Bạn đang đọc Nông Trường Lưng Chừng Núi – Chương 34: Thế Giới Của Cậu
Sáng hôm sau, quả nhiên Thi Ký Thanh hùng hùng hổ hổ đến, cô dẫn theo trợ lý Cao Lịch tới, lần này chẳng những mang theo cả đống nguyên liệu nấu ăn vừa được vận chuyển bằng máy bay tới mà còn xách theo cả một bộ dụng cụ cắt gọt tặng cho Huyên Hiểu Đông, “Huyên tiên sinh, đây là quà đáp lễ cho cậu! Nghe nói bộ dao này cực kỳ sắc bén, rất thích hợp để nấu nướng, cậu xem thử đi.”
Huyên Hiểu Đông hơi bất ngờ, nhận lấy dao, nhìn Thịnh Vô Ngung cười nói: “Gọi tôi Hiểu Đông là được rồi, chỉ là một ít đặc sản quê nhà thôi…!Dao này là của thương hiệu nước ngoài phải không? Chắc là đắt lắm.”
Thi Ký Thanh vung bừa tay lên, “Vậy sau này em gọi một tiếng chị Thi là được rồi, cái này gọi là bảo đao tặng anh hùng! Hiểu Đông nấu cơm ngon như thế phải dùng bảo đao chứ.
Em thử xem sao, buổi trưa bọn chị lại làm phiền dùng cơm ở chỗ em nha!”
Cao Lịch ở bên cạnh giật thót, nhìn sang chủ tịch Thịnh, chỉ thấy Thịnh Vô Ngung mặt không cảm xúc đang lật hợp đồng, nhưng không hề phản đối, trong lòng cậu hơi ghen tị.
Cậu biết rõ Thi Ký Thanh đã làm việc bên cạnh chủ tịch Thịnh từ ngày anh mới thành lập công ty, thư ký Thi vẫn luôn vững vàng chiếm vị trí thư ký số một bên cạnh anh, còn mình chỉ mới đến công ty chưa lâu, dĩ nhiên không thể sánh được với địa vị của chị ấy trong lòng chủ tịch Thịnh! Cơ mà bản thân còn trẻ, vẫn còn cơ hội! Cậu lại tiếp tục lên dây cót tinh thần.
Huyên Hiểu Đông lại không nhịn được cười, “Họ của thư ký Thi mà gọi chị Thi nghe cứ là lạ, giống như đang ở trường quay phim cổ đại vậy.”
Thi Ký Thanh cười nói: “Gọi chị Thanh cũng được.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Trước đây khi mới thành lập, công ty còn ít người, ai cũng gọi cô ấy là chị Thi, người ngoài nghe còn tưởng bọn tôi là đàn anh đàn chị đàn em của trường đại học nào được cử ra ngoài mở công ty, sau lưng không biết có bao nhiêu ngôi sao học thuật hàng đầu trong ngành, sâu không lường được.
Ai cũng cảm thấy kính nể, thương hiệu công ty công nghệ cao cũng được dựng nên từ vị đàn chị này đây.”
Thi Ký Thanh mỉm cười, “Thế mà chủ tịch Thịnh cũng biết vụ này cơ đấy, tôi cứ tưởng trước đây bọn tôi nói đùa đàn chị đàn em bên ngoài chủ tịch Thịnh không biết đâu.”
Cao Lịch không khỏi si mê trong lòng, “Đúng là thư ký Thi cũng xuất thân từ ngôi trường có tiếng mà.”
Thi Ký Thanh cười ha ha, “Nhờ có sự đánh giá cao của chủ tịch Thịnh đấy, trường nổi tiếng trong thành phố nhiều lắm, rất là nhiều, lúc ấy chị đang trầy trật ở công ty nhỏ, suýt chút nữa còn phải chịu oan nghỉ việc.
Chủ tịch Thịnh là bên A đối tác của chị, chị bị công ty kia đổ tội oan, anh ấy nói với tên sếp cũ đáng ghét của chị là: Thi Ký Thanh không tệ, cô ấy còn mấy năm giao kết với quý công ty, bên anh kết thúc hợp đồng đi, tôi cần cô ấy, còn về trách nhiệm sẽ không truy cứu mấy người nữa.”
“Ông chủ chị còn giật cả mình, tưởng chủ tịch Thịnh coi trọng sắc đẹp của chị, lúc về cứ nhìn tới nhìn lui chỉ cảm thấy chị bình thường không gì có nổi trội, lại tới hỏi chị, bị bà đây tát cho thành cái mặt lợn sưng.
Mẹ nó, đã ăn bớt ăn xén làm ảnh hưởng tới chất lượng toàn bộ vật liệu, tạo ra toàn hàng thứ phẩm, giờ lại cứ chỉ nghĩ đến nửa thân dưới.”
“Sau đó chị chuyển sang công tác bên chủ tịch Thịnh.”
