Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 1: Về Nhà Bán Khoai Lang Đỏ


Bạn đang đọc Nông Trường Ảo Tưởng – Chương 1: Về Nhà Bán Khoai Lang Đỏ


Khi Lục Thanh Tửu xuống xe lửa thì trời đã hoàn toàn tối sầm lại, vốn cậu đang phải kéo theo cái vali nặng nề nên muốn thuê một chiếc taxi, nhưng ai biết tài xế taxi vừa nghe đến nơi cậu muốn đi thì lại từ chối quyết liệt ngay.
“Chỗ Thủy Phủ đó xa lắm, không đi.” Tài xế taxi nhìn Lục Thanh Tửu từ trên xuống dưới, trong ánh mắt có thêm chút cảnh giác.
Lục Thanh Tửu bị người ta đánh giá nên đang khó hiểu, cậu nói: “Bác tài, thêm tiền cũng không đi sao?”
Tài xế do dự một lát: “Cậu từ nơi khác đến à?”
Lục Thanh Tửu gật gật đầu: “Đúng vậy, từ thành phố A về đây.” Cậu nói rồi chỉ cái vali bên cạnh mình.
Tài xế thấy vali của Lục Thanh Tửu, cắn răng nói: “Cậu thêm bao nhiêu tiền?”
Lục Thanh Tửu tính nhẩm lộ trình, nói: “Hai trăm chốt đơn nhé?”
Lúc này tài xế mới chấp nhận: “Được rồi, cậu lên đi.”
Trong lòng Lục Thanh Tửu nhẹ nhõm hẳn ra, nhanh chóng đặt hành lý vào cốp xe rồi ngồi vào vị trí phó lái.
Lúc này đã gần đến rạng sáng, trên đường phố vắng tanh, thỉnh thoảng lại thấy một vài chiếc xe thuê vội vã lướt qua, vừa mới vào xuân nên thời tiết còn hơi lạnh, Lục Thanh Tửu mặc áo ngắn tay nên cậu phải chà xát lên cánh tay có hơi lạnh của mình.
Nơi này cách thành phố A rất xa, thuộc về tỉnh ngoại thành, nền kinh tế không phát triển tốt bằng thành phố A, đại đa số kiến trúc xung quanh đều tương đối thấp bé, lộ ra một hương vị cổ xưa.
Tài xế lái xe phía trước, luôn miệng hỏi vài câu lặt vặt, Lục Thanh Tửu cũng đáp lại hết một lượt, nhờ thế mới rõ nguyên nhân tài xế không muốn đi Thủy Phủ.
Thủy Phủ là một thôn nhỏ tương đối hẻo lánh, khoảng cách khá xa so với huyện thành của bọn họ, khoảng thời gian trước có hai tài xế taxi đã chết tại chỗ đó, đến nay vẫn còn chưa tìm được hung thủ.

Sau đó lại có chút lời đồn nói rằng hai tài xế kia hoàn toàn không phải bị người giết, mà là do đụng phải thứ gì đó dơ bẩn, cho nên mấy tài xế ở đây đều không muốn đi đến đó, đặc biệt là vào buổi tối đêm đen như mực thế này……
Nếu không phải Lục Thanh Tửu trả thêm hai trăm đồng, có khi hôm nay cậu thật sự phải ở lại huyện thành cả đêm luôn rồi.
“Từ thành phố A mà trở về đây làm gì thế?” Tài xế nhìn về phía trước, nói chuyện phiếm với Lục Thanh Tửu, “Quê quán ở đây sao?”
Lục Thanh Tửu nói: “Đúng vậy, cuộc sống bên kia chẳng mấy suôn sẻ nên chẳng thà từ chức luôn, nghĩ đến trong nhà không phải vẫn còn mấy mảnh ruộng đấy sao.”
Tài xế nói: “Nơi thâm sơn cùng cốc làm gì mà dễ sống như vậy, người trẻ tuổi, tôi thấy cậu không ở được nơi này lâu đâu.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy cũng chỉ cười cười, không lên tiếng.

