Bạn đang đọc Nông Gia Tiểu Địa Chủ – Chương 93: Tạm Nghỉ Học
Editor: hiimeira
Tô Văn và Lý Giang vác hai bao đồ to tướng trở về, Mộc Lan mở cổng, trợn mắt há mồm nhìn hai cậu.
Viện Viện và Đào Tử đã hơn nửa tháng không gặp hai ca ca, hoan hô một tiếng rồi chạy ra trước.
“Sao các đệ lại về? Còn mang theo nhiều đồ như vậy?”
Tô Văn cau mày bực dọc đáp: “Tỷ, tỷ không biết đâu, Triều đình vì để quyên tiền…”
Lý Giang lập tức giẫm lên chân Tô Văn, Tô Văn thét “A” một tiếng, cáu kỉnh với Lý Giang.
“Ngươi giẫm ta làm gì?”
Lý Giang nhướng mày, cung kính nhìn Mộc Lan, Tô Văn ngó theo ánh mắt Lý Giang, thấy Mộc Lan đang nhìn chằm chằm vào cậu, Tô Văn lập tức rụt cổ.
Mộc Lan hừ lạnh, né người để hai cậu vào nhà.
Mộc Lan đóng cổng một cái rầm, Tô Văn run run bả vai.
Đến khi không còn người ngoài nhìn nữa, lúc này Mộc Lan mới nhéo mạnh tai Tô Văn.
“Đệ bao lớn rồi hả? Vẫn không biết giữ ý, đệ còn dám ở ngoài làm ồn thế hả, chê thế đạo bây giờ chưa đủ loạn sao?”
Tô Văn rối rít xin tha.
“Tỷ tỷ ta biết sai rồi, chẳng phải cũng sắp tới cổng rồi sao? Ta ở ngoài rất cẩn thận, thật đó, tỷ không tin thì hỏi Lý Giang đi, không, là Nhị biểu ca, Nhị biểu ca, ngươi nói có đúng không?” Ở góc Mộc Lan không nhìn thấy, Tô Văn không ngừng nháy mắt với Lý Giang.
Lý Giang không thèm nhìn cậu, chỉ khoanh tay nói: “Tẩu tử, tẩu tha hắn đi, lần này hắn không cố ý, đúng là ngày thường đám bọn đệ có lén tán chuyện với nhau, nhưng chỉ nói với mấy đồng môn thân thiết mà thôi, ở chỗ đông người hắn đều rất ngoan.”
Tô Văn trợn to mắt, cậu bị bán đứng!
Lý Giang chỉ ném cho cậu ánh mắt đáng đời, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu đứng ở một bên.
Quả nhiên, Mộc Lan ra sức đánh Tô Văn một trận.
Lý Giang thấy thế liền nhếch miệng cười, thế nhưng ngay sau đó, cậu cũng bị Mộc Lan kéo lại đánh mông.
Lý Giang cảm thấy thân thể cứng ngắc, cậu không còn bị Mộc Lan đánh đòn từ nhiều năm trước rồi.
Mộc Lan vừa đánh vừa nghiến răng nói: “Đừng cho là ta không biết mánh lới của đệ, trong chuyện này chắc chắn có công lao của đệ, nếu không Đại ca đệ đã sớm biết rồi, không cho hai đứa biết tay thì hai đứa không biết thế nào là trời cao đất rộng.” Dứt lời, liền đặt Lý Giang lên ghế đẩu, cầm thước giáng xuống mông cậu, không hề nương tay.
Lý Giang ăn đau, nhưng vẫn quật cường không phát ra tiếng kêu la, so với Tô Văn gào khóc thảm thiết vừa nãy thì khác xa một trời một vực.
Bây giờ thì đổi thành Tô Văn đỡ eo nhe răng cười nhạo Lý Giang.
Mộc Lan đánh hai đứa một trận, cả người đầy mồ hôi, mới đuổi bọn cậu đi, tức giận đến mức quên hỏi tại sao bọn cậu lại về lúc này.
