Bạn đang đọc Nông Trường Lưng Chừng Núi – Chương 104: Ngoại Truyện 14 Đậu Hà Lan Xào Chao
Sáng hôm sau, quả nhiên Huyên Hiểu Đông làm ô liu đen mỡ gà kết hợp với cháo thịt dê, ngoài ra y còn dùng tương ớt chao vừa mua hôm qua xào một đĩa đồ chay tươi rói, vị mặn đặc ngon miệng của chao khiến những loại rau củ giòn thanh được nâng cấp thành những hương vị phong phú và để lại dư vị lâu hơn.
Kỳ nghỉ khiến hai người đều thấy thoải mái hẳn ra, Thịnh Vô Ngung ăn đến là hài lòng.
Buổi sáng anh hay bước lên cân để đo cân nặng, phát hiện ra mình hơi mập lên, Huyên Hiểu Đông cực kỳ vui, “Tốt quá, anh cao vậy mà thể trọng lại quá nhẹ, hơn nữa bây giờ em nhận ra anh ăn tốt hơn rất nhiều rồi, anh đã nói với bác sĩ Thái chưa? Có thể dừng thuốc thôi.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Tôi đã dừng thuốc lâu rồi.”
Huyên Hiểu Đông buồn bực, “Em thấy hôm nào anh cũng uống thuốc mà.”
Thịnh Vô Ngung lời ít ý nhiều, “Vitamin đấy.”
Anh gắp một đũa đậu Hà Lan, những hạt đậu màu xanh lục kết hợp cùng chao đỏ cực kỳ hấp dẫn, khiến con người ta thèm ăn, anh cụp mi thong thả đưa thức ăn vào miệng, Huyên Hiểu Đông còn hỏi anh: “Ngon không? Món này là hôm qua em phát hiện ra sản phẩm mới, tương ớt chao đỏ nấm tùng nhung, ăn ra vị nấm cục không? Đúng là thành quả phát minh lao động to lớn của nhân dân, bên này cũng có bán nấm cục, em mua mấy cái, mà nấm cục mấy trăm ngàn một cái ở buổi đấu giá hôm qua…!cũng không biết mùi vị ra sao.”
Thịnh Vô Ngung nở nụ cười “Em nói đúng”.
Anh cũng không nói trước đây ở trang viên Garan họ đã từng ăn qua loại nấm ở buổi đấu giá, chỉ từ tốn gắp một đũa đậu cô ve giòn thanh.
Huyên Hiểu Đông vừa bóc lớp vỏ dày của quả bưởi, vừa lẩm bẩm: “Trước đây em còn từng ăn qua một loại chao màu xám đen, vị cũng rất độc đáo, cái đó dùng làm cá quế hôi(*) hay dùng để xào rau thì đều đặc sắc.
Hôm nào em dùng chao thịt muối hấp với khoai sọ cho anh nếm thử, vị cũng được lắm.”
(*) Món ăn truyền thống nổi tiếng ở Huệ Châu, tỉnh An Huy.
Món ăn này có mùi tanh, khai, hơi khó ngửi, tuy nhiên khi nếm thử thì ngon.
Bóc bưởi ra, mùi vỏ bưởi thơm dịu thoang thoảng xung quanh, Huyên Hiểu Đông bóc phần thịt bưởi thành từng múi, bỏ vỏ bỏ hạt, đặt vào bát thủy tinh.
Thịt bưởi óng ánh có màu hồng đẹp đẽ, y đẩy bát ra phía trước mặt Thịnh Vô Ngung, tay chân nhanh lẹ đi ngâm vỏ bưởi dày vào trong nước, nói: “Buổi trưa làm thịt nấu vỏ bưởi cho anh nếm thử, anh còn hơi ho, ăn vỏ bưởi có tác dụng lưu thông khí huyết, trị ho.”
