Nồng Nàn Vị Yêu

Chương 4: Ai đày đoạ ai


Đọc truyện Nồng Nàn Vị Yêu – Chương 4: Ai đày đoạ ai

“An Thành, anh mở cửa ra, đưa túi cho tôi.”

Hân Nhan gõ vài cái lên cửa, An Thành ngoảnh mặt làm
ngơ, hờn dỗi đi vào phòng ngủ của mình.

Tiếng đập cửa thùng thùng lại vang lên, sau đó thì
chấm dứt, bên ngoài cũng không còn tiếng động nào.

Mở TV lên, chương trình biểu diễn chào mừng
năm mới rộn ràng, vô cùng nhộn nhịp. Anh cảm thấy rất chán chường, chẳng có tí
hứng thú nào, cứ đổi đài liên tục, cuối cùng dừng ở kênh đang chiếu phim truyền
hình, bộ phim đang chiếu một đôi nam nữ tình cảm nồng nàn tha thiết. Anh nhìn
chằm chằm vào nữ diễn viên chính, dịu dàng như làn nước, nụ cười hay một cái
nhăn mặt cũng đẹp rạng ngời. Anh bất giác nhớ đến cô gái bị anh nhốt ngoài cửa,
sao mà cứ thích làm người ta bực tức, cũng chẳng dịu dàng, cũng chẳng nồng nàn
gì cả, y như ly nước trắng không mùi không vị. Lại còn hỏi anh, ‘Đừng
nói với tôi là bất cứ người phụ nữ nào đã lên giường với anh rồi thì anh cũng
rủ rê họ về nhà sống chung đó nha?’, mấy lời
này càng khiến anh thêm ấm ức, vậy mà cô lại thẳng thừng nói ra như thế.

Tuy nhiên, qua vài phút đồng hồ, anh không giận nổi
nữa, bắt đầu nhớ cô, nhớ cô điên cuồng, vô cùng nhớ. Ngày hôm qua giả bệnh gạt
cô đến thăm mình, rốt cục cô đã đến, còn phát hiện anh vẫn mạnh khoẻ bơi trong
hồ bơi, vẻ mặt cô lúc ấy hiện rành rành 5 chữ “tôi muốn đánh chết
anh”. Thế nhưng cô không hề nổi giận
với anh, cũng chẳng thay đổi sắc mặt, chỉ lườm anh một cái, rồi xoay người rời
đi. An Thành trồi lên mặt nước, tay bắt được mắt cá chân Hân Nhan, kéo cô xuống
hồ. Cô không biết bơi, tay chân vẫy đập lung tung, động tác đã ngô nghê lại
thêm buồn cười. Anh bỗng dưng nhấn cô xuống nước, kìm lòng không được mà hôn
cô. Vừa bị kéo xuống nước, vừa bị hôn nồng nhiệt, cô không thể thở, chỉ có thể
mở miệng của mình để phối hợp với anh, và buộc phải chấp nhận không khí từ
miệng anh.

Lưu luyến rời khỏi môi cô, Hân Nhan nằm trên ngực anh,
miệng thở phì phò, cũng chẳng còn sức lực đâu mà chống cự lại anh. Anh ôm cô
lên bờ, cô mắng, “An Thành, anh đúng là đồ tâm thần.” Anh nở nụ cười,
xem như cam chịu. Cầm khăn choàng lên người cô, sau đó ôm cô vào phòng khách.

Anh tìm quần áo sạch để cô thay ra, Hân Nhan nhìn thấy
là quần áo của con gái, liếc anh một cái, chẳng nói năng gì, cầm quần áo đi vào
phòng tắm. Anh cũng không có giải thích đó là quần áo của chị Đường.

Thay đồ xong, tóc cô vẫn còn ướt sũng, không thể nói
là rất gợi cảm, nhưng cũng khiến cho cổ họng anh khát khô.

Cô muốn đi, cầm túi xách lên thì nó lại đầy nước, vừa
rồi cả người lẫn túi bị anh kéo xuống nước, cô tức đến nghiến răng. Lấy từng
món trong túi ra, nào là túi tiền, chìa khoá, điện thoại. Cô bấm điện thoại coi
thử xem sao, phát hiện điện thoại tắt ngúm, màn hình đen kịt, không hề có tí
phản ứng nào.

