Nông Viên Tự Cẩm

Chương 30: Bảng hiệu


Đọc truyện Nông Viên Tự Cẩm – Chương 30: Bảng hiệu

Một nhóm ba người vừa nói chuyện vừa trên đường đi thẳng lên thị trấn. Lúc đi qua chân núi, từ phía xa nhìn thấy một bóng lưng gầy yếu đang đeo một bao vải nhỏ, không nhanh không chậm đi ở phía trước.

Mắt của Tiểu Thạch Đầu rất tốt, từ xa đã nhìn ra đó là ai: “Nhị tỷ, người trước mặt hình như là Tiền Văn ca ca. Nhất định là ngày nghỉ ngơi đã hết nên mới trở lại thị trấn.

“Tiền Văn ca ca… Tiền Văn ca ca!”

Cậu nhóc không đợi chị gái trả lời đã đặt hai tay ở bên miệng, hét to kêu lên.

Người kia nghe thấy tiếng kêu liền dừng bước, xoay người nhìn về phía bên này.

Từ từ lại gần, Dư Tiểu Thảo liền thấy rõ diện mạo của tiểu thiếu niên trước mặt: Màu da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, cử chỉ lịch sự, đúng chuẩn một thư sinh trắng nõn tuấn mỹ.

“Triệu đại ca, Tiểu Thạch Đầu… Vị này là nhị tỷ của đệ sao?” Khóe miệng của Tiền Văn hơi cong lên, tò mò đánh giá tiểu cô nương da trắng mắt to trước mắt. Tiểu Thạch Đầu khá thân thiết với em trai Tiền Vũ của cậu, hai tháng gần đây, tiểu gia hỏa này nhắc đến nhiều nhất chính là nhị tỷ của mình.

Tiểu Thạch Đầu toét miệng cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Văn ca ca. Nhị tỷ và đại tỷ của đệ trông rất giống nhau nhỉ? Thường xuyên có người nhận nhầm đó! Nhưng vì sao huynh vừa nhìn một cái đã nhận ra?

Tiền Văn cầm tay tiểu tử, vừa đi đường vừa nói: “Tuy ta không gặp đại tỷ của đệ nhiều, nhưng mấy đứa trẻ trong thôn chài lưới quanh năm phơi gió biển nên màu da không ít thì nhiều cũng bị đen đi. Nhị tỷ của đệ bởi vì rất ít đi ra ngoài, cho nên trắng hơn một chút.”

Tiểu Thạch Đầu nhìn kỹ màu da của nhị tỷ một chút, liên tục gật đầu nói: “Ừ! Thân thể của nhị tỷ chắc chắn vẫn chưa điều dưỡng tốt, mặt trắng như vậy.”

Cậu bé nghe người ta nói, người ngã bệnh sắc mặt đều tái nhợt. Cậu không hề có một chút khái niệm với cái từ tái nhợt, cứ cho rằng mặt trắng là không được khỏe.


Dư Tiểu Thảo viết lớn một chữ “囧” trong lòng! Tiền Văn, ngươi rõ ràng là người có học, vậy mà lại công khai thảo luận màu da của thiếu nữ, vậy mà được sao? Còn có em trai không chịu thua kém kia của mình nữa, mặt chị đây trắng là vì dùng nước linh thạch rửa mặt mỗi ngày có được hay không hả, con mắt nào của đệ nhìn thấy thân thể ta không tốt? Ta đây là trắng trẻo hồng hào, rất khoẻ mạnh có biết không!

Bên kia, em trai vô lương của nàng đã trò chuyện với người khác rồi: “Tiểu Văn ca, huynh phải về thị trấn đọc sách sao? Bọn đề và Hàm ca ca đang đi bán con mồi, chúng ta cùng đi đi!”

“Thị trấn phải đi rất xa đó, tên nhóc nhà ngươi có thể kiên trì được không?”

“Có thể! Đệ rất lợi hại, nhị tỷ cũng không giỏi bằng đệ đâu!” Được rồi, lại trúng một mũi tên.

“Thạch Đầu, nếu như đệ mệt thì cứ nói, Tiểu Văn ca ca cõng đệ.”

