Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 102


Bạn đang đọc Nông Trường Ảo Tưởng – Chương 102


Lúc Ngô Hiểu Hàng về đến nhà thì sắc trời đã rất tối rồi, anh ta bỏ ra ít tiền mua một cân phá lấu đầu heo ở một quán đồ kho nằm gần dưới lầu.

Hôm nay việc buôn bán trong tiệm rất tốt cho nên ông chủ giữ anh ta lại thêm chút nữa.

Chỉ là việc tăng ca như thế này lại không có phí tăng ca, có điều trước khi về thì có thể nhận một phần cơm hộp nóng hổi từ trong nhà bếp.

Thức ăn bên trong hộp cơm cũng coi như rất đầy đủ, có thịt gà và cơm, còn có một ít rau củ, nếu chỉ có một mình Ngô Hiểu Hàng ăn là đủ rồi, nhưng bây giờ trong nhà lại có thêm một miệng ăn, cho nên anh ta không thể không mua thêm chút gì đó mang về
Lúc Ngô Hiểu Hàng đi đến dưới lầu thì nhìn thấy ánh đèn màu cam trong căn nhà của mình đã sáng lên rồi, anh ta đưa tay lên lau mồ hôi trên khuôn mặt rồi lộ ra một nụ cười, sau khi đi đến trước cửa thì móc chìa khoá từ trong túi quần ra để mở cửa.

Trong nhà rất yên tĩnh, ngoài trừ ánh đèn ra thì chỉ có tiếng vang rất nhỏ của quạt điện, chàng trai nằm trên mặt bàn kia dường như đã ngủ rồi, tóc của cậu ta lại có trông vẻ mềm mại lạ thường dưới ánh sáng ấm áp ở trong nhà.

Ngô Hiểu Hàng vừa vào nhà thì cậu ta liền nhấc người dậy, mơ màng xoa mắt của mình: “Anh về rồi…”
“Ừm.” Ngô Hiểu Hàng nói, “Mang đồ ăn ngon về cho em đây, em đợi tí, anh đi nấu thêm ít cháo.”
“Không cần đâu.” Trong giọng nói của chàng trai vẫn còn mang theo buồn ngủ mơ hồ, cậu ta nói, “Em đã nấu xong rồi.” Hình như cậu ta có chút ngại ngùng, giọng nói bỗng nhiên nhỏ xuống, “Đây là lần đầu tiên, cũng không biết có ngon hay không….”
“Chắc chắn sẽ ngon mà, mau đứng dậy đi rửa mặt đi.” Ngô Hiểu Hàng nói, “Qua ăn cơm thôi.”
Chàng trai vui vẻ đi vào nhà vệ sinh.

Ngô Hiểu Hàng lập tức đi vào nhà bếp bày bát đũa ra.

Chàng trai tên Ngô Như Hoả này đã ở lại trong nhà của Ngô Hiểu Hàng sắp được một tháng rồi, ban đầu Ngô Hiểu Hàng vẫn luôn muốn tìm ra người nhà của cậu ta để đưa cậu ta trở về nhà, cho đến hôm nào đó, chàng trai đột nhiên rời khỏi ba ngày, ngày thứ ba sau khi cậu ta trở về thì lại mang thương tích đầy mình.

Phản ứng đầu tiên của Ngô Hiểu Hàng chính là Ngô Như Hoả bị người ta đánh rồi, anh ta lập tức muốn báo cảnh sát, nhưng Ngô Như Hoả lại từ chối đề nghị báo cảnh sát của Ngô Hiểu Hàng, cậu ta rầu rĩ nói là người nhà của mình làm đấy.

“Cảnh sát không quan tâm đâu.” Ngô Như Hoả nói, “Họ bảo là chuyện trong nhà, em không muốn quay về nữa…”
Ngô Hiểu Hàng nghe xong liền nổi giận, anh ta xắn tay áo lên muốn tìm người nhà của Ngô Như Hoả nói chuyện, nhưng mà sau khi tỉnh táo lại thì anh ta lại phát hiện ra rằng, bản thân hoàn toàn không hề có tư cách đi đòi lại công bằng cho Ngô Như Hoả.

Nói trắng ra là, quan hệ giữa anh ta và Ngô Như Hoả chẳng là gì cả, đến cả cảnh sát còn không quan tâm, một người ngoài như anh ta lại càng không có tư cách quan tâm đến.

