Đọc truyện Nông Phụ – Chương 29
Cả người Trần Như run run vì lạnh, thấy nàng ta như thế Hứa Thảo bất đắc dĩ nói:
“Biểu muội, làm sao giờ này còn chưa ngủ? Lạnh lắm phải không? Vào trong ngồi một lát cho ấm nhé.”
Trần Như cầm đồ trong tay nhét vào lòng Hứa Thảo, cười đáp:
“Không cần đâu. Hôm nay muội làm cho Miêu Miêu và Quân ca nhi mỗi đứa một đôi giày, mà lúc chiều quên đưa nên giờ này mới chạy qua đây làm phiền tẩu. Đôi này là của Miêu Miêu, muội cũng không chắc là có vừa không, tuy nhiên muội có cố ý làm lớn một chút, để có thể mang lâu hơn. Biểu tẩu, thật sự là quấy rầy tẩu quá, muội đi về trước đây.”
Trần Như nói xong, nhìn Hứa Thảo nở nụ cười xin lỗi rồi xoay người rời đi.
Hứa Thảo cầm đôi giày nhỏ trong tay, chẳng hiểu ra sao, Phú Quý nhìn thấy bộ dạng ngốc ngếch của nàng, nhanh chóng kéo nàng vào phòng, “Người cũng đã đi rồi, nàng còn đứng đờ ra đấy làm gì, không mau đi vào, nàng không sợ lạnh à?” Đôi giày nhỏ cũng bị Phú Quý thuận tay cầm lấy quăng qua một bên, nói: “Nương tử, chúng ta nên đi ngủ thôi.”
Quỳ thủy của nương tử hắn rốt cuộc đã đi rồi, hắn có thể ôm nương tử của hắn ngủ. Lúc quỳ thủy đến, mỗi lần ôm, cơ thể nương tử có chút cứng ngắc, khó chịu, bất an, thật không thoải mái.
Chờ Phú Quý cởi bỏ áo ngoài leo lên giường xong, Hứa Thảo đem đôi giày hắn quăng qua một bên lại xem, nhìn cũng khá đẹp, có chút lớn, có lẽ phải chờ qua năm Miêu Miêu mới có khả năng mang vừa. Cầm lấy đôi giày cho vào giương gỗ, xong xuôi Hứa Thảo mới cởi áo khoác ngoài gấp gọn, đặt ở đầu giường gần lò sưởi để sáng mai dậy mặc vào vẫn còn ấm áp.
Vốn nghĩ rằng ngày hôm sau tuyết rơi nhỏ một chút thì Trần Như có thể trở về, ai ngờ tuyết rơi càng lúc càng lớn, Trần Như đành tiếp tục ở lại.
Xem xét trận bão tuyết lớn ở bên ngoài, Hứa Thảo cũng cảm nhận được có chút khác thường, năm ngoái tuyết rơi cũng không có lớn như năm nay a. Trần Như ở lại, mấy ngày nay đều giúp Trần thị làm cơm, sau đó đi qua nói chuyện phiếm với Hứa Thảo, hoặc ôm Miêu Miêu chơi với bé, ngày qua ngày vô cùng nhàn nhã.
Từng ngày từng ngày trôi qua, trận tuyết này đã kéo dài sáu ngày rồi vẫn chưa chịu ngừng, Trần Như lúc này mới có chút lo lắng, nói với Trần thị:
“Cô cô, con ở đây cũng đã được vài ngày rồi, không biết phụ thân một người ở nhà thế nào, con nghĩ đi về.”
Vốn nàng ta chỉ tính ghé thăm nhà cô cô một ngày, ai ngờ do bão tuyết mà lại chậm trễ gần cả tuần rồi.
Trần thị nhìn tuyết bay tán loạn bên ngoài, xa xa một mảnh trắng tinh, một chút màu sắc khác cũng không có, tuyết đọng ngoài cổng cao gần bằng đầu gối, căn bản là không đi được, “Như nhi, con nhìn một chút bên ngoài tuyết rơi lớn thế này, ta làm sao dám để con về. Hơn nữa, khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, con cứ ở lại chơi thêm vài ngày nữa, con ở nơi này, phụ thân con cũng không phải lo lắng gì. Nếu con lo lắng cho phụ thân, vậy để cô cô nói Phú Quý giúp con đưa cái tin được không?