Cao Lịch nghe ra, “Chủ tịch Thịnh vừa ý tài hoa của thư ký Thi sao?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Những lúc kết nối dự án đều là cô ấy, người nghe điện thoại là cô ấy, giới thiệu dự án là cô ấy, làm powerpoint là cô ấy, dẫn người đi thăm nhà xưởng là cô ấy, rót trà xếp tài liệu là cô ấy, sắp xếp các bữa cơm công việc là cô ấy, đến cả thanh toán các hóa đơn cũng là cô ấy.
Nói năng thì mạch lạc rõ ràng, cuối cùng ngay cả khi gặp chuyện không may vẫn là cô ấy tới xin lỗi, thản nhiên thừa nhận những hành động tệ của mình, là do cô ấy kiểm định không chặt chẽ, nói mình sẵn sàng chịu trách nhiệm do vi phạm hợp đồng, có thể thế chấp căn nhà.
Khi đó tôi biết người như vậy có thể hỗ trợ được cho mình.”
Huyên Hiểu Đông còn nhớ lần trước Thi Ký Thanh nói muốn giảm béo, bèn mở tủ lạnh lấy bánh ngọt tiên nhân chưởng được làm từ nước ép tiên nhân chưởng còn thừa từ hôm qua, “Làm từ hôm qua, đúng lúc đưa cho chị Thi nếm thử.
Nước tiên nhân chưởng thêm thạch rau câu làm thành bánh ngọt, không thêm đường, có thể rót thêm một chút sữa đặc hoặc siro lá phong đều được.”
Thi Ký Thanh oa một tiếng, “Cái này ngon, có thể giảm béo, với lại cũng còn rất nhiều tác dụng tốt khác, cũng không thêm đường nữa.
Lát nữa dùng cơm chị nhất định phải vượt chỉ tiêu, em nấu ăn ngon quá đi mất.”
Cô vui vẻ hớn hở cầm lấy miếng bánh ngọt tiên nhân chưởng, nhìn miếng thạch núng nính óng ánh, vô cùng thỏa mãn ăn liền hai miếng, nói với Thịnh Vô Ngung: “Mang mấy bảng biểu liên quan tới đây, ngài Thịnh qua phòng khách chúng ta tiện nói hơn, tôi báo cáo với anh tình hình biến động.”
Thịnh Vô Ngung gật đầu, ba người vào phòng khách mở máy chiếu, Thi Ký Thanh báo cáo cặn kẽ một lượt, Thịnh Vô Ngung gật đầu, “Mấy người làm việc tôi yên tâm.”
Thi Ký Thanh thở phào nhẹ nhõm, “Bởi nó hơi vượt quá tiêu chuẩn trước đó anh nói, nhưng sau khi đánh giá xong mọi người đều thấy nó có thể chịu được chi phí.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Giao quyền cho các cô các cậu, mọi người yên tâm tự quyết định được là tốt rồi.”
Thi Ký Thanh thấy vẻ mặt anh thả lỏng, tâm trạng cũng thả lỏng theo, “Xem ra sếp đây sắp nghỉ hưu sớm rồi ha?”
Cao Lịch căng thẳng, sếp nào có thể chịu được sự đánh giá thú vị như thế từ cấp dưới chứ? Mà thư ký Thi nói chuyện cũng quá là…!Kết quả Thịnh Vô Ngung lại lạnh nhạt nói: “Cuộc sống về hưu rất tốt, mấy người tiếp tục cố gắng, để tôi có thể hoàn toàn không cần để ý tới là tốt nhất.” Anh nhìn đồng hồ, “Tiểu Cao vào bếp xem giúp được gì không.”
Cao Lịch ngẩn ra, nhảy cẫng lên nói: “Vâng!” Cậu vội vàng ra ngoài vào bếp, thấy Huyên Hiểu Đông đã sắp xếp hòm hòm rồi, trên bàn đã bày vài loại rau trộn, cười tiến đến hỏi: “Huyên tiên sinh có gì cần tôi giúp một tay không?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ngồi đi, sắp xong hết rồi, cậu bày bát đũa ra là được.
Đúng rồi, trong tủ lạnh có bia và sữa chua, cũng phiền cậu lấy ra nhé, lát nữa cậu phải lái xe đúng chứ? Vậy thì uống sữa chua là được rồi, hay là có cần tôi ép chút sinh tố dưa hấu cho cậu không? Trong tủ lạnh có dưa hấu, lấy ra rửa rồi cắt ra là được.”
Cao Lịch nhìn Huyên Hiểu Đông tay chân cứ thoăn thoắt, rõ ràng chẳng có gì cần giúp đỡ, trong lòng chợt nghi ngờ có phải sếp tìm Thi Ký Thanh nói riêng cái gì không, nhưng cậu cũng chỉ có thể nghe lời mang bát đũa ra, sau đó nghiêm túc mang dưa hấu đi cắt.
Cắt được một lát thì nghe thấy tiếng tinh, Huyên Hiểu Đông đi tới mở lò nướng tích hợp ra, dùng kẹp gắp mấy gói thức ăn lớn bọc giấy bạc ra ngoài, đặt lên bàn, mở lớp giấy bạc thì lộ ra sườn nướng mật ong to oạch bên trong, màu sắc đẹp mắt, mùi hương khiến Cao Lịch vô thức nuốt từng ngụm nước bọt.
