Bạn đang đọc Nông Trường Lưng Chừng Núi – Chương 117: Ngoại Truyện 28 Tốc Độ Cảm Xúc Mãnh Liệt
Cuối cùng cháo trứng muối thịt nạc biến thành bữa sáng.
Củ cải khô được xào lại, ngoài ra còn có cá hồi chiên và gan ngỗng, bữa sáng khá là ngon miệng.
Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung ăn sáng, rồi lái xe tới sơn trang Bích Bồ.
Hàng loạt cây bồ đề xanh ngắt được trồng xung quanh sơn trang, lá xanh đậm tua tủa, chim chóc líu lo trên tán cây xanh um.
Tưởng như đây là một nơi kín đáo yên tĩnh, nhưng trong đình viện lộ thiên dưới ngọn núi chợt loáng thoáng vọng lại tiếng ca hát cười đùa, thể hiện nơi đây là một chốn phồn hoa.
Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông một mạch đi xuyên qua tán cây hoa lá tới khoảng sân nhỏ sâu bên trong.
Đây là lần đầu tiên Huyên Hiểu Đông tới đây, y quan sát những nhân viên bảo vệ đứng ở những vị trí không đáng chú ý, khẽ cười nói với Thịnh Vô Ngung, “Hồi trước Chử Nhược Chuyết định giới thiệu em tới đây làm bảo vệ hoặc bếp trưởng.”
Thịnh Vô Ngung không nhịn được bật cười, “Tôi biết cậu ta hơi kém thông minh, không ngờ lại kém thông minh tới mức này.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ừm, nếu em tới đây làm bếp trưởng thì có thể gặp được anh không nhỉ?”
Thịnh Vô Ngung cười, “Quả thật Tĩnh Hải có rất nhiều khách vãng lai thích tới đây tiệc tùng khoe khoang, chắc chắn có thể ăn được đồ em nấu.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Vậy em có thể làm món nào để hợp khẩu vị anh?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Cái này thì chắc là khó, thời gian ấy rất lâu rồi tôi không có khẩu vị gì, ăn gì cũng giống nhau, tới chỗ này cũng chỉ vì bàn chuyện làm ăn…”
Huyên Hiểu Đông nghĩ ngợi, “Biết đâu em tự đề cử mình, hỏi anh có cần vệ sĩ không, sau đó anh thấy thân thủ của em nhanh nhẹn, tài bắn súng giỏi, vì thế đồng ý cho em làm vệ sĩ và trợ lý của anh.”
Thịnh Vô Ngung ngẩn ra, quay đầu nhìn từ trên xuống dưới Huyên Hiểu Đông, bỗng nhiên bật cười, “Vì sao em lại tự đề cử mình?”
Huyên Hiểu Đông bị ánh mắt lấp lánh của anh nhìn tới nỗi tai nóng ran, thế nhưng đêm hôm qua vừa mới thưởng tiệc rượu, bây giờ là thời điểm tình cảm hòa hợp, rất chi là tự tin, đương nhiên y cũng biết nói khoác không biết ngượng, “Lẽ nào em tự đề cử mình, anh sẽ không đồng ý sao?”
Thịnh Vô Ngung đẩy cửa phòng bao, vừa gật đầu vừa cười nói: “Ừm, tôi thích người chủ động, em tự đề cử mình, đúng là có khi tôi sẽ đồng ý——Vậy thì kế tiếp sẽ là câu chuyện ngọt ngào giữa tổng tài bá đạo và vệ sĩ lâu ngày sinh tình?”
Huyên Hiểu Đông trịnh trọng nói: “À không, vậy thì chắc chắn em sẽ cùng anh đến Garan, cái này gọi là trăm sông đổ về một biển.”
Thịnh Vô Ngung bị y chọc cười không ngừng, “Hay cho câu trăm sông đổ về một biển.
Ý em là, em chỉ cần gặp được tôi là sẽ cố gắng đến bên cạnh tôi sao?”
Huyên Hiểu Đông không lên tiếng, có lẽ thật sự cảm thấy quá sến sẩm.
Đẩy cửa rồi đi vào, bên trong đã có hai người ngồi.
Thịnh Vô Ngung nhìn Chử Nhược Chuyết thì không nhịn được cười, “Vừa mới nhắc đến Nhược Chuyết, bây giờ gặp được luôn rồi.”
