Bạn đang đọc Nông Gia Tiểu Địa Chủ – Chương 18
Editor: hiimeira
Mọi người lúc này mới biết hai người họ là người sống sót từ trận truy sát hai ngày trước.
Có người thở dài: “Tiểu cô nương đừng tốn sức làm chuyện đó.
Nếu may mắn sống sót vẫn nên thành thật mà sống thôi còn đi cáo trạng làm gì, cẩn thận mạng mình cũng không còn.”
“Đúng vậy, hiện giờ quan lại bao che cho nhau, những người đó giết chúng ta vì muốn lập công thôi.
Trước kia chỉ là nghe nói, hiện giờ chúng ta coi như gặp qua một lần.”
“Tiểu cô nương nói huyện lệnh công tử ư? Các ngươi ở huyện nào?”
“Mặc kệ là huyện nào không phải đều giống nhau hay sao?”
“Kém xa.” Mộc Lan bĩu môi nói: “Tri huyện bọn ta có tiền, tiên sinh dạy học ở trấn trên nói rằng Tri huyện tham ô lương thực mà Triều đình cấp cho bọn ta, còn bắt bọn ta nộp không ít tiền thuế.
Nếu không sao Tri huyện có nhiều lương thực như thế.” Nói xong Mộc Lan liếm môi nói: “Nếu ta có một túi lương thực thì tốt rồi, lúc đó ta có thể ăn cháo, không đúng phải là ăn cơm, cơm trắng thơm ngon mềm dẻo!”
Bốn phía mọi người đều an tĩnh lại, Mộc Lan có thể nghe rõ ràng tiếng bụng kêu “Ọc ọc”.
Trong đó chỉ có Lại Ngũ biết đây chỉ là mưu kế.
Mộc Lan khóe miệng hơi nhướng, lúc này là lúc con người không chịu nổi kích thích nhất.
Kế tiếp Lại Ngũ không ngừng chỉ đường mọi người tưởng tượng Ngô tri huyện có bao nhiêu lương thực, chỉ cần từ trong số đó lấy ra một chút là bọn họ có thể ăn cơm trắng thơm ngon mềm dẻo…!Mà mấy thứ này vốn dĩ thuộc về bọn họ.
Nhóm nạn dân đi hơn một tháng rồi, bọn họ gần như muốn gục ngã, chưa kể có thể bị đại quân Triều đình chém giết.
Điều này khiến trong lòng bọn họ sợ hãi nhưng cũng sinh ra oán hận sâu nặng.
Mà Lại Ngũ chỉ đường càng làm cho bọn họ thấy rằng, nếu tất cả đều phải chết, vậy thì hãy ăn no trước khi chết còn hơn làm ma đói đúng không?
Thói hư tật xấu của con người chính là như vậy, một khi thật sự không còm quan tâm thì sẽ bất chấp hết tất cả.
Chỉ hai ngày, hơn hai ngàn nạn dân trên đường lánh nạn chung với Mộc Lan không ngừng kích động.
Tam bá mẫu và Tiền thị mơ hồ cảm nhận được chuyện này có liên hệ với Mộc Lan cùng Lại Ngũ.
Tiền thị đơn thuần tín nhiệm hài tử của mình, không cảm thấy gì.
Tam bá mẫu thì vội vàng cách xa bọn họ mà đi, bà còn nhớ rõ thần sắc Mộc Lan khi nói muốn báo thù.
Bà biết làm vậy có hơi vong ân phụ nghĩa nhưng bà thật sự không có cách nào.
Bà còn có hai đứa nhỏ, bà không thể vì Tiền thị và ba đứa nhỏ mà hy sinh bỏ lại hài tử của mình.
Cuối cùng, ngày hôm sau, thời điểm Mộc Lan tỉnh dậy liền thấy một mình Tiền thị ngồi ngơ ngẩn ở một bên, không nói một lời.
Mộc Lan nhìn trái phải trong chốc lát, không nhìn thấy Tô Đại Phúc lại thấy Tiền thị như vậy, sao còn không rõ.
