Nông Phụ

Chương 20


Đọc truyện Nông Phụ – Chương 20

Hứa Thảo nghe vậy
liền sửng sốt một chút, sau đó quay sang Dương lão cha hỏi: “Cha, vậy
chờ Phú Quý về rồi chúng ta sẽ chuyển? Hay là chuyển ngay bây giờ?”

Vừa nghe đến việc ở riêng, Trần thị ánh mắt trở nên đỏ bừng, tức giận nhìn Dương lão cha, một tiếng cũng không thốt ra nổi.

Dương lão cha ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

“Ngay bây giờ luôn đi, phòng kia hiện giờ là phòng Tiểu An, chờ Tiểu An trở
về các ngươi liền đổi cho nhau, gian phòng cách vách kia ngươi dọn dẹp
một chút, ngày mai gọi thợ xây đến xây một cái bếp lò nhỏ. Con dâu cả,
lúc này đành uỷ khuất các ngươi. Chờ các ngươi để dành đủ tiền, liền xây một phòng tốt chút mà ở.”

Dương lão cha cũng là người thông tình đạt lý, biết rõ nếu không phân ở riêng, chuyện như hôm nay chắc chắn còn
xảy ra nhiều. Chẳng bằng hiện tại, nhân việc này phân luôn, để mai sau
nhà lão đại có chuyện gì, lão thái bà này cũng không có quyền làm ầm ĩ.

“Đúng rồi, hai gian phòng của các ngươi nhớ mua khoá về khoá lại cẩn thận,
lão Nhị gia các ngươi cũng nên mua khoá luôn đi. Hừ, ta thật không nghĩ
tới phòng cướp cho đã lại quên là cướp trong nhà khó phòng.” Dương lão
cha nói xong, mắt trừng lớn liếc Ngưu thị đang đứng bên cạnh.

Ngưu thị nghe Tiểu Đồng nói muốn hưu nàng, cũng bị doạ không nhẹ, nay còn bị cha chồng nói như thế, nước mắt liền xoành xoạch rơi xuống.

“Ngươi khóc cái gì, còn có mặt mũi mà khóc sao? Nếu không phải bởi vì ngươi
nhà chúng ta sẽ làm ầm ĩ đến mức này hay sao?” Dương Tiểu Đồng hốc mắt
cũng có chút đỏ, người vợ này tốt xấu gì lúc trước cũng do chính hắn
chọn, tất nhiên là có cảm tình, nay muốn hưu nàng, hắn cũng khó chịu.

“Ô ô, tướng công, ta sai rồi, lần sau ta cũng không dám nữa.” Ngưu thị lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ đáng thương trông mong nhìn trượng phu của
mình, hy vọng hắn có thể hồi tâm chuyển ý.

Hai người đang nói,
Tiểu An cũng trở lại, nhìn thấy mọi người như vậy, liền lôi kéo Thẩm thị dò hỏi, Thẩm thị cũng thành thật kể hết. Tiểu An nghe xong, khẽ thở
dài, nương cũng thật là, ngày ngày an ổn sống không chịu, cứ thích làm
ầm làm ĩ lên. Còn tam tẩu nữa, cũng không phải là loại sống yên phận,
lần này nhận được bài học lớn, xem nàng ta sau này còn dám gây chuyện
nữa không?

Tiểu An nhìn Hứa Thảo nói: “Đại tẩu, chúng ta đem hai gian phòng đổi lại đi.”


Hứa Thảo vốn còn có chút không yên lòng, lại nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Trần thị cùng Ngưu thị, dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng, cầm hộp gấm đi về phòng thu dọn đồ đạc.

Dương lão cha bị chuyện này làm cho
phiền chán, phất phất tay nói: “Đều giải tán đi, Nhị con dâu đi nấu cơm, bếp nhà lão đại chắc cũng phải mấy ngày nữa mới xây xong nên sẽ ăn cùng chúng ta trong thời gian này.”

“Dựa vào cái gì?” Trần thị cả giận nói, “Nếu đã ở riêng, mắc cái gì cho nàng ta ăn cùng chúng ta chứ? Ta không có phép.”

