Nông Viên Tự Cẩm

Chương 12: Tam thiếu gia trân tu lâu


Đọc truyện Nông Viên Tự Cẩm – Chương 12: Tam thiếu gia trân tu lâu

Bên kia, chưởng quầy Lưu đã xem qua xong cũng âm thầm ngạc nhiên với kích thước của bào ngư, trong lòng sớm có dự tính nhưng lại nói với hai anh em: “Cũng chỉ có mấy con bào ngư như vậy, còn làm phiền đến chưởng quầy ta sao? Thôi, thấy các ngươi cũng không dễ dàng, ta đây phá lệ mua tám trăm đồng đi!”

“Tám trăm đồng?” Dư Tiểu Thảo và Dư Hàng liếc mắt nhìn nhau một cái, bĩu môi, cướp lại lọ sành đựng bào ngư trên tay Chưởng quầy Lưu: “Chưởng quầy Lưu, ông thật sự nghĩ mình đang đuổi ăn mày hả?”

“Nói thế là sao?” Chưởng quầy Lưu nắn vuốt chòm râu dưới cằm như một con cáo già xảo quyệt, cười lạnh một tiếng nói: “Bào ngư như vậy, cho các ngươi tám trăm đã không ít rồi. Ở nơi khác có thể bán được sáu trăm đã coi như các ngươi biết bán rồi!”

Dư Tiểu Thảo thấy dáng vẻ bình tĩnh của lão ta, trong lòng cũng không chắc chắn lắm. Nàng cũng không biết giá thị trường của bào ngư! Nàng không khỏi rời ánh mắt về phía Dư Hàng.

Dư Hàng không bị chưởng quầy Lưu làm ảnh hưởng chút nào, cười một tiếng trấn an với muội muội, nói: “Mua bán mà, luôn là người tình ta nguyện. Nếu giá cả chưởng quầy Lưu đưa ra không thể làm huynh muội chúng ta vừa lòng, vậy quấy rầy rồi!”

Chưởng quầy Lưu vốn dĩ cảm thấy hai đứa trẻ dễ lừa gạt, chuẩn bị vừa dỗ vừa dọa, dùng giá cả thấp nhất chiếm lấy bào ngư. Nhưng người ta lại không có ý lằng nhằng với mình, không có một câu dư thừa nào đã xoay người đi luôn. Trong lòng ông ta có chút nóng nảy, vội lên tiếng ngăn hai anh em lại, nói:

“Các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ nhé! Qua thôn này đã không còn cửa tiệm nào nữa rồi! Thứ Phúc Lâm Môn chúng ta không mua, còn có ai dám mua của các ngươi nữa chứ?”


“Ồ!” Một tiếng cười hơi mang tính trẻ con truyền đến: “Khẩu khí của chưởng quầy Lưu thật lớn, chẳng lẽ là Phúc Lâm Môn của các ngươi đã trở thành độc nhất trong trấn rồi hay sao?”

Chưởng quầy Lưu vội phắt đầu lên, nheo mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta còn tưởng là ai chứ! Thì ra là tam thiếu gia của Trân Tu Lâu! Làm sao nào? Trân Tu Lâu còn muốn quản cả chuyện của Phúc Lâm Môn chúng ta?”

“Quản chuyện của các ngươi ư? Bản thiếu gia thật cũng chẳng có rảnh đến thế đâu! Vẫn nên để chủ tử của các ngươi hao tổn tâm sức đi!” Chu Tử Húc – Chu tam thiếu gia của Trân Tu Lâu lạnh nhạt cười, nói: “Bản thiếu gia không vừa mắt có người lấy danh nghĩa là mua bán đúng giá nhưng lại ép mua hải sản quý giá của người ta với giá rẻ!”

“Ngươi…” Thấy đám người vây xem càng nhiều, chưởng quầy Lưu biết không thể tiếp tục lươn lẹo nữa, lão ta nói với anh em Dư Tiểu Thảo: “Hai người các ngươi tới đây trước đi, bản chưởng quầy tất sẽ cho các ngươi một giá cả thích hợp!”

