Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 25: Sốt Pesto


Bạn đang đọc Nông Trường Lưng Chừng Núi – Chương 25: Sốt Pesto


Sau khi trở về tắm rửa, đọc sách xong, Thịnh Vô Ngung lại nói mấy câu với Thịnh Lỗi Lỗi rồi đuổi gã sang phòng bên cạnh ngủ.
Thịnh Lỗi Lỗi đã quan sát kỹ tất cả các thiết bị trong nhà, âm thầm thán phục Thi Ký Thanh đúng là thư ký số một của chú nhỏ, lo liệu mọi việc hết sức chu toàn.

Lại có thêm một người giỏi giang như Huyên Hiểu Đông, chú nhỏ sinh hoạt một mình ở đây cũng không có vấn đề gì cả.

Gã chúc ngủ ngon Thịnh Vô Ngung, ra khỏi phòng thì ngửi thấy mùi thơm ngát, quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy đóa mộc tê đã được cắm vào bình hoa đặt trên tủ thấp ở cửa ra vào.
Thịnh Lỗi Lỗi ghen tị ra khỏi phòng, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông đang trải giường chiếu giúp mình thì vội vàng tiến tới, cười nói: “Không cần không cần, để tôi tự làm, cảm ơn Huyên tiên sinh——Chú nhỏ ở đây đều nhờ anh chăm sóc.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Không có gì đâu, ngài Thịnh rất yên tĩnh, hơn nữa năng lực tự lo liệu của anh ấy rất mạnh, tôi chỉ làm ba bữa cơm thôi.”
Thịnh Lỗi Lỗi khẽ giọng nói: “Trước đây ở thành phố, chú toàn ở một mình, không dễ cho người nhà tới thăm đâu, hôm nào cũng bận rộn việc công ty.

Bây giờ chú có thể tĩnh dưỡng ở chỗ anh, thật sự là quá tốt luôn.

Chú ấy ở chỗ anh, trông có sức sống hơn hẳn…!Trước đó tôi cũng chọc chú giận, chú chỉ phê bình vài câu thôi…” Không như hôm nay, còn nói đùa như thể muốn nghiêm khắc phạt gã thật, đây mới là dáng vẻ giữa những người thân thiết với nhau.
Huyên Hiểu Đông quan sát vẻ mặt Thịnh Lỗi Lỗi, biết gã thật lòng quan tâm tới Thịnh Vô Ngung, nếu không trước đây cũng không cố ý làm khó mình…!Bây giờ chỉ sợ trong lòng gã còn giận chó đánh mèo, chẳng qua bị vướng Thịnh Vô Ngung đang tĩnh dưỡng ở đây nên ngoài mặt mới tỏ ra khách khí.
Huống hồ đối phương là cảnh sát hàng thật giá thật, y cũng không muốn trò chuyện quá nhiều với Thịnh Lỗi Lỗi, chỉ khách sáo cười cười, hướng dẫn cho gã tất cả thiết bị sinh hoạt và nhà tắm rồi cũng trở về phòng.
Ở nông thôn ngủ sớm, đến nửa đêm, bỗng nhiên ba người bị tiếng còi báo động inh ỏi đánh thức.
Huyên Hiểu Đông thức dậy đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy Thịnh Lỗi Lỗi ở phòng đối diện cũng đã đẩy cửa bước ra, gào to: “Đứng lại!” Sau đó gã xông thẳng ra vườn rau, tư thế quyết liệt mạnh mẽ.

Vườn rau rộng rãi đột nhiên sáng bừng lên, đèn pha trên ngọn cây tương tư ở nóc nhà bỗng nhiên sáng choang, lập tức rọi cả vườn rau sáng như ban ngày.

Chỉ thấy một người đàn ông đang hoảng hốt muốn nhảy qua hàng rào vườn rau, kết quả trong nháy mắt, hắn run lên như bị điện giật, ngã thẳng xuống vườn.
Huyên Hiểu Đông chứng kiến Thịnh Lỗi Lỗi nhào tới làm động tác bắt người hết sức đẹp mắt, gã bắt chéo hai tay người đàn ông kia bẻ ngoặt ra sau lưng, ép hắn quỳ trên đất, răng rắc lấy một chiếc còng tay từ bên hông ra, thành thạo còng tay hắn vào.
Huyên Hiểu Đông cạn lời, quay đầu nhìn Thịnh Vô Ngung cũng đã thức dậy, đang đẩy cửa dưới hiên nhà.