Mở một gói khác ra thì là cà nướng thịt, thịt thái hạt lựu và tỏi giã được nhồi bên trong cà, cà vẫn giữ được màu tím đẹp mắt giống như được xối dầu.
Lại mở thêm một gói nữa thì nguyên cả một cái đùi dê nướng, rắc vừng và thì là Ai Cập lên, ba món chính được bưng ra ngoài.
Cao Lịch cười nói: “Anh làm nhanh thật ấy——Chỉ là lát nữa chị Thanh lại kêu cho mà xem, hôm nào chị ấy cũng kêu gào giảm béo.”
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, “Trong xửng hấp vẫn còn, cho ai không ăn được dầu mỡ.” Y lại mở xửng hấp ra, lấy từ bên trong xôi ba chỉ nhân đậu và một đĩa cá hấp.
Y nhanh nhẹn lấy ra một cái chảo gang sâu lòng, đổ dầu ăn, gừng sợi tỏi ớt băm nhỏ, rồi rưới lên trên cá hấp, lại thêm hai món chính nữa, lấy thêm cả ngô luộc, khoai lang và hạt dẻ từ xửng hấp.
Nồi áp suất mở ra, lại thêm một nồi canh thạch hộc bồ câu thanh đạm, sau khi múc canh ra ngoài thì làm thêm một đĩa rau diếp xào tỏi.
Còn chưa tới một tiếng đồng hồ đã chuẩn bị xong bữa cơm thịnh soạn thế này, Cao Lịch khâm phục tự đáy lòng, “Huyên tiên sinh cừ thật đấy.” Huyên Hiểu Đông nói: “Do làm quen tay thôi.”
Đến khi Thịnh Vô Ngung và Thi Ký Thanh ra ngoài, Thi Ký Thanh thấy rất nhiều món ăn, đúng là thở dài thật, “Cũng may cũng may, chị dành ra một tháng để được cậu Huyên nấu cho ăn đấy.
Ha ha ha, thật sự là hâm mộ ngài Thịnh quá, hôm nào cũng được trải qua những tháng ngày thần tiên.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Có thể thật sự yên tâm được hưởng những tháng ngày thần tiên không còn phải xem mấy người làm việc tốt thế nào trong tình hình không có tôi.”
Thi Ký Thanh nói: “Anh yên tâm, tất cả mọi người đều rất tự tin, sắp đến cuối năm rồi, mọi người đều nhìn vào tiền thưởng cuối năm thôi.
Ai cũng đang thảo luận xôn xao xem cuối năm nay được nhận bao nhiêu tiền thưởng.”
Thịnh Vô Ngung cong khóe miệng cười, “Từ trước tới nay tôi không bạc đãi công thần.”
Thi Ký Thanh hoan hô một tiếng, “Quá tốt rồi, đúng lúc tôi muốn mua một chiếc xe tặng chồng.
Sếp Thịnh, đợi anh ban mưa khắp nơi nhé.”
Huyên Hiểu Đông cười nói: “Vợ chồng chị Thi tình cảm thật đấy.”
Thi Ký Thanh cười đến là ngọt ngào, “Ầy khoảng thời gian này con còn nhỏ, anh ấy tận lực giúp đỡ chị, san sẻ rất nhiều áp lực cùng chị.
Chiếc xe kia anh ấy vừa ý lâu rồi mà chưa dám mua.”
Cuối cùng Cao Lịch mới rụt rè chen vào một câu, “Không biết chồng chị may mắn thế nào mới gặp được người vợ sẵn sàng tặng xe cho chồng như chị.”
Thi Ký Thanh cười nói: “Anh ấy là hàng xóm của chị, hôm đó chị tăng ca về nhà đêm khuya, phát hiện ra khóa vân tay không nhạy nữa, chị không mở được cửa nên gọi điện cho thợ khóa, nhưng do tắc đường nên họ không đến được.
Hôm đó chị còn chưa ăn tối, bụng đói cồn cào, công việc cũng không được thuận lợi lắm, ban ngày còn bị bên A phê bình một trận, suýt nữa muốn rút lui khỏi dự án này, càng nghĩ càng đau lòng.
Chị đứng ở cửa căn hộ bỗng nhiên suy sụp, khóc òa lên một mình.”
“Anh ấy ra ngoài đổ rác, nhìn thấy chị khóc thì bị dọa sợ hết hồn, hỏi chị có chuyện gì thế, sau đó mời chị qua nhà mình ngồi chờ mở khóa.
Biết chị chưa ăn tối, anh ấy còn hâm nóng lại bữa tối định mang đến công ty vào hôm sau cho chị ăn, nấu thêm cả mỳ nữa——Nhắc đến là thấy buồn cười, tối hôm ấy thức ăn chỉ có một đĩa ruột già xào dưa chua, chị đói lả, bèn ăn liền hai bát mỳ sợi to đùng.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Dưa chua làm ngon quả thật ăn rất đưa cơm——Không chua quá thì có lẽ ủ gạo lên men để làm.”
