Đọc truyện Nồng Nàn Vị Yêu – Chương 12: Quê nhà
An Thành quả thật là tức điên lên mới bỏ Hân Nhan một
mình bên bờ sông.
Khi anh quay lưng, thực ra là cũng muốn đánh cược xem
cô có chạy theo níu kéo anh không. Nhưng mà, cô không có. Anh cũng đi đến chỗ
xe rồi, cô vẫn không hề chạy tới. Cuối cùng anh cũng không chịu nổi, phải đi
tìm cô. Nhưng mà đi quanh bờ sông một vòng cũng không thấy cô đâu.
Thế là trong lòng chẳng những thất vọng, mà còn ghét
cay ghét đắng cô.
Hận cô trong lòng có người khác mà còn ở bên anh, hận
cô ăn cơm tất niên với tên khác mà còn nói dối anh. Nhưng mà khi nhớ đến nụ
cười dịu dàng mà cô dành cho anh, anh lại không cho rằng cô ở bên anh là vì
muốn trả thù người khác. Cô chỉ giỏi che giấu cảm xúc chứ chẳng biết ngụy tạo
cảm xúc.
An Thành thấy bức bối trong lòng. Tại sao ông trời lại
cho anh gặp phải cô, cô không phải là tuyệt đẹp, tính tình lại khó chịu, đã vậy
gia thế cũng chẳng có, cũng chẳng hiểu vì lẽ gì mà anh lại đâm đầu vô chứ.
Suốt nguyên một tuần ròng rã, anh đều cố gắng không
nghĩ đến cô. Thế nhưng người có khả năng kiềm chế giỏi như anh cũng phải chịu
thua, cô dường như đã xâm nhập vào cuộc sống của anh, không lúc nào anh chẳng
nghĩ đến hình bóng cô.
Anh bảo bản thân là phải ráng chịu đựng. Lần này bằng
giá nào cũng phải để cô xuống nước trước.
Rốt cuộc một lần nữa thua cuộc, anh cầm điện thoại
nhấn phím gọi số điện thoại quen thuộc ấy.
Đổ chuông một hồi mới có người nhấc máy, anh hồi hộp
một lúc lâu, cả buổi mới mở miệng được, “Em đang ở đâu?”
Cô cũng ngây ngẩn một lúc sau mới chầm chậm lên tiếng
, “An Thành?”
Anh còn chưa trả lời, cô đã ôm máy khóc, tiếng khóc
rất thảm thương, “An Thành….làm thế nào bây giờ? …Ông nội mất rồi… người thương
em nhất không còn nữa rồi….”
Anh nghe cô khóc, lòng nhói đau, vội hỏi, “Em bây giờ
đang ở đâu? Anh đến đó ngay.”
Cô khóc nức nở, khó khăn lắm mới nín được, “Em đang ở
quê.”
Chưa đến một ngày, An Thành đã có mặt tại quê của Hân
Nhan.
Một nơi tuy không phải là nhộn nhịp, nhưng lại giản dị
yên tĩnh.
Vừa xuống xe, An Thành đã nhào đến ôm Hân Nhan vào
lòng, “Hân Nhan, ông nội chẳng qua là đến một nơi khác thôi, em đừng đau buồn
quá.”
Hân Nhan không nói gì, chỉ dựa vào lòng anh, cảm nhận
hơi thở của anh. Trái tim lang bạt bấy lâu nay như tìm thấy được nơi thuộc về
nó.
Một hồi lâu, An Thành mới buông cô ra, lúc này cô mới
phát hiện còn một người khác đứng bên xe nữa, đó là Cao Tuấn.
Cô hơi ngại ngùng, chào anh ta một tiếng, “Anh Cao.”
Cao Tuấn vẫy tay, cười, “Cô Lục đừng khách sáo.” Liếc
nhìn An Thành một cái, vẫn tiếng cười hào sảng, “Tôi bị người này ép buộc đấy.
Không ngờ trốn đến thành B rồi, mà vẫn không thoát khỏi sự chuyên quyền độc
đoán của cậu ta. An Thành, anh phải đền cho tôi một chiếc xe mới đấy nhé.”