Hứa Thảo nghe thấy vậy, đi ra khỏi phòng, cười mỉa mai nói: “Cha, không
sao, ta tạm thời ăn đỡ lương khô mấy bữa, bếp kia xây cũng cỡ hai ngày
là xong thôi.”

“Được rồi, đi đi, uỷ khuất ngươi.” Dương lão cha nói xong khẽ thở dài.

Hứa Thảo nghe Dương lão cha nói vậy mới quay lại thu dọn đồ đạc, Tiểu An
đứng bên cạnh giúp đỡ, vừa làm vừa nói: “Đại tẩu, muội biết nương làm
như vậy là không đúng, khiến tẩu tức giận cũng phải, nhưng hy vọng tẩu
đừng để trong lòng.”

Đồ đạc cũng không quá nhiều, rất nhanh đã
gom gọn xong, chỉ còn lại mấy cái thùng và hai cái tủ, có Dương Đại Bẳng cùng Dương Tiểu Đồng hỗ trợ, vài chuyến đi đã chuyển xong. Hứa Thảo
cùng Tiểu An thay đổi phòng xong mới nhẹ nhàng thở ra.

Ngưu thị
đang còn đứng ở trong sân, Dương Tiểu Đồng nhìn thấy nàng, nhíu mày nói: “Không nhanh đi về phòng, đứng đây làm cái gì, còn chưa đủ mất mặt
sao?”

Ngưu thị nghe vậy thật cẩn thận trở về phòng, Dương Tiểu Đồng
cũng đi theo vào, không lâu sau đó, Hứa Thảo nghe thấy bên trong truyền
ra tiếng Ngưu thị gào khóc rất lớn.

Hứa Thảo làm như không nghe
thấy gì hết, đây là báo ứng của Ngưu thị, mặc kệ lần này Tam đệ có hưu
nàng ta hay không, ít nhất sau này nàng ta cũng phải thu liễm lại.

Ngày thứ hai, Hứa Thảo nhờ Thẩm thị trông nhà, đi lên trấn trên mua mấy cái
khoá mang về, tiện đường mua luôn cho Thẩm thị một cái.

Bữa sáng
và trưa Hứa Thảo đều ăn ở trên trấn luôn, buổi chiều sau khi về, đem
phòng khoá kỹ lại, đi mời thợ đến xây bếp lò, Hứa Thảo mới ôm Miêu Miêu

đi về nhà mẹ đẻ.

Nhìn thấy Hứa Thảo trở về, Lí thị hoảng sợ hỏi:
“Sao ngươi lại về nữa? Ngày nào cũng về nhà mẹ đẻ không sợ mẹ chồng
ngươi la mắng sao?”

Hứa Thảo đem Miêu Miêu thả xuống, làm cho bé cùng Tiểu Sơn chơi, xong mới quay sang cười nói: “Nương, con ở riêng rồi.”

Lí thị hoảng sợ, vội vàng lôi kéo Hứa Thảo vào phòng hỏi dồn dập: “Đã xảy
ra chuyện gì? Làm sao tự dưng lại ở riêng? Các ngươi cũng không sợ người trong thôn nói này nói nọ sao?”

Hứa Thảo liền đem chuyện xảy ra
ngày hôm qua nói một lần, Lí thị nghe xong tức đến mức mắt trợn ngược
lên, căm phẫn nói: “Tam đệ muội kia đúng là loại không biết xấu hổ, tuy
là ở cùng một nhà, nhưng cũng không thể tuỳ ý đi vào phòng của người
khác chứ, đã thế còn dám vào lục lọi, ngươi cũng ngốc a, thấy ả lấy đồ
của mình thì phải nhào lên cướp về chứ, ở đó cùng ả giảng lí sự làm gì,
để cho mẹ chồng ngươi biết được việc này.”

Hứa Thảo nói: “Nương,
ta cũng muốn chạy lên cướp a, nhưng bên trong đựng là vòng tay cùng ngọc bội của mẹ ruột Phú Quý để lại, nếu tranh qua tranh lại bị rơi vỡ mất
thì sao?”

Lí thị gật đầu đáp: “Cũng đúng.” Nói xong dường như nhớ đến cái gì lại cười nói: “Mẹ ruột của Phú Quý lưu lại cho hắn vòng tay
và ngọc bội sao? Có đáng giá không? Nếu không các ngươi đem bán lấy tiền đi ra ngoài xây hai gian phòng mới mà ở.”