“Chỉ sợ lại là giá cả ngươi cho rằng thích hợp thôi!” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Chu tam thiếu gia hơi mang nét non nớt, hiện ra một tia cười hờ hững: “Trấn Đường Cổ gần biển, chất lượng và giá cả của hải sản, chỉ cần là người địa phương thì hầu như không ai không biết cả. Tiểu muội muội, phiền ngươi cầm bào ngư trong tay cho mọi người cùng đánh giá một phen, nhìn xem giá cả của Phúc Lâm Môn không lừa già dối trẻ của chúng ta có phải là “thích hợp” hay không?”

Rất nhiều người vây xem không rõ ràng sự tình cho lắm, nhưng sau khi nghe Chu tam thiếu gia vừa nói như vậy thì còn có gì không rõ nữa chứ? Chưởng quầy Phúc Lâm Môn bắt nạt hai anh em người nhà người ta nhỏ người thế yếu, ỷ thế hiếp người muốn dùng giá cả rẻ cướp lấy hải sản trân phẩm của người ta.

Hôm nay trấn Đường Cổ họp chợ, đương nhiên không thiếu ngư dân làng chài quanh đây đi lại trên đường. Các ngư dân rất căm ghét những gian thương ác ý ép giá đó, sôi nổi đứng ra làm người giám định cho hai anh em.


Dư Hàng tuy tính tình trầm mặc, trong lòng lại rất chín chắn. Những lần đi theo cha bán con mồi trước đây đã nghe nói tới tửu lâu Trân Tu Lâu mới mở này vẫn luôn cạnh tranh gay gắt với tửu lâu có tiếng lâu đời Phúc Lâm Môn.

Chu tam thiếu gia này bên ngoài tưởng như đang đứng ra vì tốt cho bọn họ nhưng chưa chắc không có ý muốn đả kích Phúc Lâm Môn. Hai kẻ mạnh tranh nhau, đâu cần phải vạ lây người vô tội chứ?

Dư Hàng ngăn cản tiểu muội nóng lòng muốn thử, lễ độ nói: “Mua bán luôn chú trọng đôi bên tình nguyện. Người bán ra giá, người mua trả giá, đây là đạo lý hiển nhiên. Mua bán không thành còn có tình nghĩa, chưởng quầy Lưu không vừa mắt hải sản của chúng ta, chúng ta cũng không có gì nói thêm nữa. Quấy rầy rồi!”

Nói xong chắp tay cúi người thi lễ, kéo Dư Tiểu Thảo ra khỏi đám người.

Chưởng quầy Lưu vốn đã bị Chu tam thiếu gia chèn ép đến vẻ mặt biến thành màu gan heo cũng không còn nhớ thương những bào ngư trân phẩm đó nữa, mượn cái bậc thang này, hừ lạnh một tiếng phất tay áo đi vào cửa lớn của tửu lâu, trong lòng lại đổ một thân mồ hôi lạnh thay cho mình.

Phải biết rằng, tuy nói Trân Tu Lâu chỉ là tửu lầu mới mở ra không đến một năm, sau lưng lại có Chu gia là một trong tứ đại thương gia của cả nước làm hậu thuẫn. Tổ trạch Chu gia lại vừa lúc ở trấn Đường Cổ, cứ như vậy Phúc Lâm Môn càng không chiếm được ưu thế gì.


Phúc Lâm Môn dù sao cũng là tửu lâu có tên tuổi lâu đời, vì có mấy món ăn đặc biệt nên thanh danh vẫn không tồi, cũng có một nhóm khách hàng cũ trung thành.

Nhưng gần hai tháng nay, tiểu thiếu gia đứng hàng thứ ba của Chu gia về tổ trạch, không biết mua lại được mấy món ăn mới mẻ từ đâu, rất đúng với khẩu vị của huyện lệnh lão gia, cũng đã kéo đi không ít khách hàng của Phúc Lâm Môn.

