Bạn đang đọc Nông Gia Tiểu Địa Chủ – Chương 49
Editor: hiimeira
Tình hình tiêu thụ câu đối nằm ngoài dự kiến mọi người, Tô Văn hết sức cao hứng chạy về nhà nói cho Lý Thạch.
“Tỷ phu, câu đối loại thứ hai chúng ta sắp bán hết rồi, so với loại thứ nhất còn bán chạy hơn.”
“Ồ?” Lý Thạch suy nghĩ chốc lát liền hiểu được.
“Sợ là có so sánh mới được như thế, nếu đã vậy, sau này chúng ta làm loại thứ hai nhiều hơn chút.”
Dứt lời liền giúp Tô Văn gói 50 bộ câu đối còn lại cho cậu, lại cầm 8 bộ câu đối còn lại của loại thứ nhất nói: “Cái này cũng cầm đi đi, đỡ phải chạy qua lại.
Loại thứ ba cần không?”
Tô Văn nghĩ đến gần như không có ai hỏi thăm loại thứ ba, vội vàng lắc đầu.
“Loại thứ ba mới bán được hai bộ, hay là thôi đi.”
Nói xong hào hứng ôm đồ chạy đi.
Lý Thạch buồn cười lắc đầu, vừa muốn xoay người thì thấy Mộc Lan đeo gùi trở về.
Hắn vội ra đón.
Mộc Lan đưa cái cuốc trong tay cho hắn, tò mò hỏi: “Ta mới thấy A Văn chạy đi, ngay cả ta trở về cũng không thấy, nó chạy làm gì đấy?”
Lý Thạch cười nói: “Nó cùng Giang Nhi muốn đi bán câu đối, ta nghĩ bọn nhỏ nhàn rỗi không có gì làm nên đáp ứng, nó nói bán cũng không tệ lắm, vừa rồi chạy về lấy thêm đấy.”
Mộc Lan gật đầu, bỏ gùi vào phòng tạp vật, rửa tay ăn cơm.
Sau đó cầm y phục dưới ánh nắng thêu thùa, bên cạnh là Lý Thạch đang trải giấy viết câu đối.
Trong chốc lát, toàn bộ không gian trở nên yên tĩnh.
Lý Thạch viết xong một bộ liền cất đi, nhìn về phía Mộc Lan, thấy kim trong tay nàng nhanh như bay, mắt tập trung nhìn y phục trong tay, tay đang cầm bút cũng ngừng lại.
Mẫu thân của hắn cũng thường thêu thùa may vá, thậm chí có thể nói là xuất sắc hơn người.
Lúc hắn còn rất nhỏ từng nghe mẫu thân nói, sau này không cho muội muội cầm kim quá sớm, sợ nàng tuổi nhỏ dùng mắt quá độ, về sau mắt không còn tốt.
Tú nương trong phường thêu, quá ba mươi tuổi thì mắt dần dần khô khốc, tới bốn mươi đã không thể tiếp tục động kim chỉ, cùng lắm chỉ có thể dạy thêu thùa cho thiên kim tiểu thư trong các hộ giàu có.
Mộc Lan năm nay mới 7 tuổi, sang năm mới 8 tuổi mà thôi.
Lý Thạch rũ mắt, tay siết chặt cây bút, lặng im trong chốc lát sau đó mới hạ bút.
Nếu lúc này Mộc Lan ngẩng đầu nhìn hắn sẽ phát hiện Lý Thạch mím chặt môi, ánh mắt kiên nghị, dường như đang tức giận.
Lý Thạch quả thực đang tức giận, hắn giận bản thân mình còn có chút bất đắc dĩ vờn quanh trong đó.
Chờ Lý Thạch viết xong, Mộc Lan cũng đã mỏi mắt, nàng nhắm mắt tựa vào khung cửa nghỉ ngơi, Lý Thạch ngồi bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có lý tưởng gì không?
Mộc Lan hơi kinh ngạc.
