Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 105: Thăm Dò


Đọc truyện Nông Gia Tiểu Địa Chủ – Chương 105: Thăm Dò


Editor: hiimeira
Dương Cửu cùng mấy tỷ muội ngồi trong xe ngựa, chỉ vào vườn rau xanh cách đó không xa rồi nói: “Đó, người ở đó kìa.”
Mấy cô nương đến cạnh xe ngựa, ngạc nhiên thốt lên: “Bộ dạng thật sự rất giống Uyển Ngọc tỷ tỷ.”
“Nàng ta đang làm gì thế? Sao cứ ngồi xổm mãi?”
“Không biết, hình như đó là rau cải, chẳng lẽ đang hái rau?”
“Vậy sao hái xong lại vứt xuống đất? Bẩn quá đi mất…”
Nha hoàn theo hầu giật giật khóe miệng, nhịn không được thấp giọng giải thích: “Tô cô nương là đang nhổ cỏ.”
Mấy cô nương liền quay đầu lại, mắt sáng ngời trong suốt nhìn chằm chằm vào tiểu nha hoàn.
Tiểu nha hoàn không khỏi rụt cổ nhưng vẫn giải thích: “Trong vườn rau thường mọc cỏ dại, vì để rau cải sinh trưởng tốt nên phải nhổ cỏ.”
“Suốt cả ngày chỉ nhổ cỏ thôi?”
Tiểu nha hoàn có hơi cạn lời, nhưng sợ một câu hỏi lại nảy sinh thêm nhiều câu hỏi khác, thế là không đáp lại chỉ gật đầu.
Tiểu nha hoàn vừa gật đầu liền vang lên những tiếng kinh ngạc.

“Nhàm chán đến vậy ư, cả ngày chỉ biết nhổ cỏ.”
“Xem ra cũng rất vất vả, vừa bẩn vừa làm hư tay…”
“Uyển Ngọc tỷ tỷ ở Kinh thành hưởng hết vinh hoa phú quý, không ngờ muội muội của tỷ ấy lại ở đây chịu khổ như thế…”
“Không biết Uyển Ngọc tỷ tỷ có biết không.”
Dương Cửu cùng Thượng cô nương liếc nhìn nhau, nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng là muội muội ruột của mình, có lý nào lại không biết đâu?”
Mắt của mấy tiểu cô nương đột nhiên mờ đi, cảm thấy Uyển Ngọc tỷ tỷ mà mình vẫn luôn sùng bái không phải là người như vậy.
Khóe mắt Mộc Lan liếc nhìn mấy chiếc xe ngựa kia, chân mày hơi nhíu lại.
Mấy chiếc xe ngựa kia đậu ở đó cũng được ba khắc, không có dấu hiệu nào là muốn rời đi.
Mộc Lan đã quen tiếp xúc với dã thú, những ánh mắt không chút che giấu kia sao có thể trốn được nàng?
Nhưng nhìn bọn họ ngồi xe ngựa thì liền biết, đó không phải là người mà nàng có thể dây vào.

Mặc dù nàng không biết tại sao bọn họ lại muốn “vây xem” nàng.
Không sai, chính là vây xem, cảm giác này không thể nào sai được.

Mộc Lan đứng dậy, nói với Viện Viện và Đào Tử đang trầm mặt: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi, ngày mai lại làm tiếp.”
Viện Viện và Đào Tử phải ngắt nhéo nhau, để không quay đầu lại trừng trừng nhìn người trong xe ngựa.
Tuy ánh mắt từ trong xe ngựa không có quá nhiều ác ý, nhưng cái cách nhìn các nàng như đang nhìn khỉ của bọn họ thì các nàng đều nhận thấy được.
Hai nàng sống từ nhỏ ở thôn Minh Phượng chưa từng bị ai “bắt nạt” như vậy, nhưng cuộc sống khổ cực dạy cho các nàng biết, có vài người các nàng không thể đắc tội, tỉ như nhóm người đang dòm ngó các nàng.
Nếu không biết rõ thân phận đối phương thì các nàng sẽ không tùy tiện ra tay.
Ba người vào nhà bằng cửa hông, ngay lúc vừa vào cửa, Viện Viện hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn rèm xe hơi vén lên, lòng thầm hừ lạnh.