“Em không muốn trở về nữa.” Trong đôi mắt xinh đẹp của Ngô Như Hoả chứa đầy nước mắt, “Em sẽ bị đánh chết ở trong nhà mất.”
Ngô Hiểu Hàng mềm lòng rồi, cha mẹ của anh ta mất sớm, từ nhỏ đã ở cùng với bà, lớn lên cùng với anh ta còn có một đứa em trai nhỏ hơn anh ta một tuổi, từ nhỏ hai người đã sống nương tựa lẫn nhau.

Chỉ là sau này, em của anh ta gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên đã qua đời, nhìn thấy Ngô Như Hoả, anh ta liền nhớ đến cậu em trai đáng yêu của mình.

Nếu như em trai còn sống, bản thân anh ta nhất định sẽ không nỡ đánh cậu ấy, nếu nhìn thấy cậu ấy chịu uất ức gì đó thì đều sẽ giúp cậu ấy đòi lại công bằng.

Anh ta còn đang suy nghĩ thì Ngô Như Hoả đã ngồi xuống ở trước mặt của Ngô Hiểu Hàng, cậu ta cầm đũa lên rồi dùng răng cắn vào đầu chiếc đũa, sau đó cậu ta đưa đôi mắt trông mong nhìn chăm chú miếng thịt ở trước mặt.

“Ăn đi.” Ngô Hiểu Hàng mỉm cười đặt chiếc bát ở trước mặt Ngô Như Hoả.

Mặc dù là lần đầu tiên cậu ta nấu cháo, nhưng kỹ thuật của Ngô Như Hoả cũng xem như là không tệ, cháo không đặc không loãng, vừa đủ.

Đầu heo sau khi kho rồi lại thêm vào các loại gia vị và tiêu trộn lẫn với nhau, mùi vị rất ngon, Ngô Hiểu Hàng vô cùng thích đậu phộng rang ở bên trong.

Khẩu vị của Ngô Hiểu Hàng và Ngô Như Hoả cũng tương tự nhau, đều tràn đầy thích thú đối với hạt đậu phộng được rắc trên đó.

Ngô Hiểu Hàng hỏi: “Thích không?”
Ngô Như Hoả gật đầu lia lịa, nói: “Từ trước đến giờ em chưa từng được ăn món nào ngon đến thế này….”
“Vậy trước đây em ăn cái gì?” Ngô Hiểu Hàng hỏi thêm câu nữa.

“Ăn thịt sống ạ.” Ngô Như Hoả thuận miệng đáp.

“Thịt sống? Người trong nhà của em cho em ăn thịt sống?” Ngô Hiểu Hàng lộ ra vẻ khó tin.


Ngô Như Hoả sửng sốt một lát rồi trả lời qua loa một tiếng.

Ngô Hiểu Hàng lại vì thế mà nổi giận, theo anh ta thấy, đây chính là một bằng chứng cho thấy người nhà của Ngô Như Hoả ngược đãi cậu ta, cũng khó trách lúc anh ta vừa nhìn thấy cậu ta thì cả người cậu ta lại gầy yếu đến vậy, trên người chỉ mặc một bộ quần áo cũ, còn suýt chút nữa là bị cướp giật….

Hai người ăn xong phá lấu đầu heo liền xem tivi ở dưới cái quạt, Ngô Hiểu Hàng mệt mỏi cả ngày, sau khi ăn xong thì anh ta đã tắm một cái, cơn buồn ngủ cũng thoắt cái đã kéo đến.

Mắt của anh ta dần dần khép lại, mang theo hô hấp đều đặn, cứ như vậy mà ngủ mất.

Còn chàng trai đang rất yên lặng mà ngồi bên cạnh anh ta thì lại xoay đầu qua, dùng ánh mắt không rõ ý tứ mà nhìn chằm chằm Ngô Hiểu Hàng, trong con mắt màu đen của cậu ta dần dần dâng lên một màu đỏ như máu khiến lòng người hoảng sợ, nhưng màu đỏ đó chỉ thoáng qua rồi biến mất, nó nhanh chóng rút đi từ trong tròng mắt của cậu ta.

Thế giới của loài người thật sự rất thú vị, đặc biệt là người ở đây, rõ ràng trông có vẻ yếu ớt như thế, còn muốn bảo vệ người khác như thế nào chứ.

Ngô Như Hoả mỉm cười, cậu ta ấn vào cái điều khiển từ xa ở trên tay, màn hình tivi ở trước mặt vụt tối lại, cứ như vậy cả căn nhà cũng đều chìm vào bóng tối.

……
Từ sau khi Thần mùa xuân bị giết, Bạch Nguyệt Hồ bận rộn trong một khoảng thời gian dài.

Mỗi ngày hắn đi sớm về trễ, buổi sáng sau khi từ trong ruộng về ăn sáng xong rồi sẽ đi ra ngoài.