Anh thế mà lại rất vui sướng, “Hư rồi à?”

Hân Nhan trừng mắt nhìn anh.

Anh còn nói, “Đáng đời em.” Trước đó không
lâu anh đưa cho cô một cái điện thoại, kết quả cô chẳng hề nhận, mà còn đem trả
lại anh, khiến anh hờn giận một thời gian dài.

Cô phớt lờ, không thèm để ý đến anh.

An Thành vì thế lập tức đứng dậy, cầm lấy cái hộp đưa

cho cô, “Cũng may anh không có ném bỏ. Cầm đi, không phải quà tặng em đâu.
Làm hư điện thoại của em, xem như bồi thường lại cho em vậy.”

Thật ra anh chỉ sợ cô vặn vẹo mình, nói rằng, tôi không muốn
cái này, cái tôi muốn là điện thoại của tôi kìa. Thế thì lúc đó anh thật sự phải bó tay rồi. Vậy mà lần này cô không hề
cự tuyệt, còn vươn tay cầm lấy. Anh giật mình, chợt nghĩ, sau này muốn cho cô
gì đó, chắc phải làm hư đồ của cô trước mới được.

Đợi Hân Nhan mở máy, An Thành giựt lấy, lưu số điện
thoại của mình vào. Trong danh bạ chỉ có duy nhất số điện thoại của anh, xếp
đầu tiên trong danh bạ, việc lừa mình dối người thế này lại khiến anh rất phấn
khởi.

Cô ôm túi xách ướt đẫm định rời khỏi, anh lại lấy ra
một chai rượu đỏ, nói, “Khoan đi đã, hôm nay sinh nhật của anh, uống với
anh đi.”

Giọng nói anh nhẹ nhàng, không hề bắt buộc, cũng không
có ra lệnh, nghe như một anh chàng cô đơn nài nỉ cô ở lại.

Cô quay đầu nhìn anh, thấy anh cười chân thành tha
thiết, hai mắt còn đượm buồn, thế là cô đã mềm lòng. Nhưng rồi bỗng dưng tỉnh
táo lại, “Tôi không tin, đưa chứng minh thư cho tôi xem.” Anh đã có
thể giả bệnh gạt cô đến đây, cũng nhất định có thể giả bộ sinh nhật gạt cô ở
lại.

Anh mỉm cười, “Bộ em tưởng anh là người viết câu
chuyện ‘Chú
bé chăn cừu’ sao.” Nhưng vẫn lấy chứng minh thứ đưa cho cô
xem, phía trên còn viết rõ ràng ngày sinh là 30 tháng 12. Cách năm mới chỉ có
một ngày.

***Chú
bé chăn cừu: chuyện về một chú bé chăn cừu rất nghịch ngợm và hay nói dối.

Hân Nhan đưa lại, cầm ly rượu đỏ chúc mừng anh,
“An thiếu gia, sinh nhật vui vẻ.” 29 tuổi, đây là độ tuổi của sự chín
chắn.

An Thành cụng ly với Hân Nhan, nhưng lại không uống,
ung dung nhìn cô, “Quà sinh nhật đâu?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi không biết hôm nay là
sinh nhật của anh, không có chuẩn bị gì cả. Ngày mai đưa cho anh được
không?”

Anh đáp, “Được thì được, nhưng là tại em không
thèm quan tâm anh, ngay cả sinh nhật của anh cũng không biết, phạt uống ba
ly.”

Cô lắc đầu, “Tôi không biết uống rượu.”

Anh nhướn đôi mày đẹp của mình lên, trả lời, “Em
uống hết ba ly rượu, anh sẽ để em đi.”

