Đọc truyện Nông Phụ – Chương 47
Ăn cơm trưa xong, Hứa Thảo mang xương gà ra cho Tiểu bạch cùng Hắc Tử gặm. Trong khoảng thời gian này Tiểu Bạch được ăn đầy đủ hơn, cơ thể cũng to lớn lên trông thấy, không còn là con chó gầy trơ xương năm nào nữa. Hắc Tử vẫn là bộ dáng như trước, lông đen tuyền, trầm ổn, gặm xương gà cũng từ tốn hơn so với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vừa ăn vừa kêu gào ầm ĩ trước cửa, mãi cho đến khi Hắc Tử chịu không được nữa gầm lên một tiếng, nó giống như mới tỉnh ngộ, nhìn Hắc Tử một cái, rồi mới thành thật im lặng gặm xương. (Jun: Ta thích đôi chó này gê ka ka có gian tình )))
Chờ dọn dẹp xong, Tiểu Sơn bưng tô khoai tây hầm gà rừng đi về, Hứa Thảo sợ bé đi đường không cẩn thận ngã nên đóng cửa rồi dẫn Miêu Miêu đi theo.
Hứa gia cũng chỉ có nhị nha với tam nha ở nhà, nhìn thấy Hứa Thảo, hai nha đầu chạy nhanh ra, nhìn Hứa Thảo cười thoải mái nói:
“Đại tỷ, tỷ đến rồi a, Tiểu Sơn lại đến nhà tỷ ăn đồ ngon phải không?”
Hứa Thảo lấy tô khoai tây hầm gà rừng với bánh bột mì trứng ra nói:
“Nhị nha, tam nha, đói bụng không? Nơi này có bánh bột mì trứng này, hai đứa chia nhau ra mà ăn, còn gà rừng hầm khoai tây thì chờ tối phụ thân với nương về rồi cùng ăn nhé.” Bánh bột mì trứng gà nàng làm nhiều, gói kỹ bỏ trong rổ nên bây giờ vẫn còn nóng.
Nhị nha, tam nha vội vàng gật đầu, hai đứa cầm bánh vội vàng ăn. Mỗi đứa ăn ba cái liền no, sau đó mang tô thịt gà hầm khoai tây cất vào trong bếp.
Hai gian nhà mới, Lí thị và Hứa lão cha một phòng, nhị nha tam nha một phòng, rồi phòng khách, nhà tranh cũ thì dùng để bỏ vật dụng với làm bếp, trong nhà rất sạch sẽ, đều là công lao của hai đứa nhỏ.
Hứa Thảo đi dạo một vòng quanh nhà mới, xong hỏi: “Nhị nha, tam nha, nương đi đâu vậy?”
Hứa lão cha thì nàng đoán chắc lại lên trấn trên tìm việc làm thuê, dù sao công việc đồng áng cũng đã xong rồi. Lí thị mấy ngày nay nhàn rỗi, đáng lí phải ở nhà mới phải chứ.
Nhị nha và tam nha mang mấy cái ghế nhỏ ra ngoài hiên ngồi, nghe Hứa Thảo hỏi liền đáp: “Nương mang Tiểu Sơn qua nhà tỷ rồi đi luôn nên bọn muội cũng không biết người đi đâu nữa.”
Lí thị không ở nhà, Hứa Thảo liền ngồi trước mái hiên dạy Miêu Miêu và Tiểu Sơn học chữ.
Miêu Miêu đã có thể viết được tên của bé, tam tự kinh cũng biết một ít, còn Tiểu Sơn thì ham chơi, không có chăm học như Miêu Miêu nên thua con bé một chút. Nhị nha, tam nha những lúc rảnh rỗi cũng theo hai đứa nhỏ học chữ.
Qua một lúc lâu, Lí thị mới trở về.
Nhìn thấy trán bà đầy mồ hôi, vẻ mặt bực bội, Hứa Thảo vội hỏi: “Nương, người đi nơi nào vậy? Làm sao mà mặt mũi lại cau có như thế?”