Cao Tuấn vốn đang công tác yên lành ở thành phố B,
bỗng nhận được điện thoại của An Thành, nói anh ta đang ở sân bay thành phố B,
bắt Cao Tuấn chở anh ta ra ngoại thành. Thế là Cao Tuấn bôn ba tới sân bay đón
An Thành rồi chạy một mạch tới thị trấn J, ông nội Hân Nhan sống ở vùng quê của
thị trấn J, cách thị trấn J chưa đến nửa tiếng đi xe. Vì vùng nông thôn hẻo
lánh, lại chưa sửa đường, xe cứ bấp bênh trên đường bùn, theo lời của Cao Tuấn
nói thì là lục phủ ngũ tạng của chiếc xe cứ thế mà nôn ra hết lại nuốt ngược
lại. Cả đoạn đường như vậy, chiếc xe yêu dấu của anh ta đã không còn bộ dạng
ban đầu của nó rồi.
An Thành bỏ ngoài tai, nắm lấy tay Hân Nhan, “Đứng bên
ngoài bao lâu rồi hả? Tay lạnh ngắt cả rồi, phương Bắc đúng là lạnh thật.”
Cao Tuấn đứng một bên cười đến mức bó tay. Sắc mặt An
Thành trông có vẻ tốt hơn rồi, hồi nãy trong xe, An Thành cứ như muốn ăn tươi
nuốt sống vậy, đã chạy trên đường cao tốc rồi mà anh còn than xe chạy chậm, chỉ
sợ là cho dù lái máy bay thì anh cũng cho là chậm.
Hân Nhan dắt hai người vào trong nhà.
Thím Hân Nhan trông thấy hai anh chàng điển trai bước
vào nhà thì ngạc nhiên lắm, “Nhan Nhan, hai vị này là…”
Hân Nhan giới thiệu, “Thím, đây là An Thành, bạn
con ở thành phố S, còn người này là Cao Tuấn, bạn của An Thành.”
An Thành vội chào hỏi, “Chào thím, con là An
Thành.”
Thím nhìn anh một lượt, rồi cười nói, như biết
tỏng mọi chuyện, “Bạn thôi sao? Nhan Nhan, thím đoán đây là bạn trai con, đúng
không?”
Hân Nhan lắc đầu, “Không phải, chỉ là bạn bình
thường thôi.”
Câu nói đơn giản đơn này của cô khiến An Thành
hơi giận. Phải thừa nhận là anh nói chia tay trong lúc nóng giận thật, nhưng
anh đã hối hận rồi, anh muốn giả ngây, làm như chưa bao giờ nói ra những câu đó
vậy. Ai ngờ đâu cô lại thản nhiên phủ nhận trước mặt người lớn, làm anh không
vui chút nào.
An Thành thản nhiên choàng vai cô, nở nụ cười mê
hoặc lòng người, “Thím cũng nhìn ra rồi, em còn giấu giếm làm gì nữa?” Lại xoay
qua dõng dạc nói với thím Hân Nhan, “Thật ra con với Hân Nhan đã yêu được một
thời gian rồi, chỉ là cô ấy mắc cỡ, nên không dám thừa nhận thôi.”
Hân Nhan hất tay anh ra, cười như không cười,
“Em mắc cỡ gì chứ? Chúng ta chẳng phải chia tay rồi sao, tự anh đề nghị mà.”
Ngay cả lúc này, cô còn không quên chống đối anh
nữa chứ.
An Thành nhìn thím và Hân Nhan, kéo nhẹ tay áo
cô, hạ giọng, “Này, chuyện này nói sau không được sao? Em phải chừa mặt mũi cho
anh chứ.”
Cô quay đầu đi, phớt lờ anh.
Thím trông cặp đôi đang giận dỗi thì đã hiểu cả
rồi, cười, “Được rồi, Nhan Nhan có bạn trai rồi thì ông nội cũng yên tâm mà
nhắm mắt.” Đang nói bỗng nước mắt lại trào dâng.
Ông nội vừa mất 2 ngày, Hân Nhan cũng khó kiềm
đau buồn, mắt đỏ hoe.
Ai ngờ An Thành đứng kế bên nghiêm chỉnh hô to,
“Thím yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt Hân Nhan, không để cô ấy phải chịu
khổ.”
