Đọc truyện Nóng Bỏng – Mạn Lâm FULL – Chương 32: Biển Caspi End
Edit by Kiera
Mùa hè năm sau.
“Anh cảm thấy quà kỷ niệm này sắp xếp như vậy được không?” Diêu Đinh ngồi ở trên sô pha phối hợp các loại quà tặng: “Sao em lại thấy cái nến thơm này không hiệu quả lắm nhở?”
Mạnh Phù Sinh sắp xếp hàng lý lớn nhỏ, bật cười: “Diêu tiểu thư à, em đã có không dưới 20 sự phối hợp rồi đó? Nên để Thiển Niệm tự mình làm đi, đừng quan tâm con bé.”
“Như vậy sao được, Thiển Niệm và Sở Thành gần đây bận rộn đủ thứ, tối nay còn phải đi biển Caspi, cũng không biết họ đã thu dọn hành lý chưa, chút việc nhỏ này người nhà mẹ đẻ không thể chia sẻ chút sao.”
“Anh thật muốn kêu Sở Thành cút lại đây, bản thân cưới vợ còn muốn làm vợ anh mệt mỏi, mệt chết cậu ta.” Mạnh Phù Sinh đóng một cái vali lại, kéo nó đến góc phòng khách.
“Ai da, người ta là vợ chồng tân hôn ngọt ngào rất bận rộn mà.”
“Ông xã em cũng muốn làm vợ chồng tân hôn, khi nào thì cô có thể biến thân phận người nhà mẹ đẻ này thành thật đây?” Mạnh Phù Sinh rót một tách hồng trà cho cô.
Mặc dù cả hai đã thảo luận mùa đông năm nay sẽ kết hôn, nhưng hai người vẫn cảm thấy ngày tháng trôi qua quá chậm, lại bắt gặp Thiển Niệm nói cái gì mà muốn trải nghiệm cảm giác kết hôn khi còn đi học, năn nỉ anh cô nàng rất nhiều lần mà không được, làm gì có chuyện em gái kết hôn trước anh trai chứ, nhưng Diêu Đinh chiều chuộng cô nàng nói đây là thời đại nào rồi, cuối cùng làm Mạnh Phù Sinh lui bước.
Vì vậy, mùa hè Thiển Niệm và Sở Thành kết hôn trước, Mạnh Phù Sinh đương nhiên càng ngóng trông tới mùa đông hơn.
“Tỉnh Hoà rốt cuộc tháng mấy mới vào đông vậy? Mùa hè này vẫn còn chưa hết nữa à.” Mạnh Phù Sinh lại bắt đầu lật lịch coi.
“Được rồi, anh lật sắp hỏng cuốn lịch luôn rồi này.” Diêu Đinh bật cười: “Anh biết không, khi em còn nhỏ, em không muốn đi học từ thứ hai đến thứ sáu vì vậy em đã xé năm ngày đó trong cuốn lịch, sau đó nói với ba, ba xem nè, lại đến cuối tuần rồi con không cần phải đi học nữa.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ba em thật sự nghỉ làm giả làm giáo viên một lần và đưa em đi chơi cả một ngày.” Nói rồi mèo con nhảy lên sô pha, Diêu Đinh vuốt ve cái đầu tròn của nó: “Phù Sinh, hôm qua em đã mơ thấy ba em rồi.”
Mạnh Phù Sinh đặt bộ quần áo đang gắp xuống rồi nói: “Tối nay trước khi đi bọn mình đi thăm ba nhé.”
“Vâng, được ạ.” Diêu Đinh gật đầu, bế mèo con lên: “Ai u, Mộng Mộng sao bây giờ con nặng thế? Mấy ngày tới sẽ có dì tới chăm sóc cho con nhá.”
“Có phải ăn nhiều nên béo không?”
Diêu Đinh trừng anh một cái: “Còn không phải trách anh à, cứ cho nó ăn mãi, kiểu này còn chưa tới một năm nữa sẽ biến thành heo con đó.”
“Béo hơn cũng tốt mà, nhìn vui vui.”
“Anh toàn nguỵ biện.” Diêu Đinh cười đứng dậy cùng anh thu xếp hành lý.
Buổi chiều thu dọn hành lý xong, Mạnh Phù Sinh và Diêu Đinh đi đến tiệm hoa mua một bó hoa cúc trắng rồi đi đến bia mộ của ba, sau khi cúng tế xong Diêu Đinh nói với Mạnh Phù Sinh: “Anh lên xe chờ em nhé, em muốn nói chuyện với ba.”
Mạnh Phù Sinh cầm cánh tay cô, nhẹ giọng nói: “Được.”