Dư Tiểu Thảo không thể nào ngờ tới, người đầu tiên không kiên trì nổi không phải Tiểu Thạch Đầu năm tuổi, mà là mình. Tấm thân này của Dư Tiểu Thảo từ nhỏ đến lớn chưa từng đi đường quá xa, tuy nói gần đây có nước linh thạch bồi bổ, thân thể khỏe hơn rất nhiều, nhưng vừa đi không bao lâu liền cảm thấy hai chân bủn rủn, cả người vô lực.

Vừa mới đi hết một phần tư đoạn đường, Dư Tiểu Thảo lau mồ hôi trên trán một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lảo đảo lắc lư cắn răng kiên trì.

Không nói tới Triệu Hàm cường tráng cao lớn, nhưng ngay cả Tiền Văn nhìn nho nhã yếu đuối cũng mặt không đỏ hơi thở không gấp đi nhanh như bay ở phía trước. Tiểu Thạch Đầu vừa biết đi đã lên núi xuống biển đang chạy ở đằng trước, doạn đường ngắn này căn bản không làm khó được cậu, cậu bé một đường tung tăng, ríu ra ríu rít giống như một chú chim sẻ nhỏ vui vẻ.

Nghe thấy tiếng thở hỗn hễn bên tai, Tiền Văn nghiêng đầu lo lắng nhìn Tiểu Thảo một cái, nói: “Tiểu Thảo, muội đưa giỏ trúc đây cho ta, ta cầm giúp muội?”

Trên lưng chỉ có một cái giỏ trúc đựng hai cái bánh bao, vậy mà lại giống như có người cố ý đè xuống, chân tê dại không nhấc nổi. Bọc quần áo trên lưng Tiền Văn nhìn không lớn, nhưng bên trong đều là sách vỡ nghiên mực toàn là vật nặng. Hơn nữa, người ta với mình cũng không thân thiết, Tiểu Thảo làm sao có thể đưa cậu cầm giúp được?


“Không cần, ta nghỉ ngơi một lát là được rồi!” Tiểu Thảo lắc đầu một cái, lau sạch mồ hôi trên trán, ngồi ở ven đường há miệng thở hổn hển.

Tiểu Thạch Đầu cắn ngón tay cái, nói: “Nhị tỷ, theo cái tốc độ này của tỷ, trước khi trời tối chưa chắc có thể về kịp!”

Tiểu Thảo cắn răng bắt mình tự đứng lên, gật đầu nói: “Vậy đi nhanh lên một chút! Đừng chậm trễ giờ học của Tiểu Văn ca…”

Lúc này, một chiếc xe bò từ đằng xa lộc cọc lộc cộc chạy tới. Nhìn kỹ lại, người đánh xe là Trương lão đầu ở thôn Tây Sơn, thấy ba người bọn họ, Trương lão đầu thật thà cười một tiếng, nói: “Đây không phải là tiểu tử Tiền gia ở thôn Đông Sơn hay sao, mấy người các ngươi đi lên thị trấn hả?”

Trương lão đầu cách hai ngày là sẽ phải đi lên thị trấn đưa một xe củi, nghe nói là do tiệm thợ rèn đặt hàng. Một xe củi hơn năm mươi văn tiền, chỉ cần người nhà bỏ ra chút sức, đối với Trương gia có xe bò mà nói, đây cũng là một mối làm ăn tốt.

“Trương gia gia, thân thể của Tiểu Thảo yếu đuối, đường xa như vậy không đi nổi, người có thể để cho nàng ngồi nhờ trên thành xe được không?” Tiền Văn thấy trên xe bò chất củi rất cao, bây giờ không có chỗ cho người ngồi nên đã nghĩ tới ngồi lên phía trước xe.

“Đây là Tiểu Thảo của Dư gia sao! Nghe ông ngoại ngươi nói ngươi đụng đầu bị thương, bây giờ đã khỏe lại chưa? Sao cha mẹ ngươi lại để cho hai đứa nhóc các ngươi đi lên thị trấn một mình vậy?” Trương lão đầu cách nhà mẹ đẻ của Liễu thị không xa, sảng khoái đồng ý, dùng bàn tay sần sùi bế Tiểu Thảo lên xe.