Lục Thanh Tửu lo lắng về bữa ăn của hắn, cho nên mỗi ngày cậu đều sẽ đưa cho hắn tiền tiêu đầy đủ, nhưng Bạch Nguyệt Hồ vẫn tỏ ra thích những món ăn mà Lục Thanh Tửu đích thân làm hơn.

Cuối cùng Lục Thanh Tửu đã nghĩ ra một cách, cậu chuẩn bị cho hắn một cái hộp giữ nhiệt, sau đó cho canh nóng vào phần đáy của hộp giữ nhiệt, lúc này nhiệt độ của đồ ăn sẽ vẫn được duy trì.

Thế này thì cho dù mỗi ngày Bạch Nguyệt Hồ đều ra ngoài thì hắn cũng có thể ăn được cơm nhà nóng hổi.

Có điều tuy Bạch Nguyệt Hồ bận rộn cả lên, thế nhưng tần suất gây án của Chúc Long lại bắt đầu giảm thiểu một cách đáng kể, đã nửa tháng rồi mà cũng không hề có một chút động tĩnh nào, chuyện này đối với cảnh sát mà nói thì có lẽ là chuyện tốt, nhưng đối với mấy người Bạch Nguyệt Hồ mà nói, đây lại là một tin xấu, bởi vì như vậy bọn họ sẽ càng khó mà tóm được tung tích của Chúc Long hơn.

May mà với sự tìm kiếm cường độ cao của mấy người Bạch Nguyệt Hồ lại có kết quả, bọn họ đã phát hiện ra tung tích của Chúc Long, hơn nữa lại còn đánh một trận với gã.

Nếu như đánh một trận sống mái, thì Chúc Long vốn không phải là đối thủ của Bạch Nguyệt Hồ, chỉ là vì phải suy nghĩ cho khu dân cư ở xung quanh nên Bạch Nguyệt Hồ vẫn để Chúc Long chạy mất, hắn có thể chọn lựa biến trở lại nguyên hình rồi đớp một cái nuốt luôn Chúc Long vào, nhưng mà nếu hắn làm như vậy, chỉ e còn sẽ có con người cùng bị nuốt vào với Chúc Long.

Bất đắc dĩ, Bạch Nguyệt Hồ chỉ có thể lựa chọn buông tha cho gã, nhưng may mà cũng đã làm cho Chúc Long bị thương, cơ mà Chúc Long bị thương nặng lại cứ như vậy mà mất tung tích, liên tục hơn mười ngày đều không có bất kỳ vụ án nào nữa.

Lúc này thời gian cũng đã đến giữa tháng tám, ngày giỗ của cha mẹ Lục Thanh Tửu cũng sắp đến rồi, dựa theo thông lệ cũ, cậu phải trở về cúng bái phần mộ chôn di vật của cha mẹ mình, sẵn tiện thăm bác cây mà cậu đã lâu rồi chưa gặp lại.

Bạch Nguyệt Hồ kiên trì muốn trở về cùng với Lục Thanh Tửu, cho dù Lục Thanh Tửu đã tỏ vẻ một mình bản thân đi cũng được, nhưng thái độ của hắn lại hết sức kiên quyết, cuối cùng Lục Thanh Tửu chỉ đành đồng ý.

Chuyến đi theo kế hoạch sẽ kéo dài 3 ngày, Lục Thanh Tửu sớm đã chuẩn bị cho Doãn Tầm mấy món ăn mà chỉ cần hâm nóng lại một chút là có thể ăn được rồi.

Cậu chiên một bát thịt viên lớn rồi đặt trong tủ lạnh, còn hầm thịt và gà, bảo Doãn Tầm có mở ra rồi ăn cũng không sao cả.

Ngồi trên chiếc xe vận tải nhỏ đã biến hình, Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ cứ như vậy mà lên đường.

Đây là lần đầu tiên Bạch Nguyệt Hồ ngồi phương tiện giao thông để đến tỉnh khác, theo Lục Thanh Tửu dò hỏi, Bạch Nguyệt Hồ rất ít khi rời khỏi thôn Thủy Phủ, cho dù có rời khỏi thì buổi tối hắn cũng sẽ trở về một chuyến, lần này cùng với Lục Thanh Tửu về quê, gần như có thể xem là chuyến du lịch xa, Lục Thanh Tửu nhìn ra được một chút sự mong chờ trên khuôn mặt của hắn.

Sau mười mấy tiếng đồng hồ bôn ba, Lục Thanh Tửu về đến thành phố mà mình đã từng làm việc.