Y lại cảm khái một lần nữa, “Đồ ăn thường ngày đúng là số một——Đúng rồi, hôm nay làm gì đây? Anh không cần đến công ty xem dự án sao?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Chúng ta đi chèo thuyền hoặc đi lặn, em từng lặn dưới nước bao giờ chưa?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Mùa đông đi lặn sao? Cơ thể anh còn chưa phục hồi hẳn mà.” Còn y thì không sợ.
Thịnh Vô Ngung nói: “Không sao, tôi đã phục hồi hẳn rồi, hơn nữa nhiệt độ bên này không thấp, nhiệt độ nước biển vào khoảng 28-29°, giữa trưa chúng ta lội xuống nước cũng không có vấn đề gì.
Phong cảnh dưới biển cũng đẹp lắm, đến cũng đến rồi, nên đi xem thử.”
Môn thể thao lặn đối với Huyên Hiểu Đông mà nói cũng là lần đầu tiên y thử, một huấn luyện viên hướng dẫn hai người họ, trước tiên dạy cho cả hai các thao tác một lần, sau đó thay quần áo lặn rồi xuống nước.
Muôn vàn những rặng san hô tráng lệ và những chú cá biển xinh đẹp lóa mắt di chuyển như con thoi dưới biển.
Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung lạc mình giữa bầy cá, chỉ cảm thấy vô cùng lạ lùng.
Dưới chân là đá san hô trải rộng xung quanh, ngẩng đầu lên khỏi mặt biển thì chỉ thấy mặt nước phát sáng.
Đột nhiên y cảm thấy cảnh tượng này hơi quen quen, dường như bọn họ thả mình vào trong một bể cá lớn, thế giới lặng thinh không một âm thanh, giữa làn nước biển trong vắt mềm mại, toàn bộ lũ cá biển màu sắc sặc sỡ bao vây quanh cơ thể hai người.
Bọn họ có góc nhìn giống như bao chú cá khác, nhìn về phía mặt biển hướng lên bầu trời.
Huyên Hiểu Đông quay đầu nhìn Thịnh Vô Ngung, bỗng nhiên hiểu ra, đây là lời báo đáp của anh.
Y đã từng đánh thức anh vào nửa đêm để xem cá bàn sa đẻ trứng, còn hiện tại ở đây, Thịnh Vô Ngung cũng trả lại cho y một cảnh tượng tuyệt vời, dồi dào và long trọng.
Đợi mọi người đều nổi lên khỏi mặt nước, lên thuyền thay đồ lặn, Thịnh Vô Ngung cười nhìn y, “Đẹp không?”
Huyên Hiểu Đông gật đầu, quả nhiên Thịnh Vô Ngung nói: “Nhớ lần em dẫn tôi xem cá bàn sa đẻ trứng không? Lúc đó tôi đã nghĩ, có cơ hội nhất định phải đưa em đến chỗ này…!Kiểu gì em cũng thích.
Chỉ là khi đó hai chân tôi không khỏe, cho nên cũng có phần bi quan, cũng chỉ nghĩ thôi, không ngờ hiện tại giấc mơ đã thành sự thật.”
Huyên Hiểu Đông hồi tưởng lại Thịnh Vô Ngung khi ấy, mặc dù anh lịch sự ôn hòa nhưng thật ra sự dịu dàng đó lại đẩy người ta cách xa vạn dặm.
Anh không muốn đón nhận sự trợ giúp của người khác, thế nhưng lúc đó anh lại có thể chân thành nói thẳng tâm lý của mình xảy ra vấn đề trước mặt y.
Huyên Hiểu Đông đi tới hơi ngồi xổm xuống, giúp Thịnh Vô Ngung cởi đồ lặn, chật quá.
Dù sao hai chân anh vẫn chưa đủ khỏe, sự linh hoạt chưa nhiều, y thấp giọng cười hỏi: “Đúng là rất đẹp, trong tất cả các loài cá, anh thấy loài nào đẹp nhất?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Tôi không am hiểu lắm, không phân biệt được cá, nhìn loài nào cũng đẹp, năm màu rực rỡ.”
Huyên Hiểu Đông lắc đầu, đàng hoàng trịnh trọng nói như thật, “Vừa nãy em nhìn thấy một mỹ nhân ngư.”