Viện Viện và Đào Tử lén đem cho hai ca ca thuốc trị thương, hỏi: “Ca, sao các ca ca lại đột nhiên trở về?”
Bàn tay đang cầm thuốc của Lý Giang cứng đờ, Tô Văn lập tức kêu rên một tiếng, nằm sấp trên giường nện chăn nói: “Tỷ tỷ thế mà không hỏi chúng ta?”
Viện Viện và Đào Tử liền biết hai người đã gây họa.
Mỗi khi Lý Giang và Tô Văn gặp rắc rối thì sẽ về sớm báo cho Mộc Lan, lúc đó nàng sẽ nổi giận đánh bọn họ một trận, nhưng khi Lý Thạch trở về muốn phạt bọn họ, Mộc Lan vẫn sẽ xin tha giúp bọn họ.
Nếu bọn họ gây họa mà bị Lý Thạch biết trước, thì không chỉ bị đánh một trận đơn giản như thế đâu, mà chính là bị đánh đến tróc da thậm chí là chảy máu đó!!
Hai người kinh hãi nhìn nhau, đều trách mắng đối phương, nếu không phải do ngươi thì sao ta quên nói chứ?
Lý Giang đuổi hai muội muội đi, hai người giúp nhau thoa thuốc sau đó cuống quít chạy đi tìm Mộc Lan.
Bởi vì bị thương nên mông uốn éo vặn vẹo.
Vì để hiệu quả, Lý Giang và Tô Văn còn cố ý thoa thật nhiều thuốc mỡ, khiến cả người đều mang mùi thuốc.
Quả nhiên, Mộc Lan ngửi được mùi thuốc, ánh mắt nhìn bọn họ liền hiện vẻ ân cần, Lý Giang giỏi quan sát, ngầm đá Tô Văn một cái.
Tô Văn lập tức diễn tuồng, tỏ vẻ ủy khuất nói: “Tỷ, bọn ta không muốn đọc sách nữa.”
Ân cần trong mắt lập tức biến thành lạnh lẽo, Mộc Lan lạnh lùng nhìn chăm chăm hai người.
“Các đệ lại gây họa gì?”
Tô Văn không nén được giận nói: “Tỷ, tỷ không biết Triều đình hạ lệnh gì đâu, vì trong quân đội thiếu binh sĩ nên hiện giờ cưỡng chế trưng binh, mỗi nhà một nam đinh, nhưng nếu được như thế thì tốt rồi.
Nhà mình tuy có ba người, nhưng ta là độc đinh khẳng định không cần đến chiến trường, tỷ phu và Nhị biểu ca là tú tài cũng không cần đi, nhưng lần này thì ngoại lệ, chỉ miễn từ cử nhân trở lên nên dù có là tú tài cũng vô dụng.”
Mộc Lan kinh hãi.
“Bọn đệ nghe ai nói? Sao bọn ta không biết?”
Lý Giang trầm giọng nói: “Trong thư viện có đồng môn nhạy tin tức, vốn dĩ có người nói Triều đình muốn mở ân khoa(1), tháng sau đó sẽ tổ chức thi Hương, nhưng sáng sớm hôm nay bọn ta nhận được tin, nói là sau ân khoa Triều đình sẽ trưng binh, tuy hiện giờ chưa gửi văn kiện xuống, nhưng chuyện này mười phần thì có tám phần chính xác.”
Mộc Lan nhẩm tính, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không sao cả, nhà mình chỉ có một suất, đến đó nộp mấy lượng bạc là xong rồi, số tiền này nhà chúng ta bỏ ra được.
Chỉ tội nghiệp cho những bách tính ngoài kia, hai khoản thuế nặng còn chưa giải quyết xong, giờ lại ra lệnh trưng binh.”
Lý Giang và Tô Văn lập tức chột dạ nhìn Mộc Lan.
Mộc Lan vốn mẫn cảm, liền phát hiện ra, lập tức thẳng sống lưng, đanh mặt nói: “Bọn đệ đừng nói với ta, nhà chúng ta không thể nộp tiền!”