May cho bọn họ là nữ tử, nếu là nam tử, dám nhìn các nàng như vậy, xem tẩu tử có một tên bắn xuyên bọn họ không.
Trong lòng Viện Viện có chút tiếc nuối khi bọn họ không phải là nam tử.
Mộc Lan ngồi trên ghế suy nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ ra được, thật sự không rõ bọn họ là ai, tại sao lại muốn vây xem các nàng.
Đào Tử trầm mặt nói: “Tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài hỏi thẳng là biết.”
Viện Viện gật đầu.

“Chúng ta không thể cứ ở trong nhà mãi được.”
“Vậy ra mở cổng đi, ta cũng rất muốn biết rốt cuộc bọn họ là ai.”
Cổng lớn đột ngột mở ra, các cô nương trong xe ngựa bỗng chốc ngẩn ngơ.
Mộc Lan đứng trước xe ngựa, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng hỏi: “Mấy vị cô nương có chuyện gì cần giúp đỡ sao?”
Trong xe ngựa yên tĩnh, uy thế Tô Uyển Ngọc vẫn còn dư lại, mấy cô nương đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Dương Cửu cất tiếng trong trẻo nói: “Là thế này, bọn ta đi ngang qua nơi này, có hơi khát nước, muốn xin mấy chén nước uống, không biết chủ nhà có tiện hay không.”
Mấy vở kịch trên vũ đài cũng thường diễn như vầy.
Mộc Lan và Viện Viện, Đào Tử đều giật giật khóe miệng, mấy cô nương này cũng xem nhiều thoại bản quá rồi nhỉ?
Mộc Lan gật đầu.

“Mời các cô nương vào nhà.”
Lập tức phía sau mấy chiếc xe ngựa có mấy bà mụ và nha hoàn đi xuống, đem ghế đặt trước xe ngựa, xong xuôi mới vén rèm lên, đỡ mấy vị cô nương xuống xe.
Bởi vì chung quanh đây không có người, mà triều đại này cũng không quá mức khắc khe với nữ tử như Mộc Lan biết, cho nên bọn họ đều không đội mũ che.
Mộc Lan nhìn mấy cô nương, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Dương Cửu và Thượng cô nương một chút.

Trí nhớ Mộc Lan rất tốt, nàng đã từng gặp qua hai cô nương này, mặc dù chưa nhớ ra đã gặp nhau ở đâu, nhưng nàng cảm giác được có vẻ bọn họ đến đây là vì nàng.
Mộc Lan mời người vào nhà, bảo Viện Viện và Đào Tử đi pha trà.
Viện Viện và Đào Tử tùy tiện cầm một nắm hoa cúc dại ném vào nước sôi, đợi một lúc rồi cầm một bộ tách sạch sẽ đến, mỗi người đổ một tách.
Dương Cửu đột nhiên có cảm giác như đang uống trà ở hàng quán ngoài phố.
Nàng đi làm khách, chưa từng thấy qua cách thiết đãi khách nào sơ sài đến vậy.

Mấy vị cô nương cũng trợn to hai mắt.
Viện Viện và Đào Tử tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, nhu thuận đứng sau Mộc Lan.
Mộc Lan thầm buồn cười, trên mặt vờ như không thấy gì nói với mấy cô nương.