Chu Miểu Miểu biết cậu muốn quay lại nên đã nhiệt tình mời cậu đến nhà mình ở, nhưng bởi vì Bạch Nguyệt Hồ cũng đi theo, cho nên Lục Thanh Tửu vẫn chọn ở trong khách sạn, cậu thuê phòng xong thì đặt hành lý xuống, sau đó đưa Bạch Nguyệt Hồ đi dọc theo đường lớn.

Không giống với bên khu trong khu vực thành phố, bên này gần vùng duyên hải, kinh tế cũng phát triển hơn, cao ốc sừng sững, xe chạy qua lại.

Lúc này thời tiết quá nóng, Lục Thanh Tửu mua một cây kem ốc quế vị vani rất to ở bên đường cho Bạch Nguyệt Hồ rồi nhìn hắn ăn một cách vui vẻ.


“Buổi tối muốn ăn cái gì?” Lục Thanh Tửu nói, “Hải sản ở nơi này rất nổi tiếng, hay là chúng ta ăn lẩu hải sản đi?”
Bạch Nguyệt Hồ ăn cây kem ốc quế, tỏ vẻ sao cũng được.

Không thể không nói, một anh chàng tuấn tú có biểu cảm lạnh lùng, trông vừa cao ráo vừa đẹp trai đi trên đường ăn kem ốc quế cũng rất thu hút sự chú ý của người khác, nếp sống ở đây khá thoải mái, Lục Thanh Tửu chú ý thấy xung quanh có không ít người đã lấy điện thoại ra muốn chụp hình Bạch Nguyệt Hồ, không hiểu sao cậu lại cảm thấy không vui, cậu kéo Bạch Nguyệt Hồ rời khỏi đường lớn rồi tùy tiện tìm một tiệm trà sữa ngồi xuống.

Bạch Nguyệt Hồ không hề biết suy nghĩ trong lòng của Lục Thanh Tửu, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đi theo Lục Thanh Tửu.

Sau khi Lục Thanh Tửu gọi hai ly trà sữa thì chống cằm cười giỡn với Bạch Nguyệt Hồ, “Khi thấy người khác nhìn anh mà em cũng ghen thế này, phải làm sao bây giờ đây?”
Bạch Nguyệt Hồ cắn một cái mất hơn nửa cây kem, khoé môi cũng dính một chút kem trắng, sau khi hắn nghe vậy thì nhìn chằm chằm Lục Thanh Tửu bằng đôi mắt màu đen, một lát sau thì nói khẽ: “Vậy thì em giấu tôi đi, đừng để người khác nhìn nữa.”
Lục Thanh Tửu mỉm cười, cậu tiến gần đến li3m sạch kem trên khoé môi của Bạch Nguyệt Hồ.

Bởi vì hành động này của cậu mà xung quanh vang lên tiếng hít khí, Lục Thanh Tửu cũng không thèm để ý đến, cậu đợi đến khi trà sữa mang đến thì mới cùng Bạch Nguyệt Hồ thản nhiên rời đi.

Sau khi tuyên bố quyền sở hữu đối với Bạch Nguyệt Hồ, tâm trạng của Lục Thanh Tửu cũng tốt lên rất nhiều, ngay sau đó những ánh mắt ngấp nghé Bạch Nguyệt Hồ ở xung quanh cũng không còn chướng mắt đến như vậy nữa.

Đây đại khái chính là chỗ không tốt của thành phố lớn, mọi người đều không quá hạn chế, chỉ cần nhìn thấy người mình thích thì phản ứng đầu tiên chính là bước đến xin WeChat, dù sao nơi này cũng lớn như vậy, nếu như không xin được WeChat thì có lẽ đây chính là lần cuối cùng được gặp mặt trong kiếp này rồi.

Buổi tối ăn lẩu hải sản, Lục Thanh Tửu đã gọi phần lớn nhất, bởi vì dáng dấp xuất chúng cùng sức ăn khổng lồ của Bạch Nguyệt Hồ, cho nên trong quá trình ăn hắn đã thu hút không ít người đến xin WeChat, cuối cùng bất đắc dĩ, Lục Thanh Tửu chỉ có thể yêu cầu chủ quán đổi thành bàn trong phòng riêng cho bọn họ.

Trong phòng riêng cuối cùng cũng yên lặng trở lại, Bạch Nguyệt Hồ có thể hưởng thụ đồ ăn của hắn một cách đàng hoàng rồi.

Lục Thanh Tửu ngồi bên cạnh kính, cậu nhìn người đến người đi ở bên ngoài phòng, sau khi màn đêm buông xuống, đèn neon trong thành phố nối với nhau thành dòng sông ánh sáng, thắp sáng cả đường chân trời, xe cộ trên đường nối đuôi nhau như thoi đưa.