Thịnh Lỗi Lỗi trong vườn rau đã xách người đàn ông kia lên, lôi thẳng ra khoảng sân trước vườn.


Y tinh mắt nhìn thấy bên cạnh có một can nhựa lăn lông lốc, nghĩ một hồi, cuối cùng lấy đôi găng tay cao su treo trên thành giếng đeo vào, nhặt nó lên.
Chỉ thấy người đàn ông kia rên rỉ kêu: “Tha mạng tha mạng, hiểu lầm hiểu lầm thôi! Đều là bà con, đều là bà con với nhau! Hiểu lầm!”
Huyên Hiểu Đông đi tới nhìn, lờ mờ thấy quen mắt, “Cậu là ai?”
Cậu thanh niên kia khoảng tầm hai mươi tuổi, hắn buồn bã nói: “Hiểu Đông à, em là Lý A Giáp ở xã bên cạnh.

Tối nay em đi uống nhiều quá, đi ngang qua thấy rau nhà anh tươi tốt nên tiện thể muốn vác mấy cây về.

Trách em quên thời gian, uống nhiều rồi, uống nhiều rồi…”
Huyên Hiểu Đông nhấc can chất lỏng lên, mở nắp ra ngửi thử, “Thuốc diệt cỏ?” Vẩy vào vườn rau thì gần như tất cả rau cỏ đều chết hết——Nghe nói xã bên cạnh có người nuôi cá cũng bị kẻ nào đổ thuốc trừ sâu vào ao, làm chết hết cá để bán, không ngờ vườn rau cũng có thể dùng chiêu này.

Y chợt suy nghĩ, là ai đang ngứa mắt mình?
Lý A Giáp hơi biến sắc, “Cái này không phải em mang, vốn dĩ nó nằm trên đất sẵn, em không nhìn thấy.”
Thịnh Lỗi Lỗi mỉm cười, nói: “Kiểm tra vân tay là biết ngay thôi.”
Lý A Giáp vừa nghe đã thấy sợ, lại nhớ ra Huyên Hiểu Đông cầm vào hẳn là cũng có vân tay, hắn nhìn sang, ấy vậy mà y lại đeo găng tay rồi! Lần này hắn hoảng hốt thật, “Thật sự không phải em! Chắc là ban nãy em ngã xuống thì chạm phải…!Hiểu Đông à, sao anh lại mắc lưới điện? Em nhớ cảnh sát trên trấn thông báo không được phép lắp lưới điện mà! Cả người em đều run lên, nhất định là bị điện giật chết rồi!”
Được lắm, tên nhà quê lưu manh!
Thịnh Vô Ngung lạnh lùng nhìn xuống từ trên cao, hơi hất cằm lên với Thịnh Lỗi Lỗi, nói: “Có lắp camera, lát nữa mang đi kiểm tra, còn người thì đưa đến đồn cảnh sát.”
Có camera?
Lý A Giáp lập tức co quắp, điệu nghệ lăn lộn trên mặt đất, “A! Cả người tôi bị giật chết rồi, không đi được đâu! Chết người đấy! Có người vi phạm quy định mắc lưới điện ở vườn rau! Hiểu Đông, anh như thế là muốn ngồi tù à? Anh phải bồi thường cho tôi!”
Giọng nói vọng đi rất xa trong màn đêm đen thẳm, nếu là trong xã chỉ sợ lúc này cả đám người đã rời giường vây xem, tiếc là chỗ này của Huyên Hiểu Đông nằm ở sườn núi, xung quanh không có người ở.

Lý A Giáp biểu diễn một phen thế này chỉ tổ phí công, hắn gào mấy lần thì phát hiện vô dụng, âm thanh dần nhỏ đi.
Thịnh Vô Ngung khẽ cười, “Đây là hàng rào điện tử thông minh, theo dõi cảm ứng, điện lưu yếu, tự động báo nguy, cường độ dòng điện còn yếu hơn cả vợt bắt muỗi, mạch xung của lưới điện hoàn toàn hợp pháp.”
Ai lại đi mắc lưới điện ở vườn rau chứ? Lý A Giáp nhìn Thịnh Lỗi Lỗi thành thạo xốc mình lên kéo qua cột phơi quần áo giữa sân, còng tay khóa lại.

Ngay lập tức, cơ thể hắn biến thành tư thế chắp hai tay phía sau, lưng thì còng xuống, đứng thẳng không được mà ngồi xổm xuống cũng không xong, cổ chân bắt đầu run run.