Thịnh Vô Ngung ngẩn ra, Huyên Hiểu Đông ngẩng đầu, tròng mắt đen láy chan chứa ý cười, “Mặc dù là một mỹ nhân ngư nam tính nhưng vẫn đẹp nhất giữa tất cả các loài cá.”
Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, “Lời ngon tiếng ngọt gì đây?”
Anh rút hai chân thoát khỏi đồ lặn, cúi đầu hôn Huyên Hiểu Đông.
Tuần trăng mật cũng có điểm không tốt, hễ cứ động chạm tí thôi là lửa bắn ra xung quanh.
Sau khi lặn xong thì trở về biệt thự, Thịnh Vô Ngung cầm màn hình điện tử cho y xem, “Mua thẻ thành viên đi, bất cứ lúc nào em cũng có thể tới đây lặn, khi nào đến thì hẹn trước là được.
Sức khỏe em tốt, thích chơi thì cứ chơi nhiều vào.”
Huyên Hiểu Đông hiểu, thật ra dù thế nào thì hai chân Thịnh Vô Ngung cũng không thể giống như người bình thường, bởi vậy anh không thể lặn dưới nước quá lâu.
Nhưng anh lại biết y nhất định sẽ thích, bèn quả quyết đặt trước luôn.
Huyên Hiểu Đông cũng không đành lòng phụ tâm ý của anh, nói đúng là mình rất thích, nếu không phải y thích cá thì cũng không nuôi cá nhiều năm qua.
Y đuổi Thịnh Vô Ngung đi tắm, còn mình thì làm thịt nấu vỏ bưởi trong bếp.
Y lấy ra chỗ vỏ bưởi đã ngâm nước, xoa muối rửa sạch xong thì tước lớp vỏ xanh bên ngoài đi, luộc sơ rồi thái thành miếng, tìm lại chỗ ốc khô mình đã ngâm mang ra.
Sau đó thái thịt ba chỉ thành miếng lớn, chần qua rồi thêm đường phèn đã chưng thành màu caramel và dầu hào.
Sau khi xào ốc khô thì thêm bia và chút nước, nấu chung tất cả trong hơn 20 phút, bỏ toàn bộ chỗ vỏ bưởi đã thái vào nấu cùng sau đó cho tới khi cạn nước, thêm hành lá xắt nhỏ.
Y nghĩ ngợi một lát mới rót thêm sốt bưởi mới mua vào, nhằm tăng thêm hương bưởi cho dậy vị, đây cũng là một thủ thuật.
Thịnh Vô Ngung tắm rửa sạch sẽ xong đi xuống, nhìn thấy y đang nếm thử một miếng vỏ bưởi, cười hỏi: “Em dùng vỏ bưởi nấu thịt thật đấy à?”
Huyên Hiểu Đông gật đầu, “Trước đây em được một đồng đội dạy, cậu ấy nói gia đình nghèo, hai đầu bờ ruộng toàn cây bưởi, hiếm khi có lần nấu thịt kho tàu, sợ trẻ con trong nhà không đủ ăn nên lột vỏ bưởi ra, mượn vị của thịt nên tất cả mọi người đều được ăn.”
Thịnh Vô Ngung đi tới, “Tôi nếm thử.”
Huyên Hiểu Đông cúi đầu gắp cho anh, Thịnh Vô Ngung ngậm miếng thịt trên đũa y nếm, “Cũng được đó, đúng là có thể giải ngấy.”
Huyên Hiểu Đông chỉ huy anh, “Anh ra phòng khách ngồi đi, em sắp làm xong cơm trưa rồi.”
Huyên Hiểu Đông nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã làm xong hải sâm nướng hành, măng tây xào, lại làm thêm canh gan heo lá cẩu kỷ, vừa thanh đạm vừa ngon miệng.
Lúc bưng ra bàn ăn, y nhìn thấy Thịnh Vô Ngung ngồi trên sô pha đang gọi điện thoại, vừa gọi vừa lướt bản vẽ dự án hiển thị trên màn hình điện tử trước mặt, hẳn là đang thảo luận dự án.