Sau khi anh rời đi, Diêu Đinh chậm rãi ngồi xổm xuống, vuốt ve tấm bia mộ bị ánh mặt trời chiếu rọi một nửa, rồi chậm rãi nói: “Ba, hôm nay thời tiết khá tốt, con biết ba thích yên tĩnh nhưng con và Phù Sinh lại tới đây quấy rầy ba.”
Một nửa bia mộ lạnh lẽo còn một nửa kia lại nóng bỏng: “Từ sau khi ba rời đi, con chưa bao giờ mơ thấy ba, tối hôm qua là lần đầu tiên ba đi vào giấc mơ của con.”
“Thật kỳ lạ, hình như con đã mơ thấy hồi ba còn trẻ, khi mà ba vẫn còn mặc cái áo hoddie như một thiếu niên tuổi đôi mươi.
Lúc đó con ngồi ở ngoài cửa tiệm mì, chủ quán bày một cái bàn, bán bia, con đang ăn khuya, còn ba thì ngồi cách con một bàn, đối diện với con, chúng ta một câu cũng chưa nói.”
“Cơm nước xong trên đường về nhà, giữa chúng ta cách nhau một quãng đường rất rộng, con cố gắng muốn đuổi theo nhưng trời lại bắt đầu mưa, tiếng mưa tí tách trên cánh đồng ngô làm con phải đi nhanh hơn, không biết từ khi nào ba đã đi sau con, con quay đầu lại nhìn thì ba phất tay về phía trước muốn con về nhà sớm một chút.”
“Con cầm chìa khoá mở cửa nhà, còn ba lại đứng ở đằng xa, con trượt tay làm rớt chìa khoá, lúc con sốt ruột muốn cúi xuống nhặt chìa khoá thì cửa từ bên trong mở ra, ngay sau đó Phù Sinh cầm dù che trên đầu con.”
“Con quay đầu lại, nhìn thấy ba nói với con: Về đi.”
“Trong giấc mơ, con ý thức được mình đang nằm mơ, con sợ khi tỉnh lại sẽ không còn được gặp lại ba nữa, nên con liều mạng chạy tới nhưng lại nhìn thấy ba ở trong mưa nhìn con rồi lại nói một câu: Về đi, Đinh Đinh.
Ba đưa con đến đây thôi.”
Diêu Đinh chạm vào dòng chữ trên bia mộ, lần này tới lần khác: “Mộng liền tỉnh.”
“Mộng tuy tỉnh, nhưng lời nói của ba, con nhớ rõ, ba cứ yên tâm.”
“Phù Sinh đối với con rất tốt, bọn con rất yêu nhau, ba cứ yên tâm.”
“Con đã tìm được thứ mình yêu thích, con sẽ nỗ lực trở thành một phiên dịch gia, ba cứ yên tâm.”
“Ba cứ yên tâm, đừng nhớ mong, đừng nghĩ suy.”
Sau khi Diêu Đinh lên xe, Mạnh Phù Sinh dịu dàng hôn lên trán cô, cửa sổ xe hạ xuống, con đường đi đến sân bay chạy đến cuối như muốn đâm vào ánh hoàng hôn, cùng với những bài hát tiếng anh không rõ lời đang phát trên radio.
Vừa đến sân bay Thiển Niệm và Sở Thành đã ra đón: “Anh, chị dâu, hai người đến rồi, chuẩn bị kiểm tra an ninh thôi.”
Diêu Đinh lấy hộ chiếu ra, chạy nhanh hỏi: “Mọi người đều tới chưa?”
“Đến rồi, tất cả đều ở đây.”
Mạnh Phù Sinh và Sở Thành khiêng hàng lý lên xe đẩy, ngược lại anh không hề có một chút hoảng hốt nào mà rất thong dong nói: “Đi thôi.”
Hôn lễ của Sở Thành và Thiển Niệm được tổ chức ở biển Caspi, nhưng họ muốn đi Tehran trước.
Buổi chiều cả hai đã đón bạn bè thân thiết ra sân bay để đi chứng kiến những thời khắc hạnh phúc trong cuộc đời cả hai.
“Chị Đinh Đinh!” Đồng Đồng kéo dì Tần từ từ chạy tới, Lý Mạt và Tiểu Nhu cũng vẫy tay với Diêu Đinh.
Cô chào hỏi bạn bè xong xuôi, rồi ngồi xổm xuống hôn Đồng Đồng một cái, hỏi nhóc: “Vui không?”
Dì Tần cười nói: “Tối hôm qua thằng bé vui vẻ đến mức ngủ không được.”