Lí thị trừng mắt liếc nàng hỏi: “Ta đi nơi nào cũng phải báo cho ngươi biết hay sao?”
“Nương, người sao vậy?”
Lí thị hừ một tiếng, sắc mặt vẫn khó coi, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hứa Thảo mới chịu nói: “Cũng không có việc gì lớn, chính là bà ngoại ngươi tìm ta có chút chuyện.”
Bà ngoại? Hứa Thảo đối với người bà ngoại này cũng không có ấn tượng gì, không chỉ là ông bà ngoại đến cả hai người cậu cũng thế.
Chuyện của Lí thị thì Hứa Thảo cũng có biết một ít. Lí thị vốn là người ở thôn kế bên, bởi vì gia cảnh không tốt nên bán cho Hứa lão cha làm thê tử, từ đó đến giờ cũng không có liên hệ gì với nhà mẹ đẻ. Lí thị là con thứ hai, tren6c ó đại tỷ, dưới có hai đệ đệ và một muội muội.
Bà ngoại Hứa Thảo chân chính là kiểu người trọng nam khinh nữ, trong nhà có ba nữ nhi đều bị bà bán ra ngoài, chỉ có đối với hai đứa con trai rất yêu thương. Đại tỷ và muội muội Lí thị đều bị bán đi làm thiếp cho người ta, mấy năm nay cũng chưa có về nhà mẹ đẻ lần nào. Từ trước đến nay bà ngoại và hai người cậu gì đó cũng chưa bao giờ xuất hiện qua, bây giờ đột nhiên tìm đến khẳng định không có ý gì tốt.
Quả nhiên liền nghe Lí thị nói tiếp: “Ta đi đến nhà bà ngoại ngươi, bà ta mở miệng muốn khoai tây và bạc, ngươi nói thử coi làm gì có người nương nào như vậy a, mười mấy năm qua mặc kệ khuê nữ của mình sống chết, bây giờ thấy con mình khấm khá tìm đến thì đòi này nọ. Đại nha, ngươi nói thử xem bà ngoại ngươi có quá đáng hay không, đều là nương mà sao bà ta khác người quá vậy. Trước kia khi ngươi còn chưa gả đi, cho dù nhà nghèo ta cũng không hề có ý định bán con, vậy mà bà ta nỡ… may mà năm đó gặp cha ngươi, nếu không ta cũng bị bà ta bán đi làm thiếp…”
“Nương, không phải lúc trước ngài cũng muốn đem bán nhị nha, tam nha cha gia đình nhà giàu làm nha hoàn hay sao?” Tuy rằng Lí thị so với bà ngoại tốt hơn một chút, nhưng cũng không chứng mình được việc bà từng có tâm tư không tốt.
Lí thị bị nói đỏ mặt, đang tính tiến len nhéo Hứa Thảo vài cái, đột nhiên nhớ ra nàng đã lập gia đình rồi nên cũng ngại động tay, nhưng vẫn cả giận mắng:
“Ta lúc đó là muốn cho nhị nha tam nha kí khế ước cầm cố thời hạn bốn, năm năm. Sau này lập gia đình cũng có chút thể diện hơn. Hơn nữa, ta cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi chứ nào có bỏ được làm cho nhị nha và tam nha đi. Ngươi… ngươi thế nhưng lại nói nương như vậy…” Hai mắt Lí thị dường như có chút đỏ, bà nghẹn nghào nói.
Hứa Thảo biết mình nói sai vội vàng sửa:
“Nương, con không cố ý a, người đừng trách con. Con đương nhiên biết người sẽ không làm ra chuyện tuyệt tình đó. Đúng rồi, bà ngoại hỏi người khoai tây với bạc rồi người có cho không?” Nàng phát hiện gần đây tính tình nương nàng chợt trở nên tốt hơn rất nhiều, ngẫm lại thì cũng cảm thấy không quá khó hiểu, trước gia đình nghèo nên tính tình hơi cực đoan, giờ cuộc sống tốt lên, suy nghĩ nó cũng thoải mái hơn.
