Nông Phụ

Chương 43


Đọc truyện Nông Phụ – Chương 43

Miêu Miêu ngoan ngoãn đi ra ngoài, Hứa Thảo đem dầu thắn để nguội cho vào trong bình, lại vội vàng lấy cải thìa để ở góc bếp ra rửa sạch xào sơ, bên trong bỏ thêm mấy miếng tóp mỡ vàng ươm. Tiếp đó, nàng cán thêm mấy cái bánh bột ngô mỏng, chuẩn bị cho bữa tối làm bánh bột ngô cuốn ăn.

Trong nhà còn chút rau xanh, nên Hứa Thảo không có ra vườn hái thêm, làm một món xào, chiên thêm mấy quả trứng, sau cùng cho tất cả những thứ này lên trên bề mặt lớp bánh bột ngô rồi cuộn lại. Sợ Miêu Miêu đói bụng, Hứa Thảo làm trước một cái cho bé ăn. Miêu Miêu ăn xong, luôn miệng khen ngon, con bé ăn rất hạnh phúc.

Cuối cùng, nàng lại đem thịt ba chỉ về kho tàu một nửa, dùng muối ướp phơi khô một nửa.

Không sai biệt lắm, vào giờ Dậu, Phú Quý liền khiêng một con thỏ rừng trở về, đi phía sau là Hắc Tử.

“Chàng đã trở lại, nhanh rửa tay vào ăn cơm.”

Phú Quý ném thỏ rừng trên vai xuống sân, nhìn Hứa Thảo cười cười đáp: “Ta biết rồi.”

Hứa Thảo cười đáp lại, nhìn thấy thỏ rừng trong sân thế nhưng vẫn còn sống, kinh hỉ nói: “Như thế nào mà con thỏ này vẫn còn sống?” Nhìn qua hình như chỉ bị thương nhỏ ở đùi.

Phú Quý rửa tay, lại dùng khăn bố lau mặt, lau mồ hôi, xong đáp: “Trời nóng, con mồi còn sống thịt sẽ không hư, bán được giá cao hơn chút. Ngày mai nàng mang lên trấn bán, ta lại tiếp tục đi săn.”

“Được. Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Lượng cơm của Phú Quý khá nhiều, hắn uống hai bát to canh xương, ăn thêm vài cái bánh bột ngô cuốn, chỉ có thịt kho là hắn không nỡ ăn, chỉ chăm chăm gắp cho Hứa Thảo và Miêu Miêu. Hứa Thảo lại thích uống canh xương hơn, vì hầm lâu, vị ngọt thanh khá ngon, nàng nói:

“Phú Quý, chàng cũng ăn đi. Ta cùng Miêu Miêu ăn cũng không bao nhiêu.”

Miêu Miêu ăn hai cái bánh bột ngô thì đã gần no rồi, uống thêm non nửa bát canh xương, ăn thêm hai miếng thịt kho tàu, vuốt ve bụng tròn tỏ vẻ đã no không muốn ăn thêm.

Ăn cơm xong, Hứa Thảo vội vàng tưới nước cho mấy cây nho rừng, hiện nay chúng đã bắt đầu lớn, phân nhánh leo lên trên giàn tre đơn sơ nàng làm bên hiên. Hứa Thảo vừa chỉnh ngọn cây, vừa nói với Phú Quý:

“Phú Quý, vài ngày nữa chàng làm cho mấy cây nho này một cái giàn cao và chắc chắn hơn đi. Tầm ba năm nữa là chúng ta có nho ăn.”

Đối với cuộc sống tương lai, trong lòng Hứa Thảo cũng có chút tính toán, chính là nơi này hoa quả ăn được rất ít, ngày thường lên núi nàng cũng tìm không thấy những loại trái cây quen thuộc, nếu có một ít mầm mống, hoặc tìm được chúng trên núi thì tốt rồi, như vậy nàng có thể trực tiếp gieo trồng.


Phú Quý rửa bát xong, ngồi xổm bên cạnh Hứa Thảo nhìn mấy nhánh nho rừng đáp:

“Thảo nhi, nàng trồng thứ này làm gì, trong núi có nhiều mà, nếu nàng muốn ăn ta trực tiếp hái về.”

Trong núi nho rừng cũng đã bắt đầu kết trái, muốn đợi chúng chín cũng phải tầm đầu tháng tám.