Lần này trở về cậu đã suy nghĩ cặn kẽ, không phải là nhất thời nông nổi.
Xe cứ thẳng một đường chạy về phía trước, lao vun vút qua những con đường nhỏ chật hẹp của nông thôn, hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng hẻo lánh, đến cuối cùng thì không còn nhìn thấy một chút ánh sáng nào ở xung quanh nữa, chỉ còn lại bóng đêm vô tận.
Lục Thanh Tửu ngồi xe lửa suốt cả một ngày, nói chuyện với tài xế trong chốc lát đã thấy hơi buồn ngủ, khi đôi mắt dần nhắm lại thì tự dưng tài xế lại phanh gấp một cái.
Lục Thanh Tửu đột nhiên bừng tỉnh, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
“Cậu…… Cậu có nhìn thấy cái gì trước mặt không……?” Lúc này sắc mặt tài xế khó coi muốn chết, đôi mắt trừng lớn, toàn thân còn run nhè nhẹ, bộ dạng trông như có thể sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
“Cái gì?” Lục Thanh Tửu sửng sốt, nhìn về phía trước, ngay khi cậu nhìn được rõ ràng thứ ở phía trước đầu xe thì biểu cảm trên mặt cũng y như tài xế.
Chỉ thấy một vật thể màu trắng đang lơ lửng trên con đường núi nhỏ hẹp, bởi vì khoảng cách có chút xa nên nhìn không rõ lắm, nhưng mơ hồ có thể thấy chắc là một người……

“Đây là trò đùa gì thế?” Giọng điệu tài xế quả thực như là muốn khóc tới nơi, nếu không phải nơi này thật sự quá hẹp không tài nào quay xe nổi thì nói không chừng anh ta đã quay đầu chạy mất đất rồi.
Lục Thanh Tửu: “……”
“Á, má ơi, thứ đó đang bay tới kìa!” Tài xế sợ quá nắm lấy cánh tay Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu: “Anh bình tĩnh một chút, trên đời này không có ma đâu!” Cậu mới vừa nói xong câu này, tài xế bên cạnh lại kêu lên thảm thiết lên, nói: “Thứ đó đang tới gần chúng ta kìa!!”
Lục Thanh Tửu  lại nhìn về phía trước, phát hiện bóng người màu trắng kia đúng là đang thật sự tới gần bọn họ, tiếng của người tài xế bên cạnh kêu la y như tiếng heo đang bị thọc tiết vậy, như thế này thật đúng là có không khí của phim kinh dị ghê.
“Hình như đó là một người!” Khi bóng trắng đến gần rồi, Lục Thanh Tửu lại thấy rõ bóng trắng đó đúng thật là người, tuy rằng không nhìn rõ mặt mũi lắm, nhưng hẳn không phải là thứ thần quái gì.
“Là người mà.” Lục Thanh Tửu cảm thấy cánh tay mình sắp bị tài xế bẻ gãy tới nơi rồi, la lên nói, “Bác tài, anh đừng bóp tay tôi nữa, thật sự là người đó.”
“Người?” Có vẻ tài xế đã bình tĩnh lại một ít.
Bóng người chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, nương theo ánh đèn xe, cuối cùng Lục Thanh Tửu cũng thấy rõ dáng vẻ của bóng trắng đó, hóa ra lại là một người đàn ông mặc một bộ đồ màu trắng, ngoại hình vô cùng đẹp trai, trên mặt không có biểu cảm gì, bước chân hắn ngừng ở bên vị trí ghế phụ xe taxi.
“Tiên sinh?” Xác định đây là người mà không phải thứ dơ bẩn kỳ quái gì, trong lòng Lục Thanh Tửu khẽ thả lỏng, cậu hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra nửa khuôn mặt, mở miệng nói: “Đã trễ thế này rồi, hơn nữa nơi này còn hoang vu tối đen như vậy, anh có chuyện gì không?”
Người đàn ông kia liếc mắt nhìn Lục Thanh Tửu, lại nhìn tài xế taxi đang run bần bật bên cạnh Lục Thanh Tửu, khẽ cười cười, nói: “Không có việc gì, buổi tối tôi không ngủ được nên ra đây tìm chút đồ để ăn thôi.”
Lục Thanh Tửu nghĩ thầm đã trễ thế này, lại còn ở trong rừng núi hoang vắng thì anh có thể tìm được cái gì để mà ăn chứ, nhưng mà dù sao thì nơi nào mà chả có mấy ông anh kì dị, cậu cũng không rảnh xen vào sở thích của người khác, vì thế liền lích sự cười cười: “Được rồi, vậy anh chú ý an toàn nha.”
Người đàn ông nghe vậy, đột nhiên vươn tay vỗ nhẹ vào cửa xe taxi, sau đó liền xoay người rời đi, dần dần biến mất trong màn đêm đen kịt.
Đến khi hắn biến mất hẳn, tài xế ngồi bên trái Lục Thanh Tửu mới nổ máy lần nữa, tiếp tục chạy về phía trước.