Lý Giang cúi đầu, hổ thẹn nói không ra lời.
Tô Văn nhìn mũi chân, đáp: “Bọn ta xích mích với Ngô An Tồn, tiểu tử kia quyền thế quá lớn, có hắn, nhà chúng ta không thể thông qua nha dịch nộp tiền.”
Dùng tiền thay cho quân dịch là hợp pháp, nhưng việc này không nằm trong thời kỳ đặc thù phát lệnh trưng binh, đích thân Hoàng đế ban lệnh trưng binh nên không thể chạy tiền, nói trắng ra, mặc kệ ngươi có bao nhiêu tiền, chỉ cần nhận được lệnh trưng binh thì nhất định phải đi tòng quân, chạy tiền miễn quân dịch là phạm pháp.
Nguyên nhân là vì hơn phân nửa số tiền đó sẽ không được giao nộp lên cho Triều đình, mà là vô túi quan viên địa phương, đây được xem như là một nguồn thu nhập xám mà ai nấy cũng đều biết.
Nhưng thân phận Ngô An Tồn quá cao quý quá đặc biệt, Lý gia muốn chạy tiền để Lý Thạch hoặc Lý Giang trốn tòng quân là không thể được.
Mộc Lan tức giận đến thốt không nên lời, hít thở sâu hai lần, mới bình tĩnh hỏi: “Ngô An Tồn là ai?”
Ánh mắt Lý Giang và Tô Văn liền toát vẻ căm hận, làm Mộc Lan kinh hãi.
“Là tiểu thiếu gia của phủ Hộ quốc tướng quân, Hộ quốc tướng quân Thế tử Ngô Dung là phụ thân hắn.”
Mộc Lan kinh ngạc.
“Bọn đệ làm sao mà để xích mích với hắn?” Địa vị đối phương quá cao, thường thì hai đứa nó sẽ biết mà tránh đi.
Tuy Tô Văn có hơi lỗ mãng nhưng cũng chẳng đần độn, bằng không sao có thể ở trong thư viện lăn lộn thuận buồm xuôi gió đến thế, huống hồ bên cạnh còn có Lý Giang thận trọng canh chừng.
Cho dù đối phương có vung tay đấm lên người hai đứa, thì hai đứa nó cũng sẽ vì người nhà mà không va chạm với hắn.
Lý Giang rất ảo não.
“Ngay từ đầu Ngô An Tồn không dùng thân phận thật, chưa kể bản thân hắn cũng không có gì xuất sắc, chẳng qua mọi người tán dóc với nhau, chẳng rõ A Văn làm gì để đắc tội với hắn.
Sau đó hắn lúc nào cũng gây chuyện, vì không biết bối cảnh hắn thế nào nên bọn ta nhiều lần nín nhịn, nhưng ai ngờ.” Ánh mắt Lý Giang chợt lóe hàn quang.
“Hắn nhất quyết không buông tha, kêu người phục kích bọn ta ở bên ngoài.
Ta và A Văn nổi giận đả thương hắn, thế là kết thù, hôm qua bọn ta mới biết thân phận của hắn.”
Mộc Lan nghi ngờ nhìn bọn họ.
Tô Văn và Lý Giang nghênh đón ánh mắt Mộc Lan, khó trách tỷ tỷ (tẩu tử) không tin, đến bọn họ cũng không ngờ lòng dạ đối phương lại hẹp hòi như vậy, chẳng qua mọi người ra ngoài chơi bông đùa một câu, vậy mà biến thành thế này.
Thế mới nói, ngươi chơi không nổi thì đừng có chơi.
Khi biết sau lưng đối phương là phủ Hộ quốc tướng quân, Lý Giang và Tô Văn càng mất thiện cảm, bọn họ làm sao quên được lần hạn hán năm đó, khi Hộ quốc tướng quân Thế tử tàn sát nạn dân để lập công giả.
Thanh danh của Ngô gia ở Giang Nam đó giờ vẫn tệ hại.
Mộc Lan trầm ngâm, đột nhiên nhìn về phía sau lưng hai người.