“Lý tưởng?” Nàng vẫn không mở mắt.
Lý Thạch cũng không nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, lý tưởng, bọn nhỏ Giang Nhi sẽ trưởng thành, mười năm hai mươi năm sau chúng ta chung quy phải có một nơi để đi.”
Mộc Lan trầm mặc nửa ngày, cân nhắc nói: “Ngươi không định có con sao?”
Đúng vậy, mười năm hai mươi năm sau nói không chừng bọn họ sẽ có con cái, đến lúc đó lại một hồi rối ren, cả ngày sống vì đứa nhỏ.
Lý Thạch đột nhiên vì dự tính cuộc đời mình mà cảm thấy bực bội.
“Không thì trước tiên chúng ta khoan sinh con, nếu không có con, ngươi muốn làm gì?”
Mộc Lan lập tức mở mắt, mong mỏi nói: “Ta muốn làm gì cũng được?”
“Nếu ta có năng lực.”
Mộc Lan suy tư.
“Thực ra không phải có đứa nhỏ thì không làm được.
Ta muốn trong một năm có vài ngày sống vì bản thân mình cho nên ta muốn đi du ngoạn, cho dù là ngắm cảnh sơn thủy ở gần đây, được ăn món ngon, chỉ cần vài ngày, hoàn toàn không phải lo nghĩ về người khác, tự mình chơi đến vui vẻ!”
Mắt Lý Thạch sáng ngời nhìn nàng.
“Còn gì nữa không? “
“Còn muốn có hàng trăm khoảnh(1) ruộng tốt, ngồi chơi xơi nước!”
Lý Thạch nắm chặt tay.
“Điều thứ hai ta không chắc có thể thực hiện được nhưng điều thứ nhất ta sẽ cố hết sức.”
Mộc Lan nhếch môi cười, nhìn Lý Thạch còn non nớt, trong mắt có chút cảm xúc khác.
“Lý Thạch, ngươi vẫn là con nít đấy!”
Vẻ mặt Lý Thạch cứng đờ.
“Ta lớn hơn ngươi bốn tuổi!”
Mộc Lan nghe vậy liền vui vẻ, rất muốn nói, tiểu tử à, tỷ có ký ức của kiếp trước.
Có điều, Lý Thạch rất trưởng thành, từ lúc biết hắn đến bây giờ, trừ lần đầu tiên gặp mặt thì nàng chưa bao giờ xem hắn là con nít.
“Đúng vậy, cho nên sau này ngươi phải bảo vệ ta!”
Lý Thạch nghiêm túc gật đầu.
Thời điểm bốn đứa nhỏ vui vẻ trở về, Lý Thạch cùng Mộc Lan vẫn còn ngồi ở khung cửa.
Hai người đột nhiên không muốn đứng dậy chút nào nên cứ ngồi như vậy.
Lý Giang và Tô Văn thoáng kinh ngạc, trong khi đó Viện Viện và A Đào đã chạy nhanh đến ôm hai người, ríu rít nói chuyện hôm nay.
Mộc Lan sờ đầu A Đào, nói với Lý Giang và Tô Văn đang đứng yên: “Hôm nay các ngươi phải vất vả rồi, hai bọn ta sẽ không làm gì hết nên các ngươi đi làm bữa tối đi.”
Lý Giang cùng Tô Văn nhìn nhau, đáp lời, đi cất đồ sau đó xắn tay áo bắt đầu bận bịu.
Viện Viện và A Đào lập tức lại giúp đỡ.
Các nàng tuy mới ba bốn tuổi nhưng đã có thể rửa rau, vo gạo nấu cơm.
Hai người ngồi ở khung cửa nhìn bọn nhỏ bận rộn, Lý Thạch buồn cười nói: “Chúng ta sắp già rồi sao?”
“Không phải, vì đề phòng sau này bọn nhỏ bất hiếu nên bây giờ để bọn nhỏ hiếu kính chúng ta sớm một chút.”