Chỉ là có lẽ do anh ta bị dọa ác quá, nửa lộ trình sau gần như không nói câu nào.
Chuyện này thật ra cũng không để lại ấn tượng gì lắm trong lòng Lục Thanh Tửu, sau khi cậu xuống xe thì nói cám ơn tài xế, móc từ trong bóp tiền ra hai trăm đồng đưa cho tài xế.
Tài xế nhận tiền xong thì không nói lời nào phóng xe lao thẳng, trông cái dáng cứ như như bị ma đuổi sát mông, xem ra phải còn rất lâu anh ta mới có thể chạy đến cái thôn Thủy Phủ này thêm một lần nữa.
Nhìn dáng vẻ anh ta chạy trối chết, Lục Thanh Tửu không nhịn được mà bật cười.
Bây giờ chính là thời điểm tối nhất trong ngày, mấy căn nhà xung quanh đều ẩn trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng râm ran trong tĩnh lặng, Lục Thanh Tửu kéo vali, dựa theo ký ức đi đến ngôi nhà cũ của mình.

Cậu đã ba năm không về đây, lần về gần đây nhất chính là để tham gia lễ tang của bà ngoại.

Sau đó căn nhà cổ này cũng bị bỏ hoang đến bây giờ, không biết lúc này biến thành thế nào rồi.
Các kiến trúc xung quanh hơi có chút thay đổi, nhưng phương hướng đại khái vẫn đúng, đi hơn hai mươi phút, cuối cùng Lục Thanh Tửu cũng tìm được mục tiêu của mình.
Căn nhà cổ quả nhiên hoang vắng y như cậu dự đoán, trên cánh cửa màu đỏ có treo một chiếc ổ khóa gỉ sét, Lục Thanh Tửu lấy chìa khóa ra, nhét vào rồi vặn vài lần mới mở được khóa, duỗi tay đẩy cửa ra thì một đống bụi bặm rơi đầy xuống như tuyết khiến cậu cầm lòng không đậu mà ho khan vài tiếng.
“Đã lâu không về rồi.” Lẩm bẩm thì thầm một câu, Lục Thanh Tửu mở cửa tầng một.
Vì lúc trước đã nói với hàng xóm rằng sẽ quay lại, nhờ họ giúp thanh toán tiền điện, cho nên vẫn có điện để dùng, Lục Thanh Tửu mở đèn điện lên thì thấy rõ ràng bài trí trong nhà.

Không có gì thay đổi nhiều, gần giống y như đúc với trí nhớ của cậu, chỉ khác là tất cả đồ đạc đều phủ thêm một lớp tro bụi dày đặc, Lục Thanh Tửu chỉ dọn dẹp cái giường trước để ngủ qua đêm.

Cậu nằm trên giường gỗ cứng, nhìn mạng nhện treo đầy trên trần nhà, nghĩ thầm ngày mai sẽ phải mất khá nhiều thời gian để dọn dẹp nhà cửa đây…
Xoang mũi tràn ngập mùi vị cổ xưa, Lục Thanh Tửu đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Lục Thanh Tửu ngủ đến 9 giờ rồi tự nhiên tỉnh.

