Nông Viên Tự Cẩm

Chương 10: Chút lòng riêng


Đọc truyện Nông Viên Tự Cẩm – Chương 10: Chút lòng riêng

Dư Tiểu Thảo không vui: “Đại bá mẫu, ngươi nói ai giả ốm hả? Hôm qua mẹ ta đã ngất xỉu, ngươi không nhìn thấy à! Ngươi tay chân lành lặn, lại để một người bệnh làm việc giúp mình, ngươi còn có liêm sỉ không hả? Có phải giả bệnh hay không, mời Vưu gia gia đến khám là biết ngay thôi!”

Trương thị vẫn luôn trốn ở trong phòng nghe vậy không thể ngồi yên: “Lý Hoa Quế, cái con mụ lười này! Vừa đến lúc nấu cơm liền không thấy bóng người, lúc này lại biết mò về rồi à? Lải nha lải nhải làm cái gì hả? Còn không mau vào bếp hỗ trợ đi?”

Mời đại phu, vậy không phải lại tiêu tiền à!

Trương thị đi đến trước cửa phòng bếp, lấp lửng nói với Liễu Mộ Vân đang bận bịu bên trong: “Không mau về phòng nghỉ ngơi đi, khuê nữ của ngươi đang đau lòng ngươi đấy!”

“Nào có ai làm khuê nữ mà không đau lòng mẹ chứ? Mẹ, người ngồi xuống đi, con dọn cơm bê thức ăn cho mẹ nhé!” Tiểu cô Dư Thải Điệp đi ra, trong nhà cũng chỉ có nàng ấy và lão tam Dư Ba mới có thể trấn an Trương thị.

Trương thị vừa quay đầu đã nhìn thấy trong tay cha con mấy người Dư Hải đầy hải sản, vẻ mắt sám xịt liền thay đổi, nhất thời cười híp mắt: “Đưa thùng cho ta đi! Những hải sản này rất tươi ngon, nuôi thêm một đêm, buổi sáng ngày mai để đại ca ngươi đưa đến tửu lầu ở trấn trên cũng có thể đổi chút bạc.”

“Nãi nãi, chừa lại chút hải sản cho cháu hấp lên ăn nhé! Cháu muốn nến thử hương vị một chút!” Dư Tiểu Thảo cố ý nói.


Mặt Trương thị lập tức xị xuống, không vui nói: “Thứ ngươi chưa ăn còn ít sao? Đến trấn trên bán hải sản được mấy văn tiền nửa cân đấy, ăn xong cũng không sợ nóng ruột à?”

Cũng vì có Dư Hải đứng nhìn ở bên cạnh, nếu không lời Trương thị nói ra lại càng khó nghe. Bà ta gọi con gái đi tới, ngay cả thùng nhỏ trong tay anh em Dư Hàng cũng không buông tha, tất cả đều xách vào trong phòng bà ta. Phàm là thứ có thể đổi tiền, nhất định phải nắm thật chặt ở trên tay mình.

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy giỏ tre trong tay Dư Tiểu Thảo, trề môi nói với nàng: “Còn có trên tay ngươi nữa, cũng xách vào đây cho ta.”

Tiểu Thảo chu miệng nhỏ lên, ủy khuất nói: “Nãi nãi, hải sản cũng đã bị bà thu hết cả rồi, chỗ này cháu chỉ có nửa rổ tảo bẹ và rong cải biển cũng bán không được mấy đồng. Thôi giữ lại buổi tối làm chút rau trộn cho gia gia nhắm rượu đi!”

Trương thị duỗi đầu nhìn một chút, quả thật chỉ là tảo bẹ xanh mượt liền tỏ vẻ khai ân nói: “Chỉ cho qua một lần như vậy thôi! Về sau tất cả mọi thứ trong nhà đều phải qua tay ta, không được tự quyết định!”