Hắn ngoác miệng muốn gào lên, vừa định gọi Huyên Hiểu Đông để tiếp tục cầu xin thì Thịnh Lỗi Lỗi đã nhanh tay nhanh mắt lấy một miếng khăn lau ở bên cạnh nhét vào miệng hắn, “Ngoan ngoãn ở yên đi, đợi trời sáng sẽ đưa cậu đến đồn cảnh sát, bọn tôi đi ngủ trước đã.”

Huyên Hiểu Đông biết đây là thủ đoạn mà cảnh sát thường sử dụng, hiện tại còn tận ba, bốn tiếng nữa trời mới sáng, người này bị còng một đêm, phòng tuyến tâm lý sẽ sụp đổ, đến lúc đó cũng thuận tiện tra hỏi.

Y cũng không nói gì, chỉ đi qua đẩy Thịnh Vô Ngung vào phòng ngủ, cười nói: “Thật sự cảm ơn thư ký Thi đã suy nghĩ chu đáo thế này, trước đây tôi thấy cô ấy cho người mắc lưới điện còn cảm thấy kỳ lạ, không ngờ đêm nay lại dùng tới, bảo vệ thành quả lao động của tôi.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Phần lớn người nông thôn thường gần gũi giúp đỡ nhau, tên này lại có thói lưu manh, có chỗ dựa nên không biết sợ là gì, chỉ e có người trong xã bao che, cậu nên cẩn thận hơn nữa.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Được, sáng mai tôi tiễn hắn lên đồn cảnh sát trên trấn.”
Thịnh Vô Ngung lại đảo mắt nhìn Thịnh Lỗi Lỗi, “Để Lỗi Lỗi lái xe đưa cậu đi cùng luôn.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Sáng mai hai người xuất phát rồi, không cần phiền vậy đâu…!Chỉ là một tên trộm cắp thôi, đêm nay dạy dỗ hắn một lần, chắc không dám tiếp tục lần thứ hai đâu.”
Thịnh Vô Ngung cắt ngang lời y, “Thịnh Lỗi Lỗi là cảnh sát, nó chịu áp lực thân phận của mình, bây giờ không dám làm việc thiên vị, cũng không hung hăng giết gà dọa khỉ nữa.

Cậu không yên tâm trong xã——Nếu thật sự có gì xảy ra thì cậu không thể không phụ tình hàng xóm, cậu muốn tha cho đối phương, sự ban ơn cũng có giá của nó, đừng để mấy tên vô lại ỷ vào điều này mà lần sau tái phạm trầm trọng hơn.”
Huyên Hiểu Đông im lặng, nghĩ thầm mới có vài ngày ngắn ngủi thôi, hình như đối phương đã hiểu rõ bản tính mềm yếu không từ chối người ta được của mình, chỉ có thể gật đầu.
Thịnh Vô Ngung chỉ huy Thịnh Lỗi Lỗi dỡ camera xuống, sau đó ba người về phòng ngủ của mình.

Chỉ còn Lý A Giáp bị treo mấy tiếng đồng hồ ngoài sân vườn, cả người xụi lơ phờ phạc.

Khi trời hửng sáng, Thịnh Lỗi Lỗi lái xe ra ngoài, đưa Huyên Hiểu Đông lên đồn cảnh sát trên trấn báo án, bàn giao camera và vật chứng luôn.
Thật ra cảnh sát nhận ra Lý A Giáp, hắn cứ năm lần bảy lượt bị báo cảnh sát, thế nhưng cùng lắm chỉ là trộm vặt móc túi, gia đình hắn có tiếng là độc đoán ngang ngược trong xã, thân thích cũng đông, án được báo nhanh nhưng đều bị hủy.

Bởi vậy mỗi lần nhìn thấy hắn, cảnh sát cũng không quá bận tâm, kết quả lần này thấy hắn bị chỉnh tới mức ủ rũ cúi đầu, khóc lóc tèm lem nước mắt nước mũi, nhìn kỹ thì trên người không có vết thương, chỉ có vết trầy xước thôi.
Một cảnh sát có bạn bè người thân từng báo án, rõ ràng đã làm việc ở tuyến đầu nhiều năm qua, đanh đá chua ngoa cực điểm, nói cho sướng cái mồm vài câu, gì mà tự tiện xông vào nhà dân, quy chụp tội đầu độc giết người cho họ, tuy chỉ là thuốc diệt cỏ nhưng nếu đổ vào đất trồng rau, sáng hôm sau đối phương hái mang đi làm cơm thì có thể sẽ bị trúng độc.