Mặc dù trên lưng không chú ý cũng sẽ bị củi đâm đau, nhưng so với đi bộ thì ung dung hơn nhiều. Tiểu Thảo thấy em trai được Trương lão đầu đặt ở trên lưng trâu, tiểu gia hỏa kia còn đang hưng phấn cưỡi trâu nữa.

“Hàm ca, giỏ có phải rất nặng không, đưa ta cầm cho!” Mười mấy con mồi cộng lại nặng hơn mấy chục cân, Triệu Hàm dẫu sao cũng chỉ mới mười ba tuổi, đi lâu như vậy, trán đã rướm mồ hôi.

Cậu liếc nhìn Dư Tiểu Thảo đang lảo đảo lắc lư ngồi ở trên xe, khóe miệng giật giật, lắc đầu nói: “Không nặng, ta đeo là được rồi.”


Nhờ có xe bò, đoàn người vào giờ Tỵ cuối cùng đã tới thị trấn. Giống y như lần trước, trấn Đường Cổ vẫn náo nhiệt như vậy.

Chị em Tiểu Thảo cảm ơn Trương lão đầu, Trương lão đầu rất nhiệt tình hẹn với các nàng chạng vạng sẽ hội họp ở cửa thành, hai chị em sẽ ngồi xa bò của ông quay về.

Cáo biệt Tiền Văn, Triệu Hàm lần nữa nhét lọ sành vào trong ngực Tiểu Thảo, hai tay dắt hai chị em đi ở trên đường phố nhộn nhịp. Con đường có thể cho hai chiếc xe ngựa cùng lúc đi qua, thỉnh thoảng có thể thấy xe ngựa chất đầy hàng hóa vội vã chạy qua từ bến tàu. Nơi này là con đường biển nhất định phải đi qua nếu muốn tới Kinh thành, theo Tiểu Thảo thấy, nơi này là một trấn nhỏ rất có tiền đồ phát triển.

“Buổi chiều chợ bán thức ăn không có bao nhiêu người, hay là chúng ta đến Phúc Lâm Môn hỏi một chút?” Triệu Hàm đi theo cha bán con mồi mấy lần, biết cha cậu đều có liên lạc với hai đại tửu lầu ở thị trấn, liền trưng cầu ý kiến của hai chị em.

Dư Tiểu Thảo nhớ tới chuyện bán bào ngư không vui lần trước, liền đề nghị: “Ta thấy, chúng ta vẫn nên đi Trân Tu Lâu trước đi!”

Trân Tu Lâu xa hơn Phúc Lâm Môn một chút, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Triệu Hàm lựa chọn Phúc Lâm Môn. Nghe Tiểu Thảo nói như vậy, Triệu Hàm rất kinh ngạc:

“Tiểu Thảo, muội cũng từng nghe nói qua Trân Tu Lâu hả? Thật ra, việc làm ăn của Trân Tu Lâu mấy tháng này đã vượt qua Phúc Lâm Môn, nhất định sẽ cần không ít món dân dã hơn. Ta nghe nói Trân Tu Lâu kia, hình như là bởi vì học được công thức dầu làm từ hàu từ người nào đó. Dùng loại dầu gì đó để xào cải xanh, cũng có một chút hương vị giống như món ăn mặn!”

“Dầu hào! Con hàu ở phía nam được gọi là hào, cho nên khi thắng ra dầu được gọi là dầu hào!” Nghe nói Trân Tu Lâu bởi vì có dầu hào mà làm ăn phát tài, trong lòng Dư Tiểu Thảo vô cùng đắc ý, gần như không thể không chế mà mở cờ trong bụng.

“Đúng! Gọi là dầu hào!” Triệu Hàm cúi đầu nhìn nàng một cái, hỏi, “Tiểu Thảo, sao muội lại biết? Là Dư thúc nói với muội hả?”

Đương nhiên Dư Tiểu Thảo sẽ không giải thích với cậu cái từ dầu hào này là do mình truyền đi, cho nên chỉ hàm hàm hồ hồ gật đầu một cái.

Lại đi thêm khoảng một khắc, bảng hiệu khí phái của Trân Tu Lâu đã lọt vào tầm mắt ba người.

