Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 102: Ngoại Truyện 12 Cá Nướng Vỏ Cam


Bạn đang đọc Nông Trường Lưng Chừng Núi – Chương 102: Ngoại Truyện 12 Cá Nướng Vỏ Cam


Thu xếp đồ đạc xong xuôi, Huyên Hiểu Đông cùng Thịnh Vô Ngung ngồi sáp lại gần nhau trên sô pha, cầm màn hình điện tử gọi món: “Canh tom-yum, cá hồi vỏ cam, hương vị này không tệ, cá hồi ướp bằng vỏ cam bào vụn, hạt tiêu, tỏi, dầu ô liu, rượu mía xong rồi nướng, vị ngon lắm, em xem còn muốn ăn gì nữa?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Anh còn đang bị ho nữa, được rồi, không ăn canh tom-yum, chúng ta ăn canh gà nước dừa đi.”
Thịnh Vô Ngung cười nói: “Vậy thì gọi tất, tôi ăn canh gà em ăn canh tom-yum, thêm cả cua nướng phô mai, salad rau, sữa chua hoa quả, bánh sữa dừa, được không?” Anh nhấn xác nhận, chẳng mấy chốc làng du lịch đã chuẩn bị giao món ăn, bất cứ lúc nào họ cũng cung cấp cho biệt thự khu này, sau khi rời đi mới cần thống nhất ở trung tâm phục vụ, thanh toán tất cả khoản tiêu dùng ở làng du lịch.
Hai người chen chúc nhau trên sô pha, vai kề vai, chân dựa chân, đợi món ăn được giao đến phát chán.

Bọn họ lại cầm màn hình điện tử lên chơi game.

Thịnh Vô Ngung đánh, Huyên Hiểu Đông ở bên cạnh hướng dẫn, chơi được một trận thì nghe thấy tiếng chuông cửa reo, Huyên Hiểu Đông bèn đứng dậy đi ra mở cửa, quả nhiên thấy người phục vụ giao món ăn tới.
Nhà hàng bày lần lượt thức ăn lên bàn, còn đặt thêm một bó hồng xinh đẹp.

Người phục vụ lễ phép khom lưng mời bọn họ từ từ dùng bữa rồi rời đi.
Sau khi hai người ăn xong, Huyên Hiểu Đông không phải kiểu người nhàn rỗi, y thuận tay dọn bộ đồ ăn bỏ vào máy rửa bát, sau đó hai người dắt chó, thay trang phục thường ngày rộng rãi rồi đi dạo trên bờ biển.
Mặc dù Hải Thành ấm áp nhưng đến cùng vẫn đang mùa đông, lại sắp hoàng hôn nên gió đượm cảm giác mát mẻ.


Hai người cũng chỉ lững thững tản bộ trên bờ cát, không xuống biển.
Ánh tà dương nhấp nháy ánh kim từ đằng xa, nắng hoàng hôn làm say lòng người.

Tiếng sóng lớn vang lên không ngừng, từng đợt sóng bạc đổ ập vào vuốt ve bãi cát.

Hai người chỉ sóng vai đi bên nhau, đều cảm thấy trạng thái hết sức thả lỏng và mãn nguyện.

Mặc dù Tiểu Hắc bỗng nhiên bị đeo thêm một chiếc dây dắt chó nên hơi bất mãn, nhưng nó vẫn ngạc nhiên trước những con sóng kia, chạy tới chạy lui đuổi theo đầu sóng, cũng mặc kệ bộ lông đen nhánh đã ẩm ướt, vẫn còn hùng hục thi chạy với con cua trên bờ cát.
Huyên Hiểu Đông thấy trên bãi cát rất vắng người, hơi ngoài ý muốn, “Quái lạ, chẳng phải nơi này là thắng cảnh nghỉ mát sao? Sao không có ai vậy?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Sắp tới Tết rồi, nếu cả gia đình cùng đi thì thường không đến những làng du lịch thế này, mà bản thân họ tự mua nhà hoặc cho thuê phòng ở nội thành.”
Huyên Hiểu Đông bừng tỉnh, “Ồ đúng, em không nhạy cảm với năm mới lắm.” Đã sớm quen một thân một mình ăn Tết, thật ra ăn Tết với y cũng không có gì khó nói lắm, cô đơn trong cả căn nhà rộng lớn yên tĩnh, đầu bếp tài xế bảo mẫu đều trở về hết, chỉ còn lại một mình y tự nấu cơm cho mình ăn, nói thật cũng tự tại lắm.