Ánh nắng rực rỡ chiếu vào người cậu qua khung cửa sổ, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy vô số hạt bụi li ti tràn đầy trong ánh sáng, cậu ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt, xua đi cơn buồn ngủ lờ mờ.
Lục Thanh Tửu tùy tiện ăn tạm chút gì đó rồi bắt đầu sửa sang lại nhà cửa.
Mấy năm không có ai ở nên nhà cửa cần được quét dọn sạch sẽ, mấy năm trước thôn Thủy Phủ còn chưa có nước máy, các thôn dân còn phải leo lên núi gánh nước về, cũng may hai năm trước chính phủ đã bỏ vốn cấp nước cho nơi này, giải quyết được rất nhiều rắc rối.
Lục Thanh Tửu tìm được một cây chổi phủ đầy mạng nhện trong góc phòng, đang định vén tay áo dọn dẹp một chút, lại cảm nhận được cơn đau đớn trên cánh tay, cậu có chút nghi hoặc, cuộn ống tay áo mình lên, sau khi nhìn thấy vị trí bị đau trên cánh tay thì không nhịn được mà hít ngược một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy trên cánh tay trái của cậu xuất hiện năm dấu tròn màu đỏ tím, hiện trên làn da màu lúa mì của cậu lại đặc biệt rõ ràng, cậu dùng tay nhẹ nhàng chạm vào một chút thì liền cảm thấy đau rát.
“Đụng vào đâu vậy nhỉ?” Lục Thanh Tửu lẩm bẩm một câu, “Hay là bị con gì cắn?” Cậu có chút bối rối, sau khi cẩn thận tự hỏi chính mình, trong đầu hiện ra một suy nghĩ khó mà tưởng tượng.
Hình như đêm qua chạm vào cánh tay cậu…… Cũng chỉ có tài xế taxi kia, chẳng lẽ là do tài xế sợ hãi quá mức, cho nên để lại dấu trên tay mình như vậy sao?
Lục Thanh Tửu cười gượng một tiếng, cảm thấy trí tưởng tượng của mình có chút bay xa rồi.
Nhưng mà hình như mấy cái dấu này ngoại trừ đau ra thì cũng không có ảnh hưởng gì khác, Lục Thanh Tửu nhìn nó trong chốc lát thì buông tay áo xuống bắt đầu tiếp tục quét dọn nhà, hôm nay cậu còn có rất nhiều chuyện phải làm.
“Cốc cốc cốc.” Tầm khoảng 10 giờ, Lục Thanh Tửu đang cúi đầu quét rác thì nghe thấy tiếng đập cửa, cậu đi đến cạnh cửa, vừa mở ra thì thấy một gương mặt quen thuộc ở phía sau cửa.
“Tiểu Tửu, đã về rồi nhỉ, mới đến đêm qua sao?” Người chào hỏi với Lục Thanh Tửu là một cậu thanh niên có chút thấp hơn Lục Thanh Tửu, lúc cậu ta cười lên còn lộ ra một cái răng khểnh nghịch ngợm, “Sao còn chưa gọi cho tôi hả?”
Lục Thanh Tửu thấy thanh niên, cũng nở nụ cười theo: “Tiểu Tầm, đã lâu không gặp.”
Người trước mắt này tên là Doãn Tầm, là bạn chơi cùng lúc nhỏ của Lục Thanh Tửu, nhưng từ sau khi Lục Thanh Tửu rời khỏi thôn Thủy Phủ, hai người đã lâu chưa gặp lại.
“Đêm qua đến muộn quá nên không kịp nói với cậu.” Lục Thanh Tửu giơ cái chổi trong tay lên.
“À.” Doãn Tầm gật gật đầu, “Cậu đang quét dọn vệ sinh hả? Để tôi phụ cậu nhé!”
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu làm xong việc đồng áng trong nhà rồi sao?”
Doãn Tầm nói: “Cũng sương sương rồi, ngày hôm qua mới gieo mạ, tháng sau mới lớn được.”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Ồ, vậy phiền cậu rồi.”
Doãn Tầm vén tay áo lên, cầm lấy một miếng giẻ lau cũ bắt đầu giúp Lục Thanh Tửu lau dọn đồ đạc, vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm với Lục Thanh Tửu.
Hai người tuy là bạn chơi cùng lúc nhỏ, nhưng đã rất lâu rồi chưa từng gặp mặt, tuy vậy nhưng vẫn có nhiều chuyện để nói, Doãn Tầm có chút khó hiểu tại sao Lục Thanh Tửu lại muốn từ chức ở thành phố lớn để trở về nơi này.
Lục Thanh Tửu thành thật nói: “Sếp tôi bảo ấy, nếu không chịu khó làm việc thì cứ về quê bán khoai lang đỏ đi, tôi suy nghĩ xong thì cảm thấy hình như về quê bán khoai lang đỏ cũng khá ổn đó, cho nên trở về đây luôn.”
Doãn Tầm: “…… Đậu, thiệt không đó?”