Cô tưởng là thật, ngẩng đầu một hơi uống sạch. Nhìn bộ
dạng không thể chờ đợi phải ra khỏi đây bằng được của cô, trong lòng anh tấm
tức, nhưng chẳng hề biểu lộ ra mặt. Sau khi uống rượu xong, mặt cô đỏ lên, ánh
mắt lim dim trong men rượu ngà ngà, khiến lòng người đê mê. Anh lại không nỡ để
cô đi, không tự chủ được cúi đầu hôn môi cô đắm đuối, cô bắt đầu giãy dụa, đầu
óc cũng bắt đầu choáng váng, không biết là tại say rượu, hay là do anh hôn quá

cuồng nhiệt. Đặt cô trên ghế sô pha, anh mê hoặc nói lấy, “Anh hiện giờ
rất muốn quà sinh nhật, Hân Nhan, anh muốn em.” Hơi thở mị hoặc phả từng
hơi vào khuôn mặt đỏ lên vì men rượu, từng hơi thở như ngọn lửa thiêu đốt.

Quan hệ lúc đó của cô và anh có thể nói là hễ gần nhau
thì cãi nhau như chó với mèo. Anh tuy nhiên thường xuyên lợi dụng thời cơ mà
hôn trộm cô, nhưng lại chưa hề được voi đòi tiên.

Hân Nhan vùng vẫy, “An Thành, không thể…”

An Thành cúi người xuống hôn, bưng kín những lời cô
nói. Men tình pha lẫn men rượu, ăn mòn lấy lí trí, ngọn lửa tưởng chừng nhen
nhóm khi nãy đã bùng lên dữ dội, thiêu đốt người ta thành tro bụi.

Rốt cục vẫn bị cuốn vào ngọn lửa hừng hực cháy.

Ngày hôm sau tỉnh lại, anh chưa từng nhìn thấy qua
khuôn mặt sửng sốt của cô như lúc sáng, hấp ta hấp tấp mặc lại quần áo của
chính mình, bộ dạng muốn trốn anh như trốn chủ đòi nợ. Anh vừa thấy nực cười,
vừa không cam lòng, lập tức kéo tay cô, gặng hỏi, “Cũng đã như vậy rồi, em
còn trốn cái gì nữa?”

Cô nhìn gương mặt điển trai kia, lòng càng thêm bối
rối, gần như là nài nỉ anh, “An Thành, xin anh, hãy quên đi. Anh đi tìm cô
gái khác đi, hãy tha cho tôi.”

Anh lúc đầu ngớ người, sau đó lại nổi cơn tam bành. Vì
thế để cho cô đi, trở lại phòng khách phát hiện túi xách của rơi phía dưới, anh
bực dọc đá nó sang một bên.

Buổi chiều hẹn một đám bạn mừng năm mới, đương nhiên
là không thể thiếu người đẹp bầu bạn rồi. Cô không phải kêu anh đi tìm cô gái
khác hay sao, anh sẽ làm theo như cô muốn. Nhận được điện thoại cô gọi tới, một
lần rồi lại một lần, anh hầm hực chẳng thèm bắt máy.

Nửa năm qua, anh và cô đều cứ như vậy, cô chọc giận
anh, anh nổi điên lên, thậm chí thề không thèm đoái hoài đến cô nữa, nhưng kết
quả thì chính anh lại là người đầu hàng đi tìm cô trước.

Hôm nay thì ngược lại, chính cô đã đến tìm anh.

Cô bị anh nhốt bên ngoài, túi tiền lẫn chìa khoá cũng
để quên trong nhà anh, không còn chỗ nào để mà đi nữa.

Thở dài, An Thành mang túi xách của cô ra ngoài tìm
cô.

Nếu cô còn ở gần đây, anh sẽ dắt cô về nhà, bất luận
cô chọc anh giận đến cỡ nào, anh đều chịu đựng được, nói hết tất cả suy nghĩ
lòng mình với cô, thật ra anh cũng luôn khao khát được sống chung với cô. Nếu
có người nói”An
Thành, anh đê tiện quá” cũng
được, ai bảo ông Trời cố ý phái một cô gái đến khiến anh chết cũng không được,
sống cũng không xong làm chi.

Tuy nhiên, tìm một vòng bên ngoài lại chẳng thấy cô
đâu cả. Gọi điện thoại cũng không bắt máy.