Dương lão cha đứng bên cạnh nghe Trần thị nói, hừ một tiếng, vỗ vào cây cột kêu cái bốp, tức giận nói:
“Hồ đồ! Làm sao có thể cho Phú Quý đi? Bà không thấy ngoài trời tuyết rơi lớn như thế nào hay sao, đường đi thì bị chặn lại hết, sớm đã không thể đi được. Tôi xem ra bà là cố ý muốn hại chết hắn có phải không?”
Qua mấy ngày bão tuyết lớn, mấy con đường trong thôn đều bị chặn hết, từng người đều bị nhốt ở trong nhà, người ngoài muốn đi vào không được, người trong nhà đi ra cũng không xong. Ngay cả việc đi ra đến cửa cổng đều khó khăn chứ đừng nói thời tiết quái quỷ này mà còn đi đưa tin tức. Ở trên đường bôn ba tầm nửa ngày, đã có thể bị đông chết.
Trần thị nhìn sang Trần Như, gương mặt già nua hơi đỏ vì tức giận, lão già chết tiệt này không để cho bà mặt mũi trước cháu gái, hét lên: “Tôi làm sao mà biết đường bị chặn chứ? Nếu biết nhất định không nói để cho Phú Quý đi đưa tin rồi. Hừ, lão già chết tiệt.” Hét xong lại lôi kéo Trần Như đi vào trong buồng, vừa đi vừa nói: “Như nhi, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến lão già chết tiệt này.”
Tuyết rơi rất lớn, thời tiết vô cùng rét lạnh, ban ngày đốt kháng nhưng trong phòng vẫn rét căm căm. Ở phương Bắc, mọi người thường làm nhà khá cao, thông thoáng khí, nên khi vào mùa Đông lại càng thêm lạnh.
Dương gia chỉ có mình Phú Quý mua than, nên bình thường Thẩm thị hay ôm Quân ca nhi sang chơi với Hứa Thảo, Ngưu thị cũng không chịu được lạnh, ban ngày mặt dày mò đến, Tiểu An một mình buồn chán, nên cũng đi qua, mấy chị em dâu ngồi tán ngẫu.
Dương lão cha nhìn tuyết rơi ngoài trời, bực bội than thở: “Trận tuyết năm nay có thể so với trận tuyết mười mấy năm trước, khi đó tất cả các con đường đều bị tuyết đọng che lại, mọi người bắt buộc chỉ có thể ở trong nhà, sau đó vì quá lạnh, vì hết lương thực khiến bao nhiêu người chết, thật sự làm lòng người lạnh giá. Sợ là năm nay cũng không khả quan hơn năm đó bao nhiêu.”
Trận tuyết mười mấy năm trước, Hứa Thảo cũng có nghe nương nàng nói qua. Khi đó nàng còn chưa có sinh ra, năm ấy phụ thân và nương chỉ mới thành thân, vừa ở riêng, tổ mẫu nhẫn tâm, chỉ chia cho cha nương hai mẫu đất cằn cỗi, mấy cái bát đũa cũ và một căn phòng rách nát. Cha nương năm ấy thiếu chút nữa bị đông chết, cũng may là vượt qua được. Cho nên sau này, mỗi lần kể cho nàng nghe, nương tức đến nghiến răng nghiến lợi, trong lời nói đều mang oán hận đối với tổ mẫu, bất quá tổ mẫu cũng chỉ sống thêm được vài năm, sau lại bị bệnh lao, Hứa Thảo vừa sinh ra không bao lâu tổ mẫu liền qua đời, tiếp đó tổ phụ cũng đi theo.
Nương nàng còn nhấn mạnh rằng mùa Đông năm ấy chết rất nhiều người, thật sự vô cùng thê thảm.
Rất nhanh đề tài tán gẫu liền rời qua chuyện khác, cả một phòng đều cười nói đùa giỡn cũng coi như là giải sầu qua ngày.
Buổi tối Hứa Thảo cùng Phú Quý vào bếp nấu cơm. Tối nay liền ăn canh cải trắng xương heo, một dĩa dưa muối cùng một bát lạp xưởng trưng, lại nấu một nồi cơm gạo lức. Lúc trước, khi mới ở riêng, Hứa Thảo có mua rất nhiều lương thực dự trữ, sau đó nhà nương nàng thu hoạch bắp còn cho bọn họ cũng kha khá, nên lương thực trong nhà ăn đến mùa Xuân là không thành vấn đề. Hứa Thảo đa phần toàn làm bánh bao, bánh bột ngô, hoặc nấu cơm chứ rất ít khi nấu cháo. Khi còn ở nhà mẹ đẻ, vào những lúc túng quẫn đều ăn cháo gạo lức qua ngày, nên hiện tại nàng vô cùng sợ món này.