Lục Thanh Tửu nhìn vào đôi mắt đang trợn trừng của cậu ta: “Thiệt mà.”
Doãn Tầm: “……” Thôi thì cậu ta giả vờ tin vậy.
Hai người làm vệ sinh cả một buổi sáng, căn nhà đại khái đã được dọn sạch sẽ, Doãn Tầm thấy giờ giấc cũng khá trễ nên bảo Lục Thanh Tửu đến tiệm ăn trong thôn để ăn trưa, Lục Thanh Tửu vui vẻ đồng ý.
Thôn Thủy Phủ là thôn nhỏ, cãi nhau đầu thôn là cuối thôn sẽ nghe thấy, trong thôn này cũng không buôn bán thứ gì đặc biệt, chỉ mở hai tiệm ăn nhỏ, một tiệm bán cơm, một tiệm bán các loại mì.
“Cậu mới trở về, muốn ăn cái gì? Tôi mời khách!” Doãn Tầm đĩnh đạc nói.
“Ăn mì đi.” Khi còn nhỏ Lục Thanh Tửu cũng từng ăn ở mì tiệm kia, mùi vị rất ngon, bây giờ nhớ lại hơi có chút cảm giác hoài niệm.
“Được rồi, đi thôi.” Doãn Tầm dẫn Lục Thanh Tửu đến tiệm mì.
Chủ tiệm mì thấy Doãn Tầm thì chào hỏi vài câu, lại nhìn thấy Lục Thanh Tửu đứng bên cạnh cậu ta, sau khi đánh giá trên dưới một phen thì mới có chút không tin mà hỏi một câu: “Đây là cháu của nhà họ Lục sao? Đã lớn như vậy rồi à!”
Lục Thanh Tửu cười rồi gật đầu.
“Chú Xa, hai tô mì bò, bỏ nhiều ớt nha.” Doãn Tầm nói, “Cho con thêm rau hẹ nữa, Thanh Tửu, cậu ăn không?”
“Được.” Lục Thanh Tửu cũng ăn rau hẹ.
Ông chủ đáp lại một tiếng rồi quay người vào nhà nấu mì.
Lục Thanh Tửu quan sát tiệm nhỏ này, cửa hàng không lớn, bên ngoài xếp đầy các bàn ăn, đồ đạc trong nhà tuy cũ nhưng được giữ rất sạch sẽ, không làm cho người ta cảm thấy lộn xộn.

Khi Lục Thanh Tửu thu hồi ánh mắt, lại nhìn thấy thứ gì đó lóe lên dưới gầm bàn, tốc độ thứ này cực nhanh, Lục Thanh Tửu chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra thứ đó có màu đỏ, hình như côn trùng gì đó.
“Đang nhìn gì đấy?” Doãn Tầm hỏi.
“Hình như có sâu.” Lục Thanh Tửu trả lời.
“Sâu?” Doãn Tầm nói, “Đúng rồi, mùa xuân tới rồi, sâu càng ngày càng nhiều, chờ lát nữa tôi về nhà lấy ít thảo dược cho cậu, cậu cứ về nhà đốt lên là được…… Đêm qua cậu ngủ không bị muỗi cắn à?”
Lục Thanh Tửu lắc đầu: “Không có.”
Doãn Tầm nghe vậy chớp chớp mắt, thuận tay vén ống quần mình lên, chỉ thấy trên đùi cậu ta có ba năm cái mẫn đỏ vô cùng bắt mắt, Doãn Tầm nói: “Mợ nó, đêm qua tôi chỉ ở ngoài có chốc lát thôi mà đã bị thế này rồi.”
Lục Thanh Tửu suy nghĩ: “Có thể là do tôi có vận may tốt chăng?”
Doãn Tầm nhếch môi nở nụ cười, răng khểnh tinh nghịch bên môi trông rất đáng yêu: “Có lẽ vậy.”
Trong lúc hai người trò chuyện, ông chủ bưng bát mì đã nấu xong lên, tỏa ra mùi thơm nồng đậm.
Lục Thanh Tửu cầm lấy đôi đũa, nếm ngụm thứ nhất đã cảm thán nói: “Vẫn là mùi vị hồi lúc nhỏ này.” Sợi mì này không dùng bột gelatin để làm ra như những loại mì khác, dùng răng nhai từng sợi đều cảm giác được sự mềm dai, hương vị thấm đẫm trong nước hầm xương tươi ngon mặn mà, gia vị bên trong rất đơn giản, mặt trên còn rải thêm ít tỏi ớt xào cùng ít rau hẹ xanh mướt lên.