Bởi vì chuyện này, ông chủ đã rất bất mãn với lão ta. Nếu như hôm nay lại bị chứng thực tiếng xấu ỷ thế hiếp người, lão ta cũng chẳng cần làm cái chức chưởng quầy Phúc Lâm Môn này nữa.

Chưởng quầy Lưu âm thầm cảnh giác, tuy rất tiếc mấy con bào ngư trân phẩm kia nhưng cũng không dám lại tính toán thêm gì nữa.

“Ca! Vì sao không thừa cơ cho chưởng quầy Lưu mắt chó coi thường người khác kia một bài học chứ?” Dư Tiểu Thảo vẫn còn tức giận bất bình đối với chuyện này, quơ nắm đấm nhỏ, mất hứng hỏi.

Dư Hàng thấy khuôn mặt nhỏ của tiểu muội phồng lên, biểu cảm rất sinh động, nhịn không được véo khuôn mặt nhỏ của nàng, cười nói: “Sau lưng Phúc Lâm Môn có người nha môn chống lưng, dân không đấu với quan. Nếu chúng ta cố tình đắc tội với chưởng quầy Lưu kia, sau này sẽ khó có ngày tốt ở trấn trên nữa.”

Dư Tiểu Thảo sửng sốt một chút, nàng là một công dân thế kỷ mới “sinh ở dưới cờ đỏ, lớn lên trong gió xuân” (1), lần đầu tiên tiếp thu lại sự giáo dục mới “người chia thành phú quý sang hèn”.

(1) Sinh ở dưới cờ đỏ, lớn lên trong gió xuân: Chỉ thế hệ trẻ sinh ra ở Trung Quốc mới do Đảng Cộng sản lãnh đạo, lớn lên trong làn gió mùa xuân cải cách và mở cửa, là người sinh ra sau năm 80.


Dư Hàng thấy của tiểu muội dừng lại, biểu cảm ngơ ngẩn, cho rằng nàng đã bị dọa sợ, vội an ủi nói:

“Tiểu muội đừng sợ, chỉ cần chúng ta hành sự đoan chính, những kẻ có tiền đó dù có làm quan cũng không thể làm gì chúng ta cả. Cha nói Hoàng thượng thánh minh, quản lý các quan viên bên dưới vẫn tương đối công chính liêm minh. Khác không nói, huyện thái gia trấn Đường Cổ chúng ta kia chính là Triệu Thanh Thiên nổi danh đấy!”

Dư Tiểu Thảo lấy lại bình tĩnh. Trong tiểu thuyết, trong ti vi, chỗ nào cũng có kẻ có tiền, làm quan coi dân nghèo như cỏ rác ở cổ đại, thế nên nàng âm thầm nhắc nhở chính mình sau này làm việc phải khiêm tốn một chút.

“Ca, Hoàng đế của chúng ta thật sự lợi hại như vậy? Có thể trị những đại quan đó trở nên ngoan ngoãn dễ bảo sao?” Dư Tiểu Thảo xuyên tới lâu như vậy, còn không biết rốt cuộc đây là triều đại gì nữa.

“Suỵt…” Dư Hàng suýt chút nữa che miệng nàng lại. Cái gì gọi là trị đến dễ bảo, may mắn bọn họ chỉ ở trấn Đường Cổ nhỏ ven biển này, nếu là ở Kinh thành quan tứ phẩm đi đầy đường, e là đã sớm bị người ta cố ý gán tội bất kính rồi.

“Ha ha…” Ngay khi Dư Hàng âm thầm may mắn không ai nghe thấy những lời này thì bên tai truyền đến tiếng cười rất đặc biệt của người thiếu niên.

Hai anh em vừa quay đầu lại thấy tiểu công tử y phục sang trọng vừa rồi kia đang dắt ngựa không nhanh không chậm đi ở phía sau bọn họ.

Sắc mặt Dư Hàng trở nên tái nhợt. Cậu không biết tiểu công tử phú quý này có nghe được lời nói bất kính của muội muội hay không, âm thầm cắn răng một cái, tiến lên nói: “Mới vừa rồi đa tạ tiểu công tử đã nói chuyện thay huynh muội chúng ta…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.