Đọc truyện Nông Gia Tuyệt Sắc Hiền Thê – Chương 37: Tâm Kế
Editor: ThienTue835
Quả nhiên, vừa nghe lời này Lưu thị liền câm miệng, thấy nàng ta không có dấu hiệu muốn nổi điên, Phương Nguyên Võ buông tay ra, “Đừng cả ngày ngồi nghĩ những chuyện không đâu, ngươi còn nghĩ cả đời này sẽ ở tại địa phương rách nát này à? Nếu không thì phải để tâm coi chừng nhi tử đọc sách cho tốt đi, nếu Tử Hạo có tiền đồ, ngươi cũng không cần phải ở chỗ này chịu khinh bỉ, cho nên bớt chọc chuyện xấu cho ta.”
Vì nhi tử, Lưu thị chỉ phải nhịn xuống khẩu khí này, trong lòng đối với Lâm Vân Hi càng thêm hận.
Thừa dịp thời điểm cả nhà ăn cơm trưa, Lâm Vân Hi hướng người trong nhà nói kế hoạch nuôi thỏ của chính mình, quả nhiên không ngoài sở liệu của nàng, không ai trong Phương gia đồng ý, đương nhiên không bao gồm Phương Diệu đang trầm mặc không nói lời nào.
Lý do không đồng ý cũng không khác gì lời nói của Phùng thị khuyên nàng, Lâm Vân Hi vẫn kiên nhẫn nghe mọi nghời nói xong, sau đó là đem lời nói với Phùng thị trước đó giải thích lại một lần, chính là dù như vậy, Phương gia cũng không có ai nói ra lời đồng ý, Lâm Vân Hi cảm giác thật vô lực, nếu ở Lâm gia ca ca cùng tẩu tử khẳng định sẽ duy trì nàng, gả cho người quả nhiên thân bất do kỷ.
Nói đến nửa này, bà bà Lữ thị là người thứ nhất mở miệng nói chuyện: “Nếu làm được thì không nói, nhưng thật ra cũng có thể thử một lần.”
“Nương!” Vừa nghe bà bà nhả ra, Lưu thị lập tức liền nóng nảy, “Cái này phải tốn không ít bạc nha, nhà chúng ta hiện tại làm gì còn dư thừa nhiều tiền để làm cái đó.” Nuôi dưỡng con thỏ muốn là cả một đống tiền, nhà lãi tam khẳng định không xuất ra được nhiều bạc như vậy, vậy chỉ có thể lấy tiền công trung trong nhà, như vậy chính mình không thể lại từ trong tay bà bà ra ít nhiều bạc, loại sự tình đối với chính mình bất lợi như vậy nàng ta làm sao có thể đồng ý được.
Lão đại Phương Khánh Lâm vẫn cúi đầu, bộ dáng như toàn bộ để cho nương làm chủ, Ngô thị nghĩ nghĩ cũng đi theo khuyên nhủ: “Nương, chuyện này muốn bỏ ra cả đống bạc mà lại thực sự không nắm chắc, nếu nói giả như không may mắn, một con thỏ nếu chẳng may nhiễm bệnh có thể sẽ kéo theo cả đàn lớn chết theo, đến lúc đó tiền bạc đổ sông đổ biển không quan trọng, nếu bệnh này lây bệnh cho con người thì phải làm sao bây giờ, hài tử nhà chúng ta đều còn nhỏ nữa.
Lời này nói ra ngày cả mình đều nhịn không được gật đầu nha, Lâm Vân Hi thật muốn tán thưởng đại tẩu nàng nha, dùng sách lược vu hồi cao diệu như thế này, lấy ra hài tử trong nhà để áp xuống dưới, việc mình muốn nuôi mấy con thỏ này xem ra khó thành rồi.