Vào mùa hè, đối với rất nhiều người mà nói thì buổi tối không phải là kết thúc mà chính là bắt đầu.

Quán hải sản này vô cùng thanh đạm, nước chấm cũng chỉ có xì dầu mà thôi, do đó có thể nếm được hương vị vốn có của hải sản, bởi vì đủ độ tươi ngon cho nên mùi vị cũng rất tuyệt, chỉ là buổi chiều Lục Thanh Tửu đã ăn không ít đồ ăn vặt cùng với Bạch Nguyệt Hồ, cho nên lúc này cậu hoàn toàn không thấy đói bụng, chỉ nếm thử một chút liền buông đũa.

Bạch Nguyệt Hồ thì không có cái phiền não này rồi, tất cả sự chú ý của hắn đều dồn vào món ăn ở trước mặt, cùng với con tôm to gần bằng bàn tay, con bạch tuộc vẫn còn sống khi vào nồi, nghêu sò vừa đun liền mở vỏ, còn có con bào ngư với phần thịt đầy đặn và có tính đàn hồi, nói tóm lại, mỗi loại hải sản bên trong đều rất ngon, Bạch Nguyệt Hồ ăn một cách vui vẻ.

Lục Thanh Tửu nói: “Đợi lát nữa ăn xong thì chúng ta đi dạo chợ đêm nhé?”
“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ đồng ý.

Lục Thanh Tửu cười nói: “Đặc sản ở chỗ này có rất nhiều, đáng tiếc là Doãn Tầm không thể rời khỏi Thủy Phủ quá lâu… nếu không thì cả nhà chúng ta làm một chuyến du lịch cũng rất hay.”
Bạch Nguyệt Hồ từ chối cho ý kiến đối với chuyện này, dễ thấy được đây vẫn là sự lợi hại của việc bảo vệ đồ ăn, đối với tất cả những người có thể phân chia đồ ăn với hắn thì hắn đều tràn đầy thái độ thù địch ____ chỉ ngoại trừ một mình Lục Thanh Tửu thôi.

Đến khi ăn hết lẩu hải sản, ngay cả nước dùng bên trong Bạch Nguyệt Hồ cũng không bỏ qua, cuối cùng thì cả cái nồi sạch trơn như thể vừa được rửa qua, khiến cho nhân viên phục vụ vào dọn dẹp cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, không hiểu là làm sao bọn họ lại làm được.

Lục Thanh Tửu không chú ý đến biểu cảm ngạc nhiên của nhân viên phục vụ, bọn họ đi thẳng đến trước quầy tính tiền, sau đó hai người rời khỏi quán ăn thì đi về hướng chợ đêm.

Sau khi mặt trời khuất núi, nhiệt độ cũng bắt đầu hạ thấp dần, chỉ là trên mặt đất vẫn bốc hơi nóng, sau khi đến chợ đêm, Lục Thanh Tửu lấy ví tiền ra bảo Bạch Nguyệt Hồ cứ ăn thoải mái, hàu tươi ở đây rất đặc sắc, sạp hàng bên đường 10 tệ hai con, đều vô cùng mới lạ, có loại dùng bột tỏi cũng có loại hấp, còn có ăn sống, mùi vị đều không giống nhau.

Lục Thanh Tửu trực tiếp gọi cho Bạch Nguyệt Hồ 100 tệ, lên ba mươi mấy con giống vậy, sau đó cậu lại qua bên cạnh mua hai trái dừa, cắm ống hút vào uống.

Bạch Nguyệt Hồ thoả mãn ăn hàu tươi, Lục Thanh Tửu ở bên cạnh nhìn hắn: “Anh có muốn xem thử biển không?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Biển?”
“Ừm, biển ở Nhân giới.” Lục Thanh Tửu nói, “Có chút không giống với biển ở Dị giới.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Được.”
Chợ đêm cách bờ biển không xa, đi mười mấy phút là tới rồi, lúc này bờ biển cũng rất náo nhiệt, mấy hôm nay thời tiết nóng bức, lại không có mưa gì cả, trên bờ cát khắp nơi đều là dân thành phố đến đây hóng mát và bơi lội.

Nhưng mà lúc Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ đến thì đã có hơi tối, đại đa số mọi người đều đã về nhà, chỉ còn lại số ít người vẫn còn ở cạnh bãi cát.


Biển vào ban đêm trông rất dữ tợn, ánh chiều tà ở phía xa sắp chìm vào đường chân trời, nước biển dưới tác dụng của lực hút mặt trăng mà vỗ mạnh vào bờ cát.