Lâm Nhược Phi cũng sẽ gửi lì xì tượng trưng cho y.
Thịnh Vô Ngung nhìn y, “Thật ra tôi cũng vậy, nhà chúng ta lúc nào cũng trong không khí bận bịu sự nghiệp.


Khi còn bé bố tôi bận đã đành, nhưng sau này tất cả mọi người cũng bận công việc, mỗi người một nơi, có thể trải qua cuối năm long trọng đầy đủ nhất, mấy năm qua vẫn chỉ có duy nhất năm ngoái thôi.”
Huyên Hiểu Đông hiếu kỳ hỏi: “Vậy anh cùng các anh và chị dâu ăn Tết thế nào?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Hồi đi học thì tụ tập cùng anh trai và chị dâu, sau khi đi làm rồi, đến giao thừa vẫn còn rất nhiều việc, tôi cùng đồng nghiệp đi ăn trong căng tin thôi, sau đó lại xuất ngoại, cứ trải qua tạm bợ như vậy ở nước ngoài.”
Huyên Hiểu Đông kéo tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, y cười nói: “Anh đúng là thanh tâm quả dục khiến người ta giật mình luôn đó, ở nước ngoài có cô gái nào hẹn anh không?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Khi đó tôi thật sự không quan tâm lắm, với lại có kỷ luật, không dám tự tiện tới gần những người không rõ lai lịch.

Bây giờ mới biết có người ở bên là thế này, rất tốt.” Anh nắm chặt tay Huyên Hiểu Đông, khóe miệng nở nụ cười.
Huyên Hiểu Đông cảm khái sâu sắc, “Sao giống như em kiếm được hời vậy? Giống như cuối cùng trên trời cũng thả một giải độc đắc rơi xuống trúng em, hôm nào cũng mong đừng có tỉnh vội, phải hưởng thụ cho đã.”
Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, “Chỗ này có thể lặn, nhưng hai chúng ta vừa mới khỏi cảm, mấy hôm nữa hẵng đi.

Sáng mai tôi đến công ty con tham quan dự án trước, xong công chuyện rồi, tôi có thể cùng em đi chèo thuyền gỗ, hoặc là đi dạo vườn chuối tiêu, rừng dừa…, thấy em cũng thích.

Sáng mai em đến công ty cùng tôi không?” Anh biết thừa Huyên Hiểu Đông không có hứng thú nhưng vẫn hỏi.

Huyên Hiểu Đông nói: “Em không đi đâu, một mình em đi dạo trên đảo cũng được, em thấy bọn họ có chuẩn bị xe đạp và xe mô-tô.”
Thịnh Vô Ngung cười nói: “Được.”
Hai người khoan thai đi dạo trên bờ cát trải dài, Thịnh Vô Ngung lấy màn hình điện tử ra xem, “Khu nghỉ dưỡng ngày có trung tâm thủy liệu pháp(*), có sơn động thủy liệu pháp, rừng rậm thủy liệu pháp, thảo dược thủy liệu pháp, hoa tươi thủy liệu pháp, chúng ta xuống thư giãn.”
(*) Thủy liệu pháp hay liệu pháp thủy sinh là biện pháp vật lý sử dụng nước hồ bơi hoặc môi trường nước để tác động lên toàn bộ cơ thể giúp điều trị bệnh và cải thiện sức khỏe Liệu pháp thủy sinh còn được biết đến với tên gọi “hydrotherapy” “water therapy”, “aqua therapy”, “pool therapy”,…!Liệu pháp thủy sinh đặc biệt hữu ích cho việc luyện tập cường độ thấp và thường được sử dụng để điều trị viêm khớp, béo phì và các bệnh khác.
Huyên Hiểu Đông tò mò, “Thảo dược thủy liệu pháp là sao vậy? Có tác dụng cho bệnh cảm của anh không?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Trước đây tôi từng làm rừng rậm thủy liệu pháp, nổi tiếng lâu đời, còn thảo dược thủy liệu pháp vẫn chưa thử bao giờ, chúng ta có thể đi thử xem sao.