Nàng tiến lên nắm lấy tay Tiền thị, thấp giọng nói: “Nương, nghiêm túc mà nói, nhà bọn họ không nợ nhà chúng ta cái gì, mạng Tô Đại Phúc là do phụ thân cứu nhưng cho dù không cứu thúc ấy, phụ thân cũng không trốn thoát được.”
Tiền thị hiền lành nói: “Nương biết nhà chúng ta liên lụy đến bọn họ, bọn họ muốn đi thì nương không có khả năng ngăn cản, nhưng bọn họ cũng nên nói với chúng ta một tiếng.”
Mộc Lan cười khổ nói: “Nương muốn bọn họ nói thế nào đây? Nếu thật sự trở mặt với bọn họ, sau này trở lại thôn trang, đến lúc đó hai nhà thật sự không có cách nào gặp mặt.”
“Bây giờ như vậy, về sau hai nhà cũng đâu có cách nào gặp mặt.”
Mộc Lan gật đầu.
“Về sau chúng ta coi như không thấy bọn họ.
Nương, bọn họ không đáng để chúng ta thương tâm.”
Tiền thị vuốt đầu Mộc Lan đầu nói: “Đứa nhỏ này, nương không biết nên nói con rộng lượng hay là nói con lạnh lùng.”
“Nương coi như là con rộng lượng đi.” Đối với những người không để tâm, Mộc Lan thật sự rất khó ghi nhớ bọn người đó vào lòng, kể cả yêu hay hận.
“Tam nương?” Phía sau có người không xác nhận kêu một tiếng.
Thân mình Tiền thị cứng đờ, sau đó quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy phía sau là phụ nhân gầy yếu, mắt nóng lên.
“Đại tỷ?”
Mộc Lan tò mò nhìn người nọ.
Lý Tiền thị lập tức rơi lệ, tiến lên ôm Tiền thị, nói: “Đúng là muội, ta còn tưởng rằng ta nhận nhầm.”
Tiền thị liền hỏi: “Đại tỷ, đại tỷ phu đâu?”
Những lời này đụng đến chỗ đau của Lý Tiền thị, Lý Tiền thị khóc nói: “Hắn đã chết! Vì giành thức ăn, nên đánh nhau với người ta, muội cũng rõ hắn chỉ biết đọc sách, sao tranh được với người ta? Bị người ta đẩy ngã đập phải hòn đá…” Lý Tiền thị nhìn chung quanh, hỏi đến: “Muội phu đâu?”
Vẻ mặt Tiền thị buồn bã.
“Cũng đã chết.”
“Sao lại như vậy?”
Tiền thị nắm chặt tay, rũ mắt xuống.
“Tỷ tỷ cũng muốn đến phủ thành sao?”
Lý Tiền thị nhìn thấu Tiền thị không muốn nói, thuận theo nói sang chuyện khác, nói: “Lúc này ngoại trừ đi phủ thành còn có thể đi đâu? Hy vọng có thể ở nơi đó sống sót.” Nói xong giống như nghĩ tới điều gì, đem đại nhi tử đứng sau lưng kéo đến, nói: “Mau, chào Tam di các con đi.”
Lý Thạch ánh mắt thâm trầm, cung kính hành lễ với Tiền thị, tuy rằng một thân lam lũ nhưng lại khiến người khác cảm thấy hắn rất kiên nghị.
Sau lưng Lý Thạch là Lý Giang và Lý Viện cũng ngây thơ học theo đại ca hành lễ.
Tiền thị vội vàng kéo Mộc Lan và Tô Văn, Tô Đào lại đây chào hỏi bọn họ, chỉ vào Lý Thạch nói: “A Văn, sách con xem chính là mượn Lý biểu ca, mau cảm tạ Lý biểu ca.”
Tô Văn nhanh chóng nói lời cảm tạ.
Lý Thạch ôn hòa cười nói: “Biểu đệ nếu có chỗ không hiểu có thể tới hỏi ta.”
Mộc Lan tò mò nhìn Lý Thạch, thời điểm này còn có tâm tình đi đọc sách?
Lý Thạch nhìn thấy ánh mắt Mộc Lan, ôn hòa gật đầu với nàng, Mộc Lan cũng mỉm cười đáp lễ.
Lý Tiền thị cảm khái nói với Tiền thị: “May mắn còn có Thạch nhi, bây giờ cả nhà bọn ta đều dựa vào hắn, không biết có thể đến phủ thành được không?”
