Nông Gia Độc Phi​

Chương 12: Dạy Con Thì Dạy Từ Thuở Còn Thơ


Đọc truyện Nông Gia Độc Phi​ – Chương 12: Dạy Con Thì Dạy Từ Thuở Còn Thơ


“Kính, Kính Hiên, bọn họ..

cha của Đại Oa sẽ không có việc gì chứ?”
Nhìn theo một nhà ba người biến mất trong tầm mắt, Vương thì lập tức lôi kéo cánh tay nhi tử của mình lắp bắp nói, nàng tuy rằng đanh đá nhưng mà cũng chỉ là một thôn phụ chưa trãi qua sự việc lớn lao gì trong đời, cha của Đại Oa chảy nhiều máu như vậy thật sự đã dọa đến nàng.
“Yên tâm, không xảy ra việc gì đâu, nương, chúng ta đi vào nhà rồi nói.”
Cho nàng một nụ cười nhạt trấn an tinh thần, Lăng Kính Hiên không tiếng động mà rút cánh tay của bản thân ra khỏi tay nàng.
“Cha, cha của Đại Oa chảy thật là nhiều máu, thúc ấy..


có thể chết hay không cha?”
Hai tiểu bánh bao rõ ràng bị dọa không nhẹ, khuông mặt nhỏ tái nhợt, nhưng là bọn chúng cũng không phải sợ cha của Đại Oa chết hay không mà là Lăng Kính Hiên có thể đã gây họa rồi, tuy bọn họ còn nhỏ nhưng vẫn là biết, giết người là sẽ bị bắt đền mạng, cha của bọn họ vất vả lắm mới bình thường lại, bọn họ cũng không muốn mất cha.
“Ha..

ha..

hắn sao lại dễ chết như vậy được? Trên sách thường hay viết, người tốt thì thường sẽ chết sớm, tai họa sẽ lưu ngàn năm, các con cảm thấy cha của Đại Oa giống người tốt lắm sao?”
So sánh với tổ ba người đang lo lắng cho hắn, Lăng Kính Hiên lại là dáng vẻ không thèm quan tâm, hai tiểu bánh bao nghe xong thì nghi ngờ nhìn nhau, lại lần lượt lắc đầu, Lăng Kính Hiên lại thiếu chút nữa cười sặc, ngay sau đó lại mặt không biểu tình, ngồi xổm xuống lôi kéo hai tiểu bánh bao lại, nghiêm trang nói: “Tiểu Văn, Tiểu Võ, hai con phải nhớ cho thật kỹ, muốn đối phó với loại đàn bà đanh đá lại không biết xấu hổ, con càng phải ác hơn họ, tàn nhẫn hơn họ, không biết xấu hổ hơn so với họ, tuyệt đối không được nhường nhịn, khoang dung hay mềm lòng với họ, dục vọng của con người là không có giới hạn, hôm nay con khoang dung nhường nhịn họ một ngày, ngày mai họ sẽ càng lấn lướt tới gấp mười lần, chúng ta sẽ không chủ động gây chuyện, nhưng cũng tuyệt đối không sợ phiền phức tìm tới cửa, đối xử nhân từ với địch nhân thì cũng có nghĩa là con đang đối xử tàn nhẫn với chính mình, thời điểm cần thiết, lấy của địch nhân chút máu thì có gì mà lớn lao? Các con nhớ kỹ chưa?”
Vốn trên khuôn mặt tràn đầy vẻ tuấn tú giờ phút này lại chứa đựng khí phách băng lãnh, ở thế kỷ hai mươi mốt có lưu hành một câu chân ngôn như thế này, Dạy con thì dạy từ thuở còn thơ, Lăng Kính Hiên biết rõ điều này hơn bất cứ ai, hắn không có khả năng bảo hộ bọn nhỏ cả đời, cùng với việc lúc nào cũng phải lo lắng an nguy của bọn nhỏ, chẳng bằng trước tiên cho bọn chứng chứng kiến nhân tính của con người tàn khốc, đem bọn họ rèn luyện đến cường hãn bá đạo hơn so với bất luận kể nào.