Rõ ràng bên kia biết chủ nông trường sống một mình tự trồng tự ăn, lại là người trưởng thành, hoàn toàn có thể dự đoán hậu quả người ta sẽ bị trúng độc, vậy mà vẫn còn ra tay như thế, cần phải trừng phạt thích đáng.
Tội danh này có thể nặng có thể nhẹ, dù sao vẫn là tội phạm chưa hoàn thành, nhưng những vụ việc tương tự trong xã cuối cùng đều bị “sống chết mặc bay” cho xong việc.

Nhưng lần này đối phương chẳng những bắt quả tang ngay tại hiện trường rồi giải người tới đồn cảnh sát, mà còn giao camera và vật chứng vô cùng đầy đủ, lại còn là cảnh sát từ Cục cảnh sát thành phố Tĩnh Hải, quân hàm không hề thấp chút nào.


Mấy cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể tạm giam lấy khẩu cung theo trình tự, ai cũng biết lần này Lý A Giáp đá phải tấm sắt rồi——Ai mà biết ở nông trường giữa núi hoang lại lắp hàng rào điện tử và camera giám sát chứ? Ai mà biết giữa nông trường nho nhỏ này lại đột nhiên nhảy ra một cảnh sát cao cấp đến từ Cục cảnh sát thành phố Tĩnh Hải chứ?
Thịnh Lỗi Lỗi và Huyên Hiểu Đông nhớ Thịnh Vô Ngung không có ai chăm sóc, xử lý tên trộm kia xong thì quay về núi, vừa vào nhà đã nhìn thấy Thịnh Vô Ngung ngồi xe lăn một mình hái lá húng tây trong vườn rau.
Huyên Hiểu Đông cảm thấy hơi bất ngờ, “Ngài Thịnh đang làm gì đấy?”
Thịnh Vô Ngung sửa lại cho y, “Vô Ngung.”
Huyên Hiểu Đông đổi giọng, “Vô Ngung…” Y vẫn chưa thấy quen, “Anh hái những lá non này để làm gì vậy? Tôi làm giúp anh.”
Thịnh Vô Ngung khẽ mỉm cười, “Thấy hôm qua cậu không tin tôi làm được việc nhà lắm, cho nên hôm nay tôi làm mỳ trộn sốt Pesto(*).”
(*) Một loại sốt có màu xanh đặc trưng của vùng Genova, Ý.

Tên Pesto bắt nguồn từ “từ pestâ” của người Genova, có nghĩa là đập hoặc nghiền nát.

Điều này liên quan đến cách chế biến nước sốt Pesto này là dùng cối và chày nghiền nát các nguyên liệu.

Món này theo truyền thống gồm có tỏi nghiền, hạt thông châu Âu, muối thô, lá húng tây, pho mát cứng…
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, “Tôi đâu có không tin anh…!Chỉ là các anh sắp lên đường rồi, vẫn là để tôi làm đi, anh hướng dẫn các bước là được, để tôi làm.”
Thịnh Vô Ngung đưa lá húng tây non để trên đầu gối cho y, đáp: “Được.” Thịnh Lỗi Lỗi ngẩn ra, từ trước đến nay Thịnh Vô Ngung luôn khăng khăng tự làm việc của mình, bọn họ cũng không dám nhúng tay vào, không ngờ hiện tại anh lại vui vẻ để Huyên Hiểu Đông làm giúp.
Huyên Hiểu Đông cầm lá non đi ra giếng nước, nhanh chóng rửa sạch rồi cầm vào, nhìn Thịnh Vô Ngung ngồi xe lăn chỉ huy mình, “Trước tiên luộc mỳ, thả thêm ít tôm nõn, đun sôi rồi vớt ra để nước lạnh.

Vừa nãy tôi đun nước rồi, bây giờ mở vung ra đi.”
Huyên Hiểu Đông nghe lời thả mỳ vào trong nước, mỳ nóng rồi thì vớt ra ngoài, trụng qua nước đá xong thì lại vớt ra tiếp.

Thịnh Vô Ngung tiếp tục chỉ huy y, “Mang máy xay qua đây, bỏ lá húng tây vào.”
“Tỏi nướng sơ qua, nướng vàng là được, bỏ vào luôn.”
“Thêm hạt thông, pho mát khô, dầu ô liu, hạt tiêu…!Thêm chút giấm đi, đừng cho nhiều, cả đường nữa.”
“Xay nghiền ra, ổn rồi, giờ thêm muối và đường.