Chử Nhược Chuyết cười ha ha, “Chủ tịch Thịnh và Hiểu Đông vừa nhắc tới tôi sao?”
Thịnh Vô Ngung cười nhạo, “Đúng vậy, Hiểu Đông nói khi đó cậu muốn tiến cử em ấy tới nơi này làm việc.”
Mặt mũi Chử Nhược Chuyết đỏ bừng trong nháy mắt, hắn nhìn về phía Huyên Hiểu Đông, “Ầy, là lúc đó tôi nông cạn, Hiểu Đông, anh quên vụ đó đi.”
Huyên Hiểu Đông đi tới ngồi bên cạnh, cười hỏi: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi mà tới?”
Chử Nhược Chuyết nói: “Lỗi Lỗi nói bao hết sân trong, muốn chơi mô-tô với anh, sợ chủ tịch Thịnh chán nên gọi tôi tới uống trà cùng anh ấy.”
Thịnh Lỗi Lỗi cười hì hì, “Chú nhỏ chắc chắn sẽ cổ vũ chú Hiểu Đông, kiểu gì cháu cũng phải có người cổ vũ mình chứ.
Hai người ăn sáng chưa?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ăn rồi, mô-tô ở phía sau sao?”
Thịnh Lỗi Lỗi nói: “Vâng, cháu dẫn chú đi thử trang phục và thay mũ bảo hiểm, mua giúp chú một bộ mới luôn.
Nhược Chuyết đưa chú nhỏ ra trước núi đi, tôi đặt phòng khán đài riêng rồi.”
Quả nhiên ngọn núi phía sau sơn trang Bích Bồ được tu sửa thành một đường đua mô-tô vây quanh núi, đã có không ít mô-tô đang lao nhanh như chớp rít gào trên đỉnh.
Chử Nhược Chuyết và Thịnh Vô Ngung ngồi ở phòng riêng bên dưới uống trà, chưa gì đã có sóng người tới bắt chuyện.
Chử Nhược Chuyết cười, “Ở cùng chủ tịch Thịnh một cái là ngay cả tôi cũng hót hòn họt theo.”
Thịnh Vô Ngung uể oải nói: “Chẳng phải cậu cầu mà không được à?”
Chử Nhược Chuyết cười hì hì quan sát xung quanh khán đài, “Chỗ này không phú thì quý, tôi thấy người nhận ra anh không ít đâu, chỉ là không có giao tình gì nên không tiện tới bắt chuyện——Xe này phi nhanh quá trời, chủ tịch Thịnh không lo lắng à?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Bọn họ có chừng mực…!Hơn nữa đường đua này khá bằng phẳng, tương đối an toàn.”
Chử Nhược Chuyết nói: “Tốc độ mang lại cảm xúc mãnh liệt mà, nhưng cũng cần cả sự can đảm nữa.
Chủ tịch Thịnh chiều chuộng Hiểu Đông quá.”
Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: “Tôi còn thích mạo hiểm hơn em ấy.” Lúc trước bản thân anh bí quá hóa liều mới phẫu thuật, Huyên Hiểu Đông cũng âm thầm ủng hộ, không có lá gan như thế, bọn họ cũng chẳng đi được tới ngày hôm nay.
Hai người đang tán gẫu thì thấy Thịnh Lỗi Lỗi và Huyên Hiểu Đông đã thay quần áo đi ra, đứng ở cửa đường đua chọn xe.
Thịnh Lỗi Lỗi mặc trang phục đua đỏ rực kiêu ngạo, đầu gối khuỷu tay đều đeo bảo hộ, mũ bảo hiểm đang nhấc lên, lộ ra nửa mặt.
Lúc nào cũng thấy gã hăng hái chào hỏi, xem ra là gặp được nhiều người quen.
Bọn họ đi xuống bên dưới kiểm tra nồng độ cồn trước, chứng minh không uống rượu bia rồi thì mua bảo hiểm, ký giấy trách nhiệm xong thì bắt đầu chọn mô-tô.
Huyên Hiểu Đông mặc trang phục màu xanh lam, đứng ở đó chọn xe.
Thịnh Vô Ngung thấy y chọn kiểu dáng Lục U Linh thì cười khẽ, Chử Nhược Chuyết cũng cười, “Lục U Linh, tôi cảm thấy Lỗi Lỗi sắp thua rồi, ha ha ha ha.”
Thịnh Lỗi Lỗi cũng chọn một xe, hai người lái thử một vòng trước.