Trong lòng anh hơi thất vọng, nếu cô chịu nhường nhịn,
hai người cũng không cãi nhau ầm ĩ rồi lại cương với nhau như thế. Nhưng người
chịu thua đến bây giờ vẫn là anh, cô luôn tỏ ra dửng dưng với anh, hoàn toàn
không để anh vào mắt.

Trong cái rét như cắt, cảnh vật đã tiêu điều lại càng
thêm xác xơ. Qua đêm giao thừa, vào đúng ngày sinh nhật 29 tuổi của mình, thế
mà anh chẳng hề có tí vui vẻ nào. Lòng thầm mong cô sẽ xuất hiện trước mặt anh,
bởi cô chẳng còn nơi nào để đi. Một lúc sau, anh lại cảm thấy bản thân mình quá
nhiều chuyện, Lục Hân Nhan từ trước đến nay không có anh vẫn sống nhăn răng đó
thôi, anh cũng không phải không có cô là không sống nổi.

Sáng sớm hôm sau, An Thành nằm trên giường gọi điện
thoại cho Hân Nhan, vẫn tắt máy.

Lúc ra ngoài chạy bộ buổi sáng, chạy đến chòi nghỉ mát
trong vườn hoa ở cư xá, bỗng nhiên anh phát hiện một bóng người quen thuộc.

Anh dừng chân, nhìn chằm chằm vào cái người đang gục
đầu ngủ trên bàn đá, ánh mắt hận không thể phun ra lửa. Lục Hân Nhan, cái cô
gái này, đến cùng còn có bao nhiêu phương pháp đày đoạ anh khiến anh không thể
sống nổi đây. Trời lạnh đến cắt da cắt thịt, cô thà rằng ở chỗ này ngủ cả buổi
tối, cũng không chịu mềm mỏng nói năng nhỏ nhẹ với anh. Cô đang đày đoạ chính
bản thân mình hay là đang đày đoạ anh đây hả?

An Thành giận đến nghiến răng nghe ken két, tức đến
nỗi hận không thể có bộ răng sói gặm sạch sẽ cô gái đang nằm ngủ ngon lành đằng
kia.

Bước tới phía trước, lay cô tỉnh, anh quát, “Lục
Hân Nhan, em bị bại não rồi đúng không?”

Cô mở mắt nhập nhèm nhìn anh, nhất thời vẫn không thể
tỉnh ngủ.

Anh sờ vào tay cô, bàn tay lạnh như băng, vội vàng
bồng cô lên, đi về nhà mình.

Hân Nhan tỉnh lại, ngọ nguậy, “An Thành, anh thả
tôi xuống.”

Vẻ mặt anh tái nhợt, giọng cũng chưa từng lạnh lùng
như lúc này, “Anh hiện giờ hận không thể lập tức bóp chết em, bởi vậy tốt
nhất em đừng có châm dầu vô lửa.”

Cô hiếm khi lại chịu ngậm miệng. Dựa vào ngực anh,
nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, từng nhịp từng nhịp đập rất mạnh mẽ, cơ
thể vốn lạnh như băng dần dần ấm lên.

Trở về nhà, anh bồng cô vào ngay phòng tắm, đặt cô vào
bồn tắm, nói, “Em tắm nước nóng trước đi.”

Nói xong, anh quay người đi ra ngoài tìm thuốc cảm,
pha một ly trà gừng. Chính mình thì uống một ly nước lạnh, hờn giận trong lòng
nhờ thế cũng được kìm nén xuống.

Cả nửa ngày không thấy cô ra, anh lại đi đến phòng
tắm, gõ cửa và gọi to, “Hân Nhan.”

Không thấy ai trả lời, anh lại nói, “Anh vào
đó.”

Vẫn không có ai trả lời, anh vội vàng đẩy cửa đi vào,
phát hiện cô ngủ gật trong bồn tắm, cả quần áo cũng chưa thay ra.

An Thành thở dài, lay cô tỉnh dậy, giọng điệu vô cùng
dịu dàng, “Em tắm đi rồi ngủ tiếp, nếu không em sẽ bị cảm đấy.”

