Đọc truyện Nông Trang Chủ Cổ Đại – Chương 28: Bàn chuyện làm ăn
“Mẹ, mẹ…” Lý Phỉ đang tính sổ sách trong thư phòng thì nghe thấy thanh âm non nớt của Nữu Nữu từ bên ngoài.
Nữu Nữu lảo đảo chạy vào, bổ nhào vào trong lòng Lý Phỉ, mở to đôi mắt sáng quắc nhìn Lý Phỉ nói: “Mẹ, mẹ, sông, sông.”
Lý Phỉ không hiểu nó nói gì, nhìn thoáng qua Thu Tịch bên cạnh, Thu Tịch lau mồ hôi trán nói: “Tiểu tiểu thư
nghe thấy mấy đứa nhỏ trong thôn rủ nhau ra sông bắt cá nên cũng muốn đi theo chơi.”
Bây giờ đang là tháng sáu nóng bức, bởi
vì cách bờ sông không xa, cho nên rất nhiều đứa nhỏ nhà Điền Dân sẽ tới
bờ sông chơi, bọn chúng phần lớn đều biết bơi, cho nên cũng không sợ.
Nhưng, Lý Phỉ nhìn đứa nhỏ này có chút lo lắng.
“Không được, con còn nhỏ, đợi lớn một
chút nữa rồi hãy đi nha.” Lý Phỉ nhẹ giọng thương lượng với nó, nó bắt
đầu quyệt miệng. Lý Phỉ không nhìn vẻ mặt làm nũng của nó: “Con phải đi
ngủ trưa nha.” Giao Nữu Nữu cho Thu Tịch mang nó đi ra. Nữu Nữu thấy bộ
dáng Lý Phỉ như vậy, thì biết không thể làm bộ được, quyệt miệng tụt
xuống từ người Thu Tịch.
Lý Phỉ nhìn nàng như vậy cười, bên ngoài có Hoa Tử đi vào.
Bởi vì cửa hàng mới mở không có người
giỏi quản lý, cho nên để hắn đi làm chưởng quầy, bình thường không có gì chuyện trọng yếu hắn sẽ không tới đây.
“Công tử.” Hoa Tử biết nàng là nữ tử, nhưng vẫn gọi Lý Phỉ như vậy.
“Có người nói muốn bàn chuyện làm ăn với cửa hàng nhà chúng ta, họ nói muốn mua thực đơn trong tay chúng ta.”
Lý Phỉ hơi thắc mắc, lúc trước đã từng nói cho hắn, thực đơn là không có khả năng bán cho bất luận kẻ nào.
Hoa Tử nhìn hiểu ý tứ của Lý Phỉ nói thêm: “Người nọ là tổng quản sự Trình phủ Lạc Dương.”
Trình phủ Lạc Dương?
“Chính là Trình phủ Hoàng thương?”
“Đúng vậy.”
Nếu hắn đã nói như vậy thì nàng phải đi
nói chuyện rồi. Lý Phỉ vốn dùng cửa hàng để thử, thấy người làm sinh ý
cũng không nhiều, nếu có thể mở thêm mấy nhà thì tốt rồi. Vì thế liền
chuẩn bị mở chi nhánh, nhưng người và tiền đều là vấn đề, trọng yếu nhất là không có thế lực, ở địa phương khác rất khó phát triển.
Hiện tại Trình phủ đến đây, làm mình tìm được đối tượng hợp tác rất tốt.
“Nói với người ta, ngày mai tới Phú Quý lâu bàn bạc.”
Ngày hôm sau Lý Phỉ và Hoa Tử đi Phú Quý lâu thì thấy người đã gặp một lần “Trình Tử Mặc”.
“Đây là Trình gia quản sự.” Hồ Hoa giới thiệu cho Lý Phỉ.”Trình quản sự, vị này là công tử của chúng ta.
“Lý huynh, chúng ta lại gặp nha. Ha ha
ha, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, gọi ta là Trình thúc đi.”
Trình thúc cười khanh khách nhìn Lý Phỉ nói.
Trình thúc? Ta và ngươi rất quen thuộc sao?
“Tên ngươi không phải là Trình Tử Mặc?” Lý Phỉ mặt không thay đổi hỏi.
“Ah, đó là ngươi hiểu lầm, Trình Tử Mặc là tên của công tử nhà chúng ta, ta chỉ là một người hầu mà thôi.”
“Vậy ngươi gọi công tử nhà ngươi đến bàn bạc đi.”
“Việc này thật đúng là xin lỗi rồi, Lý
huynh đệ, công tử nhà ta không có ở đây, hơn nữa sinh ý nhỏ như vậy cũng không cần công tử tự thân xuất mã, ngươi bàn với ta là được.” Trình
thúc vẫn mỉm cười nói cùng Lý Phỉ, hiển nhiên tuyệt không để ý Lý Phỉ
lãnh đạm.
“Được rồi, thực đơn trong cửa hàng này ta sẽ không bán.” Lý Phỉ nói thẳng.