Anh mới tắm xong, mặc áo sơ mi sợi đay màu trắng rộng rãi, tay đặt lên tay vịn, phần tay áo được xắn lên khuỷu tay, khoe ra cánh tay săn chắc, hai chân gác lên nhau.
Huyên Hiểu Đông rất thích dáng vẻ anh tập trung làm việc nên cũng không quấy rầy anh, lên tầng tắm rửa trước rồi mới xuống, hai người thảnh thơi ăn cơm trưa.
Sau khi xem xong, hai người cùng ngồi sô pha, Huyên Hiểu Đông thấy Thịnh Vô Ngung còn đang bận rộn đánh giá dự án, bèn ngồi bên cạnh anh, cũng cầm màn hình điện tử lên, nhàm chán đọc tiểu thuyết.
Thịnh Vô Ngung nói: “Em có thể xem phim, phòng tiếp khách có phương tiện chiếu phim.” Anh cầm màn hình điện tử ấn mấy lần, quả nhiên trên trần nhà chầm chậm hạ xuống một màn ảnh lớn được giấu đi, sau khi bật lên, anh đưa màn hình điện tử cho Huyên Hiểu Đông, “Tự em chọn bộ mình thích đi.”
Thật ra Huyên Hiểu Đông rất ít khi xem phim, y lướt bừa qua danh sách, chọn một bộ phim tình yêu mới chiếu năm nay, poster trông vô cùng tươi mát, dãy núi xanh ngắt, cô gái xinh đẹp trong chiếc váy ren trắng như tuyết, tay dắt một bé trai đi hái hoa dại ở sườn núi.
Đọc các bình luận bên dưới đều là khen ngợi như nước thủy triều, vô cùng hạnh phúc.
Thịnh Vô Ngung tập trung xử lý công sự, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên nhìn phim một cái, phần lớn vẫn là chuyên tâm đánh giá tài liệu.
Anh đang làm việc thì bỗng nhiên cảm giác cánh tay mình hơi bị ghìm xuống, quay đầu sang thì nhìn thấy Huyên Hiểu Đông nhắm mắt dựa lên vai anh ngủ thiếp đi.
Có lẽ do bộ phim này có nhạc dạo quá dài, nhân vật nam chính và nữ chính còn nhỏ, hai đứa trẻ vô tư vừa mới quen nhau ở trang viên, tình tiết nhịp nhàng thư thái khá lê thê, Huyên Hiểu Đông có thói quen ngủ trưa, xem một chút thôi đã buồn ngủ.
Rõ ràng y có thể về phòng mình ngủ trưa, nhưng cứ nhất quyết muốn ở cùng anh.
Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, dùng màn hình điện tử nhấn nút điều khiển, rèm che nắng ở cửa sổ xung quanh đều từ từ kéo lại.
Anh duỗi tay, điều chỉnh lại tư thế để Huyên Hiểu Đông ngủ thoải mái hơn, tiếp tục phê duyệt văn kiện, nhưng phim điện ảnh cũng không tắt đi, tiếng đàn vĩ cầm giữa bối cảnh điền viên lộng gió cứ như vậy mà xuôi chèo mát mái được phát.
Huyên Hiểu Đông chưa ngủ được bao lâu đã tỉnh rồi, y mở mắt, cảm nhận được xung quanh tối tăm, chỉ có màn ảnh rộng phía trước sáng đèn.
Nữ chính đã trưởng thành có mái tóc dài vàng xoăn, mở to đôi mắt mông lung, đang hôn nam chính anh tuấn, quần áo đã cởi được một nửa, lộ ra bả vai trắng ngần.
Sắc điệu vô cùng dịu dàng, nam chính quay lưng về phía khán giả, chỉ có thể nhìn thấy đường nét sống lưng trơn mượt mà gợi cảm.