Thi Ký Thanh nói: “Đúng vậy, ruột già hôm đó xào được điểm bên ngoài rất thơm, cháy sém bóng nhẫy, dưa chua cũng không phải loại rất chua mà là hương vị nhà làm, còn bỏ thêm ớt, thật sự thơm lắm luôn——Sau này quen anh ấy rồi, chị mới phát hiện anh ấy là một người rất giàu sức sống, mặc dù lương không cao, điều kiện gia đình bình thường nhưng anh ấy có thể khiến những tháng ngày trải qua vô cùng thú vị.
Chị cảm thấy có thể được sống bên cạnh một người đàn ông như vậy, nhất định sẽ bớt lo lắng hơn.”
Cao Lịch không nhịn được cười, “Dù sao vẫn do có sở trường khác biệt, nếu không nấu nướng giỏi thì mời bừa một người cũng có thể mời được bảo mẫu tới nấu cơm ngon.
Chị Thanh lương cao, sao chỉ coi trọng mỗi cái này vậy?”
Thi Ký Thanh nói: “Không giống nhau, đúng là cậu có thể đặt trước vô số nhà hàng cao sang nhất để được phục vụ những món ăn hợp miệng cậu, nhưng người có thể đêm khuya hâm nóng thức ăn giúp cậu, lắng nghe cậu tâm sự mọi phiền não hoặc niềm vui trong ngày thì quan trọng hơn nhiều.
Hôn nhân chính là cuộc sống, chỉ cần cậu cảm thấy ở bên người ấy rất thú vị, linh hồn sảng khoái, tiền dù nhiều cũng tốt, thế nhưng chỉ có tiền thì cũng vô vị lắm.
Như chị thích dồn toàn lực vào sự nghiệp, nhưng trong cuộc sống cũng hi vọng có thể sống cùng người mình yêu thật hạnh phúc và gắn bó, cả đời nuôi con lớn.
Ai cũng nói rằng hôn nhân giống như đôi giày, vừa chân hay không chỉ có bản thân tự biết.”
Thịnh Vô Ngung đảo mắt nhìn Thi Ký Thanh, Cao Lịch cười nói: “Hầy, em cảm thấy vẫn là do chị Thanh bận công tác quá, không có thời gian chọn lựa cẩn thận.
Em nghe đồng nghiệp công ty nói, trước đây phó tổng giám đốc công ty JK theo đuổi chị vô cùng nhiệt tình, kết quả chị vẫn chưa hẹn hò lần nào.”
Thi Ký Thanh nói: “Bọn họ coi trọng chị vì chị là thư ký của chủ tịch Thịnh, chứ không phải vừa ý con người chị.”
Cao Lịch nói: “Chị Thanh là người lý trí như thế, không ngờ chị lại theo đuổi sự thuần túy trong tình cảm.”
Thi Ký Thanh hơi khinh thường, “Chính vì chị đủ lý trí nên mới chọn đúng người.
Tình yêu là gì? Mọi người không có tiêu chuẩn thống nhất, vào lúc như này phải lý trí phân tích bản thân mình, nghiêm túc xem xét nhu cầu tình cảm và cá tính của mình thì mới có thể tìm được nửa kia, trải qua những tháng ngày tươi vui hơn.
Được mấy người không hợp nhau mà cùng sống tới khi chung mái đầu bạc? Thanh niên giờ cũng không biết đầu bạc răng long với nhau cũng nhiều khó khăn, đó là khi cậu phơi bày tất cả những mặt xấu xí nhất của mình trước mặt người ta, đối phương có thể vì tiền nhịn cậu, có thể vì con nhịn cậu, thế nhưng nhịn được cả đời sao? Rất khó làm được, sớm muộn gì cũng phát tiết ra ngoài, không gặp được người thích hợp chẳng thà sống độc thân cả đời.”
Cao Lịch nói: “Cái chị Thanh vừa nói có thể coi là sự bù đắp lẫn nhau trong hôn nhân.”
Thi Ký Thanh cười nói: “Ở một khía cạnh nào đó có thể coi là vậy, chẳng phải nhiều người nói tình yêu chính là tìm thấy mảnh khuyết thiếu của bản thân sao? Tiểu Cao cảm thấy thế nào?”
Cao Lịch nói: “Vâng, em cảm thấy khi cả hai có thành tựu rồi thì họ có thể hỗ trợ lẫn nhau, như vậy tình yêu sẽ bền vững hơn, làm bạn cũng được, chung quy có thể cùng nhau đạt thành tựu.”
Thi Ký Thanh: “Thành tựu của hai bên? Nếu như hi vọng quá cao vào đối phương, đến lúc nào đó liệu sẽ thất vọng chứ?”
Cao Lịch nói: “Em có thể thất vọng với cô ấy thì cô ấy cũng có thể thất vọng tương tự với em, rất công bằng.
Nếu như không theo kịp bước chân của đối phương, vậy chứng tỏ hai người không hợp nhau.” Cao Lịch vô cùng tự tin.
Thi Ký Thanh nói: “Ôi vậy thì hôn nhân giống như đi làm sao? Cảm giác còn có cả KPI(*), không đạt được mục tiêu thì có thể li dị bất cứ lúc nào à? Thế thì mệt mỏi lắm, ha ha còn Hiểu Đông thì sao?”