Lí thị lau nước mắt xong, mới nói:
“Đương nhiên là chưa cho. Khoai tây ta cũng chỉ còn dư đủ để sang năm trồng, còn bạc nếu cho một lần sẽ có lần thứ hai, bà ta năm xưa đối với ta nhẫn tâm như vậy nên giờ một đồng ta cũng không cho.”
Lí thị vốn cũng tính cho một iit1 dù sao cũng là mẹ ruột của mình, sau đó thấy lòng tham không đáy của hai đứa em dâu, hiểu được nếu cho một lần thì sẽ có lần thứ hai thứ ba, nên bà nhanh chóng cự tuyệt.
“Khẳng định bà ngoại sẽ tức giận lắm, có phải không nương?” Đối với bà ngoại trong truyền thuyết chưa có thấy qua bao giờ nàng không hề có chút hảo cảm nào.
“Tức giận thì kệ, ta nào có biện pháp gì.” Giọng nói của Lí thị hơi rầu rĩ, trong lòng cũng rất khó chịu.
Hứa Thị ôm Tiểu Sơn cùng Miêu Miêu ngồi nói chuyện với Lí thị mộ lúc, nhìn thấy tâm trạng bà tốt hơn mới trở về nhà.
Mới vừa đi đến cửa cổng thì thấy có bóng người đang lén lút nhìn ngó nhà nàng, Hứa Thảo thét lớn: “Ai đó? Đang làm cái gì vậy hả?” Nói xong nhanh chóng đầy Miêu Miêu ra phía sau lưng của mình.
Bóng người lén lút kia nghe thấy giọng Hứa Thảo thì có ngây người ra một lát, nhưng vẫn không có chạy đi, ngược lại đi thằng đến chỗ Hứa Thảo đứng. Hứa Thảo trong lòng vô cùng khẩn trương, bàn tay đang nắm tay Miêu Miêu bất giác xiết chặt hơn, còn khẽ run run.
Người nọ đi đến trước mặt Hứa Thảo mới mở miệng hỏi: “Ngươi có phải là nha đầu Hứa Thảo không?”
Hứa Thảo cảnh giác trong lòng, hỏi: “Ngươi là ai?”
Chờ người nọ tới gần Hứa Thảo mới thấy rõ diện mạo thật của hắn ta, đó là một nam nhân tầm hơn ba mươi tuổi, diện mạo thực bình thường, vóc dáng cũng không cao lắm, nhìn gương mặt có chút quen mắt. Hứa Thảo nhịn không được đánh giá hắn ta vài lần, mới phát hiện gương mặt này hao hao giống Lí thị. Nàng nhất thời hiểu được một chút chuyện gì đang xảy ra. Sợ là vị bà ngoại kia không kiếm chác được chút gì từ Lí thị nên chuyển đối tượng qua nàng đi.
Nam nhân kia nhìn Hứa Thảo cười tủm tỉm nói: “Ai nha, đúng là nha đầu Hứa Thảo sao? Ta là cậu của ngươi a.”
“Nói bậy, ta làm sao lại có một người cậu chứ? Ngươi là cậu của Phú Quý à?”
Nam nhân có chút xấu hổ, sờ sờ cái mũi nói: “Nha đầu, ta thật sự là cậu của ngươi a, ta là đệ đệ ruột của nương ngươi, bởi vì có một số việc hiểu lầm nên mấy năm nay mới không đi tìm các ngươi, bây giờ mới đi tìm được.”
Hứa Thảo cười lạnh trong lòng, coi nàng như kẻ ngốc à.
Không để ý đến nam nhân này, Hứa Thảo mở cửa cổng, ngay lập tức Tiểu Bạch và Hắc Tử từ bên trong nhảy sổ ra. Nhìn thấy hai con chó, Hứa Thảo nhẩm tính trong lòng, sau này sẽ cho một con trước cổng, một con trong sân, chứ không những kẻ xấu lại lảng vảng quanh nhà.