“Thật sao, vậy lát nữa lên máy bay để em ấy ngủ một chút.” Diêu Đinh đứng dậy đỡ dì Tần.
Sau chuyến bay nối chuyến thì khoảng 15 tiếng đồng hồ mới tới Tehran, Mạnh Phù Sinh và Diêu Đinh đưa mọi người tới khách sạn đã đặt trước nghỉ ngơi một ngày.
Đội lên kế hoạch cho trang trí hôn lễ đã đến đây trước một tuần, sau khi gặp mặt bọn họ, xác nhận mọi thứ đều thuận lợi thì Diêu Đinh và Thiển Niệm đi về phòng khách sạn, để Mạnh Phù Sinh và Sở Thành ở lại tiếp tục thảo luận chi tiết với họ.
“Khẩn trương chứ?” Diêu Đinh mở bình rượu vang đỏ.
Thiển Niệm dùng sức gật đầu: “Cảm giác đặc biệt không chân thật lắm, em không thể tưởng tượng được ngày mốt em phải kết hôn rồi.”
Hai người nâng ly chạm nhẹ vào nhau, Diêu Đinh cười nói: “Làm vợ hồi hộp là điều đương nhiên.”
Thiển Niệm ngồi trên ghế:”Chị Đinh Đinh, rõ ràng kết hôn hay không, chúng ta đều sẽ bên nhau, sẽ không có gì khác biệt, nhưng mà trong lòng em vẫn luyến tiếc, luyến tiếc chị và anh hai.”
“Đồ ngốc.” Diêu Đinh xoa xoa tóc, nhưng trong lòng lại thắt lại, dịu dàng nói: “Chị cũng luyến tiếc Thiển Niệm của chúng ta.”
“Anh em cũng vậy, gần đây tối nào anh ấy cũng đứng trên ban công hút thuốc, đứng đến hai ba tiếng đồng hồ.
Em biết mà, anh ấy thương em nhiều đến cỡ nào.”
Nước mắt Thiển Niệm chảy ra, vừa khóc vừa nói: “Nếu không em không kết hôn nữa.”
Diêu Đinh vội vàng rút khăn giấy ra: “Em nói bậy bạ gì đó.
Nếu A Thành nghe thấy, còn không tức chết à.”
“Mặc kệ anh ấy, anh ấy dám nổi giận sao?” Thiển Niệm lau nước mắt, cười nói.
Diêu Đinh mỉm cười: “Sau này em và A Thành phải sống thật tốt, cậu ấy cưng chiều em, em cũng phải quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn, lúc khó tránh khỏi những cãi vã hãy bình tĩnh thông cảm, cậu ấy nhất định sẽ không làm em uất ức.”
“Vâng, em biết rồi.” Thiển Niệm nghiêm túc lắng nghe: “Chị Đinh Đinh, chị cũng phải mãi mãi sống hạnh phúc với anh hai nhé.”
“Ừm.” Diêu Đinh và Thiển Niệm cùng uống cạn rượu.
“Thật tuyệt.”
“Ừm, thật tuyệt.”
Mạnh Phù Sinh và Sở Thành tiễn những người lên kế hoạch cho hôn lễ xong, thì dựa vào cây trong khách sạn hút thuốc, hút nửa điếu thuốc mới cảm thấy nhẹ nhõm khỏi quá trình lễ cưới phức tạp vừa nghe xong.
“Em nhớ hết chưa?” Mạnh Phù Sinh hỏi.
“Vâng.”
“Buổi tối sắp xếp lại toàn bộ quá trình, gửi một phần hồ sơ cho anh.” Giọng điệu nghe ra như báo cáo tài chính.
“Được.”
Anh cả như cha, tâm trạng của Mạnh Phù Sinh bây giờ rất phức tạp, đột nhiên anh nghĩ tới nếu sau này con gái mình kết hôn chắc anh sẽ phát điên mất: “Cảm giác thế nào?”
“Nói thật hay nói dối?” Sở Thành nhìn về phía anh.
“Vô nghĩa.”
“Vậy em sẽ nói thật.” Sở Thành cười thẳng thắn: “Chỉ một chữ, sướng.”
“Gì?”
“Em gái của anh cuối cùng cũng là của em.”
“Cút đi.” Mạnh Phù Sinh phả khói: “Em con mẹ nó chỉ muốn sống một ngày thôi à?”
“Em sai rồi.” Tốc độ nhận sai cực nhanh.
