thừa nên mọi người cũng không bắt ép cậu nhóc. Nhưng nói sao thì cậu nhóc vẫn còn nhỏ, chưa đến rạng sáng đã gật gù, Tiểu Thảo để cậu nhóc ngủ trong phòng mình.

Tháng Giêng đến, hai gia đình đều rảnh rỗi nên thỉnh thoảng lại tụ họp đánh bài, đánh mạt chược. Đến mùng sáu Tĩnh Vương phi mời gánh hát đến Vương phủ, lại còn mới hai nhà Dư, Phòng đến chung vui. Không chỉ có hai nhà bọn họ mà hầu như các nhân vật có máu mặt trong Kinh thành đều được mời đến, hẳn là bà ấy muốn giới thiệu nhà thông gia tương lai với mọi người.

Ban đầu, đối mặt với nhiều phu nhân trong Kinh thành như vậy Liễu thị vẫn luôn cẩn thận, nhưng mà Tĩnh Vương phi rất thân thiện với nàng ấy, còn sắp xếp cho nàng ấy ngồi bên người, bên cạnh còn có Phòng phu nhân khiến nàng ấy dần dần cư xử tự nhiên hơn.

Liễu thị hiểu rất rõ lúc này nàng ấy đại diện cho mặt mũi của con gái. Nhà thông gia tương lai quyền cao chức trọng, mà vương phi xuất thân cao quý, bốn phía còn có rất nhiều phu nhân nhà quan nhìn nàng ấy bằng ánh mắt bắt bẻ, chỉ chực chờ cười nhạo. Con gái nhỏ bươn chải một mình ở Kinh thành phải chịu áp lực lớn như vậy, khó khăn lắm mới lập được sự nghiệp riêng. Người làm mẹ như nàng ấy không giúp được gì thì cũng không thể kéo chân sau của con gái được!

Những lễ nghi ma ma trong cung dạy cho nàng ấy dần dần hiện rõ trong đầu, nàng ấy càng lúc càng trấn định và thành thạo, cho dù là vấn đề có người cố ý gây khó dễ nàng ấy cũng có thể khéo léo xử lý. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là thái độ của Tĩnh Vương phi với nàng ấy khiến các phu nhân xung quanh không dám coi thường. Thỉnh thoảng Phòng phu nhân cũng giúp nói mấy câu giải vây không ít lần.

Còn ba cha con Dư Hải, Dư Hàng và Dư Phàm ở ngoại viện thì càng không cần lo. Không nói Tĩnh Vương bao che người nhà, chỉ dựa vào sự quan tâm có thừa của Dương Quận vương với ba người, sẽ không có kẻ nào có mắt không tròng dám đắc tội sát tinh này cả.

Hí khúc có hay hay không đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là tầng lớp thượng lưu trong Kinh thành không ai không biết chuyện Tĩnh Vương phủ muốn kết thông gia với Dư gia. Gia tộc xuất thân chân đất như Dư gia đã chiếm cứ một góc trời ở Kinh thành.


Mà các khuê tú trong nội viện lại vui vẻ nói chuyện về kẹo và điểm tâm. Từ khi “Cửa hàng bánh ngọt Dư Ký” khai trương đến nay, những thiên chi kiêu nữ trong Kinh thành đã bỏ qua những cửa hàng lâu đời ngay lập tức, chỉ coi trọng những món ngon mới lạ kia. Nhất là loại bánh ngọt hạn chế tiêu thụ của Dư Ký, mỗi ngày tranh cướp cũng khó mà mua được một cái. Nhà ai may mắn mua được một cái thì có thể khoe khoang rất lâu trước mặt bạn bè.

Hết cách rồi, ai bảo bánh ngọt của Dư Ký dù là kiểu dáng hay hương vị đều có thể thỏa mãn thẩm mỹ của các tiểu thư này đây?

Đám tiểu thư tự nhận là không có đồ ngon nào chưa từng nếm thử này chờ bọn nha hoàn Tĩnh Vương phủ bưng bánh ngọt lên đãi khách mới biết được bản thân nông cạn đến nhường nào. Tai thì nghe bọn nha hoàn giới thiệu, tiramisu này, bánh tart hoa quả này, bánh matcha đậu đỏ này, bánh opera này, sô cô la mousse… chỉ nghe tên thôi cũng cảm thấy cao sang rồi!

Không chỉ có tên hay mà vẻ bề ngoài của bánh cũng rất đẹp khiến người ta có cảm giác không nỡ phá đi tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp này. Nhưng mà mùi thơm mê người tỏa ra từ chiếc bánh lại khiến người ta không nhịn được muốn nếm thử hương vị của nó.

Thế tử phu nhân làm chủ, cắt cho mỗi tiểu cô nương một phần bánh nhỏ, mời bọn họ thưởng thức.

Dư Tiểu Thảo bị mấy bạn tốt kéo sang một bên, mấy người tụ tập ngồi quanh một cái bàn. Bàn này có Minh Lan Quận chúa thân phận tôn quý, Song xu tài mạo song toàn xuất thân cao quý, còn có hoàn cảnh gia đình không tầm thường Vu Uyển Đình và chị em Lý Mộng Kỳ, Lý Mộng Như. Mà người bị bọn họ vây lại chính là Dư Tiểu Thảo nghe đồn sắp đính hôn với Dương Quận vương.

Cái vòng tròn nhỏ này tuy rằng xét thân phận vẫn có chỗ không cân xứng nhưng lại khiến người khác tuy hâm mộ nhưng lại không có cách nào đến gần. Nếu như vòng tròn nhỏ này muốn mở rộng thì các khuê tú trong Kinh thành nhất định sẽ tranh giành đầu rơi máu chảy để tham gia.

Không nói bên trong có mấy người không phải thiên chi kiêu nữ nhưng vẫn muốn nịnh hót, chỉ nói tôn đại phật Dư Tiểu Thảo kim quang chói mắt này thôi cũng không phải loại ai muốn ôm đùi là có thể ôm. Không phải nàng lạnh nhạt không thích giao tiếp mà là ngày thường quá bận rộn, không có cơ hội tiếp xúc nhiều với khuê tú trong Kinh thành, bên người lại thường xuyên có một con “Chó lớn trung thành” ở bên cạnh khiến nàng chẳng mặn mà gì với việc kết giao thêm bạn bè.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.