Ngưu thị không thấy đòi ăn lạp xưởng nữa, sợ là tiếc tiền. Phú Quý cho Thẩm thị một cái chân heo, cho nên mỗi ngày bên đó cũng đều có chút thịt ăn.
Ngày hôm sau Hứa Thảo rời giường, theo thói quen đi vào bếp nấu cơm, lại nghe thấy tiếng gà kêu không ngừng ở góc bếp. Hứa Thảo vươn tay mở lồng gà ra, sau đó liền ngây người. Ở bên trong ổ gà thế nhưng có một trái trứng gà, nàng nhớ rõ là vào mùa Đông, là thời điểm gà không đẻ trứng, vậy mà con gà mái này lại có thể đẻ trứng?
Phú Quý tiến đến cửa bếp, nhìn thấy nương tử của mình ngồi nhìn chằm chằm trước ổ gà, trừng mắt to mắt nhỏ với hai con gà rừng, hắn bật cười bước nhanh đến: “Nương tử, nàng đang làm cái gì vậy?”
Hứa Thảo cầm quả trứng trong tay rất cẩn thận, bộ dạng như hiến vật quý chìa ra trước mặt Phú Quý nói:
“Tướng công, chàng xem này, đây là trứng gà đó, con gà mái này vậy mà lại đẻ được trứng trong mùa Đông đấy.”
Phú Quý cũng không có để ý lắm đến quả trứng trong tay Hứa Thảo, ngược lại hai mắt hắn lấp lánh, vẻ mặt vui mừng nhìn thẳng vào mắt nàng, kích động nói:
“Nương tử… nương tử, nàng… nàng mới vừa gọi ta là gì?”
Thành thân cũng đã mấy tháng, nhưng nương tử của hắn không chịu mở miệng gọi hắn là tướng công, bây giờ rốt cục cũng đã được nghe nàng gọi hai tiếng này, hắn có thể nào không vui mừng cơ chứ.
“Tướng… công.” Hứa Thảo cũng ngẩn ngơ, nàng mới phát hiện ra bản thân vẫn chưa từng gọi hắn hai tiếng này. Nàng cảm thấy hai tiếng này không thân thiết bằng “Phú Quý”, ai biết hôm nay vừa gọi ra, hắn lại vui mừng như thế. Thì ra hắn thích được gọi là tướng công a.
Phú Quý vui mừng gật đầu nói: “Nương tử, nàng gọi ta là tướng công đó. Có thể hay không gọi thêm vài lần nữa cho ta nghe một chút?” Hắn hỏi rất cẩn thận, vẻ mặt rụt rè rất sợ nàng không đồng ý.
Hứa Thảo cười, mở miệng gọi liên hồi, “Tướng công, tướng công, tướng công.” Nếu hắn thích nàng gọi như vậy thì từ nay về sau nàng sẽ gọi hắn là tướng công, Hứa Thảo trong lòng ngọt ngào nghĩ thầm. Kêu xong, mới nhớ ra đang cầm trong tay cái gì, vội vàng đi lại gần Phú Quý, vui vẻ nói: “Tướng công, chàng xem đi, đây là trứng gà a, thật sự rất kỳ lạ, lần đầu tiên trong đời ta mới thấy gà đẻ trứng trong mùa Đông đấy.”
Phú Quý cười, khẽ liếc mắt nhìn quả trứng gà trong tay nàng, nói: “Cũng không phải tất cả gà mái đều không đẻ trứng vào mùa Đông, luôn luôn có vài trường hợp đặc biệt, nàng cũng đừng quan tâm, nó đẻ trứng nàng nhặt lấy mỗi ngày luộc một quả ăn bồi bổ.”
Hứa Thảo vội đáp: “Không được, ta phải để dành vài ngày cho nhiều, sau đó làm bánh bột ngô trứng gà cho Miêu Miêu cùng Quân ca nhi ăn.”
Phú Quý vội nói thêm: “Nàng cũng phải ăn nhiều vào.”
Hứa Thảo ngọt ngào cười: “Được, chàng cũng ăn, chúng ta một nhà đều ăn.”