Rau hẹ sau khi được trụng chín trong nước dùng nóng thì tỏa ra mùi hương vô cùng mê ly, vừa lúc làm giảm cảm giác béo ngậy của dầu mỡ của nước dùng trong tô.
Hai người vốn đã có chút đói bụng, đồ ăn vừa lên liền không nói chuyện nữa, chỉ còn lại có âm thanh ăn mì, chờ đến khi Lục Thanh Tửu ăn xong tô mì rồi húp mấy ngụm nước lèo thì mới thỏa mãn thở dài một hơi.
“No quá.” Doãn Tầm ợ một phát, thỏa mãn xoa cái bụng của mình.
“Ngon ghê.” Lục Thanh Tửu cũng rất thỏa mãn, cậu lau miệng, thuận miệng nói: “Đúng rồi, ngày hôm qua khi tôi đến đây có nghe nói có hai tài xế taxi bị chết ở đây sao?”
“À, cậu biết vụ này sao?” Doãn Tầm nói, “Đúng vậy, là hai người, nhưng không phải tài xế mà là hành khách mới đúng.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Doãn Tầm không chú ý tới biểu cảm Lục Thanh Tửu có chút là lạ, chỉ xem như tám chuyện buôn dưa lê bán dưa chuột: “Có điều cũng không chắc là đã chết, còn chưa tìm được thi thể nữa, chỉ tìm được vali của bọn họ mà thôi.”

“Không phải người thôn Thủy Phủ sao?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Không phải.” Doãn Tầm nói, “Là thôn khác, chỉ là đi ngang qua thôn Thủy Phủ thôi…… cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Lục Thanh Tửu nói: “À, chỉ là nghe người khác nói một chút.”
Doãn Tầm không để bụng: “An ninh của thôn Thủy Phủ vẫn khá là tốt, ngay cả ăn trộm ăn cắp cũng không có, tốt hơn ở nơi khác rất nhiều.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi về nhà, căn nhà mới được dọn dẹp một nửa, vẫn còn phải tiếp tục.
Qua một ngày dọn dẹp, cuối cùng nhà cũ đã có dáng vẻ người có thể ở, chỉ là còn có khoảng sân phải cần rất nhiều thời gian để xử lý một chút.
Thực ra ngôi nhà cổ này khá lớn, có sân sau gần giống như một ngôi biệt thự nhỏ, chỉ là bởi vì hàng năm không có ai ở, cho nên rất ít phòng có thể ở được, không ít nóc nhà và vách tường cũng cần phải sửa chữa lại một lần nữa.
Sân sau nhà cổ có một cái giếng, lúc chiều tối Lục Thanh Tửu đi tới miệng giếng nhìn thì phát hiện trong giếng còn có nước, hình như vẫn có thể tiếp tục sử dụng, chỉ là dây thừng múc nước đã cũ nên phải đổi một dây khác.
“Tôi còn nhớ lúc nhỏ hay dùng cái này để làm lạnh dưa hấu này.” Doãn Tầm ngồi ở bên cạnh miệng giếng, ngó đầu nhìn vào bên trong, “Lần này cậu về rồi định làm gì? Trồng trọt sao?”
“Nuôi một ít động vật, trồng trọt thêm gì đó.’’ Lục Thanh Tửu nói, “Tôi còn một chút tiền tích góp, đến lúc đó sửa chuồng gia súc bên cạnh luôn……”
Gần như mỗi một gia đình trong thôn đều nuôi một số động vật, gà thì nhà nào cũng có, điều kiện tốt còn sẽ nuôi thêm mấy con heo với bò.
“Được.” Doãn Tầm nói, “Ngày mai tôi nói với thợ mộc, bảo ông ấy sửa lại cái chuồng cho cậu, cậu muốn mua thêm cái gì không? Mấy ngày nữa tôi cũng định đi chợ ở trên thị trấn  một chút.”
“Được rồi, cảm ơn cậu.” Lục Thanh Tửu cảm kích nói.
“Khách sáo thế.” Doãn Tầm xua xua tay, vô tư nói, “Với tình bạn của hai chúng ta, còn nói câu này làm gì, trời không còn sớm nữa, tôi đi về trước đây.”
“Được.” Lục Thanh Tửu nói, “Chú ý an toàn.”
Doãn Tầm quay người ra khỏi cửa sân, Lục Thanh Tửu thấy cậu ta đi xa thì mới vào trong nhà mình.
Tuy rằng nhà cổ có TV nhưng không có tín hiệu, Lục Thanh Tửu đành phải lôi điện thoại ra rồi bò lên trên giường, bấm mở mấy ứng dụng xem tin tức.
Cậu lướt lướt một chốc, lại chợt nhớ tới gì đó, ngón tay bấm mở thanh tìm kiếm, gõ vào thanh tìm kiếm mấy chữ: Hành khách xe taxi mất tích tại thôn Thủy Phủ.