Dưới ánh mặt trời, nước biển vốn hiện lên màu xanh thẫm xinh đẹp, lúc này chỉ còn lại một màu đen thẫm, y như một con dã thú đang ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng muốn xé xác mấy con mồi tiến lại gần.

“Biển ở đây đen hơn biển ở chỗ anh nhiều.” Lục Thanh Tửu chậm chậm nói, “Khi đến vào ban ngày thì sẽ đẹp hơn một chút….”
Bạch Nguyệt Hồ xoay đầu nhìn thoáng qua Lục Thanh Tửu: “Em có thích nơi này không?”
Lục Thanh Tửu: “Thích chứ.”
Sau khi rời khỏi thôn Thủy Phủ, cậu lớn lên ở đây, đương nhiên là sẽ yêu thích nơi này, có thể nói nơi đây chính là quê hương thứ hai của cậu, nếu như không phải cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu cũng sẽ không lựa chọn trở về thôn Thủy Phủ để tìm kiếm sự thật.

Bạch Nguyệt Hồ trầm xuống, bên tai của hai người chỉ còn âm thanh rào rạt của sóng biển.

“Về thôi.” Lục Thanh Tửu nói, “Trời có hơi tối rồi.”
Bạch Nguyệt Hồ gật đầu.

Hai người bắt đầu đi về.

Trên đường về, Lục Thanh Tửu nói với Bạch Nguyệt Hồ đôi chút về những chuyện lúc mình còn nhỏ, có chuyện xảy ra ở thôn Thủy Phủ, cũng có chuyện xảy ra ở đây, cậu nói năm đó bản thân rất không muốn rời khỏi thôn Thủy Phủ, bởi vì cậu không nỡ bỏ lại bà ngoại.

“Tôi biết.” Bạch Nguyệt Hồ lại lên tiếng nói, “Tôi biết lúc em đi đã khóc đến sưng cả mũi.” Hắn chậm rãi nói, “Doãn Tầm còn chạy đuổi theo chiếc xe lửa của em rất lâu, muốn đưa đồng tiền đồ chơi cho em.”
Lục Thanh Tửu: “….

Anh biết hết luôn hở?”
Bạch Nguyệt Hồ gật đầu.

Lục Thanh Tửu suy nghĩ lại: “Cho nên từ khi em được sinh ra, anh vẫn luôn trông giữ bên cạnh em sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Lục Thanh Tửu: “Vậy tại sao em lại chưa từng gặp anh?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Bởi vì bà ngoại của em không muốn để em dẫm vào vết xe đổ của bà ấy lần nữa.” Hắn nhẹ nhàng thở dài, “Bà ấy không muốn em trở thành người canh giữ.”
Lục Thanh Tửu yên lặng.

Quả thực, trước khi cha mẹ cậu đột nhiên qua đời, Lục Thanh Tửu cũng muốn trở lại thôn Thủy Phủ để ở cùng với bà ngoại, nhưng cậu lại bị bà ngoại đuổi đi, bà ngoại bảo cậu lo mà hoàn thành việc học, chờ đến khi việc học hành kết thúc thì mới suy nghĩ đến những chuyện khác.

Cậu cũng từng nghĩ sẽ đón bà ngoại đến ở gần trường học, bà ngoại vẫn không đồng ý, bà nói thôn Thủy Phủ là gốc rễ của bà, bà không thể rời khỏi đây quá lâu được.

Từ nhỏ đến lớn, Lục Thanh Tửu chưa từng gặp qua Bạch Nguyệt Hồ, cậu cũng chưa từng nghe đến cái tên của hắn, bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu bà ngoại đã không có ý định để cậu tiếp xúc với Bạch Nguyệt Hồ, bởi vì chỉ có người bảo vệ mới được tiếp xúc với Long tộc.

“Vậy thì khi ở thôn Thủy Phủ em có vui không?” Bạch Nguyệt Hồ hỏi.

“Đương nhiên vui rồi.” Lục Thanh Tửu mỉm cười, “Em không phải là người thích miễn cưỡng bản thân đâu.”
Bạch Nguyệt Hồ buông lỏng ánh nhìn.

Hai người về đến khách sạn, Lục Thanh Tửu đi tắm rửa, cuốn trôi đi hết mồ hôi và bụi bặm trên người.

Sau khi cậu tắm xong thì trông thấy Bạch Nguyệt Hồ ngồi bên cạnh cửa sổ thất thần, vị trí khách sạn mà bọn họ đã đặt rất tốt, ngoài cửa sổ có thể nhìn trọn tất cả cảnh đêm của thành phố không sót thứ gì.