“Dạ, chúng con nhất định sẽ nhớ kỹ.”
Hai tiểu bánh bao có lẽ cũng không hiểu hết toàn bộ những gì mà hắn đã nói, nhưng hai đứa vẫn không hẹn mà cùng gật đầu, thế giới này người đọc sách là cao nhất, hiện tại cha là một trong số đồng sinh ít ỏi có trong thôn, ở trong nhận thức của bọn họ, cha đã nói thì khẳng định là đúng.
Lăng Kính Hiên lúc này còn không biết, bởi vì hình thức giáo dục máu lạnh của hắn, tương lại thật đúng là đã huấn luyện hai người bọn họ trở thành hai đại cường giả quyền thế ngập trời, một người thì uy trấn tứ phương, một người thì khuynh đảo triều đình, đương nhiên, chuyện này thì chúng ta nói sau..
“Ngoan, hôm nay cha bắt được rất là nhiều cá, chúng ta vào nhà trước nào.”
Xoa xoa đầu hai tiểu bánh bao, Lăng Kính Hiên đứng dậy đi lại nâng lên thùng gỗ lớn từ trên mặt đất, lúc này Vương thị và hai tiểu bánh bao mới chú ý tới thùng cá, bên trong có thật nhiều cá, con nào con nấy đều rất ư là lớn, hai tiểu bánh bao, một đứa thì hưng phấn đến trực tiếp nuốt nước miếng, một đứa thì hai mắt cứ như biến thành hình dạng của hai đồng tiền, nhưng thật ra Vương thị lại lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, từ khi nào mà con của nàng biết bắt cá vậy nha?
Bên trong thùng gỗ ước chừng có khoảng mười con cá chép, mỗi con đều nặng khoảng chừng ba đến bốn cân, cũng may là Lăng Kính Hiên dùng nước từ Nguyệt Nha Tuyền nuôi nấng, nếu không nãy giờ mấy con cá này không chừng đã chết vì bị thiếu oxy mất tiêu rồi.
“Nương, ngoài cửa thôn của chúng ta có phải là có một cái chợ đúng không?”
Ngồi trong căn nhà rách nát của mình, Lăng Kính Hiên hai tiểu bánh bao đang vây quanh thùng gỗ mà mỉm cười hỏi, không có biện pháp nha, ký ức của nguyên chủ quá xa xăm, hắn cũng không chắc cái chợ ngoài cửa thôn không biết là sau năm năm, bây giờ nó còn tồn tại hay không nữa.