Một lát sau, kết quả tìm kiếm liền hiện ra, Lục Thanh Tửu xem sơ tin tức một lần, phát hiện tin tức này không khác mấy với những gì Doãn Tầm nói, chỉ là chi tiết kỹ càng tỉ mỉ hơn một chút.

Đại khái chính là có mấy người đột nhiên mất tích, người nhà báo cảnh sát, cuối cùng tìm được vali của họ ở gần thôn Thủy Phủ, tiếp theo qua quá trình điều tra cảnh sát phát hiện những người này đều lên cùng một chiếc xe taxi……
Nhìn đến đoạn này, Lục Thanh Tửu buông điện thoại xuống, kéo tay áo bên tay trái mình lên, trên phần da thịt bị tay áo che lấp có thể thấy được rõ ràng năm dấu tròn màu xanh tím kia.
Lục Thanh Tửu duỗi tay chạm vào một chút, trong miệng nhẹ nhàng kêu a một tiếng, vết đỏ vẫn đau dữ dội.

Lúc này cậu đã ý thức được tài xế taxi đêm qua hình như có chút kì lạ, nhưng may mắn là cậu đã rời khỏi xe taxi an toàn, không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.
Lục Thanh Tửu nghĩ nghĩ, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, bận rộn suốt cả một ngày, cậu cũng có chút mệt nên nhắm mắt lại một chốc là đã rơi vào trong giấc ngủ.
Khi đi làm cậu hoàn toàn không dám nghĩ đến mình sẽ có được chất lượng giấc ngủ thế này, suy cho cùng công ty bọn họ yêu cầu nhân viên phải giữ điện thoại bên người 24/24 giờ, đặc biệt là khi kế hoạch, hạng mục có vấn đề gì công ty đều có thể gọi đến bất cứ lúc nào, tuy rằng tiền lương khá cao, nhưng nhân viên thì cứ phải lao đầu vào công việc đến tâm sức đều tiều tụy.
Lục Thanh Tửu vốn tưởng bản thân sẽ ngủ một giấc đến hừng đông, nhưng đến tầm rạng sáng, cậu lại nghe một tiếng động vô cùng khó tả.
Âm thanh này như là có thứ gì đang lay mái ngói trên đỉnh đầu, khiến cho phía trên đỉnh đầu Lục Thanh Tửu có tiếng răng rắc răng rắc vang lên.
Lục Thanh Tửu bị tiếng động này đánh thức, mở đôi mắt lim dim còn buồn ngủ thì thấy một luồng sáng yếu ớt trên đầu, luồng sáng này khiến Lục Thanh Tửu ngây ngẩn cả người,  trong lúc nhất thời đầu óc còn chưa kịp hoạt động, chờ một lát sau, cậu mới đột nhiên ý thức được gì đó, trợn tròn đôi mắt ——  mái ngói trên đỉnh đầu đã bị thứ gì đó xốc lên, ánh trăng sáng tràn từ đỉnh đầu xuống tấm trải giường, giống như là một dấu ấn nóng bỏng.
“Rắc, rắc.” Âm thanh trên đỉnh đầu lại vang lên lần nữa, phản ứng đầu tiên của Lục Thanh Tửu là mèo hoang linh tinh chạy lên mái nhà mình, nhưng khi trong đầu cậu vừa nảy ra suy nghĩ này thì một thứ hình tròn lại xuất hiện ở chỗ cái lỗ trên nóc nhà, Lục Thanh Tửu thấy rõ dáng vẻ của thứ hình tròn kia, đó là một con mắt màu đỏ au, đồng tử mở rộng, lớp màng trắng lướt trên nhãn cầu để lại một chất lỏng ẩm trên đó, Lục Thanh Tửu nhận ra, đây là một đôi mắt của một loại động vật bò sát..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.