Lý Giang và Tô Văn đều dựng lông tơ, ngúc ngắc ngoái đầu nhìn, chẳng có gì cả, thầm thở phào, có chút trách móc nhìn Mộc Lan, hù dọa sẽ gây chết người đó.
Mộc Lan như cười như không nhìn bọn họ.
Lý Giang và Tô Văn đứng tim, hai người chưa kịp mở miệng hỏi, cánh cửa sau lưng đột nhiên bị đẩy ra, hai người lập tức cứng đờ người, ngúc ngắc ngoái đầu, liền chạm phải ánh mắt rét lạnh của Lý Thạch.
Lý Thạch lạnh lùng nhìn hai người, lướt qua bọn cậu nhìn về phía Mộc Lan, ánh mắt dịu lại.
“Chuyện này để ta xử trí, nàng nghỉ ngơi đi.”
Lý Giang và Tô Văn mong ngóng nhìn Mộc Lan.
Mộc Lan không ngó ngàng tới bọn cậu đang van xin, liền gật đầu, chuyện này quá lớn, nàng không thể tự quyết.
Lý Thạch cũng quay người rời đi, Lý Giang và Tô Văn như tráng sĩ chặt tay(2) sải dài bước chân đuổi theo.
Đến sân, Lý Thạch dừng bước, nói với hai đứa sau lưng: “Đến từ đường quỳ, ta chưa lên tiếng không được phép đứng lên.”
Hai người căng thần kinh chuyển hướng đến từ đường.
Lý Thạch hừ lạnh, xoay người đi ra ngoài, chuyện này cần phải tìm Chung đại phu thương lượng, còn có Tô Định đang ở Khai Phong xa xôi.
Nghe nói Tô gia và Ngô gia đã là thông gia với nhau, nếu Tô Định bằng lòng đứng giữa chu toàn nói không chừng có thể xoay chuyển.
Lý Thạch vốn không định làm phiền Tô Định, nhưng sau khi nhận được thư từ tiên sinh ở thư viện, hắn đã thử tìm Ngô An Tồn, đối phương hiển nhiên không chịu buông tha, chẳng phải vì lợi ích, càng không phải vì thù hận, chỉ đơn giản là không ưa nên muốn trả thù.
Lý Thạch cực kỳ không thích đối phương, chỉ vì một câu bông đùa, mà bức một đồng môn thắt cổ tự vẫn, giờ cũng muốn bức A Văn và Giang Nhi vào đường cùng?
Lòng dạ hẹp hòi, hành động tàn nhẫn, vừa nhìn là biết không phải người tốt lành gì.
Hiện giờ Lý Thạch chỉ có thể tìm Tô Định, vì lúc này mà tòng quân thì chỉ có chết.
Tây Bắc An Nhạc Vương, nghĩa quân phía Nam không ngừng giao chiến với quân đội của Triều đình từ năm năm trước, phiên vương các nơi cũng lần lượt nối đuôi.
Hai năm trước, Liêu Đông khí thế mạnh mẽ xuôi Nam, vây hãm Kinh thành, hai ngày trước đã đánh chiếm được Kinh thành, Hoàng đế trực tiếp theo hướng Nam trốn tại Khai Phong, chuyển dời Triều đình đến đó.
Nay ba thế lực mạnh nhất đang bao vây Giang Nam, bây giờ Triều đình đã sa cơ thất thế, lúc này tòng quân không phải tự tìm đường chết thì là gì?
Nếu phải tòng quân, Lý Thạch chẳng thà mang theo người nhà tháo chạy…
⎯⎯⎯⎯⎯
(1) Ân khoa: Khoa thi đặc biệt, được triều đình tổ chức để đánh dấu việc vui mừng nào đó của triều đình, hoàng tộc.
(2) Tráng sĩ chặt tay: Truyện kể về vị tráng sĩ nọ bị rắn độc cắn vào cổ tay, để tránh chất độc lây lan nên dứt khoát chặt cả bàn tay.
Thể hiện sự dứt khoát, quyết đoán, không chút chần chừ..