“Chắc các cô nương khát nước lắm rồi, mau uống đi.”
Mặt Dương Cửu cứng đờ, cười khan một tiếng, cẩn thận nhấp một ngụm, mùi hoa cúc trong miệng cũng không tệ như nàng tưởng, nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt.
Nàng cố nén uống hai ngụm rồi để xuống.
Mộc Lan thấy bọn họ đều uống xong rồi thì hỏi thẳng: “Mấy vị cô nương đến từ đâu? Sao lại đến nơi này?”
Dương Cửu cho rằng Tô Mộc Lan không biết thân thế của mình, nếu nàng mà biết thì sao còn ở đây trải qua tháng ngày khổ cực như này? Nếu biết thì đã sớm tìm tới cửa Tô gia rồi.
Cho nên Dương Cửu vô cùng thản nhiên nói cho nàng biết, mình đến từ Dương gia ở Tiền Đường, còn gia đình của các cô nương khác cũng thuộc dạng không phú thì quý.
Mộc Lan gần như ngay lập tức đã biết lí do tại sao bọn họ dòm ngó nàng rồi.
Mộc Lan cúi đầu cười nhạo, hóa ra là vì gương mặt của nàng, chẳng trách!
Viện Viện và Đào Tử cũng hiểu ra, mấy người thuộc tầng lớp như bọn họ nhất định đã gặp qua đại tiểu thư Tô gia.

Tuy hai nàng chưa từng gặp vị Tô đại tiểu thư kia, nhưng nghe nói người kia và tỷ tỷ là song sinh, vẻ ngoài chắc hẳn sẽ rất giống nhau.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Viện Viện và Đào Tử nhìn về phía bọn họ liền ẩn hiện ác cảm.
Mộc Lan đã biết rõ nguyên nhân, cũng chẳng có ý định chiêu đãi đối phương nữa.
Nếu bọn họ biết thân phận của nàng, thì cũng là cảm thấy hứng thú nên đến xem mà thôi, sẽ không làm chuyện hại nàng.
Thế là Mộc Lan bưng trà tiễn khách.

Dương Cửu cùng Thượng cô nương vốn dĩ không định mang theo mấy người tỷ muội tiến vào nhà nàng, bởi vì sợ người lớn biết được lại trách phạt, thấy Mộc Lan bưng trà, vội vàng đứng dậy cáo từ.
Mọi người kéo nhau vùn vụt rời đi.
Đào Tử tức giận nói: “Bọn họ muốn làm gì vậy?”
Mộc Lan thản nhiên đáp: “Chẳng qua là rảnh rỗi, không cần để ý làm gì.” Sợ là Tô gia sẽ gặp chút phiền phức.
Tô gia quả thực gặp chút phiền phức.
Kể từ khi Dương gia, Thượng gia và Chu gia vô tình đụng phải Mộc Lan, thì thân phận Mộc Lan cũng được lan truyền trong giới phu nhân thượng lưu ở Tiền Đường.
Trong đó không thiếu gia tộc có thù với Tô gia.
Biết Mộc Lan đã thành thân, có vài nhà tiếc nuối thở dài.

Nếu biết sớm một chút thì đã kêu một đứa thứ tử cưới người về, đây chẳng phải là cách hay để làm nhục Tô gia sao?
Xui sao nàng ta đã thành thân được một năm rồi.
Có mấy nhà cứ tiếc hận không thôi, nhưng rất nhanh đã lợi dụng chuyện này để đả kích Tô gia một phen, nhưng chẳng gây hề hấn gì cả.
Gần như tất cả người ở giới thượng lưu đều biết truyền thống về thai song sinh ở Tô gia cả rồi, cùng lắm người ta chỉ cảm thấy quy củ Tô gia quái lạ mà thôi.

Thực chất cũng chẳng thể đả động gì đến Tô gia, nhưng có thể kéo họ vô mấy lời đàm tiếu linh tinh, bọn họ cũng khoái chí lắm rồi.
Đối tượng bị dị nghị thường là người biết chuyện cuối cùng.
Lúc Chu thị biết được thì cũng đã vào đông.

Bà tức giận đến mức nằm trên giường vài ngày, sai Chu ma ma đi tìm hiểu, thế mới biết lời đồn đãi truyền ra từ Dương gia, hình như là người Dương gia ở trên phố đụng phải Tô Mộc Lan, tưởng lầm là Tô Uyển Ngọc.
Chu thị vuốt ngực hỏi Chu ma ma.