Trên khán đài, một nhóm thanh niên cũng đang uống rượu xem thi đấu bên dưới, Tần Khắc Cường ngồi ở đằng kia cầm ly đồ uống, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông thì ngạc nhiên ơ lên một tiếng.
Một cậu trai ngồi bên cạnh hắn cười hỏi: “Tần thiếu gia cũng nhận ra Thịnh Lỗi Lỗi à?”
Tần Khắc Cường hỏi: “Không nhận ra, tôi thấy bạn cùng lớp, Thịnh Lỗi Lỗi là ai?”
Cậu trai kia nói: “Thịnh Vô Ngung ấy, cậu biết không? Khán đài bên kia kìa, thấy chưa? Chủ tịch của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, Thịnh Lỗi Lỗi là cháu anh ta, mặc bộ đỏ.
Gần đây Thịnh Lỗi Lỗi mê mẩn đua mô-tô, tuần nào cũng thấy cậu ta thi đấu với người khác, thắng nhiều lắm.”
Tần Khắc Cường nhìn sang, hơi ngỡ ngàng, “Vừa nãy không chú ý lắm, lúc trước anh ấy đến căn cứ chúng tôi giới thiệu dự án máy bay không người lái, cũng là người hiếm thấy, không kiêu ngạo chút nào, phong độ ăn nói đều số một.”
Cậu trai kia nói: “Đúng thế, trước là nhà ngoại giao mà, không nhìn bố người ta là ai sao, chẳng qua nghe nói ổng về hưu rồi.”
Tần Khắc Cường khua tay, “Đừng nói như vậy, người ta học thật tài thật, giành được huân chương rồi về hưu, nhà họ Thịnh xưa nay kín tiếng thận trọng.
Người bên cạnh anh ấy là ai vậy?”
Có người nói: “Tôi nhận ra, là Chử Nhược Chuyết, nhà họ Chử ở Hoàn Kinh.
Nghe nói ông Chử rất coi trọng anh ta, nghiễm nhiên là người nối nghiệp tương lai rồi.”
Tần Khắc Cường nghĩ ngợi, “Tôi nhớ ra rồi, là Chử Tiềm Khê à, nhưng tôi không có qua lại nên cũng không quan tâm lắm.”
Cậu trai nói: “Bây giờ Thịnh Vô Ngung ít ra ngoài xã giao lắm, có lẽ hôm nay đi cùng Thịnh Lỗi Lỗi nên mới đi.
Tần thiếu gia muốn nói chuyện thì đợi Thịnh Lỗi Lỗi đua xong, chúng ta qua đó nói vài câu làm quen.”
Có người hứng thú xúm lại nói: “Phương thiếu gia đúng là quan hệ rộng, hôm nay chẳng phải chúng ta đưa Tần thiếu gia đi thư giãn sao? Tần thiếu gia tới trường quân đội, chúng ta tụ tập toàn thiếu người.”
Phương thiếu gia cười, “Ài, tới được nơi này chơi cũng coi như không phú thì quý, bạn học của anh Tần đúng là tàng long ngọa hổ.”
Tần Khắc Cường nói: “Nhắc đến là thấy phiền, ban đầu đã tới nhà hiệu trưởng Biên của Học viện Lục quân Tĩnh Hải nói chuyện xong rồi, để ông ấy dẫn tôi tới làm quen viện sĩ Lam.
Năm nay thầy ấy dễ tính đồng ý nhận nghiên cứu sinh, cơm cũng ăn rồi, viện sĩ Lam trông có vẻ cũng rất thích tôi, tuy vẫn chưa đồng ý ngay, chỉ bảo đợi xem tôi thi thế nào trước.
Thành tích thi cũng không tệ, hạng nhất thi viết thì sao chứ? Cuối cùng viện sĩ Lam nhận anh ta làm học trò, tôi thật sự bực muốn chết, lại không dám đi hỏi viện sĩ Lam nên lén đi hỏi thăm hiệu trưởng.
Bên kia cũng chỉ suy đoán mập mờ, nói bản thân viện sĩ Lam chọn người, lại an ủi tôi nói giáo sư Lý cũng rất tốt…”
Phương thiếu gia hơi ngạc nhiên, “Anh Tần thi top 1 mà cũng bị cắt suất sao? Vậy thì cũng vô lý quá, lẽ nào tên kia chân nhân bất lộ tướng(*), có bối cảnh gì vững chắc ư?”