(*) Key Performance Indicator: Chỉ số đánh giá hiệu quả công việc.
Huyên Hiểu Đông nói: “Hai người sống chung tự do thoải mái với nhau là được rồi.”
Cao Lịch liếc sang Thịnh Vô Ngung vẫn luôn không nói năng gì, nghĩ bụng sao Thi Ký Thanh lại vậy, đang bàn chủ đề rôm rả thế này mà lại lờ chủ tịch Thịnh đi, bèn vội cười hỏi anh: “Chủ tịch thấy thế nào?” Vừa mới nói ra khỏi miệng, cậu bỗng nhiên rất hối hận, cơ thể chủ tịch Thịnh không như người bình thường, chủ đề này lại nhạy cảm như vậy, sao bản thân lại chỉ nghĩ chủ tịch Thịnh bị lờ đi mà lại không nghĩ rằng vốn dĩ không nên nhắc đến chủ đề này?
Đều tại thư ký Thi, sao lại nhắc đến chủ đề này cơ chứ…!Cậu mới chỉ là người mới ở nơi làm việc mới, trong nháy mắt lòng đầy hoài nghi có phải bản thân đắc tội chủ tịch rồi không, lo lắng bất an, chỉ lo chủ tịch Thịnh không vui.
Thịnh Vô Ngung ngước mắt lên nhìn Huyên Hiểu Đông, ung dung buông thìa canh xuống mới nói: “Tôi cảm thấy, là vốn dĩ cậu thấy sống một mình rất tốt, cho tới khi gặp được người kia, cậu sẽ phát hiện ra ở bên người ấy thì những tháng ngày mình trải qua vui hơn, thú vị gấp đôi.
Là vốn dĩ cậu sống trong thế giới của riêng mình, nhưng khi cậu đi qua thế giới của người ấy mới biết được có một thế giới khác cũng rất hạnh phúc, vậy nên nắm giữ cả hai thế giới mới là điều tốt đẹp.”
Thi Ký Thanh mở to mắt, điên cuồng vỗ tay, “Chủ tịch Thịnh đúng là người có tài! Câu này nói hay quá, như muốn giãi bày hết những điều tôi muốn nói trong lòng vậy!”
Cao Lịch cũng rất bất ngờ, “Chủ tịch Thịnh…!rất lý tưởng hóa.”
Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: “Nếu không thì sao? Tôi tự tạo thành một thế giới, đương nhiên chỉ có một thế giới khác mới có thể gia nhập.” Câu này được nói ra như thể còn xen lẫn vẻ ngang ngược.
Thi Ký Thanh cười ha ha lấy điện thoại ra, mở phần ghi chú, “Lời vàng lời ngọc của chủ tịch Thịnh, tôi phải ghi lại mới được.”
Cao Lịch thầm thấy thất bại trong lòng, quả nhiên trình độ nịnh hót của thư ký Thi vẫn cao hơn, vai phụ mà diễn tới mức tình chân y thiết như thế, bản thân cậu bái phục chịu thua.
Thi Ký Thanh nào có biết cấp dưới của mình đang hừng hực khí thế học tập cô phương pháp làm chủ tịch Thịnh vui, tiếp tục hỏi Huyên Hiểu Đông: “Hiểu Đông, phương pháp muối dưa chua em vừa bảo làm thế nào nhỉ? Lên men gạo sao?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Trên trấn có nhà máy rượu gạo, sẽ còn lại rất nhiều bã rượu.
Em đi lấy một ít làm dưa chua, vị rất ngon, em cũng tự ủ một vài hũ giấm đường, cái này ăn cũng được lắm.
Đúng lúc em cũng vừa mới muối xong dưa chua và đậu cô ve, đợi lát nữa về chị xách theo một ít để chồng chị nếm thử xem.”
Thi Ký Thanh vô cùng vui mừng, “Quá tuyệt vời, cảm ơn em! Vị kia nhà chị nhất định sẽ rất vui, mà có khi em với anh ấy lại có chung chủ đề tán gẫu, tay nghề bếp núc của anh ấy cũng tốt lắm.”
Huyên Hiểu Đông cười nói: “Chị cũng vừa tặng em bộ dao đắt vậy rồi, thật sự quá quý giá.”
Thi Ký Thanh vung tay lên, “Chút lòng thành thôi.” Huyên Hiểu Đông lại nhìn Cao Lịch, “Trợ lý Cao cũng mang về một ít dưa chua nhé?”
Cao Lịch cười lắc đầu, “Không cần đâu ạ, em không tự nấu cơm được, giờ công việc em cũng nhiều, gần như bữa nào cũng ăn cơm ở căng tin công ty.” Kín đáo thể hiện bản thân tăng ca, không ngờ Thi Ký Thanh lại cười tươi tắn, nói: “Đúng là căng tin công ty mình đỉnh, đồ ăn vừa ngon vừa tiện, chủ tịch Thịnh đối xử với nhân viên chúng ta, quả thật là không còn gì để chê.”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười không nói gì.