“Woa! Nhà thật là cao!” Tiểu Thạch Đầu há to mồm không ngừng thán phục. Từ nhỏ tới giờ cậu bé chưa từng nhìn thấy nhà lâu ba tầng bao giờ. Trân Tu Lâu khí thế lộng lẫy, trang trí sang trọng, để lại cho cậu bé một ấn tượng không thể xóa nhòa.

Buổi trưa chính là lúc bận rộn nhất của tửu lâu. Phía trước Trân Tu Lâu, những vị khách mặc gấm vóc lụa là nối liền không dứt. Cách đó không xa, từng chiếc xe ngựa được đậu gọn gàng. Một con ngựa lớn cao to, tháo bộ yên ngựa, nhàn nhã ăn cỏ khô.


“Nhị tỷ, chúng ta… Hay là chờ lúc ít người hãy tới.” Tiểu Thạch Đầu thấy tửu lầu ra vào đông đúc, đều là lão gia phu nhân thiếu gia tiểu thư ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, có chút tự ti nhìn quần áo chỗ rách chỗ vá trên người mình, có chút không dám tiến lên.

Triệu Hàm kéo lấy bán tay nhỏ bé của cậu, ung dung bình tĩnh nói: “Tiểu Thạch Đầu, chúng ta không trộm không cướp, không có gì không dám gặp người cả! Các muội chờ ở đây đừng có chạy lung tung, ta đi hỏi một chút.”

Bóng lưng của thiếu niên anh tuấn khiến Tiểu Thảo cảm thấy như một tướng quân thiếu niên đang chuẩn bị nghênh đón một cuộc chiến…

Triệu gia từ Triệu lão gia gia đến Triệu Hàm mười ba tuổi đều khiến cho nàng cảm thấy không nên chỉ là thợ săn. Trên người thợ săn sẽ không có loại khí thế và khí chất quân nhân không tự chủ lộ ra như bọn họ.

Thiếu niên anh tuấn nói chuyện với tiểu nhị tiếp khách một chút, sau đó đặt cái gùi trên lưng xuống, lấy ra một con thỏ rừng đang giãy dụa nói với tiểu nhị cái gì đó. Lúc đầu, tiểu nhị kia lắc đầu, có vẻ không muốn mua con mồi của bọn họ.

Thật ra thì, tửu lầu lớn đều có con đường giao hàng của bọn họ, đều là hàng đã đặt trước, đương nhiên không phải đồ của ai cũng thu mua.

“Tiểu ca, mấy con mồi này của bọn ta đều là mới bắt hồi sáng, tuyệt đối tươi mới. Ngươi nhìn con thỏ này xem, còn đang rất linh hoạt này!” Triệu Hàm cố hết sức rao bán con mồi của mình. Đường rất xa, chuyến này không thể uổng công được.

Tiểu nhị khó xử lắc đầu một cái, nói: “Xin lỗi, nhà chúng ta không thiếu mấy món dân dã này. Trời bây giờ rất nóng, không thể bảo quản nhiều được.”

“Con mồi bọn ta mang đến đa số đều còn sống, nuôi một đêm, ngày mai bán cũng còn rất tươi ngon. Ta và đệ đệ muội muội tới đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, xin tiểu ca châm chước một chút.” Triệu Hàm chỉ vào hai chị em Tiểu Thảo khoa tay múa chân một lúc.

“Chúng ta thật không thu…” Tiểu nhị nhìn theo hướng tay cậu chỉ, lời từ chối chuẩn bị nói ra bỗng dưng im bặt.

Hắn thấy rõ hình dáng của tiểu cô nương cách đó không xa, ánh mắt sáng lên, vòng qua Triệu Hàm đi nhanh tới, cười nói:

“Dư tiểu cô nương, cuối cùng cũng gặp lại ngươi rồi! Từ lần trước sau khi ngươi đi, thiếu gia của chúng ta cũng đã hỏi qua nhiều lần. Bởi vì sợ lúc ngươi tới giao hàng sẽ bị người không có mắt bỏ qua, đặc biệt điều ta tới đây nghênh đón…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.