Cô giãy dụa muốn đứng lên, “Tôi phải đi
làm.”


Anh kéo tay cô lại, giọng trở nên lạnh tanh, “Em
đã ra nông nỗi này còn đi làm cái quái gì nữa hả, anh xin nghỉ cho em!”
Thấy cô còn muốn phản kháng, anh trợn mắt, “Sao hả, hay là em muốn anh tắm
cho em?”

Cô lúc này không gây gỗ với anh nữa, trừng mắt gắt
gỏng, “Anh đi ra ngoài.”

Đợi cô tắm rửa xong xuôi, anh bắt cô phải uống thuốc
và trà gừng. Thấy cô không có bị sốt, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nói với cô,
“Anh sẽ xin phép cho em nghỉ, em ở đây ngủ đi. Anh còn phải đi làm, có
chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

Hân Nhan xoay người tìm túi xách của mình, cầm lên,
thản nhiên nói, “Không cần, tôi về nhà tôi.”

Trong chớp mắt, An Thành có thể nghe được từng mạnh
máu trong người mình sôi sục, nổ tung đôm đốp.

Cuối cùng, anh tịch thu điện thoại di động của cô và
cả túi xách, cưỡng ép cô vào phòng rồi khoá lại, giam giữ người tự do bất hợp
pháp.

Lúc làm việc, An Thành vẫn không yên lòng với Hân
Nhan, nhưng anh lát nữa lại phải tham dự một hội nghị quan trọng, không thể nào
bỏ được, đành phải gọi Thiếu Phi, kêu Thiếu Phi đến nhà anh xem Hân Nhan sao
rồi.

“Anh khoá cô ấy ở trong phòng, chìa khoá ở trên
bàn trà.”

Thiếu Phi cười nói, “Anh à, khẩu vị anh cũng nặng
thật đấy, còn dám giam người phi pháp nữa hả?”

Anh hằm hừ, cãi lại, “Nếu không phải có pháp
luật, anh nhất định sẽ khoá cô ấy bên mình suốt cả đời, ai kêu cô ấy tối ngày
khiến anh nổi điên làm gì.” Cúp điện thoại, anh tiu nghỉu vì ba chữ ‘suốt
cả đời’ vừa thốt ra.

Đang họp thì Thiếu Phi gọi tới, trong những trường hợp
này, anh thường sẽ cúp máy không nhận bất cứ cuộc gọi nào, có thể lòng An Thành
vẫn hằng mong nhớ Hân Nhan, kìm lòng không đặng bắt máy lên.

Giọng nói Thiếu Phi hơi hoảng loạn, “Anh, Hân
Nhan sốt đến mê man, em đã đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Lòng An Thành lúc ấy thắt lại, cũng may là kêu Thiếu
Phi đến xem cô thế nào, bằng không thì hậu quả… Anh thật sự không tưởng tượng
nổi hậu quả sẽ xảy ra, tức thì hỏi, “Giờ thế nào rồi?”

“Đang truyền nước biển, vẫn chưa tỉnh lại
nữa.”

“Em ở đó trông chừng cô ấy, anh lập tức tới
ngay.” Động tác anh rất nhanh, vừa nói thì người đã đi ra khỏi cửa.

“Anh…” Thiếu Phi đột nhiên gọi anh, ấp a
ấp úng.

Anh bấm nút thang máy, “Còn chuyện gì sao?”

Thiếu Phi nói, “Anh có biết một người tên Cẩn
Niên không? Nãy Hân Nhan nắm tay em, cứ gọi mãi cái tên này.”

Sau khi Thiếu Phi tốt nghiệp rồi đến thành phố B, thì
Kha Cẩn Niên mới bước vào cuộc sống của Hân Nhan, là chuyện xảy ra sau đó, cho
nên cậu ta không biết chút nào.

Cửa thang máy dừng ở trước mặt đã mở ra, thình lình An
Thành cảm giác ngực mình đau thắt lại như bị cột chặt bởi sợi giây vô hình, máu
chảy trong động mạch ngừng lại, ruột anh như bị ai cắt xén thành từng khúc nhỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.