Dùng hết bữa trưa, lần này Cao Lịch biết đường chủ động đi rửa chén giúp, Huyên Hiểu Đông mở tủ thực phẩm đưa cho Thi Ký Thanh một lọ thủy tinh chân không được xếp ngay ngắn trên giá, “Đây là dưa chua, còn có rau khô, cả đậu cô ve muối nữa.
Bên này là giấm tỏi, ô mai chua, chỗ này là giấm đậu đen, nghe nói cũng có thể giảm béo và lưu thông mạch máu.”
Thi Ký Thanh hết sức kinh ngạc, tấm tắc tặc lưỡi, “Sao có thể nhiều thế này! Em giỏi thật đấy!”
Huyên Hiểu Đông nói: “Đúng lúc mùa thu, trước đó vài hôm em thu hoạch rất nhiều rau, hoặc là làm thành các loại tương, hoặc là ướp muối để tiện dự trữ.
Tích trữ thực phẩm để nấu ăn cũng rất tốt, ví dụ như cá muối hấp rất ngon, đậu cô ve muối nướng thịt rất hợp, giấm đậu đen có thể dùng kết hợp với salad rau cũng rất hiệu quả.”
Thi Ký Thanh chỉ vào một hũ thủy tinh màu xanh lục, “Đây là tương gì vậy?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Đây là sốt Pesto.”
Thi Ký Thanh nói: “Cái này ngon nha, bữa sáng dùng kết hợp với sandwich hải sản, hương vị tuyệt cú mèo.”
Huyên Hiểu Đông hơi áy náy nhìn cô, “Cái này em không làm nhiều, chỉ làm một lọ, chủ tịch Thịnh thích ăn…”
Thi Ký Thanh cười tủm tỉm, “Vậy để lại cho chủ tịch Thịnh đi, hiếm khi chủ tịch Thịnh có món ăn yêu thích!”
Thịnh Vô Ngung thản nhiên nhìn cô, “Cái gì tôi cũng thích ăn, tôi thấy cô muốn mang hết của cậu ấy đi luôn rồi.”
Thi Ký Thanh cười ha ha, “Chủ tịch Thịnh, hôm nay tôi mang cho anh tôm hùm xanh, gan ngỗng với nấm truffle.
Tôi nhớ anh cũng thích ăn, anh xem hôm nay cậu bạn Huyên này toàn giữ lại cho anh, chẳng làm cho bọn tôi chút nào cả.”
Huyên Hiểu Đông ngượng ngùng, “Không phải, những nguyên liệu đó vừa thấy đã rất đắt, còn được vận chuyển bằng máy báy tới đây, vẫn còn sống.
Nãy vội vàng em sợ làm không ngon thì lãng phí lắm, để tối nay từ từ nghiên cứu xem làm thế nào.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Đừng để ý tới cô ấy, hóa đơn đều là tôi thanh toán, cách làm cũng không cần chú ý quá mức, cứ nấu theo cách cậu quen là được.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Tôi chỉ biết làm tôm hùm đất tỏi băm…!Tôm hùm chua cay…”
Thi Ký Thanh cười, “Không tồi không tồi, cứ làm vậy đi! Ai quy định tôm hùm xanh không thể làm như thế cơ chứ?”
Cao Lịch thật sự rất tiếc tôm hùm xanh đắt đỏ, “Tôm hùm nướng phô mai cũng rất được, tương tự với cua nướng, hương vị ngon tuyệt.”
Huyên Hiểu Đông gật đầu, “Tôi tìm hiểu thấy cũng bảo làm vậy ngon lắm, nhưng mà phô mai vừa dùng hết, để lát nữa tôi đi mua một ít.”
Chọn dưa muối xong xuôi rồi đặt vào một bên sau xe của hai người Thi Ký Thanh, lại cuốn thêm rau khô cho họ, tiễn người đi rồi, quả nhiên Huyên Hiểu Đông lên siêu thị trên trấn mua chút phô mai về, tra cứu cách làm trên mạng, thấy giữa trưa còn chút thời gian, rau dưa trong vườn cũng đã được thu hoạch gần hết rồi, dù sao cũng đang rảnh rỗi, y bèn đánh vài trận game.
Y đeo tai nghe mở nhạc, mới đánh được một trận thì bỗng nhiên cảm giác trong phòng có người, quay đầu lại nhìn thì thấy Thịnh Vô Ngung vào phòng game không biết từ bao giờ, anh đang nhìn màn ảnh và quan sát y chơi game.
Huyên Hiểu Đông vội vàng gỡ tai nghe xuống, cười nói: “Có chuyện gì sao?”
Thịnh Vô Ngung lắc đầu, “Không có gì, đang hơi chán nên xem cậu chơi game, cậu đang chơi trò gì vậy?”
Sự nhàm chán và người đàn ông Thịnh Vô Ngung này thật sự chẳng hòa hợp gì với nhau cả, nhưng Huyên Hiểu Đông vẫn tích cực nhấn mở giao diện game, giới thiệu cho anh, “Trò chơi này có tên là Dawn of the Lonely Island (Bình minh trên hòn đảo biệt lập), đã được phát hành rất nhiều năm, tôi đã chơi trò này từ khi còn học cấp ba.