Nam nhân kia còn muốn đi theo Hứa Thảo vào trong sân nhưng nhìn hai con chó dữ vây quanh nàng liền không dám tiến đến.
Hứa Thảo đi vào trong sân, liếc mắt nhìn nam nhân kia một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi còn không đi ta để cho nó ra cắn bây giờ, ta chưa bao giờ nghe nương nói qua có ông cậu ào cả, ngươi đừng hòng lừa gạt ta.”
Nam nhân kia gương mặt nhăn nhó nói: “Ta đúng thật là cậu con mà.”
“Còn không đi sao?” Hứa Thảo tức giận kêu, “Tiểu Bạch, Hắc Tử…” Lời còn chưa nói hết nam nhân kia đã vội vàng chạy đi xa.
Hứa Thảo đóng cửa cổng, trong lòng khẽ thở dài, sợ người này tìm đến vì chuyện khoai tây đây. Xem ra các thôn khác cũng bắt đầu chú ý đến thứ này, may mắn nàng đem khoai tây bán cho người trong thôn, như vậy thôn khác muốn chiếm tiện nghi cũng không hề dễ.
Buổi tối Phú Quý trở về Hứa Thảo nói chuyện này cho hắn nghe, Phú Quý nghe xong có chút lo lắng nói: “Ta sợ bọn họ còn có thể tìm đến nữa, ta tính mấy ngày tới cũng không có vào núi đi săn mà ở nhà cùng nàng mới an tâm.”
Hứa Thảo cười đáp: “Có gì mà phải sợ chứ. Dù sao toàn bộ khoai tây chúng ta đều bán hết cho người trong thôn, chỉ cần họ đi hỏi thăm một chút sẽ biết, bọn họ còn có thể làm gì ta?”
“Dù sao cẩn thận vẫn hơn.” Hắn cũng không muốn vợ hắn chịu bất cứ thương tổn gì cả.
Mấy ngày kế tiếp Phú Quý ở nhà, cũng không đi săn, trong khoảng thời gian này bọn họ tích trữ con mồi cũng không tệ, đủ dùng qua hết mùa Đông. Nhìn khí trời càng ngày càng lạnh, nên hai người quyết định đi lên trấn mua chút than.
Vào buổi chiều, hai người mới mua than về đến nhà liền nhìn thấy nam nhân kia ngồi xổm cách cổng nhà bọn họ không xa. Bởi vì có Hắc Tử nằm úp sấp trước cửa coi nhà nên nam nhân kia không dám đi lại gần. Nhìn thấy Hứa Thảo, nam nhân vội vàng đứng lên, đi qua, cười nói: “Đại a đầu, ngươi đã về rồi a. Đây chắc là Phú Quý phải không? Không tệ, không tệ. Cậu xem các ngươi sống tốt liền an tâm.”
Hứa Thảo cười nhạo trong lòng, người này da mặt cũng thật dày.
Phú Quý nhìn nam nhân trước mặt, sắc mặt nặng nề nói: “Ngươi là ai? Tìm thê tử ta làm cái gì?”
“Ta…” Nam nhân dừng một chút, sau đó mới nói tiếp, “Ta là cậu của đại a đầu a. Ngươi gọi ta là cậu là được rồi.”
Phú Quý nghe vậy mím môi không nói lời nào.
Hứa Thảo có chút không kiên nhẫn, nàng bảo Phú Quý mang than đi vào trong nha, rồi mới quay sang nam nhân kia hỏi: “Rốt cuộc ông muốn cái gì? Ta có hỏi qua nương, nhưng bà nói ta không có người cậu nào cả.”
Nam nhân dường như không nghĩ nhị tỷ của mình lại nhẫn tâm như vậy, nói không nhận thức bọn họ liền không nhận thức. Haiz, hắn cũng không có biện pháp mới phải quay qua quấn quýt lấy Hứa Thảo, lão nương trong nhà phân phó hắn nhất định phải lấy được một trăm cân khoai tây mang về.