Cho dù là đèn neon xinh đẹp, hay là những tòa cao ốc phát ra đủ loại tia sáng hoặc làn xe cộ như dòng nước đang chảy, đều là những cảnh đẹp tuyệt vời thuộc về thành phố.

“Đẹp thật đấy.” Ngón tay của Bạch Nguyệt Hồ chạm vào tấm kính bóng loáng, hắn không quay đầu lại.

“Chỗ nào đẹp thế?” Lục Thanh Tửu đi đến bên cạnh Bạch Nguyệt Hồ.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi rất ít khi đến thành thị.” Cho dù có đến thì cũng không ở trong khách sạn.

Lục Thanh Tửu sao lại không nghe ra sự mất mát trong câu nói của Bạch Nguyệt Hồ được chứ, cậu đưa tay nâng mặt của Bạch Nguyệt Hồ lên, rồi chăm chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia: “Vẫn không đẹp bằng đôi mắt của anh.” Cậu cúi đầu hôn lên hàng mi của Bạch Nguyệt Hồ, “Anh biết không, em thích nhất là nằm cùng với anh vào buổi tối ở trong sân đấy.”
Bạch Nguyệt Hồ nhẹ nhàng ừm một tiếng, mang theo chút nghi ngờ.

“Bởi vì vào lúc đó, trong mắt của anh đều là ngôi sao.” Lục Thanh Tửu nói, “Như thể anh chính là cả dải ngân hà vậy.” Cậu ôm lấy Bạch Nguyệt Hồ, “Em sẽ không rời xa anh đâu, em sẽ không đi đâu cả, nơi này không phải nơi mà em thích, em chỉ thích anh, chỉ thích thôn Thủy Phủ nơi có anh ở đó mà thôi.”
Ánh mắt của Bạch Nguyệt Hồ chợt sáng lên, hắn nói: “Thật sao?”
Lục Thanh Tửu mỉm cười nói: “Đương nhiên là thật rồi.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Thôn Thủy Phủ rất nhàm chán…”

Lục Thanh Tửu nói: “Những nơi sống lâu rồi thì đều sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng nếu như có người mình thích rồi, lúc ấy sẽ không còn cảm thấy nhàm chán nữa đâu.”
Bạch Nguyệt Hồ không nói thêm gì nữa, hai người dính lại với nhau.

Buổi tối ngày hôm đó, bọn họ khuya lắm mới ngủ, dẫn đến ngày hôm sau suýt chút nữa thì Lục Thanh Tửu đã không dậy nổi.

Kế hoạch hôm nay là đi viếng mộ sớm, Lục Thanh Tửu đau lưng nhức mỏi nằm trên giường bảo bản thân sắp chết đến nơi rồi.

Tay của Bạch Nguyệt Hồ câu vào vành tai của Lục Thanh Tửu, giọng nói dịu dàng, trầm thấp lại hấp dẫn, hắn nói với Lục Thanh Tửu rằng tôi sẽ không cho phép em chết, tôi có cách nhất định có thể cứu sống được em.

Lục Thanh Tửu nhạy cảm đã cảm giác được gì đó, cậu không để ý đến cơn đau nhức mà lăn một vòng rồi đứng dậy khỏi giường, nếu mà cậu còn bị dày vò nữa thì đoán chừng hôm nay đừng nghĩ đến chuyện đi đâu nữa.

Bạch Nguyệt Hồ bị bộ dạng sợ hãi này của Lục Thanh Tửu làm cho bật cười, Lục Thanh Tửu tức giận nói: “Còn dám cười, nếu mà hôm nay em không đi nổi nữa thì em sẽ dính lấy người anh để anh cõng em luôn đó.”
Bạch Nguyệt Hồ lại rất không quan tâm đến: “Dù em có đi được thì tôi cũng sẵn lòng cõng em mà.”
Lục Thanh Tửu: “…..” Bỏ đi, không so đo với tên hồ ly không biết xấu hổ này nữa.

Cậu khập khiễng đi tắm rửa, sau đó lại cùng với Bạch Nguyệt Hồ ăn bữa sáng do khách sạn cung cấp, tiếp đó mới chậm rãi ung dung ngồi trên chiếc xe vận tải nhỏ.

May mắn là chiếc xe vận tải không cần lái cũng sẽ không xảy ra chuyện, nếu không thì hôm nay Lục Thanh Tửu thật sự không dám lái xe đâu.

Khu nghĩa trang ở vùng ngoại thành, đến đó ít nhất phải mất một tiếng đồng hồ, suýt nữa thì Lục Thanh Tửu đã ngủ quên mất trên ghế tài xế.