Lữ thị vừa nghe cũng thay đổi chủ ý, việc nuôi gia súc này dễ dàng xảy ra ôn dịch, chuyện này cũng không phải đùa giỡn được, liền quay đầu huóng Lâm Vân Hi ôn thanh khuyên nhủ:” Ý tưởng ngươi muốn để trợ cấp gia dụng cũng là ý tốt, nhưng việc nuôi con thỉ này vẫn là không cần nuôi đi, Phương gia chúng ta vẫn luôn dựa vào trồng trọt mà sống, tuy rằng không đại phú đại quý nhưng cũng có thể lấp đầy bụng, không bệnh không tai cũng khá tốt, liền không cần tìm thêm việc.
“
Chính mình dự tính không sai biệt lắm, làm sao Lâm Vân Hi có thể dễ dàng buông tay, nàng suy nghĩ biện pháp thuyết phục,” Nương, con biết mọi người lo lắng cái gì, nếu không như vầy, con tìm phòng trống bên ngoài thôn dễ dưỡng con thỏ, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến người trong nhà.
“Ý tưởng của nàng là lấy việc chiếu cố con thỏ để dọn ra ngoài sống, cả gia đình này đầy việc trong tối ngoài sáng làm nàng thấy mà sốt ruột.
Không nghĩ nàng vừa mới nói xong, đại tẩu Ngô thị lại đột nhiên lớn giọng nói ra,” Nhà lão tam, việc này không thể được, ngươi đây là muốn phân gia? Nương còn ở đây, nhà chúng ta cũng không thể phân! “
Giọng nói này của nàng thực sự không nhẹ, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía Lâm Vân Hi đang ngồi phía bên ngoài cùng, giống như nàng đang nói đến chuyện đại nghịch bất đạo.
Cổ đại lấy việc con nhiều cháu đông là phúc, tam đại đồng đường chính là chứng tỏ cho gia tộc hưng thịnh, cho nên nếu cha mẹ còn sống thì theo truyền thống sẽ không phân gia, trừ phi cha mẹ chủ động đưa ra ý phân gia, nếu không chính là con cái bất hiếu, con cái bất hiếu không giống như thế kỷ 21 chỉ bị người đứng sau lưng chỉ trỏ, còn nơi này sẽ coi như bị dán lên cái nhãn bất hiếu, chịu người đời phỉ nhổ, nặng thì sẽ bị gia tộc dùng gia quy để xử trí, cho nên Ngô thị nói ra mới gặp nhiều phản ứng lớn như vậy.
Lữ thị nửa giương miệng một bộ dáng giật mình, nhị phòng phản ứng lớn nhất, Phương Nguyên Võ muốn đánh bay cái bàn, rốt cuộc Lưu thị cũng tìm được cơ hội báo thù, nghiêm khắc quở mắng:” Nhà lão tam, cũng không biết cha mẹ ngươi dạy dỗ như thế nào, ngươi cũng quá không biết quy củ, nương còn ở mà ngươi dám đề cập chuyện phân gia? Ngươi đúng là không đem quy củ Phương gia để vào mắt.
“Sau đó nàng ta chuyển sáng hướng bà bà Lữ thị,” Nương cũng sẽ không đồng ý phân gia đúng không? “Trong giọng nói mang theo thấp thỏm, nếu phân gia thì nàng ta sẽ sống qua ngày như thế nào nha.
Chính mình có phải được xem là nằm không cũng trúng đạn nhỉ? Câu nào lời nào mình nhắc tới việc phân gia? Bất quá bị nàng ta nhắc nhở như vậy, Lâm Vân Hi phát giác xem ra phân gia chính là biện pháp tốt, có thể không cần phải sắc mặt của những người này, lại có thể phân phối tiền bạc rõ ràng, nàng nhất định phải nuôi dưỡng con thỏ, đây chính là ước định giữa mình và nam nhân kia, tiền nuôi dưỡng con thỏ sẽ không phải phân cho những người kéo chân sau này.