Y ngồi thẳng người dậy, xoa xoa phần tai tê dại, chợt nhớ ra bản thân vừa gối lên Thịnh Vô Ngung, y quay đầu nhìn, thấy anh đang nhìn mình cười, “Em tỉnh rồi à? Nhân vật chính kết hôn cả rồi, em đã bỏ lỡ rất nhiều đấy.”
Huyên Hiểu Đông: “…”
Bầu không khí trên màn ảnh lớn thật vừa khéo, tiếng nhạc như dòng nước chảy, Thịnh Vô Ngung cũng chậm rãi tới gần hôn lên khóe môi y.
Huyên Hiểu Đông nhắm mắt lại, mở miệng đón nhận nụ hôn này, ngửi thấy được mùi hương muối biển hoa cam tươi mát còn vương lại sau khi tắm trên người anh.
Y từ từ chìm vào giữa sô pha mềm mại rộng rãi, Thịnh Vô Ngung cúi người tới, nhịp điệu thong thả, hôn nhẹ khắc chế, mùi thơm càng ngày càng rõ hơn, dường như muốn mơn trớn da thịt, nóng lòng quấn quýt.
Y cũng với tay cởi cúc áo sơ mi của anh, khóe mắt đuôi mày đều nóng ran, y chợt tỉnh ra vỗ vai Thịnh Vô Ngung, nhỏ giọng nói: “Hình như sáng mai là giao thừa…”
Thịnh Vô Ngung cật lực đè nén, vừa chậm rãi hôn lên yết hầu y, vừa ậm ờ nói: “Ừm.”
Huyên Hiểu Đông thở hổn hển, “Cơm tất niên anh muốn ăn gì? Vẫn là lần đầu tiên bọn mình đón Tết như vậy.”
Thịnh Vô Ngung cắn nhẹ y một cái, “Tập trung một chút được không em?” Đang việc hệ trọng cơ mà, anh hơi dùng thêm sức, tăng tốc động tác.
Huyên Hiểu Đông hít một hơi, ánh mắt dừng trên màn ảnh lớn, bất ngờ chạm phải đôi mắt rưng rưng của nữ chính đang đắm mình trong sung sướng.
Y không khỏi có cảm giác tương tự mà dời tầm mắt đi, ngửa đầu ra sau, tay vội vàng tranh thủ mò mẫm nhấn xuống màn hình điện tử, định tắt bộ phim đi.
Ấn loạn một mạch giữa giây phút hỗn loạn, bộ phim bị tắt đi, rèm cửa sổ xung quanh cũng chậm rãi kéo lên.
Cánh tay ngọ nguậy lung tung của y đã bị Thịnh Vô Ngung bất mãn ấn lên trên đỉnh đầu, môi cũng bị hôn sâu một lần nữa.
Huyên Hiểu Đông thở hổn hển, bất đắc dĩ nhìn ra xung quanh thấy rèm cửa sổ đều đã bị kéo lên.
Hai người bọn họ làm trên ghế sô pha trong phòng khách sáng choang, quần áo rơi tán loạn trên mặt thảm.
Ngoài cửa sổ hiện lên rừng dừa đong đưa, nước biển thủy triều lên xuống, mây trắng mỏng tang như một nét bút sượt qua nền trời xanh, những khóm cúc Ba Tư được gieo trồng tươi tốt ở bồn hoa bên ngoài cửa sổ, hoa nở xum xuê rực rỡ cả một góc toàn là màu tím hồng trắng.
Tiểu Bố lười nhác đi xuyên qua bụi hoa, tò mò quay đầu nhìn hai người họ qua lớp cửa kính.
Ánh mặt trời buổi chiều sáng quá, chiếu rọi rõ rệt từng đường nét của bọn họ.
Huyên Hiểu Đông có thể nhìn thấy rõ ràng những giọt mồ hôi đọng trên lồng ngực săn chắc của Thịnh Vô Ngung, nhìn thấy biểu cảm anh nhìn mình chăm chú.
Y nhắm mắt lại, cam chịu đắm mình vào sự sung sướng dài đằng đẵng giữa chiều đông..