Dư Tiểu Thảo đồng ý, chờ Trương thị vào chính phòng rồi, nàng liền đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Liên, xách theo rổ nhỏ vào tây phòng.

Dư Tiểu Liên hiểu ý, cầm một chiếc lọ sành cũ nát từ góc phòng bếp, bên trong chứa chút nước, đi theo sau muội muội lặng lẽ vào phòng.


Hai chị em cẩn thận bỏ bào ngư cất giấu dưới tảo biển vào trong lọ sành. Hôm nay không thể đi bán được rồi, Dư Tiểu Thảo không quá yên tâm bỏ vào bên trong thêm chút nước linh thạch, nhét chiếc lọ vào một góc kín đáo dưới giường rồi mới cầm tảo biển đi ra một lần nữa.

Dư Hải cũng đi vào theo, cũng nhìn thấy động tác nhỏ của hai chị em. Trước kia trong nhà, Tiểu Liên chính là một cô bé đanh đá, khi nóng nảy thì ngay cả Trương thị cũng dám cãi lại, vì vậy không ít lần bị mắng, bị đánh. Bây giờ Tiểu Thảo cũng không kém hơn chút nào, có điều càng có nhiều ý đồ láu lỉnh hơn, lá gan cũng lớn, bào ngư mấy lượng bạc nói giấu là giấu luôn.

Trong phòng bếp, Liễu thị đã sắp làm xong cơm chiều rồi. Dư Tiểu Thảo đi vào, nhanh nhẹn giã tỏi trộn nộm rong biển, còn làm thêm canh cải biển, cơm chiều trở nên phong phú hơn trước đây rất nhiều.

Lúc ăn cơm, nam nữ Dư gia vẫn tách ra ngồi như cũ. Bên nữ, mỗi người một chiếc bánh bột ngô đen tuyền lớn bằng bàn tay, món hầm cũng chỉ cho thêm chút muối, một chén bột đậu.

Bên bàn của cánh đàn ông, món chính từ bột mì, bột kê, bột khoai trộn lẫn với nhau làm thành màn thầu lớn vô cùng, dùng mỡ lợn hầm đồ ăn, còn canh thì cũng giống như bên phụ nữ và trẻ em kia. Không hề liên quan gì tới nam tôn nữ ti cả, đàn ông đều làm việc tốn sức, không ăn no sao làm được chứ?

Một khay nộm tỏi rong biển mằn mặn hơi cay và một nồi canh cải biển vẫn giữ được hương vị ban đầu do Dư Tiểu Thảo tự tay làm kia đều được mọi người nhất trí khen ngợi. Đặc biệt là Dư lão đầu đã ra sức khen ngợi món nộm tỏi rong biển một hồi.

Trương thị không thích nhị phòng được vẻ vang, vừa ăn từng ngụm từng ngụm nộm rong biển, vừa nói: “Nhị nha đầu đúng là rất có khả năng, vừa có thể đi theo ra biển bắt hải sản, vừa có thể giúp đỡ việc nấu cơm. Vưu đại phu cũng đã nói thân thể nó đã tốt lên rồi, ta thấy sau này cũng không cần bồi bổ riêng nữa.”


Tiểu Thảo đang bưng cháo thơm ngào ngạt của mình, đệ một ngụm ta một ngụm ăn với Tiểu Thạch Đầu rất vui vẻ, nghe vậy liền xị mặt xuống. Về sau nàng cũng phải ăn nguyên lương thực phụ khô khốc, còn có canh bột đậu khó lòng nuốt xuống nữa. Haizz! Đúng là tra tấn đau khổ mà! May mắn mấy con bào ngư kia còn chưa sung công!

Biểu cảm của Tiểu Thảo dường như đã lấy lòng Trương thị, khiến bà ta chỉ ăn bánh bột khô cũng có vẻ ngon miệng. Một đĩa nộm rong biển kia cũng bị bà ta ăn hơn nửa rồi.