Nam nhân áp úng nói: “Nhị tỷ khẳng định là vẫn còn hiểu lầm chúng ta, năm đó chuyện…”
Hắn còn chưa có nói xong, Hứa Thảo đã mất kiên nhẫn cắt ngang: “Ông có việc gì thì nói thẳng ra đi.”
“Đại nha, kỳ thật là thế này.” Nam nhân suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ vẫn là nên nói thẳng ra th2i tốt hơn, “Đại nha, ta nghe nói năm nay thôn các ngươi sẽ trồng khoai tây? Chúng ta cũng muốn mau một ít về trồng. Ngươi yên tâm, chúng ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi mà ấn theo giá thị trường để mua.”
Hứa Thảo cười cười nói: “Giá thị trường? Ngươi nếu biết về chuyện khoai tây vậy cũng rõ ràng ta đã bán hết cho bọn họ rồi cũng không còn dư chút nào, hơn nữa bây giờ lại là mùa đông, ở chợ chút rau cỏ cũng hiếm, giá khoai tây cũng sẽ không hề rẻ.”
“Kia… vậy rốt cuộc là bao nhiêu tiền một cân.”
Hứa Thảo cười đáp: “Năm mươi văn tiền một cân, ngươi nếu cần mua gấp ta có thể bán cho mấy cân, tuy nhiên không có nhiều, chỉ tầm hai ba cân thôi.”
Nam nhân sắc mặt có chút khó coi, hai ba cân hắn đâu cần. Nhưng không ngờ thứ đó có thể đắt như vậy. “Đại a đầu, này cũng quá đắt đi, nếu là mười hai văn tiền một cân ta sẽ mau một trăm cân.” Hắn đã hỏi thăm rõ ràng, lúc trước đại nha bán cho người dân trong thôn cũng bằng giá này.
“Năm mươi văn cũng không đắt. Nếu ông không tin thử đi tìm người trong thôn hỏi mua xem có ai chịu bán cho ông không? Hơn nữa một trăm cân ta không có, ta chỉ có mấy chục cân sang năm còn không đủ để trồng một mẫu, cho ngươi hai, ba cân đã là quá nhiều rồi.”
Nam nhân càng ngày sắc mặt càng khó coi, tuy rằng hắn đã sớm dự đoán chắc nha đầu này cũng không còn lại bao nhiêu cân khoai tây nữa, nhưng không nghĩ đến một trăm cân không đủ, hắn không thể nói đại nha nhường cho hắn hết số khoai tây đang giữ a, aiz, nương cũng thật là, thấy nhị tỷ bây giờ sống tốt thì thầm mừng cho tỷ ấy thôi, làm gì mà chạy đến chen một chân để làm cái gì đâu?
“Vị đại thúc này, nếu ông không mua vậy phiền toán lần sau đừng tới nữa có được không? Mấy con chó nhà ta không biết phân biệt người tốt kẻ xấu đâu, phàm là thấy ai lảng vảng xung quanh chúng đều nhảy xổ ra cắn đấy, nên sau này tốt nhất ông đừng tới đây nữa.” Loại thân thích kiểu này nàng cũng không muốn nhận thức.
Nam nhân nhìn Hứa Thảo cười xấu hổ một tiếng mới xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng nam nhân đi xa, Hứa Thảo khẳng định sau này hắn sẽ không đến nữa.
“Đi rồi sao?” Phú Quý ôm Miêu Miêu đi ra, thấy không còn người mới thở phào nhẹ nhõm hỏi.
Hứa Thảo gật đầu nói: “Ừ, đi rồi. Chúng ta cũng vào nhà thôi, thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi tối chúng ta ăn lẩu đi, kêu nương cùng phụ thân và mấy đứa nhỏ đến ăn chung luôn.”
“Được.” Phú Quý nhếch miệng cười ngây ngô đáp.