“Cái này nếu trồng tốt, quả nhiều chúng ta có thể mang lên trấn bán…” Hứa Thảo cười nói, “Đúng rồi, Phú Quý, về sau nếu ở trong núi chàng nhìn thấy chút trái cây nào khác thì hái mang về cho ta một ít nha.” Nói không chừng sẽ gặp được một số loại nàng biết, đến lúc đó có thể trồng thử.

“được.” Phú Quý nhếch miệng cười trả lời.

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài liền vang lên giọng nói của Thẩm thị và Quân ca nhi. Hứa Thảo nhanh chóng đứng lên đi ra đón bọn họ.

Thẩm thị nắm tay Quân ca nhi đi vào trong sân, cùng Hứa Thảo và Phú Quý chào qua một tiếng, xong xuôi mới nói:

“Đại tẩu, mấy ngày nay biết tẩu bận rộn việc đồng áng nên muội cũng không qua đây quấy rầy, hiện nay mọi thứ đã xong xuôi hết rồi, tiểu gia hỏa này cứ ồn ào muốn đến chơi với Miêu Miêu, nên muội mang nó sang.”

Hứa Thảo bế Quân ca nhi lên, cười tủm tỉm nói:

“Mấy ngày nay ta cũng bận trồng khoai tây, a, tiểu tử này thế nhưng nặng lên không ít, một thời gian ngắn nữa thôi ta sẽ không ôm hắn được rồi.” Nói xong, quay đầu sang Miêu Miêu đang ngồi trên ghế con nói: “Miêu Miêu, đi lấy điểm tâm hôm nay nương mua mang ra cho đệ đệ ăn với nha.”

Miêu Miêu hiện tại cuộc sống tốt hơn nhiều, đồ ăn ngon thường ngày cũng không thiếu, nên không hề keo kiệt chút điểm tâm này, nghe Hứa Thảo nói xong, vui vẻ chạy vào nhà lấy điểm tâm.

Quân ca nhi nghe nói có điểm tâm ăn, kêu một tiếng đại bá mẫu xong, ở trong lòng Hứa Thảo uốn éo đòi xuống. Hứa Thảo đành phải đem hắn thả xuống. Quân ca nhi lắc lắc mông nhỏ chạy theo sau Miêu Miêu vào nhà.

Hai nữ nhân ngồi nói chuyện, Phú Quý cũng không có xen vào, đi ra ngoài lấy đồ nghề làm giàn nho.

Sắc trời bắt đầu nhá nhem tối, chẳng mấy chốc không thấy gì ở xa xa, Hứa Thảo mang ghế ra vừa ngồi nói chuyện với thẩm thị, vừa trông chừng hai đứa nhỏ.

Đang nói cười, ngoài cửa thấp thoáng bóng dáng một đứa trẻ khỏe mạnh, kháu khỉnh, Hứa Thảo nheo mắt nhìn kỹ, hóa ra là tiểu Thạch Đầu trong thôn.


“Tiểu Thạch Đầu, sao cháu lại tới đây? Mau vào nhà đi.” Từ lần trước cho Phùng gia mượn lương thực sau, hai gia đình trở nên quen thuộc hơn, cũng thường xuyên qua lại.

Thạch Đầu sờ sờ đầu, ngại ngùng cười, đi vào trong nhà trên tay còn cầm theo một cái sọt trúc nhỏ đưa cho Hứa Thảo nói: “Thẩm, đây là cá phụ thân con bắt được, kêu con mang qua đây cho thẩm.”

Hứa Thảo nhận lấy cái sọt, thấy vậy mà có những nửa sọt cá chạch, bên trong còn có mấy con cá chép, nàng rất cao hứng, miệng cười toe toét nói: “Nha, sao lại cho nhiều như vậy a.”

Thạch đầu vội vàng đáp:

“Phụ thân bắt rất nhiều, nhà con ăn còn không hết, thẩm trăm ngàn lần đừng có đưa lại a, bằng không trở về phụ thân nhất định sẽ mắng con.”

“Hảo hảo, ta đây liền nhận, con thay ta nói một tiếng cám ơn với nương và phụ thân con nha.” Hứa Thảo cũng không khách khí với Thạch Đầu, cá chạch này là thứ tốt, nhưng ít có ai đi bắt. Nàng ở đây gần mười lăm năm còn chưa được ăn qua đâu.