“Lý huynh đệ, không cần nói trực tiếp như vậy thôi, giá chúng ta có thể bàn bạc mà.”
“Có thể bàn bạc, nhưng mà, chúng ta có thể lấy phương thức khác để hợp tác.” Lý Phỉ bỗng nhiên cười rộ lên.
Trình thúc thấy nàng híp mắt cười, bỗng có cảm giác không thích ứng.
“Thật ra ta có thể ra người làm và thực đơn, ngươi ra nguyên liệu, cửa hàng, người quản lý, chia bốn sáu.”
Trình thúc cười không nổi, hắn trừng to mắt nhìn Lý Phỉ đợi nàng nói cho hết lời.
“Tiểu huynh đệ, như vậy không công bằng
đâu, cửa hàng, nhân công, nguyên liệu đều là ta ra, ngươi chỉ bỏ thực
đơn, vậy mà còn đòi chia bốn sáu! Như vậy không có lời!” Hắn lắc đầu
cười nói.
“Đương nhiên là ngươi có thể từ chối,
hơn nữa ngươi cũng có thể tìm người đi thu mua người trong cửa hàng của
ta, cuối cùng thì lấy tới thực đơn.” Trình thúc và Hồ Hoa bên cạnh nghe
được Lý Phỉ ‘Đề nghị’cực kì đứng đắn, đều trợn mắt há hốc mồm.
Sao có thể nói như vậy chứ? Nếu hắn thật sự làm như vậy thì làm sao bây giờ? Hoa Tử không hiểu ý đồ của Lý Phỉ.
“Đúng là ta có thể làm như vậy.”
“Ngươi làm như vậy thì việc thu mua
người dễ dàng, nhưng điểm mấu chốt là thực đơn trong tay ta, ngươi muốn
thực sự nắm giữ hoàn toàn trong tay e rằng cũng không đơn giản như vậy.”
Trình thúc cũng đã từng tính toán qua
làm như vậy, nhưng phái người tra xét một đoạn thời gian, thấy toàn bộ
quá trình không phải do một người làm, hơn nữa việc quan trọng là họ giữ bí mật rất tốt.
Lý Phỉ nhìn thoáng Trình thúc, tiếp tục
nói: “Hơn nữa chúng ta cứ cách mấy tháng sẽ tung ra một loại điểm tâm
mới, mỗi khi như vậy ngươi sẽ phải phái người đi thu mua người hoặc thực đơn. Không biết là biện pháp như vậy tốt, hay là hợp tác để cùng có lợi tốt?”
Lý Phỉ đề nghị.
Dù sao thì Trình thúc cũng là người già dặn, thoáng chốc phục hồi tinh thần, tính toán trong lòng.
” Ngươi dựa vào cái gì chắc chắn ta sẽ hợp tác với điều kiện như vậy, và chắc chắn sẽ có thể kiếm được tiền lời?”
“Hẳn là ngươi cũng đã đi điều tra rồi,
đây mới chỉ là Phụ thành nho nhỏ mà sinh ý đã tốt như vậy, hơn nữa mỗi
ngày có thể bảo trì lượng tiêu thụ như vậy, có thể để cho ngươi xứng
đáng đầu tư.”
Trình thúc nhanh chóng tính kế, quả thật hắn đã điều tra qua, hơn nữa cũng biết Lý Phỉ là chủ nhân cửa hàng này. Hắn không ngờ là Lý Phỉ từ Lạc Dương đến đây, xây dựng một cái thôn
trang, còn mở ra sinh ý cửa hàng. Tuy rằng sinh ý này không tệ, nhưng
đối với Trình phủ cũng chỉ là bữa ăn sáng mà thôi, nhưng đã là người làm ăn thì không thể bỏ qua một biện pháp có thể kiếm tiền nào. Hơn nữa lần này bản thân còn có chuyện quan trọng cần phải làm.
“Được, chúng ta hợp tác.” Trình thúc gọi người đi xuống soạn văn thư.
Lý Phỉ ngồi ở một bên uống trà.
Trong lòng nàng cười đã chết, kỳ thật
những lời nói vừa rồi năm phần là thật, năm phần là giả. Những thực đơn
đó căn bản cũng không khó làm, chỉ là khó làm một số công cụ thôi. Nếu
Trình phủ thật sự đi thu mua người, sẽ tìm đầu bếp tốt, không mất bao
lâu thời gian sẽ làm ra được bánh ngọt. Lúc ấy nàng cũng không có cách
nào, không ngờ bị nàng dọa được, ha ha, cái này là báo thù lần trước mất bạc!
Nhưng đó cũng không phải là Lý Phỉ nói
láo. Vì phòng ngừa có người cạnh tranh, hoặc là sử dụng thủ đoạn bất
chính lấy thực đơn, đúng là Lý Phỉ chuẩn bị cứ cách mấy tháng sẽ làm ra
điểm tâm mới. Không chỉ là cổ vũ đầu bếp nữ sáng tạo cái mới, chỉ cần có thể làm ra một loại điểm tâm mới liền có tiền thưởng, hơn nữa chính
nàng còn thường hồi tưởng lại một số điểm tâm từng ăn trước kia, nói cho bọn họ nguyên liệu, sau đó để bọn họ nghiên cứu. Như vậy có thể làm ra
không ít điểm tâm mới.