Lý thị và đứa con trai béo ú giống của mình chỉ lo gắp đồ ăn vào trong miệng, một nửa nộm rong biển và canh cải biển kia đều vào bụng hai mẹ con nhà này. Chờ khi mâm bát đã cạn đáy, bà ta lại gần bàn đám đàn ông kéo trộm con trai, lén lút chuồn về phòng.

Tiểu Thảo biết, hai mẹ con này lại đi ăn mảnh rồi.

Lúc Lý thị mới vừa gả đến đây, nhà nàng ta cũng nghèo, nếu không cũng sẽ không gả cho con riêng của Dư gia cũng nghèo rớt mông tơi như vậy. Mấy năm trước, anh em nhà mẹ đẻ nàng ta làm buôn bán nhỏ được chút tiền, gia cảnh cũng tốt lên. Lý thị là con gái út, lại là con gái duy nhất của hai vợ chồng già, cho nên mỗi lần về nhà, cha mẹ huynh tẩu đều sẽ trợ cấp cho nàng ta một chút. Nếu không, chỉ dựa vào thức ăn của Dư gia, sao có thể nuôi ra hai mẹ con cả người đầy mỡ như này chứ?

Sau bữa cơm chiều, một đêm yên lặng!

Ngày hôm sau, sắc trời mới tờ mờ sáng, một nhà Dư Hải ở tây phòng đã rời khỏi giường.

Dư Hải đã hẹn với thợ săn Triệu lên núi săn thú. Anh em Dư Hàng, Dư Tiểu Liên, trước nay luôn phải tới chân núi cắt cỏ heo, nhặt củi từ giờ này. Liễu thị đã cầm cái chổi dọn dẹp lồng gà và chuồng heo ở trong sân.


Người trong nhà đều cảm thấy rất kỳ quái đối với chuyện Dư Tiểu Thảo cũng dậy sớm như vậy. Dư Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng, cười nói: “Ngủ tiếp một lát đi, trời còn chưa sáng đâu!”

Trong lòng Dư Tiểu Thảo canh cánh chuyện đại sự, làm sao có thể ngủ được, nàng cười tủm tỉm nói với cha: “Tiểu Thạch Đầu cũng có thể giúp đỡ làm việc, con làm tỷ tỷ sao có thể lười biếng chứ? Cha, người mau lên đi, đừng để cho Triệu bá bá đợi lâu.”

Dư Hải không hề chậm trễ nữa, nhận lấy một bao giấy có hai cái màn thầu Liễu thị đưa qua, đeo túi nước ở bên hông, cầm một chiếc cung tự chế và xiên săn đi ra ngoài.

Dư Tiểu Thảo lấy lọ sành hôm qua giấu dưới gầm giường ra, bào ngư ở bên trong được nước linh thạch thủy bồi bổ càng thêm tươi ngon.

Loại bào ngư cao cấp này chỉ có tìm được đại tửu lâu mới có thể bán được với giá cả tốt. Nhưng nàng mới vừa xuyên tới đây không lâu, đến thôn còn chưa ra khỏi, nào biết được đường lên trấn trên như thế nào?

“Ca, thôn chúng ta cách thị trấn có xa không ạ?” Dư Tiểu Thảo ôm lọ sành, thừa dịp chính phòng và đông phòng còn chưa dậy, đi ra ngoài theo sau anh em Dư Hàng.

Dư Hàng kinh ngạc nhìn nàng một cái, hỏi: “Rất xa, đi đường phải hơn một canh giờ. Muội hỏi cái này làm gì? Không phải là muốn lên trấn trên bán thứ này chứ?” Vừa nói vừa chỉ chỉ lọ sành trong tay nàng.

Hơn một canh giờ? Vậy không phải ít nhất sẽ mất hai tiếng sao! Dư Tiểu Thảo cúi đầu nhìn chân ngắn nhỏ của mình một chút, thở dài, nói: “Vậy thôn ta có xe ngựa hay xe bò gì đi trấn trên không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.