Hứa Thảo cũng không
biết hai thứ kia trị giá bao nhiêu tiền, nhưng mà nhìn cũng rất quý giá, nàng không nghĩ mang chúng đi bán, liền nói: “Nương, được bao nhiêu
tiền chứ, đơn giản là giữ lại cho Phú Quý làm cái tưởng niệm mẹ hắn mà
thôi, ta nghĩ chúng ta dành dụm một thời gian chắc cũng sẽ đủ.”

Trên người nàng vốn cũng có hơn mười lượng bạc, xây hai gian phòng vẫn đủ,
bất quá số bạc kia còn dùng cho việc khác, hiện tại nàng cũng không dám
động đến.

Lí thị ngẫm lại thấy cũng đúng, một thôn phụ lưu lại
được cái gì tốt chứ, nên cũng không hỏi nhiều thêm gì nữa. Lôi kéo Hứa
Thảo vào bếp nấu cơm.


Xương heo do Hứa Thảo mua ngày hôm qua Lí
thị còn chưa nấu, liền lấy mang ra đi rửa, bỏ vào nồi nước, nấu sôi lên, chỉ một lúc sau mùi thịt thơm bay bốn phía, lại bỏ thêm chút củ cải
cùng muối, rút bớt củi ra để lửa nhỏ nấu thêm nửa canh giờ, mới nhắc
xuống. Lúc này, Hứa lão cha cũng vừa về đến, nhìn thấy Hứa Thảo, vội
hỏi: “Sao con lại đến đây?”

Không đợi Hứa Thảo trả lời, Lí thị đã lanh miệng đem sự tình đều nói ra hết. Hứa lão cha nghe xong, mặt hơi
trầm ngâm, nhưng cũng không nói thêm vào câu gì, chỉ hối nhanh nhanh dọn cơm.

Nhị nha, tam nha cầm bát canh xương, ngồi ở trên bàn ăn cơm nhỏ cũ kỹ, uống vui vẻ, Lí thị thì đút cho Tiểu Sơn. Miêu Miêu còn nhỏ, Hứa Thảo cũng không dám để cho bé tự cầm bát uống, mà dùng một chiếc
muỗng đút cho bé. Hứa lão cha thì cúi đầu, miệng to uống canh.

“Phụ thân, người đi tìm việc thế nào rồi?” Hứa Thảo biết mấy ngày nay phụ thân đều lên trấn trên tìm việc làm thuê nên hỏi thăm.

“Cũng tạm ổn, ta làm khuân vác đồ, một ngày cũng được hai mươi văn và bữa cơm trưa.” Nói đến công việc, Hứa lão cha lộ ra chút tươi cười, gương mặt
tràn đầy nếp nhăn, rám nắng càng tăng thêm vẻ thương lão.

Lí thị
cũng vui vẻ cười nói: “Một ngày hai mươi văn, vậy là một tháng có sau
mươi văn, thật không tệ, lão cha nó, ông xem chỗ đó người ta có cần thêm người không? Cho ta đi với.”

Hứa lão cha liếc Lí thị, vẻ mặt
không vui nói: “Ngươi một cái phụ nhân làm sao khuân đồ? Người ta chắc
chắn không cần, ngươi ở nhà chăm tụi nhỏ đi.”

Người một nhà ăn
xong cơm chiều, Hứa Thảo phụ thu dọn bát đũa. Thấy sắc trời đã không còn sớm, Hứa Thảo mới nắm tay Miêu Miêu trở về Dương gia.

Dương gia
mọi người cũng đã ăn xong, dường như đều đi ngủ hết, Tiểu Bạch
lười biếng ghé vào cửa sân, nhìn thấy Hứa Thảo về, liền vẫy vẫy cái
đuôi mừng rỡ chạy lên đón. Hứa Thảo nhẩm tính thời gian, vậy là Phú Quý
đã đi được ba ngày rồi, sao còn chưa trở lại nữa? Trong lòng nàng mơ hồ
cảm thấy có chút lo lắng, đứng ở ngoài viện nhìn về phía con đường dẫn
lên núi.