“Đúng là có một cái chợ, bởi vì là nơi giao nhau giữ các thôn, ngày thường bà con dân chúng đều sẽ đem một vài thứ đến đó đổi một chút tiền để sinh hoạt trong nhà, gần đây mọi người đều lo thu hoạch tiểu mạch và rau dưa, nên muộn một chút sẽ có không ít người đến đó mua đồ, con là tính toán mang đám cá này đi bán sao?”
“Dạ, con bắt được khoảng mười con cá, chờ lát nữa người mang một con về nấu cho cha cùng hai đệ đệ bồi bổ thân thể, con lại để chừa một con nấu cho hai tiểu bánh bao của con ăn, phần còn lại liền đem bán đổi chút tiền để sinh hoạt.”
Gật gật đầu, Lăng Kính Hiên thu lại tầm mắt, Vương thị cũng sinh thật tốt, một hơi sinh ra ba đứa nhi tử, trừ bỏ trưởng tử là hắn, phía sau còn có hai đứa đệ đệ là song sinh, con thứ là Lăng Kính Hàn và con út là Lăng Kính Bằng, nhưng mà xem ra nàng cũng là môt người bất hạnh, bỏ qua Lăng Kính Hiên không nói tới.
Lăng Kính Hàn hiện tại mười bốn tuổi, nghe nói là một người tuổi trẻ tài cao, là người có hi vọng thi đậu công danh nhất ở Lăng gia sau khi Lăng Kính Hiên bị đuổi đi, nhưng ông trời lại giống như là đang đùa giỡn hắn vậy, cho hắn một bộ thân thể đau yếu bệnh tật liên miên, lấy tình trạng thân thể của hắn hiện tại mà nói, căn bản là không thể chống đỡ tình huống khi đi thi phải ở trong phòng thi đến vài ngày, mà Lăng Kính Bằng, trời sinh lại không thích việc đọc sách, khi còn nhỏ lại là lão đại của đám nhóc trong thôn, hiện tại cũng giống vậy, Lăng lão gia tử hể cứ động một chút là lại đánh chửi, căn bản không xem Lăng Kính Bằng là cháu của mình, ở trong tình trạng này, mặc dù hai vợ chồng Lăng Thành Long sinh được ba đứa nhi tử, nhưng ở Lăng gia thì thân phận lại hèn mọn, phía trên có lão thái gia hàng ngày không vừa mắt họ, phía dưới thì có huynh đệ, chị em dâu thường xuyên thay đổi phương pháp hành hạ họ, cuộc sống hàng ngày trôi qua rất không xong.
“Con để lại một con cho bọn nhỏ bồi bổ thân thể là được rồi, phần còn lại toàn bồ đều đem đi bán hết đi, lại nói, con đừng tự mình ra chợ bán, muộn một chút nữa nương kêu cha của con đi một chuyến là được rồi.”
Nhi tử hiếu thuận khiến cho lòng của nàng ám áp, đối với việc thôn dân xung quanh chán ghét Lăng Kính Hiên, Vương thị chủ động đưa ra việc Lăng Thành Long đi bán cá dùm, nàng thật sự không nỡ để nhi tử của nàng vừa mới khỏe mạnh, đã phải vất vả đi buôn bán, lại phải chịu đựng cho những thôn dân đó xem thường chửi rủa nhục mạ.
“Cũng phải, nếu không thì như vầy đi, nương, người nói với cha cùng bọn đệ đệ buổi tối đến nơi này của ta ăn cơm đi, hôm qua ta đào được không ít rau dại, buổi tối người một nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Nghĩ đến việc Lăng gia vẫn chưa phân gia, cá này mà mang về nói không chừng cũng không đến lượt bọn họ được ăn, Lăng Kính Hiên cũng không có miễn cưỡng, nếu như bọn họ đã là người một nhà, chỉ cần bọn họ không hại hắn cùng hai tiểu bánh bao, thì Lăng Kính Hiên cũng chấp nhận chăm sóc bọn họ, coi bọn họ là người nhà của mình, thuận tiện y cũng muốn bắt mạch cho Lăng Kính Bằng xem xem hắn rốt cuộc là bị bệnh gì, có biện pháp nào trị tận gốc không, chi phòng này của bọn họ, chỉ cần có một người có tiền đồ thì những người khác mới ngóc đầu lên đứng thẳng eo làm người được.
“Tốt, vậy giờ nương đi nói với cha con.”
Vẻ mặt của Vương thị thật vui vẻ, liền đứng lên muốn đi liền, Lăng Kính Hiên vội nói với theo: “Nương đừng quên nhắn bọn đệ đệ cũng lại đây ăn cơm nha, ta đã thật lâu rồi không gặp được bọn họ.”

“Việc này..

Tốt, vậy nương để tiểu đệ của con dùng xe đẩy, đẩy hắn đến đây.”
Vương thị có hơi chần chờ, ngay sau đó lại nghĩ đến người một nhà thật vất vả lắm mới có thể ăn được một bữa cơm cùng nhau, liền quyết đoán đồng ý.
“Ai..

Vậy nương người đi cẩn thận một chút.”
Xem bộ dáng của nàng liền biết, bệnh của Lăng Kính Hàn thật sự nghiêm trọng, Lăng Kính Hiên cũng không có hỏi rõ ra, chỉ đứng dậy đưa nàng đi ra cửa, hai bánh bao nghe được tối nay bà bà cùng gia gia và hai tiểu thúc thúc sẽ tới nhà mình ăn cơm, liền vui tới mức huơ tay múa chân, dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ mà thôi, lại phải ở cùng hắn tại địa phương hẻo lánh dưới chân núi hoang vu này, hiếm khi mà có nhiều người đến nhà, sao mà không vui vẻ được chứ?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.