(*) Chỉ những người giỏi giang, thông minh, đắc đạo sẽ không để lộ sự tài năng, sự giỏi giang của mình ra bên ngoài.
Tần Khắc Cường nói: “Viện sĩ Lam cũng không phải người nhìn vào bối cảnh mà chọn, chỉ là sau đó tôi có tra lý lịch của tên này, thật sự là bình thường đến cực điểm.
Con cháu nhà nông, lính nghĩa vụ nhập ngũ, chưa học xong cấp ba, học bù chương trình tương đương trong quân đội, có bằng của học viện quân sự, nhưng vì lập công nên được tiến cử học thêm một năm nữa, nhận được bằng chính quy, sau đó làm bộ đội đặc chủng mấy năm, đã xuất ngũ…!Lần này thi nghiên cứu một lần nữa, tuổi cũng sắp ba mươi rồi, ấy vậy mà tôi lại thất bại trước một người như vậy, quả thật rất không cam lòng.”
Phương thiếu gia thấy kỳ lạ, “Có phải bộ đội đặc chủng được cộng thêm điểm gì đặc thù không?”
Tần Khắc Cường tức giận nói: “Cậu không hiểu, cộng thêm điểm cũng chỉ được cộng ở giai đoạn thi viết thôi, điểm thi viết vốn dĩ anh ta thấp hơn tôi, nhưng mục điểm cộng quá cao, được cộng thêm tận 15 điểm lận nên hơn tôi mấy điểm.
Nhưng các đề tài nghiên cứu của viện sĩ Lam đều rất khó, cực kỳ quan trọng thành tích Khoa học tự nhiên, tên này điểm thi chỉ có thể nói là vừa đủ, dựa vào điểm ngoại ngữ, chính trị và chuyên ngành để kéo điểm, nghe nói điểm thi vòng hai cũng rất cao.
Ôi trước đó còn ôm tâm lý may mắn, nghĩ bụng trước nay viện sĩ Lam toàn chọn học trò trẻ lại có thế mạnh Khoa học tự nhiên, không coi trọng kinh nghiệm thực chiến thì tôi còn có cơ hội.
Không ngờ sau đó thầy ấy lại…!Mà không ngờ là sau này tôi nghe được, hóa ra anh ta từng là cấp dưới của Nghiêm Duệ Phong, Nghiêm Duệ Phong dẫn lính, có thể là anh ấy tiến cử.”
Phương thiếu gia vô cùng thông cảm, nói: “Đại tá Nghiêm ấy hả, trước đây anh ta đã tích lũy nền tảng dẫn lính, giành được không biết bao nhiêu là kinh nghiệm và công trạng, đúng là một bước lên mây.
Có lẽ tiếng nói của anh ta rất có sức nặng, với lại từ trước đến nay cũng chưa từng đề cử ai, có khi người ta thật sự lập công, vậy nên có quan tâm cũng không có gì kỳ lạ cả.”
Tần Khắc Cường nói: “Người nhà cũng nói với tôi như vậy rồi…!Nhưng từ trước đến nay viện sĩ Lam đâu có chú trọng mấy cái này, ầy, được rồi, dù sao cũng đã thế rồi.
Chỉ là tôi cảm thấy thằng cha này cũng không biết quý trọng gì sất, mới đến trường chưa được mấy ngày đã xin nghỉ hai lần, nghe nói còn kết hôn.
Yêu đương vớ vẩn như thế thì còn học nghiên cứu làm gì, lãng phí cơ hội, giáo viên hướng dẫn thì giỏi…!Tất cả dự án dưới tay thầy ấy đều có kết quả thật, doanh nghiệp tranh nhau tài trợ, tôi nghe nói Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm có dự án hợp tác cùng viện sĩ Lam, mấy hôm trước còn ủng hộ máy bay không người lái, đến bản thử nghiệm cũng là anh ta lên diễn tập.
Vốn dĩ đã báo tôi trong danh sách rồi, làm tôi chuẩn bị kỹ càng…”
Hắn vừa nghĩ vừa cảm thấy càng ngày càng ghen tị, chuẩn bị lâu đến thế, kết quả…
Có thanh niên cười nói: “Uầy, ấy thế mà lão thi đấu với Thịnh Lỗi Lỗi, chắc là rút thăm rồi, tôi thấy lão sắp thua, coi như xả giận được cho Tần thiếu gia.”