Xong, trộn mỳ vào là được.”
Nước sốt hạt thông húng tây màu xanh lục trộn với mỳ sợi, quả nhiên mằn mặn tươi mát, hương vị rất ngon.

Thịnh Vô Ngung vẫn hơi tiếc nuối, “Hôm nào đặt một ít nấm truffle(*) đến, vị sẽ ngon hơn nữa.”
(*) Một loại nấm đặc sản của châu Âu, chỉ có thổ nhưỡng và khí hậu ở một vài vùng đất đặc biệt nơi đây có thể sản sinh tự nhiên những cây nấm truffle.

Huyên Hiểu Đông lại bóc trứng luộc đưa đến bên mép Thịnh Vô Ngung, “Vẫn hơi thiếu protein, anh ăn thêm trứng đi, lát nữa sợ trên xe không thoải mái.”
Thịnh Lỗi Lỗi trợn mắt há hốc mồm nhìn chú nhỏ trước đây tuyệt đối không để ai giúp mình giờ đang mở miệng ăn miếng trứng, bình thản như không, hết sức tự nhiên.
Cơm nước xong xuôi, Thịnh Lỗi Lỗi lại nhìn Huyên Hiểu Đông bận trước bận sau, nhét đầy đồ tốt vào cốp xe, đẩy xe lăn lên xe rồi giúp chú nhỏ thắt dây an toàn.

Trong ly còn rót cả trà chanh bạc hà ướp lạnh, sau đó y đóng cửa lại, vẫy tay tạm biệt.
Khởi động xe xong, Thịnh Lỗi Lỗi lái xe xuống núi, lén lút quay đầu nhìn lên núi, khẽ giọng nói: “Huyên Hiểu Đông biết chăm sóc người khác thật.”
Thịnh Vô Ngung nhắm mắt dưỡng thần không để ý đến gã, nhưng Thịnh Lỗi Lỗi đã trộm nhìn ra sau, thấy được chú nhỏ bình thường lạnh lùng như ngọn núi tuyết hơi nhếch khóe môi, tựa như đang ngậm ý cười.
Tây Khê vốn không xa Tĩnh Hải là bao, mặc dù Thịnh Lỗi Lỗi lái xe cực kỳ cẩn thận thì vẫn chẳng mất bao lâu đã về tới thành phố Tĩnh Hải.

Xe nhanh chóng tiến vào trong khu biệt thự, Thịnh Lỗi Lỗi thấy Thịnh Vô Ngung hình như đã ngủ thiếp đi, lái rất chậm.
Chưa gì đã thấy một chiếc xe ở phía đối diện, cửa sổ khẽ hạ xuống, lại là Chử Nhược Chuyết đang vẫy tay tới gã.

Dạo này Chử Nhược Chuyết thăng quan tiến chức thuận lợi, được ông cụ nhà hắn đưa đi khắp nơi, cũng coi như thân thiết với Thịnh Lỗi Lỗi.

Gã bước xuống xe, cười hỏi: “Chử thiếu gia? Đi đâu đấy?”
Cửa sổ xe đối diện cũng hạ xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú lạ thường, hai mắt hắn chan chứa ý cười, khí chất phi phàm, “Thịnh thiếu gia, lâu rồi không gặp, khi nào rảnh mời cậu ăn bữa cơm.”
Thịnh Lỗi Lỗi ngẩn ra, cũng nhận ra đối phương, “Lâm Diệc Cẩn? Cậu về nước khi nào đấy? Cũng không bảo sớm, để tôi đi đón gió tẩy trần cho cậu.”
Lâm Diệc Cẩn khẽ cười, “Bỗng nhiên đưa ra quyết định thôi, tương lai còn dài, lần này về định cư lâu dài trong nước, sau này rảnh tôi mời.”
Thịnh Lỗi Lỗi nở nụ cười, “Được, đến biệt thự Bích Bồ nhé, chốt đơn!”
Hai xe đi ngang qua nhau, gió thu xào xạc, hàng dương liễu trên đê dập dờn đong đưa, có lẽ cuối cùng mùa thu sôi động(*) đã đến rồi.
(*) Thành ngữ Trung Quốc, chỉ thời gian xảy biến cố, thường chỉ tình hình chính trị rối ren.
__________________
Chú thích của editor:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Sốt Pesto
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Mỳ trộn Pesto
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Nấm truffle.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.