Miêu Miêu nhìn Thạch Đầu, nghĩ nghĩ, rồi dùng bàn tay nhỏ bé cầm một miếng điểm tâm khác, đi lại chỗ Thạch Đầu, cười nói: “Thạch Đầu ca, cho ngươi…”

Thạch Đầu có chút co quắp, lắp bắp nói: “Không, không… Miêu Miêu muội muội… ngươi ăn đi.”

Miêu Miêu cũng có chút cố chấp, giơ hai khối điểm tâm nói: “Thạch đầu ca ca, ăn.”

Hứa Thảo và Thẩm thị ngồi một bên, thấy vậy nở nụ cười, Hứa Thảo vội nói: “Thạch đầu, con nhận lấy đi.”

Thạch Đầu thế này mới bất an nhận lấy miềng điểm tâm, nhìn Miêu Miêu và Hứa Thảo nói cám ơn.

Thạch Đầu đi rồi, Hứa Thảo cảm khái nói:

“Tiểu Thạch Đầu này đúng là một đứa bé ngoan, rất lễ phép.”


“Đúng vậy. Chính là gia đình nghèo quá, bằng không muội xem nó cùng Miêu Miêu thật ra khá hợp đôi.” Thẩm thị cảm khái một câu.

“Nhị đệ muội, muội nói bừa cái gì vậy? Miêu Miêu còn nhỏ như vậy, khẳng định là không thể. Sau này, việc hôn nhân của Miêu Miêu nhất định phải chính con bé bằng lòng mới được, ta sẽ không tùy tiện định ra việc hôn nhân của con bé.” Tuy rằng nàng biết thằng bé Thạch Đầu này không tệ, nhưng việc hôn nhân cả đời nàng vẫn muốn nghe ý kiến của Miêu Miêu, hơn nữa, bây giờ nói chuyện này chẳng phải còn quá sớm sao.

Hai ngươi lại nói sang chuyện khác, Hứa Thảo nhớ đến vị Tam đệ muội đã nhiều ngày không gặp kia, liền hỏi:

“Nhị đệ muội, Tam đệ muội bây giờ sao rồi? Tầm một tháng nữa chắc là sinh phải không?”

Thẩm thị gật gật đầu đáp: “Đúng vậy. Bụng rất lớn. Muội xem sắc mặt nương mấy ngày nay rất khó coi.”

“Vì sao a?”

“Người ta thường nói bụng to là con gái, hơn nữa Tam đệ muội dạo này ăn khá nhiều, một ngày ăn bốn năm bữa, còn thích ăn thịt, người béo lên rất nhiều nên nương hội mất hứng thôi.”

Hứa Thảo im lặng một chút, rồi nói tiếp:

“Nhị đệ muội, nếu có thời gian tiện muội nhắc nhở Tam đệ muội một chút, làm cho nàng ta khống chế lượng cơm, ăn nhiều rau xanh, ít thịt thôi. Ta nghe người ta nói, đứa bé quá mập thì đến lúc sinh người mẹ sẽ gặp khổ, đến lúc đó nếu mà khó sinh, thì nguy hiểm cho cả mẹ và con.”

Thời đại này không có sinh mổ, nên mỗi lần sinh đẻ, nếu đứa bé quá mập thì cả hai mẹ con đều gặp nguy hiểm, sinh không ra, tình trạng xấu nhất là một xác hai mạng. Sau này, nếu mà mang thai, nàng nhất định sẽ ăn uống để ý một chút.

“Thật sao?” Thẩm thị mở to hai mắt, sắc mặt có chút trắng bệch do bị dọa, “Lúc mang thai nương không cho muội ăn nhiều, sinh Quân ca nhi ra có chút gầy nhỏ, nhưng bất quá khá dễ sinh. Muội lại nghe trong thôn người ta đồn, thôn bên cạnh có một phụ nữ mang thai vì thai nhi quá lớn, kết quả không sinh ra được, cuối cùng bị xuất huyết một xác hai mạng, thật đáng sợ a. Chẳng lẽ vì người phụ nữ kia ăn quá nhiều, nên thai nhi mới lớn sao?”

“Đó là đương nhiên.”

Hai người tiếp tục nói chuyện cho đến khi trời tối hẳn, lúc này Thẩm thị mới ôm Quân ca nhi ly khai.

Thẩm thị về nhà liền đi tìm Ngưu thị, đem chuyện thôn bên cạnh có người khó sinh vì thai nhi lớn nói cho Ngưu thị, cuồi cùng khuyên:

“Tam đệ muội a, ta nghe nói người kia vì ăn quá nhiều nên thai nhi mới lờn không sinh ra được, ngươi ngày sau nhiều chú ý một chút, còn hơn một tháng nữa là ngươi sinh rồi đó.”