Tần Khắc Cường ngạc nhiên nhìn về phía sân trong, quả nhiên thấy Huyên Hiểu Đông và Thịnh Lỗi Lỗi đều đã ở cửa đường đua, chân chống trên đất, khom người nhìn chăm chú phía trước.
Chỉ huy bên cạnh phát lệnh bắn nổ “pằng” một tiếng, hai chiếc mô-tô nổ vang lao thẳng ra ngoài.
Khán đài reo hò la hét, máy bay không người lái theo sát trên không, thu lại tình hình thi đấu chân thực phát trên màn hình lớn ở sân khấu bên này, bình luận viên dâng trào cảm xúc mà bình luận.
Tần Khắc Cường đố kị nói: “Đúng là không an phận, trò nguy hiểm như thế mà cũng đấu.” Hắn là con cưng của trời(*), lúc nào cũng thuận lợi quen rồi, lần đầu tiên gặp phải trở ngại lớn, mấy ngày gần đây đều rầu rĩ không vui.
(*) Thiên chi kiêu tử: Chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác.
Phương thiếu gia không nhịn được cười, “Anh Tần, sao cậu tới trường quân đội, con người cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn vậy? Đường đua mô-tô này dành cho những người thích chơi kích thích.
Tôi nhớ trước đây cậu chơi mô-tô cũng được lắm, tư thế hiên ngang, nếu không sao hôm nay tôi lại cố ý kéo cậu tới đây chứ?”
Tần Khắc Cường uể oải nói: “Cải tà quy chính, bây giờ tôi một lòng muốn báo ân nước nhà không được sao?”
Mọi người đều cười ầm lên, “Hay hay hay, anh Tần khí phách quá.”
“Anh Tần hết lòng đền ơn nước nhà.”
Tần Khắc Cường bị mọi người chế nhạo cũng không biết làm sao, chỉ nhìn màn hình lớn thi đấu, xem một lát thì nói: “Tôi thấy Thịnh Lỗi Lỗi sắp thua rồi.”
Mọi người tò mò hỏi: “Sao cậu thấy được? Thịnh Lỗi Lỗi trông thế nhưng đường hoàng là sinh viên giỏi của Học viện Cảnh sát đấy, chơi mô-tô suốt ở đây thôi, nghe nói thắng nhiều lắm.”
Tần Khắc Cường nói: “Thịnh Lỗi Lỗi học trường cảnh sát? Khó trách, trông cũng được đấy, nhưng rốt cuộc vẫn là cậu ấm, quen sống trong nhung lụa, không liều mạng được như Huyên Hiểu Đông.
Cậu nhìn cách bọn họ bẻ cua là hiểu, Huyên Hiểu Đông gan to hơn nhiều, bẻ cua gần như không giảm tốc độ.
Tên này xuất thân là bộ đội đặc chủng, mấy người cứ hay đùa, đó mới là những người từng thật sự chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm.”
“Huyên Hiểu Đông?” Phương thiếu gia hiếu kỳ nói: “Họ này hiếm thấy thật…!Nói đi nói lại, tôi thấy Thịnh Lỗi Lỗi vẫn sẽ thắng, cũng chẳng ai dám thắng cậu ta cả.” Bọn họ nửa tin nửa ngờ nhìn lên màn hình lớn, Huyên Hiểu Đông điều khiển mô-tô giống như mãnh thú, gia tốc bẻ cua cực điêu luyện, thành thạo phóng khoáng, quả thật trông vô cùng vui tai vui mắt.
Tần Khắc Cường cười nói: “Không kỳ lạ nhỉ, nếu thi đấu làm nguy hiểm đến tính mạng của Thịnh Lỗi Lỗi thật, nhà họ Thịnh sẽ chịu để yên sao?”
Đường đua theo kiểu tuần hoàn, đi đi về về cùng lắm chỉ mất chưa đến mười phút, hai chiếc mô-tô đã quay về điểm cuối, quả nhiên Huyên Hiểu Đông thắng.
Mọi người khâm phục nói: “Quả nhiên vẫn là anh Tần đỉnh.”
Tần Khắc Cường ha một tiếng, “Hi vọng anh ta có chừng mực, dừng tay đúng lúc.”
Hai người kia đã tới điểm đích, Thịnh Lỗi Lỗi tiến đến vỗ vai Huyên Hiểu Đông, Huyên Hiểu Đông thở hồng hộc khua tay ra hiệu không đua nữa.