Miêu Miêu chơi với Tiểu Bạch một chút, liền dụi dụi mắt, lắc lắc chạy đến bên người Hứa Thảo, ôm lấy chân nàng nói: “Nương…
nương, mệt… ngủ.”

Hứa Thảo ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm đem Miêu
Miêu ôm lên, dịu dàng nói: “Vậy trước tiên nương mang Miêu Miêu đi tắm
sạch sẽ rồi mới ngủ nhé.”

Không có bếp nấu nước nóng, Hứa Thảo
đành dùng khăn bố nhúng nước lau sơ mặt mũi, tay chân cho bé, sau đó ôm

bé đặt lên kháng được lò sưởi làm ấm, không qua một lát bé liền ngủ say
vù vù.

Hứa Thảo lại không ngủ được,, trong lòng lo lắng cho Phú
Quý, lại nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ trong phòng Tam đệ vang ra, hình
như là tiếng Ngưu thị khóc, xem ra lần này Tam đệ quyết tâm hưu nàng ta
thì phải.

Hứa Thảo trong lòng không có nửa điểm thương hại, thậm
chí còn ẩn ẩn có chút vui sướng khi người khác gặp họa. Nàng ngồi dậy,
đi lại bên cửa sổ, nhìn trời tối đen như mực, bầu trời đầy sao, vẫn
không thấy bóng dáng Phú Quý. Hứa Thảo thở dài khe khẽ, quay lại kháng
nghỉ ngơi.

Đến nửa đêm, trong lúc mơ mơ màng màng, Hứa Thảo hình
như nghe được tiếng mở cửa cổng, nàng giật mình tỉnh lại, ngồi bật dậy,
mặc thêm áo khoác, xỏ vội giày rồi chạy nhanh ra ngoài.

Cửa cổng
mở toang, dưới ánh trăng, một thân hình cao lớn trên vai có vác thêm một con mồi to đang bước vào, bên người đi theo một bóng dáng màu đen.
Người kia nhìn đến Hứa Thảo, chân hơi dừng lại, sau đó đem con mồi quang vào góc sân, tiến lên ôm chầm lấy Hứa Thảo.

“Trời lạnh thế này,
sao nàng lại đi ra, chúng ta mau vào nhà thôi.” Thanh âm nam tử có chút
khàn khàn vang lên bên tai Hứa Thảo, tiếp theo liền ôm Hứa Thảo hướng
gian phòng phía đông mà đi. Hứa Thảo vội vàng kéo hắn lại, nhỏ giọng
nói: “Đừng đi, chúng ta bây giờ ở tại bên này.”

Phú Quý sửng sốt
hỏi: “Sao lại chuyển qua bên này?” Hỏi xong, hắn xoay người đóng cổng
lại, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang đứng canh ở phía trước con mồi to Phú
Quý mang về.

Hai người trở lại phòng, Hứa Thảo liền đem hết
chuyện xảy ra ngày hôm qua nói cho Phú Quý, nghe xong, hắn nhíu mày, qua nửa ngày mới đáp: “Ở riêng cũng tốt, chính là việc này không thể bỏ qua như thế được, Tam đệ muội này thật quá đáng.”

Hứa Thảo nhẹ giọng nói: “Bây giờ Tam đệ đang làm ầm ĩ muốn hưu Tam đệ muội nên… thôi bỏ
đi, chúng ta đã ở riêng rồi, ngày sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy
nữa. Kỳ thật việc này cũng phải trách ta, biết rõ nương lưu lại đồ rất
quý, còn không có cất giữ cho kỹ.”

“Việc này sao có thể trách
nàng chứ?” Phú Quý ôm Hứa Thảo vào lòng, ngồi gần lò sưởi, khàn khàn
nói: “Này rõ ràng là Tam đệ muội và nương sai, nhà chúng ta vẫn có thói
quen không khóa cửa, nương thì còn đỡ, sẽ không tùy tiện đi vào phòng
người khác lục lọi, nhưng ta thật không nghĩ đến Tam đệ muội lại là loại người như thế, sáng mai dậy ta chắc chắn phải cảnh cáo nàng mới được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.