Lý Thạch cười lắc đầu.
Buổi tối cả nhà vui vẻ ăn cơm sau đó cùng nhau bò lên trên giường lớn của Lý Thạch đếm tiền.
Mộc Lan không che giấu tình trạng của cải trong nhà, trái lại còn cố gắng để mọi người hiểu rõ tình hình.
Vậy nên hôm nay nàng đem toàn bộ tiền đổ lên giường.
Trên giường có bốn phần tiền.
Mộc Lan chỉ vào toàn bộ bạc trước mặt, nói: “Không cần đếm, lúc trước có 35 lượng, hôm qua thêm 6 lượng, tổng 41 lượng giữ lại sau này cho các ngươi đọc sách với dùng cho việc gấp; tiền xu này do đại ca các ngươi kiếm để tích cóp mua đồ Tết, còn đây là tiền kiếm được từ mấy con thú nhỏ coi như là chi phí trong nhà.” Nói xong đặt hai chồng tiền xu chung với nhau, chỉ đống tiền xu trước mặt mấy đứa nhỏ, nói: “Đây là tiền hôm nay các ngươi bán câu đối, trước tiên cất đã, đợi khi nào bán xong thì chúng ta tính toán lời lãi rồi quyết định tiếp.”
Tô Văn bắt đầu đếm tiền.
“Để ta xem hôm nay bán được bao nhiêu.”
Lý Giang cũng bị lay động, Viện Viện và A Đào thì đã mỗi người một tay đếm tiền.
Mộc Lan đặt bạc vào hũ, mở tủ quần áo của Lý Thạch, lấy tấm ván ở phía dưới ra, lại lấy ra một mảnh đất, bỏ hũ vào rồi che giấu kĩ.
Lúc này mới lên giường ngồi nhìn bọn nhỏ đếm tiền.
Bọn nhỏ bán câu đối thu tiền đều là đồng xu, không có gì khó hiểu, dân thường sẽ không cầm bạc đi mua đồ vào lúc này, bởi vì bạc thật sự quá quý.
Theo cách nói của Triều đình thì 1 lượng bạc là 1000 văn nhưng thực tế khi đổi tiền ở tiền trang thì phải mất khoảng một 1200 văn mới đổi được 1 lượng bạc.
Bạc của nhà nàng có được đều từ Thục Nữ Phường và lần bán thịt lợn rừng.
Hiện giờ câu đối loại thứ nhất chỉ có 58 bộ, đã bán hết; loại thứ hai có 100 bộ, bán được 76 bộ; còn loại thứ ba mới bán được 18 bộ.
Tô Văn hết sức cao hứng nói: “Tỷ phu, ta thấy loại thứ hai thật sự bán chạy, ta nghĩ chúng ta viết loại thứ nhất và loại thứ hai nhiều hơn chút.
Chờ mấy ngày nữa, thư phòng khác nhìn thấy khó tránh khỏi sẽ bắt chước, đến lúc đó chúng ta không còn ưu thế.”
Mộc Lan cũng nghĩ đến điều này, gật đầu nói:” Đúng vậy, qua mấy ngày nữa càng có nhiều câu đối giống như này, việc buôn bán của chúng ta ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.”
Lý Thạch cũng đồng ý, đáp ứng ngày mai làm câu đối loại thứ nhất và loại thứ hai nhiều hơn một ít.
Kỳ thật tiền lãi từ việc bán câu đối không tệ, câu đối giá 10 văn tiền thì bọn họ có thể kiếm được 7 văn, mà câu đối 12 văn tiền thì có thể kiếm được 8 văn rưỡi, còn câu đối 20 văn thì kiếm được 15 văn.
Nói đến cùng, câu đối cũng được xem là nghề thủ công, phí nhân công, tiền vốn đều không quá lớn.
Lần này bọn họ bán câu đối lời được 1320 văn, chỉ cần đợi mấy nhà Mã gia giao tiền cho nhà nàng, chắc chắn sẽ không lỗ vốn nhưng kiếm được nhiều hay ít thì không biết được.