Thật ra y cũng đắn đo trong lòng, sợ Thịnh Vô Ngung lo lắng, nhưng Thịnh Lỗi Lỗi lại ghìm vai y không tha, “Không được, chúng ta đua thêm trận nữa, vô tư đi, trước đó không ai dám thắng cháu, chơi cùng cháu trận nữa đi.”
Huyên Hiểu Đông có phần bất đắc dĩ, gật đầu, khởi động mô-tô di chuyển đến cửa đường đua, đấu thêm trận nữa.
Mọi người không nghe thấy họ nói chuyện, chỉ nhìn từ xa thấy một người muốn đi, còn một người lại lôi kéo đấu tiếp, bèn cười trên nỗi đau của người khác, “Thằng cha này đúng là điếc không sợ súng, xem ra Thịnh Lỗi Lỗi không chịu thua, còn muốn đấu tiếp lần nữa.
Nếu như lại thắng nữa, mặt mũi Thịnh Lỗi Lỗi mất sạch rồi, thằng cha này đắc tội nhà họ Thịnh, kết cục cũng chả ra sao.”
Tần Khắc Cường sầm mặt bỗng nhiên đứng thẳng người dậy, nhanh chân đi đến cửa đường đua, vỗ vai Huyên Hiểu Đông.
Huyên Hiểu Đông quay lại nhìn hắn, sững sờ, “Lớp trưởng?”
Tần Khắc Cường nói: “Tôi đấu với anh.”
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, Thịnh Lỗi Lỗi bên cạnh đã lên xe, mất hứng nói: “Vị nào đây? Có hiểu tới trước tới sau là thế nào không?”
Tần Khắc Cường nhìn Thịnh Lỗi Lỗi, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nói: “Lỗi thiếu gia, Huyên Hiểu Đông là bạn học của tôi, hiếm khi hôm nay gặp được, tôi cũng ngứa tay, muốn đua với anh ấy một trận.”
“Bạn học?” Thịnh Lỗi Lỗi nhìn về phía Huyên Hiểu Đông.
Huyên Hiểu Đông cũng hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn cười nói: “Vậy tôi đấu với lớp trưởng một lát.”
Thịnh Lỗi Lỗi nhìn Tần Khắc Cường, không nói gì, gật đầu rồi lái xe mô-tô ra sau, xem ra không còn cương quyết muốn so tài nữa.
Tần Khắc Cường nói: “Anh đợi tôi đi thay quần áo.”
Hắn đến gian sau thay đồ, quả nhiên không lâu sau cũng thay trang phục đua mô-tô già dặn, chọn một chiếc mô-tô.
Huyên Hiểu Đông nhìn hắn chằm chằm, gật đầu, hai người đều chạy xe đến lối vào, đợi khi phát súng lệnh vừa vang lên, hai chiếc xe cũng lao ra.
Bên này, bạn bè của Tần Khắc Cường đều đưa mắt nhìn nhau, “Sao anh Tần bỗng dưng đích thân ra so tài vậy, lẽ nào muốn dạy dỗ thằng cha này à?”
Tiếng mô-tô gầm thét nổ vang, gió lớn tạt vào người, bóng cây hai bên nhanh chóng lùi về sau thành các vệt sáng, đường đua gần như ập vào mặt.
Đã rất lâu Tần Khắc Cường không sờ vào mô-tô, tốc độ vừa lên thì cũng cảm nhận được máu nóng sôi sục.
Suốt chặng hắn luôn dẫn trước, cảm giác được Huyên Hiểu Đông vẫn luôn bám sát sau lưng mình.
Hắn nghiến răng tăng tốc, tim đập như gióng trống, bên tai chỉ còn dư lại tiếng nổ rền vang của mô-tô.
Lúc đến điểm cuối, tiếng hoan hô vang lên.
Hắn giảm tốc độ vòng về lối vào, bọn Phương thiếu gia vọt lên cười hoan hô chúc mừng hắn, “Anh Tần! Ông thắng rồi!”
Tần Khắc Cường quay đầu nhìn Huyên Hiểu Đông, y cũng đang dừng xe lại, cởi mũ bảo hiểm xuống, mỉm cười với hắn.
Hắn cởi mũ xuống, nhìn Huyên Hiểu Đông, sắc mặt lại khó coi, “Anh nhường tôi?”
