Đọc truyện Nông Phụ – Chương 23
Hứa Thảo đang cặm cụi nấu, nghe thấy tiếng nói của hai người, liền ngẩng đầu cười đáp: “Đức
Tử thúc thúc, Thanh Sơn ca, hai người ở lại ăn cơm tối cùng luôn đi, ta
cùng Phú Quý và Miêu Miêu cũng không có ăn nhiều như vậy.”
Hai
người kia cười nói: “ Ha ha, vậy chúng ta sẽ không khách khí nữa. Chờ
hai ngày nữa bếp xây xong là các ngươi có thể nấu cơm được rồi.”
Buổi tối hai người liền lưu lại ăn cơm. Chờ canh khoai tây nấu xong, Hứa
Thảo múc ra hai bát, một bát cho Thẩm thị, một bát mang về nhà mẹ đẻ,
nhưng lúc về Lí thị lại đưa cho nàng thêm vài cái bánh bột ngô. Phú Quý
thì đi mua chút rượu, mời Dương lão cha qua, mấy người ngồi trong sân
cùng nhau ăn uống, Tiểu Bạch cũng gấp gáp xoay quanh Hứa Thảo rầm rì
kêu. Hứa Thảo nghĩ đến Tiểu Bạch đi theo nàng hơn hai năm, nàng còn chưa cho nó ăn được một bữa ngon nào, vì thế tìm hai cái bát bể, múc cho
Tiểu Bạch cùng Hắc Tử một ít thịt và xương heo.
Tiểu Bạch không
kìm chế nổi vội vàng ăn, Hắc Tử khẽ ngửi vài cái, sau đó ngước mắt lên
nhìn Hứa Thảo một cái. Hứa Thảo thấy vậy mỉm cười nói: “Hắc Tử, mau ăn
đi a.” Hắc Tử im lặng nhìn về phía Phú Quý, hắn liền nhếch miệng cười:
“Hắc Tử, cho ngươi thì ngươi cứ ăn đi.” Lúc này, Hắc Tử mới chậm rãi
cuối đầu ăn. Hứa Thảo nhìn xem mà cảm thán không thôi, thật là một con
chó ngoan a.
Mấy người cùng nhau ăn, khi ăn đến khoai tây cả đám liền sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Vợ Phú Quý, đây là cái gì thế? Ăn thật ngon.”
Khoai tây hầm xương heo, hương vị rất thơm ngon, Hứa Thảo nhìn bọn họ ăn vui
vẻ, liền hỏi: “Cha, Phú Quý, Đức Tử thúc, Thanh Sơn ca, mọi người cảm
thấy thứ này ăn ngon sao?
Thanh Sơn lại gắp một miếng khoai tây
cho vào miệng, mềm mềm, ngọt ngọt, vội vàng đáp: “Ăn ngon giống thịt
vậy, vừa vào miệng liền mềm, vị vô cùng đặc biệt.”
Hứa Thảo nở nụ
cười, khoai tây này nàng hầm cùng xương heo thật lâu, chắc chắn sẽ mềm
rồi, vừa cho vào miệng liền tan ra, lại thơm, còn kèm theo vị thịt.
Đức Tử thúc cũng phụ họa theo: “Còn không phải là, hương vị rất ngon, cho
tới bây giờ ta cũng chưa bao giờ được ăn cái này, vợ Phú Quý, cái này
rốt cuộc là gì vậy?”
Ngay cả Dương lão cha cũng gật đầu, nhịn không được thốt lên: “Ăn ngon thật.”
Phú Quý không nói gì, nhưng miệng vẫn nở nụ cười. Ngay cả Miêu Miêu ngồi
bên cạnh cũng đều ăn rất vui vẻ, miệng đầy mở hướng Hứa Thảo cười:
“Nương… nương, ăn ngon.”
Hứa Thảo giúp Miêu Miêu gắp thêm mấy
miếng khoai tây, vừa cười vừa nói: “Mấy thứ này là lấy ở trong núi vài
ngày trước, không nghĩ đến sẽ ăn được. Bây giờ sắp có tuyết rơi, mấy thứ này sợ là không còn.”
Mọi người nghe xong cũng không hỏi thêm gì mà chăm chú ăn. Một bát tô khoai tây hầm xương, lại còn thịt heo kho
đều ăn hết sạch, mấy cái bánh bột ngô Hứa Thảo mang về từ nhà mẹ đẻ cũng bị xử lý gọn, Hứa Thảo ăn cũng gần no nên cùng Miêu Miêu chia đôi một
cái bánh bột ngô.
Chờ nàng đem mọi thứ dọn dẹp xong, trời đã tối đen, không nhìn thấy gì. Hứa Thảo lại ở trong sân đun nước nóng.
Miêu Miêu đi ngủ sớm, vừa lên kháng liền ngủ say vù vù, Hứa Thảo giúp bé đắp chăn, rồi đi tắm rửa, xong xuôi liền đi vào phòng, thì thấy Phú Quý
đang ngồi trên đầu kháng chờ nàng, trong tay cầm một bao bố nhỏ. Nhìn
thấy nàng đi vào, hắn khẽ nhếch miệng cười, đem bao bố trong tay đưa cho nàng, nói: “Vợ, đây là tiền bán thịt heo ngày hôm nay, nàng thu đi.”