Hiện tai xem ra đại tẩu có tồn tại tâm tư phân gia, nàng ta muốn nhưng lại không có lý do thích hợp để nói ra, lại lấy chính mình làm chim đầu đàn nha, nàng muốn phân gia, nhưng cũng không thể để cho người khác lợi dụng, muốn cho mình cùng nam nhân kia mang tội danh bất hiếu, không có cửa đâu nha!
” Nương, con không nghĩ muốn phân gia! “Lâm Vân Hi nói xong liền đứng lên, đi đến sau lưng bà bà Lữ thị, tiện thế bóp bóp vai bà bà rồi ngây ngô cười,” Nương, nếu phân gia thì con sẽ bị chết đói nha.
Nương thử nghĩ xem, con không thể thêu hoa, không thể xuống đất, hiện tại có hai ca ca cùng tẩu tử giúp đỡ, nếu sống một mình làm sao chu toàn được hết, đến lúc mặt xám mày tro, như vậy cũng coi như ném hết mặt mũi của Phương gia chúng ta rồi phải không? “Nói xong nàng hướng đến đại tẩu xán lạn cười,” Đại tẩu, Vân Hi là người không có bản lĩnh, tẩu cũng không nên ghét bỏ ta nha.
“
Ha hả, Phương gia các ngươi đều là loại hình đấu tranh nội bộ nha, nàng cũng không muốn cùng người khác có xích mích, nhưng việc khi dễ tới cửa kia nàng không thể nhịn được, tuy rằng rất muốn lật mặt, nhưng hiện tại nên giấu dốt thì tốt hơn.
Nàng vừa nói vừa cười hợp lại, mọi người mới hồi lại suy nghĩ, nhà lão tam chính là người văn không thạo võ không thông, hận không thể dính ở Phương gia, làm sao lại có ý niệm muốn phân gia, thật là bị đại tẩu dọa cho hoảng sợ.
Phương Diệu ở một bên mở to hai mắt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Vân Hi có biến hóa, tam ca hắn trước khi đi còn cố ý nhờ nàng chiếu cố cho tam tẩu, nhưng theo như việc hôm nay, tam tẩu nàng nhìn mềm như bông kia cũng không phải là người ăn chay nha, mặt đại tẩu nhìn có chút tái xanh, một số người tự nhận chính mình thông minh, lại không biết rằng tâm tư của mình đều bị mọi người biết rõ ràng trong lòng.
Lưu thị cùng Phương Nguyên Võ đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mặt Ngô thị âm trầm cúi đầu không nói, lão đại Phương Khánh Lâm trong mắt lập loè vài cái, ho khan một tiếng nói:” Đệ muội đang nói khách khí gì đó, chúng ta là người một nhà, nói gì mà ghét hay không che gì, làm người khác nghe xong sẽ nói lời nhàn thoại.
“
Tươi cười trên mặt Lâm Vân Hi càng sâu,” Ta đây liền nhớ kỹ lời này của đại ca, sẽ không lại khách khí nữa.”
Lời này nghe thật có chút chói tai, nhưng thấy người ta cười cao hứng như vậy, Phương Khánh Lâm cũng chỉ phải cứng đờ gật đầu.
Kết quả sau khi náo loạn một hồi như vậy, kế hoạch nuôi dưỡng con thỏ xem như mắc cạn.
Buổi tối Lâm Vân Hi lẳng lặng nằm trên giường, ánh trăng rất lớn, nhưng lại không thể chiếu sáng được cái nhà ở âm u này, Lâm Vân Hi ôm chặt chăn ngơ ngẩn nhìn cái ngăn tủ cũ trên mặt đất kia, không biết nam nhân kia hiện tại đã đi tới đâu, đồng thời không nhịn nghĩ: Nếu nam nhân kia còn ở đây, lời nói này của chính mình không ai dám phản đối, nhưng hiện tại hắn không còn ở đây nữa, chính mình càng phải nỗ lực thêm!.