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, Tần Khắc Cường lạnh lùng nói: “Khúc rẽ cuối cùng, lâu rồi tôi không chơi nên không tự tin, không dám cố đi nhanh, phải giảm tốc độ khẩn cấp, rõ ràng anh có thể vượt qua.”
Huyên Hiểu Đông mỉm cười bất đắc dĩ, “Lớp trưởng…!Thật ra tôi hơi mệt.”
Tần Khắc Cường nhìn y, “Tôi không cần anh nhường.” Tên này bị ngu hả? Nếu biết nhường mình, sao vừa rồi không biết đường nhường Thịnh Lỗi Lỗi vậy? Hắn chỉ là một người dân bình thường, còn tên này sao lại dám đi đắc tội lung tung với người kia cơ chứ?
Huyên Hiểu Đông: “…” Đúng là kiểu người trong nóng ngoài lạnh.
Đúng lúc Thịnh Lỗi Lỗi đi qua, nghe nói như vậy thì cười khẩy, “Nhường cậu là nể mặt cậu đấy, sao, không phục thì chúng ta đấu một trận?”
Tần Khắc Cường nhướng mày lên, nhìn Thịnh Lỗi Lỗi bằng ánh mắt kiêu ngạo không tránh né, “Lỗi thiếu gia hăng hái quá, vậy chúng ta so thêm trận nữa.”
“Sao thế?” Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói, mọi người quay đầu lại, nhìn thấy hai người đàn ông đi qua.
Người đi trước phong thái ung dung, khuôn mặt anh tuấn, mặc dù khóe môi đượm ý cười nhưng lại toát ra khí thế vô hình khiến người ta vô thức im lặng.
Trong nháy mắt sự kiêu ngạo của Thịnh Lỗi Lỗi dập tắt, “Chú nhỏ?”
Huyên Hiểu Đông dừng xe, đặt lại mũ bảo hiểm ngay ngắn, cởi găng tay nói: “Đừng đứng đây, cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm trưa đi.
Lớp trưởng, hôm nào sẽ chơi cùng cậu sau.” Kèn cựa nhau khi đua xe là nguy hiểm nhất, vẫn nên dừng ngay là tốt nhất.
Tần Khắc Cường nhìn Thịnh Vô Ngung, hơi cúi người xuống, “Chủ tịch Thịnh, chào anh.” Mặc dù hắn chướng mắt tên công tử bột như Thịnh Lỗi Lỗi, nhưng với người học thật tài thật như Thịnh Vô Ngung thì vẫn thật lòng khâm phục, cũng không muốn để lại ấn tượng xấu với anh.
Thịnh Vô Ngung khẽ mỉm cười, “Lớp trưởng? Đó là bạn học của Hiểu Đông sao? Gặp được bạn học tình cờ thật đấy, vậy cùng nhau đi ăn trưa nhé?”
Tần Khắc Cường ngẩn ra, nhìn về phía Huyên Hiểu Đông.
Hắn không thể nào ngờ được Huyên Hiểu Đông lại đi cùng Thịnh Vô Ngung và Thịnh Lỗi Lỗi, “Chủ tịch Thịnh quen Huyên Hiểu Đông sao?”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Hiểu Đông là chồng tôi, Trung thu được nghỉ, chúng tôi lại hiếm khi được gặp nhau, có lẽ Hiểu Đông ở trường được lớp trưởng quan tâm rất nhiều, hẹn gặp không bằng tình cờ gặp, âu cũng là duyên phận.
Lớp trưởng Tần cùng đi ăn với chúng tôi chứ?”
Chồng? Tần Khắc Cường giống như bị sét đánh, hoang mang nhìn Huyên Hiểu Đông, Huyên Hiểu Đông cười với hắn, “Đúng đấy lớp trưởng, nếu đã gặp rồi thì cùng nhau đi ăn bữa cơm, Lỗi Lỗi tính tình không tốt, mong cậu thông cảm cho.”
Thịnh Lỗi Lỗi cười tủm tỉm tới khoác vai hắn, “Vừa nãy là tôi không đúng, chúng ta đi thuê phòng bao, đi cùng nhau đi, để tôi nhận lỗi với cậu.”
Ăn uống ở sơn trang Bích Bồ dĩ nhiên là toàn đẳng cấp cao, các món ăn vô cùng tinh tế và dụng tâm.
Cá mú hấp, gà tào phớ(*), súp bào ngư tuyết liên đều nấu rất ngon, trong đó có cả cua hoàng đế nấm truffle đen mà bình thường chưa từng ăn bên ngoài, Huyên Hiểu Đông còn ăn mấy miếng để nếm thử hương vị.