Tiền thị sờ sờ ngực thì bị Lý Tiền thị quay đầu bắt gặp, cả kinh thấp giọng nói: “Muội muội, ngươi!”
Tiền thị cười khổ một tiếng.
“Muội làm sao không lo lắng chuyện này.”
Lý Tiền thị trầm mặc chốc lát, nhìn Mộc Lan một cái.
“Nhà kia cũng không tỏ thái độ gì sao?”
Tiền thị lắc đầu, kỳ thật trong lòng đã hiểu rõ.
Để Tô phủ thu nhận Mộc Lan, sợ là không có khả năng.
Mộc Lan đi theo Lại Ngũ nói không chừng còn có cơ hội sống.
A Văn và Đào Tử rời đi không chừng cũng có thể sống sót.
Xung quanh nhất thời an tĩnh lại.
Lại Ngũ mang theo thương tích trở lại, Tiền thị không tiện tiến lên, Mộc Lan chạy nhanh đến.
“Ngũ thúc thúc, thúc làm sao vậy?”
“Phía sau đột nhiên có một đám người tới, hung hăng vô cùng, giống như muốn liều mạng.
Nạn dân liên hợp với chúng ta cũng hung ác không kém.” Nói xong, Lại Ngũ đem một cái bánh bột ngô khô cứng giao cho Mộc Lan.
“Hôm nay chỉ có nhiêu đó, tiết kiệm chút, nói không chừng ngày mai không đoạt được đâu.”
Mộc Lan giao bánh cho Tiền thị.
Ánh mắt Tiền thị nhìn Lại Ngũ, được hắn đồng ý sau đó nói với Lý Tiền thị: “Tỷ và bọn nhỏ đến đây đi, hai nhà chúng ta cùng nhau đi.”
Lý Tiền thị có chút do dự, Lại Ngũ là nam tử trưởng thành, nói cho cùng là bọn họ chiếm tiện nghi.
Tiền thị liền kéo tay nàng nói: “Hai tỷ muội chúng ta có thể sống đến lúc nào còn không biết, mấy đứa nhỏ ở bên nhau có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Lý Tiền thị nhìn Lại Ngũ một cái, trong lòng thở dài, bây giờ Lại Ngũ còn nguyện ý trợ giúp bọn họ nhưng nếu nàng cùng Tiền thị đều không còn nữa, ai biết lúc nào Lại Ngũ liền bỏ đi.
Đến lúc đó mấy hài tử ở cạnh nhau có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Thời điểm Tô Đại Tráng và Lại Đại còn sống miễn cưỡng có thể cấp đồ ăn cho mọi người mà thôi.
Từ lúc Tô Đại Tráng và Lại Đại xảy ra chuyện, Tô Đại Phúc và Lại Ngũ cùng nhau đi kiếm thức ăn cũng chỉ để bọn họ không đến mức đói chết, nhưng hiện giờ Tô Đại Phúc mang người nhà rời đi rồi.
Tình hình bọn họ kém hơn chút nhưng không đến nỗi nào.
Nhưng lúc này Tiền Thị lại thông suốt, thời buổi này dựa người không bằng dựa mình, huống chi Lại Ngũ cùng bọn họ chỉ mới vừa lập ước định, hiện tại nương hắn đã chết, Tô Đại Tráng và Lại Đại cũng đã chết.
Cái minh ước cũng sớm bị phá vỡ.
Lại Ngũ lúc nào cũng có thể rời đi cho nên Tiền thị sẽ không dựa vào người khác thêm lần nào nữa.
Cho nên lúc này Tiền thị có thể vì một cái bánh ngô trở mặt với người ta, thậm chí hạ độc thủ, thậm chí nàng muốn Mộc Lan và Tô Văn cũng đi giành thức ăn.
Có lúc phải tự mình giành giật thì mới có thể sinh tồn ở thời buổi này.
Mộc Lan tâm có chút hoảng, nàng cảm thấy Tiền thị thay đổi nhiều như vậy nguyên nhân không chỉ vì Tô Đại Tráng, nhưng nàng lại không nghĩ ra nguyên nhân khác.