Hôm qua, Lý Thạch chỉ viết 50 bộ câu đối, Lý Giang cho rằng với số lượng ấy thì không cần nhiều người đi như vậy, để Tô Văn tương đối giỏi vẽ tranh ở lại giúp, còn bản thân mình dắt theo hai muội muội bày sạp.
Mộc Lan thấy vậy liền chủ động nhận nhiệm vụ cho gia súc ăn, dù sao bẫy rập trong rừng cũng bố trí xong rồi.
Gần đến Tết nên nàng không có ý định di dời bẫy rập, chỉ cần mỗi ngày vào núi xem bẫy một lần là được.
Nàng tốn công sức nhất vẫn là trong việc thêu y phục.
Mấy ngày nay, Thục Nữ Phường hối thúc nàng vài lần, hy vọng trước Tết nàng có thể làm thêm vài mẫu y phục mới.
Khoan hãy nói, y phục Mộc Lan làm thật sự đã giúp Thục Nữ Phường lôi kéo thêm mấy vị khách quen.
Chỉ tiếc quá ít khách cho nên không gây được tiếng vang hay sự chú ý nào cả.
Vậy nên y phục Mộc Lan làm vẫn có giá như cũ là 5 lượng đến 10 lượng một bộ, so với Nghê Thường Các ở sát vách một bộ y phục có giá 50 lượng thậm chí hơn trăm lượng thì quả thực không thể sánh bằng.
Dĩ nhiên điều này có liên quan đến chất liệu y phục, Mộc Lan chỉ có thể dùng tơ lụa thông thường hoặc tơ Hàng Châu, căn bản không mua nổi lụa trân quý hoặc tơ tầm.
Nàng sợ, nàng sợ ngộ nhỡ tốn 10 lượng bạc mua một cây vải hoa về làm một bộ y phục nhưng bán không được thì phải làm sao đây?
Nhà nàng không phải là hộ giàu có gì, không có tiền để mạo hiểm.
Ý chí liều lĩnh tự do của Mộc Lan chỉ xuất hiện khi nàng đến bước đường cùng, bình thường thì càng yên ổn càng tốt.
Nhưng Thục Nữ Phường cũng không ngu ngốc, tuy chưởng quầy không biết cách thích ứng nhưng không có nghĩa ông ta thờ ơ với những cơ hội kinh doanh sáng giá.
Kiểu dáng mới do Mộc Lan làm rất được hoan nghênh, đối với người dân bình thường thì tơ Hàng Châu rất quý báu nhưng đối với người giàu mà nói, tơ Hàng Châu chia ra làm nhiều loại.
Nếu Thục Nữ Phường dùng loại tơ Hàng Châu tốt nhất, thậm chí thêm những phụ kiện quý báu để làm y phục thì sao?
Không biết có thể kiếm lời được bao nhiêu.
Nhưng mà Thục Nữ Phường do Lễ bộ thị lang Nhiếp gia mở, người cha già của thị lang là một người rất coi trọng lễ giáo (theo quan điểm người hiện đại thì là người bảo thủ nhưng Mộc Lan lại thích), rất ghét bỏ hành vi chiếm đoạt đồ người khác, cho dù chỉ là kiểu dáng một bộ y phục cũng không được.
Mà chưởng quầy lại kế thừa tư tưởng này của lão thái gia, cho nên khi ông ta nảy sinh ý tưởng muốn sử dụng kiểu dáng y phục thì muốn ký kết với Mộc Lan, để Mộc Lan trở thành thợ thêu của Nhiếp gia, như vậy hết thảy không có vấn đề gì rồi.
Chỉ cần Mộc Lan trở thành thợ thêu của Nhiếp gia, trong thời gian khế ước, mọi thành phẩm nàng làm ra toàn bộ đều thuộc về Nhiếp gia.
━━━━━
(1) Khoảnh: Rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hecta..