Ngược lại thì Bạch Nguyệt Hồ rất quan tâm, cả đường đi đều giữ im lặng, cho đến khi sắp đến khu nghĩa trang thì hắn mới nhỏ tiếng gọi Lục Thanh Tửu dậy.

Lục Thanh Tửu ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt để tỉnh táo lại thấy chiếc xe vận tải nhỏ đã dừng ở chỗ đậu xe, cậu bảo Bạch Nguyệt Hồ đi mua giấy tiền vàng bạc và nhang đèn, còn có một bó hoa cúc màu vàng xinh đẹp.

Đi trên lớp đá xanh, hai bên đều có cây tùng bách cao lớn, bầu không khí nghiêm trang nơi đây khiến gương mặt của Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ đều không có nụ cười, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.

Rất nhanh đã tìm được một bia mộ, một năm không đến đây, trên mộ đã xuất hiện một ít rêu xanh và cỏ dại, Lục Thanh Tửu lấy chiếc khăn lông ướt đã chuẩn bị sẵn lau sạch sẽ từng chút từng chút một trên bia mộ.

Bạch Nguyệt Hồ lập tức hơi cúi xuống nửa ngồi ở bên cạnh, giúp Lục Thanh Tửu đốt nhang đèn lên.

Sau khi lau mộ xong, Lục Thanh Tửu vừa đốt tiền giấy vừa nói vài lời với cha mẹ của mình, cậu nói mình về thăm bọn họ đây, khoảng thời gian gần đây bản thân sống rất tốt, bảo bọn họ đừng lo lắng cho mình, lúc nhắc đến Bạch Nguyệt Hồ, cậu rất thản nhiên nói Bạch Nguyệt Hồ là bạn trai của mình, bản thân rất thích hắn.

Bạch Nguyệt Hồ giống như một người vợ yên lặng ở bên cạnh tiếp tục đốt giấy tiền vàng bạc.

“Anh ấy cũng rất dễ thương.” Lục Thanh Tửu nói, “Con cực kì thích anh ấy, cha, mẹ, ở dưới nếu như có gì không quen thì nhớ phải báo mộng cho con đấy.” Cậu nói đến đây thì lại nhớ đến chuyện hình như Chúc Long quản lý cõi âm, vậy có phải chứng minh là trên đời này có địa ngục và quỷ hồn không?
Vì vậy cậu nhìn về phía của Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ thì lại như tâm linh tương thông với cậu, lập tức hiểu vấn đề mà cậu muốn hỏi, hắn lắc đầu tỏ vẻ cõi âm là một khái niệm rất mênh mông, có dương thì sẽ có âm, nó giống như một thế giới tương phản với cõi dương vậy.

Hơn nữa cũng không phải tất cả mọi sinh vật đều có linh hồn, chuyện này cũng phải xem vận may nữa, vận may tốt thì sẽ được chuyển thế, còn vận may không tốt, kiếp sau sẽ làm súc vật.

Sau khi Lục Thanh Tửu nghe xong thì tâm trạng liền phức tạp, cậu không muốn chấp nhận tình huống kiếp sau cha mẹ mình có thể sẽ biến thành heo rồi bị giết ăn thịt.

May mà đại khái Bạch Nguyệt Hồ cũng phát giác được tâm trạng lúc này của Lục Thanh Tửu, hắn lại giải thích bảo rằng mẹ của Lục Thanh Tửu có phân nửa huyết thống của Long lộc, người có huyết thống này cho dù đã chết, thì ở dưới âm phủ chắc cũng suôn sẻ không trở ngại, hoàn toàn không cần lo lắng bị người khác bắt nạt.

Lúc bấy giờ Lục Thanh Tửu mới an tâm.

Sau khi đốt hết giấy tiền, Lục Thanh Tửu bảo trưa hôm nay Chu Miểu Miểu mời ăn cơm, cậu muốn nhân tiện đến thăm bác cây trong công viên ở gần công ty.

Bạch Nguyệt Hồ cũng rất muốn xem thử cái cây tinh xem bói rất chuẩn mà Lục Thanh Tửu vẫn luôn nhắc đến kia, hai người liền lái xe chạy về hướng công ty.

Tác giả có lời muốn nói:
Lục Thanh Tửu: Cha mẹ, đây là bạn trai của con, Bạch Nguyệt Hồ.

Bạch Nguyệt Hồ ngoan ngoãn: Chào cha mẹ, con là Bạch Nguyệt Hồ.

Lục Thanh Tửu: Anh ấy là một con rồng… đấy!
Bạch Nguyệt Hồ: Đúng vậy, con chỉ là một con hồ ly ở nông thôn mà thôi.

Lục Thanh Tửu: …..?
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.