Bên trong tình chàng ý thiếp kéo dài miên man, bên ngoài Trần Như lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Nếu có người nam nhân đối với nàng ta như thế thì thật tốt biết bao. Vì sao nàng ta không tìm được một người nam nhân như biểu ca chứ? Hứa Thảo này rõ ràng cái gì cũng không bằng nàng ta, muốn dáng người không có dáng người, muốn nhan sắc không có nhan sắc, muốn đầu óc không có đầu óc, nhưng tại sao lại may mắn hơn nàng ta chứ?
Đang căm hận nghĩ, bên tai bỗng vang lên tiếng Hứa Thảo:
“Biểu muội, sao lại qua đây sớm như vậy? Bên ngoài lạnh lắm, mau vào đây ngồi cho ấm, bây giờ ta cũng đang đốt lửa nấu cơm.”
Trần Như hơi sửng sốt, vì sao nàng có cảm giác trong lời nói của Hứa Thảo chứa một chút không tình nguyện?
Hứa Thảo tất nhiên là không tình nguyện rồi, sáng sớm đang cùng tướng công của mình trau dồi tình cảm, cô nàng biểu muội này lại đứng ngoài cửa nghe lén, xem biểu hiện của nàng ta dường như là không cam lòng, xem ra nhị đệ muội nói đúng, biểu muội này tâm tư quanh co, dối trá.
Liếc mắt nhìn Trần Như đứng bên ngoài một cái, Phú Quý thản nhiên nói: “Biểu muội, bên kia nương chắc làm xong điểm tâm rồi đó, ngươi mau đi qua ăn đi.”
Trần Như khẽ cắn cắn môi, dịu dàng nói: “Quấy rầy đến biểu ca biểu tẩu, Như nhi thật có lỗi.” Dứt lời, xoay người rời đi, bước chân hơi lảo đảo.
Chờ bóng dáng Trần Như đi khuất, Phú Quý mới nhíu nhíu mày, nói thầm một câu “Thật đáng ghét!”
Trần Như chạy đến phòng Trần thị, Trần thị nhìn thấy mắt nàng ta hồng hồng, cả giận hỏi: “Như nhi, ai bắt nạt con?”
Trần Như lắc đầu, nước mắt rơi dài trên má, điềm đạm đáp: “Cô cô, không có ai bắt nạt con cả.”
Trần thị nóng nảy hói: “Không có ai bắt nạt sao khóc thành như vậy hả? Như nhi không sợ, nói cho cô cô nghe, cô cô làm chủ cho con, có phải hay không nhà lão đại bắt nạt con?”
“Cô cô, không phải ạ.” Trần Như cuống quýt lắc đầu, sau khi khóc xong nàng ta chợt thấy bình tĩnh lại rất nhiều, lau nước mắt, đỏ mặt cười nói: “Làm cho cô cô chê cười, vừa rồi con vô tình nhìn thấy biểu ca biểu tẩu thân thiết, bất giác nhớ đến chuyện thương tâm của mình, mới nhất thời khó chịu, đỏ mắt. Cô cô, người không được cười Như nhi đó.”
Trần thị tức giận nói: “Ta cười con làm gì, cười bọn nó còn không sai kìa, thật sự là đồ không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt mà dính dính lấy nhau không ra thể thống gì cả.” Nói xong, bà ta nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Trần Như, “Như nhi không sợ, để cô cô đi qua tìm bọn họ nói chuyện, biết con có chuyện thương tâm còn dám ở trước mặt ân ái kích thích con, sao có thể có những con người nhẫn tâm như thế a?”
Trần Như hoảng hốt, vội vàng xua tay: “Cô cô, đây đều là lỗi của con, nếu người đi tìm biểu ca biểu tẩu, họ sẽ nghĩ con như thế nào? Người làm vậy sẽ khiến con khó nhìn mặt họ. Hơn nữa, biểu tẩu cũng chỉ đưa cho biểu ca xem quả trứng gà mới đẻ mà thôi, con chỉ cảm thấy bọn họ như vậy thật tốt, tâm sinh hâm mộ, thế này mới hồng mắt.” Biểu ca biểu tẩu vốn không sai, nếu mà cô cô đi tìm họ nói lý lẽ, họ sẽ nghĩ cô là người như thế nào.
Trần thị biết được không phải lỗi do Phú Quý và Hứa Thảo, thế này mới từ bỏ, lôi kéo Trần Như đi ăn sáng.