Dù sao cũng vừa hay hai ta vừa mới cảm mạo, tôi chọn thủy liệu pháp cho hai người.”
Huyên Hiểu Đông cũng rất tò mò, “Được, vậy thì thử cái này.”
Thịnh Vô Ngung nhấn chọn mấy thứ, “Vậy thì thử xông thảo dược, bể ngâm rừng mưa nhiệt đới hai người…!Xoa bóp tinh dầu toàn thân, xoa bóp thảo dược…!có cần không?”
Huyên Hiểu Đông lập tức bác bỏ: “Không cần.” Vừa nghĩ tới việc toàn thân Thịnh Vô Ngung bị một chuyên viên xoa bóp xa lạ động vào, trong nháy mắt y đã bùng nổ dục vọng chiếm hữu.
Thịnh Vô Ngung nhịn cười, “Xoa bóp đùi…”
Huyên Hiểu Đông lại nói: “Không cần.”
Thịnh Vô Ngung tiếp tục: “Thế nhưng tinh dầu thảo dược ở chỗ này nghe nói cũng đặc sắc lắm…!Hay là mua của bọn họ một lọ tinh dầu rồi chúng ta tự xoa cho nhau, trước đây em cũng thường xuyên xoa bóp chân giúp tôi mà.”
Huyên Hiểu Đông: “…”
Ý đồ rõ ràng quá rồi đấy, nhưng y tưởng tượng trong giây lát, giữa bầu không khí lặng thinh kỳ lạ, hai tai bối rối nóng bừng lên.
Như này là âm thầm chấp nhận rồi, Thịnh Vô Ngung cong môi cười, hài lòng nhấn chọn, sau đó nói: “Vậy chúng ta dắt chó về trước rồi qua đó là vừa.”

Hai người chọn thủy liệu pháp ở rừng mưa nhiệt đới xanh um, cách trang trí rất tự nhiên và giản dị.

Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông tắm bồn xong, hai người cùng đi xông thảo dược, ai cũng toát mồ hôi.

Huyên Hiểu Đông lo lắng cơ thể Thịnh Vô Ngung suy yếu, không cho anh xông quá lâu, bèn kéo tay anh ra ngoài bể tắm nham thạch để ngâm mình tắm.
Ánh trăng trên nền trời lam đậm rọi xuống, tia sáng bàng bạc trong trẻo, xung quanh bể nham thạch trồng toàn các loại thực vật nhiệt đới, thân cao dáng thấp gì cũng có.

Huyên Hiểu Đông thấy một chiếc lá chuối tây màu xanh ngắt rủ xuống thành bể, sờ vào, cảm thấy man mát, “Đúng là có cảm giác rất thiên nhiên.”
Thịnh Vô Ngung nửa nằm, biếng nhác đong đưa hai chân trong nước, đụng vào chân của Huyên Hiểu Đông, “Có ý gì?”
Huyên Hiểu Đông thò chân đè lên chân anh, giống như trẻ con đang đùa nghịch, bọt nước cũng bắn lên, “Có nghĩa là rất thú vị, hình như sau khi xông cơ thể thấy dễ chịu hơn, anh thì sao?”
Thịnh Vô Ngung nghiêng người đè lên y, cúi đầu xuống hôn y.
Huyên Hiểu Đông vòng tay ôm lấy anh, cảm giác nước xung quanh mình sóng sánh, trong không khí thoang thoảng mùi thảo dược và mùi mưa rừng, nước chảy tí tách vang vọng.
Cảm giác rất mới mẻ.
Hai người hôn sâu rất lâu, Thịnh Vô Ngung mới cười hỏi y, “Ra ngoài xoa bóp nhé?”
Huyên Hiểu Đông ôm lấy anh, giọng khàn khàn: “Ừm.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.