Mỗi người chơi đều sở hữu một hòn đảo nhỏ, người chơi có thể xây dựng trên hòn đảo của riêng mình, khai thác nguồn nước, tìm kiếm tài nguyên, xây nhà, dựng tường thành phòng ngự, vân vân.
Ngoài ra cũng có thể đóng tàu, khám phá các đảo lân cận, thám hiểm các đảo hoang để lấy tài nguyên hoặc cưỡng chế tấn công đảo của đối thủ để cướp tài nguyên.”
“Có hai phe lớn trong trò chơi này, một phe được gọi là Liên minh Ban ngày, hòn đảo của phe này sẽ tăng gấp đôi tài nguyên vào ban ngày, hòn đảo còn lại được gọi là Liên minh Bóng tối, phe này sẽ tăng gấp đôi tài nguyên vào ban đêm…!Có thể thành lập các bang hội giữa các phe, tiến hành thi đấu đoàn đội với phe của đối thủ.”
Thịnh Vô Ngung nhanh chóng hiểu được cách chơi trò này, “Nói cách khác, trò chơi này vừa có thể tập trung xây dựng và vận hành hòn đảo của mình, làm ruộng dưỡng sinh du ngoạn, cũng vừa có thể tập trung cướp bóc công kích bắn nhau phải không?”
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, “Đúng, cho nên lúc vừa được phát hành game này đã vô cùng hot.
Khi ấy tôi hay đến quán net, mười máy thì chín máy chơi game này, cả quán net bọn tôi thường xuyên kết thành liên minh đi đánh đảo căn cứ của đối thủ, cũng thú vị lắm.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Vậy nếu cậu không còn ở đó, người khác tới trộm cắp chiếm đảo của cậu thì sao?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Người chơi không ở trên đảo thì nó sẽ hiển thị trạng thái không thể xâm nhập—— Chỉ là hiện tại trò chơi này càng ngày càng ít người chơi, không có người chơi mới, họ đều là người chơi cũ giàu kinh nghiệm, hầu hết đều nhàn nhã làm nông nghiệp.
Bây giờ tôi cũng ít khi đấu đoàn đội lắm, chủ yếu tự xây dựng hòn đảo của mình thôi, đi câu cá hoặc đấu với một vài quái vật trên đảo hoang, thu thập một số tài nguyên, đúng là chơi game để hoài niệm.”
Thịnh Vô Ngung gật đầu, “Vậy đảo của cậu như thế nào? Cho tôi tham quan đi.”
Huyên Hiểu Đông ngượng ngùng, “Bình thường lắm, trò chơi này được cá nhân hóa rất tốt, nhiều người chơi đã trang trí rất đẹp, có nơi đầy hoa, có nơi được xây dựng theo phong cách phương Đông dù đây là game phương Tây, còn có cả nơi được xây dựng như một lâu đài, nói chung là đảo của tôi rất bình thường, hơn nữa nó khá giống với một trang trại nhỏ bây giờ.”
Thịnh Vô Ngung không để ý tới lời giải thích, đợi đến khi Huyên Hiểu Đông chia góc nhìn, biến góc nhìn thứ nhất khi chiến đấu thành góc nhìn thứ ba, anh thấy một nhân vật tóc đen ngắn lởm chởm chạy trên đảo nhỏ.
Huyên Hiểu Đông tiếp tục điều chỉnh tầm nhìn, từ từ kéo ống kính ra xa, hiển thị được toàn cảnh nông trang nho nhỏ trên hòn đảo.
Hoa cúc đầy rẫy quanh sân, vườn rau áp sát tường, sân sau hình 回, phía sau xây dựng một loạt nhà kho, trên nóc nhà kho là sân phơi và phòng quan sát, xa thêm chút nữa là mấy cây đại thụ, trên cây to còn có một ngôi nhà.
Trên hòn đảo nhỏ gieo trồng cây ăn quả và hoa, còn có một vườn thuốc nữa.
Thịnh Vô Ngung bỗng nhiên hiểu những gì Huyên Hiểu Đông vừa mới nói, là ý nghĩa của câu khá giống với một trang trại nhỏ bây giờ.
Huyên Hiểu Đông điều khiển ống kính nhìn toàn cảnh, sau đó lại di chuyển nhân vật vào nhà, nhà bếp rộng rãi, bể cá to rộng, bên trong nuôi cá, bên ngoài nhà trồng rau.
Còn có một phòng game rộng rãi dùng để giải trí.
Giống y như đúc trạng thái hiện tại, cứ như Huyên Hiểu Đông xây lại nông trường từ đầu tới cuối giống trong trò chơi.
Thịnh Vô Ngung bỗng nhiên hơi chấn động, không đúng, trò chơi này được phát hành rất nhiều năm về trước rồi, Huyên Hiểu Đông chơi nó từ hồi cấp ba——Nói như vậy nghĩa là từ thời niên thiếu, y đã bắt đầu xây nông trường trên đảo, rồi bây giờ tái hiện lại tất tần tật trong cuộc sống ngoài hiện thực.