Hân Nhan chưa từng thấy anh nói chuyện nghiêm
túc như thế bao giờ cả.
Kể cả Cao Tuấn đứng kế bên cũng không chịu nổi
phải giả vờ ho để nhịn cười.
Cuối cùng Hân Nhan không nhịn được cười, “Anh ở
đâu học được mấy câu này thế?”
An Thành thấy xấu hổ, “Thì trên tivi, chẳng phải
gặp gia đình của bạn gái thì phải nói vậy sao?”
Hân Nhan cười khẽ, “Vậy mai mốt tốt nhất anh
đừng có bắt chước theo phim truyền hình nữa, chẳng giống anh tí nào, nghe xong
em thấy muốn ói.”
Nói xong, cô chạy qua chỗ thím phụ làm cơm,
không ngó ngàng anh nữa.
Khó lắm anh mới nói ra mất câu xúc động đến vậy,
vậy mà cô nói là mắc ói?!
An Thành giận nghiến răng.
Cao Tuấn đến bên cạnh vỗ vai anh, tỏ vẻ tội
nghiệp anh.
An Thành và Cao Tuấn phải ở lại nhà Hân Nhan một
đêm.
Hân Nhan trải mền xong cho hai người, rồi nói,
“Hai người ngủ giường này đi. Biết chắc hai người ngủ không quen, nhưng giường
này ấm lắm, hai vị thiếu gia ráng chịu đựng.”
An Thành hừ nhẹ, “Tụi anh sao cũng được cả.”
Cao Tuấn cũng rất khách sáo, “Làm phiền cô rồi.”
An Thành hỏi ngược lại cô, “Thế em ngủ ở đâu?”
“Phòng kế bên còn giường.”
An Thành nhíumày, “Kế bên rất lạnh, sao mà ngủ
được chứ?” Anh suy nghĩ một hồi, nói chắc như đinh đóng cột, “Em ngủ với anh ở
đây, để Cao Tuấn ngủ trong xe, em khỏi phải lo cho cậu ta.”
Cao Tuấn cười khổ, “Được lắm, hôm nay tôi cũng đã hiểu
cái gì gọi là ‘trọng sắc khinh bạn’”
Hân Nhan cảm thấy An Thành thật vô lý, “Anh Cao
tốt bụng chở anh đến đây mà anh bảo người ta ngủ trong xe hả? Hơn nữa, tại sao
em phải ngủ chung với anh chứ? An Thành, anh mà còn rộn chuyện nữa, thì đi mà
ngủ trong xe đi.”
An Thành thấy đắc tội với cô, bèn vừa nói vừa dỗ
ngọt Hân Nhan, “Anh chỉ sợ em bị cảm lạnh thôi. Anh đau lòng thay em, vậy mà em
chẳng biết cảm kích.”
Hân Nhan hững hờ đáp, “Cám ơn lòng tốt của An
đại công tử, mền em rất dày, không sợ lạnh đâu, mong đại công tử yên tâm mà ngủ
đi.”
Nói xong cô liền rời phòng.
Cao Tuấn thầm nghĩ, quả nhiên trên đời này chỉ
có Lục Hân Nhan mới trị được An Thành thôi.
Sáng hôm sau, Hân Nhan dậy thật sớm, thím đi
chợ, cô ở nhà chuẩn bị bữa sáng.
Lúc đi qua xe Cao Tuấn, cô thấy hình như có người bên
trong. Lại gần xem, thì ra Cao Tuấn đang ngủ ở trong xe.
Cô gõ cửa xe.
Cao Tuấn tỉnh dậy, kiếm mắt kiếng đeo lên, lúc
này mới đẩy cửa xe, bước ra.
Hân Nhan cảm thấy kì lạ, “Anh Cao, sao anh ngủ
trong xe thế?” sau đó cô nhíu mày lại, lên giọng, “Anh ấy đuổi anh ra đây thật
à?”
Cao Tuấn cười gượng, “Không phải đâu, tại tôi
ngủ không quen thôi.”
Giường phương Bắc rất cứng, càng ngủ càng nóng,
hơn nữa mền bông phương Bắc đắp trên mình lại rất nặng, ngủ đến toàn thân ê ẩm,
thế là anh ta quyết định ra xe nằm.