“Thực ra chúng ta còn có sinh ý nữa có thể bàn bạc.”
Lý Phỉ cảm thấy hứng thú, có sinh ý làm, có thể kiếm tiền đương nhiên nguyện ý.
“Ngươi có biết đây là cái gì sao?”
Trình thúc cầm trong tay ra một gốc cây nhỏ, Lý Phỉ cảm thấy như đã gặp ở đâu đó.
“Đây là Lục thảo đi.” Hồ Hoa bên cạnh nói.
“Đúng vậy, đây là Lục thảo, ở nơi này
các ngươi nhìn thấy nhiều. Ta hy vọng ngươi giúp ta trồng cái này, càng
nhiều càng tốt, tiền không thiếu phần ngươi.”
“Vì sao?” Chỉ là một loại hoa cỏ bình
thường mà trả giá cao vậy khẳng định không tầm thường. Lý Phỉ hỏi: “Việc buôn bán cần thẳng thắn thành khẩn. Cho ta biết nguyên nhân trồng cây
này đi. Nếu ngươi trồng nó đi làm việc bất hợp pháp, như vậy chẳng phải
là ta đây sẽ thành đồng phạm?”
Lý Phỉ nói chuyện có chút cà lơ phất phơ, Hồ Hoa bên cạnh nhìn nàng vài lần, thấy nàng thật không giống ngày thường.
Ngày thường công tử đứng đắn, am hiểu, cẩn thận, có khi còn thực ôn nhu, sao bây giờ lại giống một tên vô lại?
Lý Phỉ không biết Hồ Hoa nghĩ như vậy,
nàng nghĩ khi giao tiếp với lão hồ li này, nhất định phải vô lại, da
mặt dày, có khi còn phải giả bộ ngu xuẩn! Vẫn biết là chuyện làm ăn có
một số việc không thể hỏi, nhưng Lý Phỉ vẫn giả bộ không hiểu hỏi.
Trình thúc nhìn thoáng qua Lý Phỉ, khóe
miệng mang theo một chút tươi cười: “Được rồi, ta nói cho ngươi biết, kỳ thật loại cỏ này dùng để nhuộm vải, đây là phát hiện mới của chúng ta.
Ngươi biết Trình gia chúng ta là bố thương nổi danh cả nước, cho nên
loại cỏ này có tác dụng với chúng ta, mà nơi khác không có, chỉ có Phụ
Thành có, cũng chỉ có Phụ Thành trồng được.”
Lý Phỉ nghe xong nhanh chóng tính kế. Tốt lắm, thực là gặp may, như vậy là mình có tăng giá thì hắn cũng phải nhận rồi!
Nghĩ lại trước kia mất một vạn lượng, Lý Phỉ đau như cắt thịt. Bây giờ phải hung hăng làm thịt hắn một chầu mới
được. Nhưng: “Sao các ngươi không tự mua đất ở nơi này rồi thuê người
trồng?”
Lý Phỉ suy nghĩ một lát rồi cẩn thận hỏi.
Trình thúc cười cười: “Chẳng lẽ ta làm nghề bán gạo còn phải đi trồng lúa ra bán?”
Lý Phỉ thực vừa lòng: “Được, đương nhiên có thể, ngươi đại khái cần bao nhiêu?”
“Loại cỏ này trồng cũng dễ, sinh trưởng
nhanh, căn bản không cần trông nom. Hơn nữa sản lượng cũng rất cao, chỉ
cần thu hoạch ở vụ xuân hè, gặt hái xong nó lại mọc ra. Chỉ là nó không
dễ bảo quản, bởi vì nó mà hỏng sẽ không dùng được. Chúng ta cũng không
có biện pháp gì bảo tồn, cho nên chúng ta chỉ thu mua những cây mới, có
thể nhuộm vải, không muốn đi trồng.”
Lão hồ li!!
Lý Phỉ muốn lật bàn, quả nhiên có hậu
chiêu. Biết ngay mà, giá cũng không bàn để mình tùy ý trả, hơn nữa trồng cũng dễ, nhưng lại khó bảo quản, nếu mình không bảo quản được chẳng
phải thành công dã tràng?
Nhưng đây là sinh ý lớn, Lý Phỉ không muốn bỏ qua.
“Có thể hợp tác, nhưng chúng ta cũng
không biết cách bảo tồn, cho nên phải một thời gian nữa mới trả lời cho
ngươi được, đợi một tháng nữa đi.”
“Được.”
Nói xong thì hiệp nghị cửa hàng cũng được soạn xong. Lý Phỉ nhìn kĩ lại hiệp nghị rồi ký tên.