Huyên Hiểu Đông không biết Thịnh Vô Ngung đang nghĩ gì, quay đầu cười nói: “Khi đó tôi mê cái trò này lắm, dần dần tự xây được một nông trại nhỏ trên đảo, rất có cảm tình, sau đó tôi xuất ngũ trở về, lại trồng trọt lần nữa, không biết từ bao giờ đã xây dựng nông trường của mình dựa theo game trước đây, tu sửa lại những căn phòng cũ kỹ này.”
“Thực ra khi đó tôi còn học cấp ba, không có tiền, game này bề ngoài là thiết kế, không liên quan tới sự cân bằng sức chiến đấu nhưng vẫn cần phải nạp tiền.
Tôi làm gì có tiền, cho nên mới dựng lên một nông trường bình thường nhất.
Lúc trở về vốn dĩ cũng không phải cố ý xây theo, là do sau đó tôi sửa nhà xong, mua máy tính chơi game lại, lâu lắm không vào game đăng nhập lại mới phát hiện ra trùng hợp thật, ấy vậy mà tôi xây nông trường giống y như đúc trong game trước đây mình chơi, anh nói xem có phải rất buồn cười không?”
Thịnh Vô Ngung nghĩ đến chàng thiếu niên Huyên Hiểu Đông ăn nhờ ở đậu không có gì cả, ở thế giới giả lập trong game, y dùng từng ngọn cây cọng cỏ, từng viên ngói viên gạch để xây dựng nông trại trong lòng mình, “Đẹp lắm, đây là thế giới thuộc về cậu.”
Huyên Hiểu Đông cười mỉm, nói: “Vẫn là do khi ấy mê game quá.” Y hướng dẫn Thịnh Vô Ngung chơi một lúc, hình như Thịnh Vô Ngung cảm thấy rất hứng thú, thậm chí còn chủ động yêu cầu lập tài khoản mới, mang cả laptop riêng của mình tới, hai người bắt đầu cùng chơi trong phòng game.
Sau khi nạp tiền, Huyên Hiểu Đông dẫn anh chơi lên cấp 10, dẫn anh tìm kiếm đảo không người, tay cầm tay dạy anh thao tác đánh quái, cày quái để anh ăn kinh nghiệm.
Y vô cùng phấn khởi dẫn Thịnh Vô Ngung cày thăng cấp, lại tìm trang bị kết hợp vũ khí cho anh, dạy anh kỹ thuật trồng cây.
Hai người tìm được niềm vui khi chơi game nên chơi rất lâu, mãi đến khi trời tối rồi, y mới giật mình nhớ ra còn chưa nấu cơm, tôm hùm xanh quý giá vẫn còn đang bi thảm phun bong bóng.
Huyên Hiểu Đông thỏa mãn đặt game xuống, chạy vào phòng bếp đưa chú tôm hùm xanh đáng thương vào lò nướng, quay lại nhìn vẫn thấy Thịnh Vô Ngung còn đang chơi, thế là y quyết định bê tôm hùm nướng phô mai vào phòng game luôn, hai người vừa ăn vừa chơi, chơi hăng đến tận khuya.
Mãi đến khi Thịnh Vô Ngung lên đến cấp 30, hai người mới dọn dẹp, trở về phòng ngủ của mình.
Hôm nay thật sự là ngoại lệ, đến cả tản bộ cũng không đi, thế nhưng chơi game mang đến cảm giác vui sướng sai trái, ai có thể kháng cự lại được chứ? Huyên Hiểu Đông nằm trên giường, vẫn đang suy nghĩ sáng mai đưa Thịnh Vô Ngung đi ngắm đảo san hô dưới đáy biển, nơi đó cực kỳ đẹp.
Ngoài cửa sổ, tiếng gió thổi vi vu, mưa rơi xuống, từng hạt từng hạt gõ lên mái ngói và ổ cửa.
Thời tiết bắt đầu lạnh, đã vào đông, Thịnh Vô Ngung cũng sắp phải về ăn Tết, đến lúc đó y sẽ giúp anh luyện tới cấp tối đa luôn, để khi nào anh quay lại là có thể mở được ngay rất nhiều bản đồ game.
Huyên Hiểu Đông trở mình, tâm tư cuồn cuộn, cảm thấy vẫn chưa thể ngủ được ngay, bỗng nhiên giữa bao nhiêu câu Thịnh Vô Ngung nói ban ngày chợt xông ra một câu: “Là vốn dĩ cậu sống trong thế giới của riêng mình, nhưng khi cậu đi qua thế giới của người ấy mới biết được có một thế giới khác cũng rất hạnh phúc, vậy nên nắm giữ cả hai thế giới mới là điều tốt đẹp.”
“Đây là thế giới thuộc về cậu.”
Huyên Hiểu Đông:…
Quả nhiên không ngủ được sẽ suy nghĩ lung tung, y nhắm mắt lại, ép bản thân phải tranh thủ thời gian mà ngủ.
Một suy nghĩ bỗng nhiên nảy ra: Thế giới của Thịnh Vô Ngung liệu sẽ thế nào nhỉ? Một người tốt như anh ấy, hẳn là thế giới sẽ rất giàu có viên mãn, lại rộng lớn mênh mông..