Đọc truyện Nông Kiều Có Phúc – Chương 548: Không Đoạt
Lần này Trần A Phúc sinh sản tương đối thuận lợi, buổi chiều giờ Thân phát tác, buổi tối cuối giờ Tuất liền sinh.
Sinh trước là nam hài, tiếng kêu khóc thật lớn.
Còn chưa cân, bà mụ liền kêu to: “Trời, còn có trẻ song sinh béo như thế.”
Vừa cân xong, bà mụ lại lớn thanh thông báo: “Là con trai, sáu cân một lượng.”
Người ngoài phòng nghe, đều kinh ngạc lên tiếng, đám người Sở Lệnh Tuyên vui vẻ không thôi.
Trần A Phúc sinh một đứa nhỏ, chợt cảm thấy bụng thoải mái rất nhiều.
Nghe được con trai nặng như thế cũng mừng rỡ, chỉ là không đợi cười ra tiếng, bụng lại bắt đầu đau.
Nửa khắc sau, nàng lại sinh một nữ hài.
Chỉ là lần này không có tiếng ngạc nhiên mừng rỡ của bà mụ, mà là nói: “Đây là nữ hài.
Chúc mừng, đại nãi nãi sinh đôi long phượng thai.”
Hài tử không khóc, bà mụ ở đánh một cái trên mông con bé, hài tử mới khóc ra thành tiếng.
Thanh âm rất nhỏ, ríu rít ríu rít như mèo kêu.
Cân thử, ba cân hai lượng.
Trần A Phúc vừa nghe tiếng hài tử khóc, đã cảm thấy không quá khỏe mạnh.
Lại vừa nghe nhẹ như thế, đau lòng đến rơi nước mắt.
Bà mụ vội khuyên nhủ: “Đại nãi nãi đừng lo lắng, trẻ song sinh đều nhẹ.
Lão bà tử làm bà đỡ hai mươi mấy năm, trẻ song sinh nặng như ca nhi như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Phần lớn là tỷ muội, hơn ba bốn cân thôi.
Chỉ cần dưỡng được tốt, con song sinh con lớn lên mau hơn sinh đơn.”
Trần A Phúc không giống hai lần trước đó sinh hài tử xong liền ngủ.
Nàng mặc dù mệt mỏi đến cực điểm, lại đặc biệt thanh tỉnh, con mắt liền không rời khỏi tiểu cô nương yếu ớt.
Hài tử rất nhỏ, cái đầu nhỏ không khác gì quả đấm của Trần A Phúc, hiện ra được nhãn tuyến càng dài, mũi càng lớn.
Cánh tay bắp chân nhỏ, còn có đầu ngón tay đều đặc biệt mảnh, quả thực chính là da bọc xương.
Đặc biệt là cái mông nhỏ, bởi vì không có thịt, nhọn nhọn, nagy cả ** đều là lồi ở bên ngoài.
Người xem mà đau lòng.
Hài tử dạng này, rời khỏi mẫu thân thì sống thế nào!
Trần A Phúc được thu thập sạch sẽ, được ôm vào sương phòng đối diện, Sở Lệnh Tuyên, tam phu nhân, Giang thị đi đến.
Tam phu nhân trước ôm nữ hài vào trong lòng, Giang thị ôm nam hài vào trong ngực.
Hai đứa bé đều được bọc lấy áo ngủ màu đỏ bằng gấm, nam hài rất trắng rất đẹp, thịt beo béo, giống Sở Lệnh Tuyên thật nhiều, đang ngủ ngon.
Nữ hài thì vừa nhỏ vừa gầy, nhiều nếp nhăn đỏ hồng nhẹ bổng, cái đầu nhỏ chỉ theo kịp hơn phân nửa của nam hài.
Con bé không ngủ, nhắm một con mắt mở một con mắt, ánh mắt trong suốt làm người xem mà tim tan chảy.
Chứng kiến khuê nữ nhỏ yếu như thế, Sở Lệnh Tuyên liền phản ứng với nhi tử trắng béo.
Hắn từ trong tay Giang thị tiếp nhận nhi tử, chiếu cái mông nó đánh một bàn tay, mắng: “Tiểu tử thối, ở trong bụng mẫu thân liền bắt nạt muội muội đoạt
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.