Bọn họ chọn nồi lẩu đơn, tự đun sôi tự nhúng ăn, mùa này còn có nấm cục và các loại nấm khác ngon, lại thêm các nguyên liệu đều thượng hạng, mọi người ăn rất hài lòng.
(*) Món ăn truyền thống của thành phố Đạt Châu, Tứ Xuyên, với nguyên liệu là gà và jambong, có lịch sử hơn 100 năm.
Món ăn này gây chú ý bởi “ăn thịt mà không thấy thịt”, người ta gọi là “ăn thịt để hỗ trợ ăn chay”.
Hiểu đơn giản thì món này ngược lại với đồ giả chay, nghĩa là dùng thịt nhưng chế biến sao cho giống món chay.
Vốn dĩ Tần Khắc Cường còn có phần câu nệ, nhưng Thịnh Vô Ngung lời lẽ rất thân thiện, lại có Chử Nhược Chuyết cái gì cũng có thể góp miệng vài câu, rất nhanh cả nhóm đã trò chuyện vô cùng hòa hợp.
Đến ngay cả Thịnh Lỗi Lỗi cũng khách sáo với hắn hơn nhiều, mạng xã hội cũng tăng thêm hai, ba tài khoản, mấy người đều ăn rất vui vẻ.
Buổi trưa cũng không ăn quá lâu, chủ và khách đều vui, hớn hở mà giải tán.
Tần Khắc Cường quay về phòng riêng trước đó mình và đồng bọn hội họp, mới bừng tỉnh nghĩ lại vừa nãy cái gì mình cũng nói hết cho Thịnh Vô Ngung, nào là nhà mình ở đâu, bố mẹ làm gì, học viện quân sự chính quy học chuyên ngành nào…!Còn suốt quá trình Huyên Hiểu Đông gần như không nói gì, chỉ liên tục nhúng rau nhúng thịt pha gia vị, phần lớn toàn gắp sang đĩa cho Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung cũng cười nói với Huyên Hiểu Đông trong xe, “Cậu lớp trưởng lớp em là người thật thà, có thể kết bạn.”
Huyên Hiểu Đông: “…Con người thì không xấu, chỉ là hơi ngốc.”
Thịnh Lỗi Lỗi đang lái xe phía trước, cười bảo: “Cháu biết rồi, cậu ta không biết chú có quan hệ với nhà chúng ta, sợ chú đắc tội cháu nên lao ra cản muốn đua xe với chú.
Trông cháu giống thanh niên xấu hay bắt nạt người khác lắm sao?”
Thịnh Vô Ngung lạnh lùng nói: “Cháu cũng có tiền án rồi đấy, chú thấy cậu lớp trưởng này nhìn người rất chuẩn.”
Thịnh Lỗi Lỗi: “…” Biết thế không chen mồm vào.
Huyên Hiểu Đông cười nói: “Em hiểu rồi, khoa chính quy của cậu ta là chuyên ngành công trình máy bay không người lái, khó trách cậu ta nhìn em không vừa mắt.
Chắc là cậu ta muốn chọn viện sĩ Lam là giáo viên hướng dẫn, nhưng không được chọn nên chướng mắt em.
Ầy, mà đúng là cậu ta cũng phù hợp hơn em, tuổi còn trẻ, cấp ba thi thẳng vào học viện quân sự, lại tòng quân thi làm nghiên cứu sinh, thành tích vô cùng xuất sắc.
Thi viết cậu ta đứng đầu, lại bị điểm cộng của em vượt qua.”
Thịnh Vô Ngung gật đầu cười nói: “Viện sĩ Lam cũng rất thích em, rất coi trọng kinh nghiệm thực chiến của em.
Tần Khắc Cường là người thành thật, vừa nãy tôi thêm tài khoản mạng xã hội, cậu ta vui lắm.
Em ở trường được cậu ta trông nom, tôi cũng yên tâm.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ở trường cực kỳ an toàn, còn cái gì mà anh không yên tâm chứ?”
Thịnh Vô Ngung cười nói: “Ừm, có người làm tình báo, tôi không sợ mình là người cuối cùng được biết mỗi khi có ai trong trường theo đuổi em nữa rồi.”
Huyên Hiểu Đông: “…” Đúng là làm việc không sơ xuất tí nào hết!.