Hân Nhan nghe vậy cũng hơi ngại, “Xin lỗi, anh
Cao, để anh phải chịu khổ rồi.”
“Cô đừng nói thế, gia đình cô đã đón tiếp nồng
hậu lắm rồi, tôi rất cảm kích, chỉ là tôi đã quen ngủ giường của mình, lạ chỗ
ngủ không được thôi.”
“Thế à.”
Hai người cứ đứng thế, cả hai nhất thời im lặng.
Không khí thôn quê trong lành, không hề bị ô
nhiễm. Trước cửa mọc đầy cây bạch dương, giương cao lên bầu trời xanh thăm
thẳm. Đây chính là sự yên bình mà thành phố mãi không có được.
Cao Tuấn nhìn Hân Nhan, “Hân Nhan, tôi gọi cô
như thế có được không?”
Hân Nhan cười, “Tất nhiên là được.”
Cao Tuấn cười nói, “Nếu không phải bởi vì cô,
tôi thật sự sẽ không thấy được một An Thành như thế này.”
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu, “Như thế
nào?”
“Trước khi biết cô, mỗi lần cậu ta gọi điện
thoại cho tôi thì rất ít khi nói về phụ nữ, ngẫu nhiên nói tới thì cùng lắm
phàn nàn nào là thiên kim nhà ai lại bám lấy cậu ta không buông, hay là mới
tuyển được thư ký dáng rất bốc lửa, đại loại như vậy.”
Hân Nhan khẽ cười, “Đó mới là tác phong của anh
ấy.”
“Thế nhưng những lúc sau này gọi tới, chủ đề đã thay
đổi hoàn toàn, chỉ luôn xoay quanh một cô gái. Nhưng cái người kia thì cứ úp úp
mở mở, không chịu nói thẳng, luôn quanh co lòng vòng. Hôm nay thì hỏi tôi có
bao giờ gặp được một cô gái mà tôi chỉ muốn bóp chết cô ta hay không, hôm sau
lại hỏi tôi làm sao để hẹn một cô gái mà không bị cô ấy từ chối. Tôi khi đó còn
cảm thấy buồn cười, cậu ta phong lưu khắp chốn, cần gì tôi phải dạy chứ. Tôi
còn hỏi ngược lại cậu ta rằng sao hỏi tới hỏi lui đều cùng một cô gái thế, thì
cậu ta sẽ cúp máy ngay lập tức. Cô biết tại sao không, chính bởi vì cậu ta
không muốn nói. Mãi cho đến một ngày, cậu ta uống say mèm, sau đó gọi cho tôi,
một mực gọi tên của cô, lúc đó tôi mới biết được thì ra cậu ấy thật sự rơi vào
lưới tình rồi.”
Hân Nhan không
lên tiếng.
Cao Tuấn lại nói, “Hân Nhan, tuy con người An Thành dù
cho là khen thì cũng nói rất khó nghe, có thể cô cho rằng cậu ta không thật
lòng, nhưng bao nhiêu năm trời, người con gái duy nhất khiến cậu ta không nỡ bỏ
thì chỉ có mình cô mà thôi. Là bạn thân cậu ta, tôi rất mong hai người sẽ có
hạnh phúc bên nhau.”
Hân Nhan nghĩ đến đêm giao thừa, bên bờ sông, câu nói
cuối cùng của An Thành:
“Hân Nhan, nếu trong tim em không có anh, thôi thì đừng ở bên anh nữa, chúng ta
chia tay đi.”
Thế là cô cười gượng gạo, “Có lẽ tôi không thích hợp
với anh ấy.”
“Tôi chỉ nói đến đây thôi, chuyện còn lại là của
hai người. Tôi còn phải về thành phố B công tác, phải về trước đây.” Cao Tuấn
mở cửa xe, ngồi vào trong.
“Thế còn An Thành thì sao?”
Cao Tuấn cười hững hờ, “Cô cứ để tên đó tự nghĩ cách
đi, hành hạ tôi cả một ngày rồi, tôi cũng xem như quá tình nghĩa rồi còn gì.”
Mặt khác anh ta lại cười thầm trong lòng, An Thành, tôi
đã tạo cơ hội tốt cho cậu rồi, để xem lần này cậu trả ơn tôi như thế nào!