“Sao nó không chịu yên ổn chút nào? Lão gia vừa mới bị Hoàng thượng trách mắng trị gia không nghiêm thì nó liền chạy ra, nó chê nhà chúng ta còn chưa đủ loạn hay sao?”
Chu ma ma ôn nhu đáp: “Nàng sống ở Tiền Đường, khó tránh chuyện sẽ gặp phải.”
“Tiền Đường lớn như vậy, nó lại là cô nương chưa gả, nếu chịu an phận thủ thường thì làm gì bị người khác trông thấy?”
“Nghe nói nàng đã gả rồi.”
Chu thị sửng sốt.

“Gả rồi? Gả cho ai? Sao ta lại không biết?”
Chu ma ma rũ mắt, giọng điệu trấn an: “Nghe nói gả cho một đại phu, y thuật cũng không tệ lắm.”
Vẻ mặt Chu thị có chút khó coi.


“Nữ nhi Tô gia ta mà lại gả cho một đứa thợ?”
Chu ma ma không biết nên đáp lại thế nào.

Nhị tiểu thư gả cho một người thợ, đúng là thân phận của đối phương có hơi thấp, nhưng nhị tiểu thư không được nhận về, thì với tình cảnh của nàng, gả cho một đại phu có bản lãnh vẫn hơn là gả cho một nông phu.
“Phu nhân, vị Lý công tử kia cũng là người có công danh, không phải là dân thường.”
Nhưng cho dù là vậy, sắc mặt Chu thị cũng không khá hơn.
Nhưng bà cũng không thể làm gì được, bà không muốn Mộc Lan lại dính dáng đến cuộc sống của bà, một khi đã như vậy, càng không có chuyện bà chủ động đi tìm Mộc Lan.
Cho nên cơn tức này bà chỉ có thể thầm nuốt xuống, tạm thời không ra ngoài tiếp khách, đợi lời đồn đãi qua đi rồi tính tiếp.
Chuyện này Chu thị chỉ có thể nói với Chu ma ma, ngay cả con mình cũng không dám nói.
Mộc Lan ở ngoài phong ba bão táp, nên chẳng hề hay biết.
Buổi tối Lý Thạch trở về biết được, trong lòng thoáng phiền chán.

Ngoại trừ Tô Định, Lý Thạch không thích nổi người Tô gia, đặc biệt là Chu thị kia.
Lý Thạch không nói gì, chớp mắt đem chuyện này báo cho Tô Định.
Hắn không muốn có người quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của hắn và Mộc Lan.
Tô Định nhận được thư của Lý Thạch, có chút mỏi mệt.

Xoa xoa trán, y cũng chẳng có cách nào với mẫu thân.
Bà chưa từng có ý định sẽ kể cho bọn họ biết, bọn họ còn có một người muội muội.

Nếu không phải khi đó y cùng với nhị đệ đã hiểu chuyện, nói không chừng cũng sẽ giống như Uyển Ngọc với Tô Nhạc, nghe tôi tớ trong nhà bàn luận mới biết đến Mộc Lan.
Hơn nữa, thái độ của mẫu thân đối với Mộc Lan khiến y rất bất đắc dĩ.
Tô Định ngồi xuống ghế, trong mắt chợt lóe tia lạnh.

Đối với mẫu thân mình, y không có cách nào, nhưng không có nghĩa đối với mấy nhà khác y cũng như thế.
Dương gia đã quá lo chuyện bao đồng, tân đế lên ngôi, bọn họ liền cho rằng Tô gia sẽ sa sút?
Tuy phụ thân bị giáng chức, nhưng bọn họ đã quên, Tô gia còn có Tô Định là hắn.
Không phải từ trước đến giờ Dương gia đều công chính nghiêm minh, tâm địa thánh thiện sao? Vậy hắn đây sẽ thành toàn cho bọn họ!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.