Nhưng mà việc này không cản trở nàng từ từ thay thế Tiền thị trở thành trụ cột trong nhà, ngay cả Tiền thị nhìn bộ dáng Mộc Lan đoạt thức ăn cũng có chút kinh hãi.
Mộc Lan tuổi còn nhỏ không nhiều sức lực nhưng nàng là người tàn nhẫn.
Kiếp trước học 36 chiêu phòng kẻ xấu, anh họ thân thiết nhiệt tình đóng giả kẻ xấu để cho nàng luyện tập.
*****
Hiện tại đối mặt với nam nhân, nữ nhân giành giật miếng ăn, Mộc Lan không còn kiêng dè, trực tiếp lấy chân đá vào chỗ hiểm người nọ, tay không biết luồn lách thế nào, trực tiếp từ trong tay người nọ bẻ tiếp nửa miếng bánh nướng, mắt cũng không nhìn, đầu trực tiếp hướng bụng người bên phải lao tới.
Người giành thức ăn với nàng rất tức giận, nắm đấm hướng vào người nàng, Mộc Lan liều mình cầm lấy cây gỗ được gọt nhọn, mắt cứ nhìn thấy chân là đâm.
Nàng biết làm gì vẫn nên chừa cho mình đường lui, đối với người chạy nạn mà nói, không gì quan trọng hơn một đôi chân, cho nên nàng xuống tay cũng không nặng chỉ là khiến người nọ thấy đau đớn, sẽ không thương tổn đến gân cốt.
Điều này cũng đủ dọa mọi người, không ít người ôm chân rời đi, lúc này Mộc Lan mới thoát ra được.
Lý Thạch vội vàng giữ chặt nàng chạy ra ngoài, đem đám người kia bỏ lại phía sau.
Lúc này Lý Thạch mới nghiêm mặt nói: “Ngươi rất không để ý đến kế sách, may mà bọn họ không tàn nhẫn như ngươi, nếu gặp phải kẻ liều mạng thì ngươi giao phó ở đó luôn rồi.”
Mộc Lan trợn trắng mắt nói: “Nếu đối phương hung hãn nhắm vào ta, ta không giành thức ăn với bọn họ nữa.”
Lý Thạch gật đầu, phương diện nhìn người của Mộc Lan rất tốt, chỉ là làm việc không dùng đầu óc, quá mức lỗ mãng.
Mộc Lan nhìn Lý Thạch nói: “Ngươi hôm nay cũng lấy được?”
Lý Thạch gật đầu, cũng không lấy đồ ăn trong lòng ngực ra, chỉ nói: “May mắn!”
Mộc Lan hâm mộ ghen tị, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vạt áo Lý Thạch muốn cướp lấy, bất quá nàng vẫn có đạo đức nghề nghiệp.
Dù sao Lý Thạch cũng là bạn đồng hành của nàng, đoạt đồ vật của hắn rất không phúc hậu.
Mộc Lan lau vết máu trên mặt một chút, kéo kéo y phục tả tơi, ngẩng đầu nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lý Thạch đi bên cạnh Mộc Lan, thật lâu sau vẫn là chần chờ hỏi: “Ngươi kêu Lại Ngũ thúc đi làm việc gì?”
Bước chân Mộc Lan không dừng, nghi ngờ hỏi lại: “Ta không kêu thúc làm cái gì hết, không phải thúc đi tìm rau dại sao?” Ánh mắt lóe lên hàn quang.
Lý Thạch trầm mặc một lát, hắn biết Mộc Lan không nói thật, hắn trời sinh mẫn cảm hơn người khác.
Đã nhiều ngày, Mộc Lan để Lại Ngũ đơn độc đi ra ngoài trong khi bản thân liều mình tranh giành đồ ăn, thậm chí còn đang âm thầm luyện lực cánh tay.
Ở nơi này đến nói chuyện còn phải tiết kiệm sức lực thì nàng lại làm chuyện phí sức như vậy, Lý Thạch đang suy nghĩ có nên rời đi hay không, hắn sợ đi cùng Mộc Lan nữa đến cả mạng sống cũng không còn.
Hắn thực trân quý mạng sống, hơn nữa hắn còn có mẫu thân và đệ đệ muội muội..