Ngưu thị nghe xong có chút lo lắng, nhưng lại cảm thấy Thẩm thị đây là đang nguyền rủa nàng ta, sắc mặt khó coi, tức giận nói:

“Nhị tẩu, ngươi nói lung tung cái gì vậy? Đang yên đang lành tự nhiên nguyền rủa ta.”


“Ai nguyền rủa ngươi a, ta có lòng tốt nhắc nhở, nếu không tin ngày mai tự ngươi đi hỏi thăm một chút xem, có chuyện như vậy hay không.” Thẩm thị nói xong, nổi giận đùng đùng bỏ đi ra ngoài.

Ngưu thị có chút không yên, quyết định ngày mai sẽ đi hỏi thâm một chút.

Hứa Thảo không có biết việc này, dù sao nhắc nhở thì nàng cũng nhắc rồi, Ngưu thị nếu không nghe, đến lúc sinh người chịu khổ cũng là nàng ta.

Đem cá chạch cho vào trong chậu, lại đổ vào chút nước cho chúng nó sống, Hứa Thảo chuẩn bị đi ngủ. Buổi tối không có Miêu Miêu làm phiền, Phú Quý bắt đầu không an phận. Hứa Thảo tính ngày, hôm nay đúng là kỳ nguy hiểm nên cũng không có ý định cho hắn đụng vào, nàng cũng không muốn mới gần mười lăm tuổi đã mang thai. Sinh con sớm không tốt với cả con lẫn mẹ.

Thân thể nàng điều dưỡng không sai, từ lúc có nguyệt sự thì luôn đều, cứ ba mươi ngày là một chu kỳ, nên cách tính ngày tránh thai này ít nhất cũng có chút đúng đi.

Phú Quý tuy rằng khó chịu nhưng cũng không miễn cưỡng nàng, cũng biết trong thái có vài ngày thê tử của hắn sẽ không cho hắn chạm vào.

Hai người thì thầm một lát rồi ngủ.

Ngày hôm sau, Phú Quý tiếp tục đi săn thú, Hứa Thảo mang Miêu Miêu qua cho nhị nha và tam nha trông giúp, rồi mang thỏ rừng lên trấn bán. Một con thỏ rừng còn sống bán được hai trăm buốn mươi văn tiền. Nàng cũng không có mua cái gì, liền nhanh chóng trở về, tiện đường trong thôn mua hai miếng đậu hũ chuẩn bị tối làm món cá trích hầm đậu hủ cùng với cá chạch nướng dưa chuột.

Cá chạch rất nhiều, làm xong món cá chạch nướng dưa chuột, Hứa Thảo đưa qua nhà mẹ đẻ một lần, lại bảo Phú Quý mang sang Dương gia một phần. Phú Quý còn hỏi Hứa Thảo một trăm văn tiền, tính đưa riêng cho cha hắn. Trong nhà Trần thị quản tiền, Dương lão cha ngay cả chút tiền mua thuốc lào, ngụm rựu cũng không có.

Dương lão cha vốn cũng không muốn nhận số tiền này, dù sao lúc trước ở riêng hắn cảm thấy thực có lỗi với đứa con lớn này.

“Cha, ngài nhận đi. Ngài cũng biết bây giờ cuộc sống của con càng ngày càng tốt hơn rồi mà.”

Dương lão cha nghe vậy mới chịu nhận tiền.

Qua vài ngày, nhà mẹ đẻ làm xong chuồng lợn, Hứa Thảo mới mang hai con lợn con qua. Ngày thường nếu là không có việc gì nàng cùng nhị nha, tam nha mang theo hai đứa nhỏ là tiểu Sơn và Miêu Miêu lên núi hái rau lợn, thỉnh thoảng cũng đi xem ruộng khoai tây một chút, nhổ cỏ, bón phân, tươi nước.

Ngày lại ngày trôi qua khá nhanh, chớp mắt đã qua tháng sau.

Một ngày, Hứa Thảo vừa đi cắt rau lợn về, thì thấy Thẩm thị vội vàng chạy đến nói:

“Đại tẩu, Tam đệ muội muốn sinh, tẩu qua nhanh đi.”

Hứa Thảo vội vàng đi theo sau Thẩm thị, vừa vào Dương gia đã nghe tiếng Ngưu thị kêu to vì đau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.