Hứa Thảo mở bao bố ra, nhìn thấy bên trong có bạc vụn, cũng có mấy văn
tiền, ước chừng hai lượng bạc. Hứa Thảo cầm bao bố đi lại bên cạnh rương gỗ, đem hộp gấm trong rương lấy ra, lại lấy mười lượng bạc trong đó cho vào túi bố, cười nói: “Phú Quý, bây giờ chúng ta đã có mười ba lượng
bạc rồi.”
Phú Quý cười đáp: “Vợ, nàng giữ đi, muốn ăn gì liền mua, về sau lại không cần phải cố kỵ nương cùng Tam đệ muội.”
Hứa Thảo đem bao bố bạc bao lại mấy tầng, bỏ vào góc nhỏ trong hộp gấm, mới đặt hộp gấm vào lại vào trong rương gỗ, khóa lại. Nàng cũng không tin
khóa thế này rồi Ngưu thị vẫn có thể trộm ra được.
Nhìn thấy Hứa Thảo tức giận, Phú Quý vui vẻ ôm nàng lên đặt lên trên kháng, khiến Hứa Thảo bất ngờ khẽ kêu lên.
Phú Quý ôm vợ vào lòng, khẽ sờ soạng, phát hiện vợ mình rốt cục cũng béo
lên chút ít, thế này mới cảm thấy mỹ mãn, cười nói: “Vợ, còn lại một
trăm cân thịt chúng ta lưu giữ ăn qua mùa Đông, mỗi ngày đều ăn, chắc
chắn mùa Đông qua nàng sẽ mập lên.”
Hứa Thảo che miệng cười: “Chàng làm như nuôi heo a.”
“Nếu có thể giống như heo nhỏ dễ nuôi mập mạp thì tốt.” Phú Quý khẽ than
thở, nghĩ nghĩ, lại cúi sát vào bên tai Hứa Thảo thì thầm: “Vợ, cái kia
khoai tây ăn rất ngon, ta xem trong góc phòng còn một đống lớn, có thể
ăn được lâu. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mấy thứ này lại có thể ăn, hương
vị lại còn không tệ.”
Hứa Thảo nghe hắn nói liền vội vàng xoay
người, lập tức đụng vào cằm hắn, nhìn hắn không sao nhưng nàng lại bị
đụng đau, Phú Quý giúp nàng xoa xoa một hồi, nàng mới cầm tay hắn xuống, khẽ nói:
“Phú Quý, ta nghĩ thương lượng với chàng một chuyện, ta xem nhà chúng ta không có miếng ruộng nào, ngày mai đi lí chính nơi đó
hỏi một chút, nhìn xem có nhà ai bán, chúng ta mua tầm một hai mẫu. Mấy
củ khoai tây kia cũng không thể ăn, ta chuẩn bị lưu lại để qua năm
trồng, nếu có thể trồng thành công, năng suất tốt, thì có thể xem như
một loại lương thực, đối với mọi người đều có lợi, hơn nữa thứ này dễ
trồng, ta nghĩ thu hoạch hẳn không thấp, để được thời gian dài, có thể
bán đi kiếm bạc. Nhưng trước mắt phải giải quyết vấn đề ruộng đất a.”
Hứa Thảo nói xong khẽ nhíu mày, trong thôn ruộng dư đều không nhiều, hơn
nữa ruộng đất được xem như là sinh mệnh của người nông dân, trừ khi có
gia đình muốn chuyển đi, bằng không vô cùng ít người chịu bán ruộng.
Việc này sợ không dễ tìm.
Phú Quý đem nàng ôm vào trong lòng, cầm tay nàng, cười nói: “Có gì mà phải lo, ngày mai ta đi hỏi lí chính một
chút, nếu có ruộng bán chúng ta mua trước một mẫu, nếu là không có,
chúng ta cùng lí chính nói một tiếng, ở trên núi khai hoang một đám đất
cũng được. Chính ta đất mới khai hoang ta sợ trồng không thu hoạch được
nhiều.”
Hứa thảo suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đất mới khai
hoang xác thực không màu mỡ gì, nhưng là trồng khoai tây cũng không cần
điều kiện gì cả, cho dù là đất mới khai hoang, rải phân lên, qua một mùa đông cũng có thể gieo trồng. Nếu mà không có ruộng bán cũng đành phải
làm vậy.
Nghĩ như vậy Hứa Thảo liền an tâm hơn chút, lại cùng Phú Quý hàn huyên một lúc, rồi mới ngủ. Phú Quý nhìn vợ mình ngủ ngon lành, thầm than bản thân mệnh khổ a, có vợ mà lại chỉ nhìn, chỉ sờ không thể
ăn.
Không được! Hắn phải mau mau đem vợ hắn nuôi mập mạp khỏe mạnh mới được.
Ngày thứ hai, Hứa Thảo vội vàng xử lí số thịt còn lại, đem ướp muối. Một nửa làm thành thịt muối, một nữa huân lên cần thời gian khoảng mấy ngày.
Trong nhà có Trần thị với Ngưu thị hai người tay chân không sạch sẽ, nếu mà phơi nắng ở sân còn cần có người trông nom. Nghĩ đến đây, Hứa Thảo
nhịn không được khẽ thở dài.
Phú Quý giúp Hứa Thảo quét muối lên
bề mặt thịt, một lát sau liền thấy Lí thị mang đến một giỏ bánh bao thô
lại đây. Lúc Lí thị đến đưa bánh bao, sắc mặt Dương lão cha và Trần thị
rất khó coi, Dương lão cha là xấu hổ, còn Trần thị là tức giận, vừa nhìn đến Lí thị bà ta nghĩ ngay đến mười cân thịt và một cái chân giò to
ngày hôm qua.
Lí thị đắc ý liếc Trần thị một cái, đem bánh bao
nhét vào trong tay Phú Quý, vui vẻ nói: “Phú Quý, ngươi thân mình cao
to, phải ăn nhiều vào, nếu mấy cái này không đủ ăn, ở nhà vẫn còn. Ngươi cũng đừng cùng nương khách khí, nay ngươi cưới đại nha, chính là một
nửa con trai của ta a.”
Phú Quý cười hớn hở, cầm lấy bánh bao,
vội vàng đáp: “Nương, đủ rồi, đủ rồi.” Bánh bao này rất lớn, cỡ khoảng
mười mấy cái, nhắm chừng Lí thị mang đến phải hơn phân nửa.
Trần
thị nhìn thấy hai người thân mật, tức giận đến mức mặt đen thui. Nhưng
bà ta cũng biết Lí thị là một kẻ không dễ trêu chọc, trong thôn một nhóm các đại nương, đại thẩm, có người nào dễ chọc đâu. Ngày thường bà ta
cũng chỉ dám mắng mấy đứa con dâu, nếu kêu bà ta đi cãi nhau cùng với
mấy phụ nhân khác, bà ta cũng cãi không lại.
Lí thị lại lôi kéo
Phú Quý tán gẫu, đều âm thầm trào phúng, mỉa mai Trần thị khiến bà ta
tức đỏ mặt tía tai, nhưng một lời cũng không dám nói. Dương lão cha chỉ
sợ gặp tình huống này nên đã sớm đi ra ngoài. Lí thị lại nói nhỏ vài
câu, mới bị Hứa Thảo nói đi ra, Trần thị tức giận dậm chân ở cửa, nhưng
lại không dám mắng Hứa Thảo một câu nào.
“Nương, ăn cơm thôi.”
Bận bịu trong bếp suốt từ sáng, Ngưu thị đi ra gọi mọi người ăn cơm. Hai ngày nay Ngưu thị thu liễm rất nhiều, chẳng rõ có phải là thật sự ăn
năn, dù sao cũng bắt đầu chịu khó. Hai ngày nay đều do nàng ta nấu cơm,
sáng sớm liền đi giặt quần áo, quét tước sạch sẽ trong viện và cả trong
phòng.
Trần thị đang một bụng tức không có chỗ phát, nhìn thấy
Ngưu thị, liền trút giận mắng: “Ngươi, đồ tiểu tiện nhân, làm cái gì mà
chậm như vậy hả,nghĩ làm lão nương đói chết a.”
Ngưu thị ngẩng
đầu, vẻ mặt tức giận, nhìn Trần thị nhưng lại không dám nói gì, tùy ý
Trần thị mắng chửi, xem ra Ngưu thị thật sự sợ Tam đệ hưu nàng ta. Dương tam đệ thật sự xem không nổi, nhíu mày nói: “Nương, được rồi, đi ăn cơm thôi, đừng mắng nữa.”
Người một nhà thế này mới bắt đầu đi ăn sáng.
Hứa Thảo ăn hai cái bánh bao liền no, Phú Quý ăn một hơi sáu cái, mới mang
rổ bỏ vào trong bếp và nói: “Còn lại vài cái, chúng ta lưu lại buổi trưa ăn, cũng không cần phải chạy đến nhà nương trong nhà.”
Ăn sáng
xong, Hứa Thảo vội vàng đem thịt heo ướp muối treo lên dây thừng dưới
mái hiên để phơi nắng, lại ở một góc bếp sáng sủa đem gỗ đốt lên, đốt
một lát, cảm thấy được liền tắt lửa chỉ còn lại toàn khói là khói, mới
bắt đầu bỏ thịt lên phía trên khúc gỗ bắt đầu hun.
Xong xuôi mọi
thứ liền đến trưa, Hứa Thảo đoán Phú Quý cũng sắp trở lại. Lại qua nửa
canh giờ Phú Quý mới về. Hứa Thảo giúp hắn rót một chén nước, hắn một
hơi liền uống xong. Chờ hắn uống xong nước, Hứa Thảo mới hỏi: “Phú Quý,
sao rồi? Trong thôn có thể có ai muốn bán ruộng không?”