“Em nghiêm túc đây, cảm giác cứ như mơ thành thật, không biết mình đã làm thế nào để đi đến ngày hôm nay, từ ngõ cụt tới có nhà có xe như ngày hôm nay, còn có thể cưới được Thiển Niệm, xác xuất này còn thấp hơn trúng độc đắc.”
“Đường còn dài, còn nhiều việc phải làm.” Mạnh Phù Sinh vỗ vai cậu.
“Em rõ.” Sở Thành đứng thẳng dậy, hai người cùng nhau đi vào khách sạn.
Lúc quẹt thẻ mở cửa, Mạnh Phù Sinh dừng lại: “A Thành.”
Sở Thành quay đầu lại.
“Thiển Niệm giao cho em.”
“Vâng, anh yên tâm.”
Sáng hôm sau, thu xếp cho bạn bè thân thiết lên xe thuê, chạy từ Tehran tới Chalus mất 4 tiếng mới có thể tới biển Caspi.
Quang co uốn lượn suốt con đường, bên đường là phong cảnh tráng lệ, rừng cây xanh mướt, rất nhiều người Iran địa phương đến đây bằng ô tô để nghỉ mát, họ ngẫu nhiên dựa lều trắng ven đường, nướng BBQ uống rượu chơi đùa.
Mạnh Phù Sinh và Diêu Đinh đi riêng một chiếc xe, Diêu Đinh nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi tung mái tóc của cô, cô cảm thán: “Nơi này thật đẹp quá đi, mà anh lấy bằng lái xe quốc tế khi nào vậy?”
“Không nhớ rõ lắm, hình như 3-4 năm trước?”
“Lúc ra nước ngoài có cô nào nhìn trúng không?”
Trong mắt Mạnh Phù Sinh mang theo ý cười nhìn cô một cái, cố ý nói: “Có chứ.”
“Vậy thì Mạnh tiên sinh của chúng ta tới nói nghe một chút đi.”
Mạnh Phù Sinh một tay cầm vô lăng, một tay đặt lên cửa kính, nghiêm trang nói: “Gặp được một cô gái, đuổi theo tặng hoa cho anh, trốn cũng trốn không thoát.”
“Cái này không phải cô bé bán hoa sao?”
Mạnh Phù Sinh cười ra tiếng: “Làm sao em biết?”
“Anh đang cố che đậy à?” Diêu Đinh trừng anh.
“Không.” Khoé miệng Mạnh Phù Sinh nhếch lên: “Anh đang muốn tô đậm sự đẹp trai của mình, để em vì anh ăn một chút dấm.”
“Ha ha, anh thiếu đánh à.”
Tới Chalus rồi, mây trên trời trong xanh, ánh mặt trời chói chang chiếu xong những mái nhà rực rỡ màu sắc, vừa đúng giờ tan học giữa trưa của địa phương nên vừa xuống xe đã nhìn thấy từng nhóm học sinh nối đuôi nhau đi về nhà, nhóm học sinh nhìn thấy có người nước ngoài thì chào đón rất vui vẻ, một số còn muốn chụp ảnh với nhau, có thể thấy được người dân ở thành phố này rất nhiệt tình.
“Thật thần kỳ, cảm giác cho dù ở đâu thì thời học sinh của thiếu niên thiếu nữ đều giống nhau.” Diêu Đinh nhìn những các nam sinh và nữ sinh phía trước đang đi dưới nắng, cãi nhau ầm ĩ bằng tiếng Ba Tư mà cô nghe không hiểu, nhưng lại dường như hoàn toàn có thể hình dung được bọn họ đang nói cái gì.
“Đúng vậy, chúng ta khi đó cũng thế.” Mặt trời có chút chói chang, Thiển Niệm giơ khăn lụa lên tránh nắng.
Bọn họ thuê một biệt thự bên ven biển, Mạnh Phù Sinh đeo kính râm cho Diêu Đinh rồi để hai cô đưa bạn bè đi về phòng đã phân trước, còn anh và Sở Thành thì kiêng hành lý.
“Đẹp trai quá đi.” Thiển Niệm nhìn hai người bọn họ một tay xách một cái vali, cánh tay màu lúa mạch vô cùng cường tráng, không khỏi cảm thán nói.
“Ông xã em với anh em ai đẹp trai hơn?” Diêu Đinh hỏi cô nàng.
“Đương nhiên là anh em rồi, ông xã của chị đẹp trai hơn!”
“Không uổng công thương em!”
Hai người cũng đứng bất động, mang theo bạn bè thân thiết ở chỗ này nhìn hai người bọn họ trắng trợn táo bạo mê trai.
“Thấy chưa? Hai người đàn ông tốt duy nhất trên thế giới này đều có chủ rồi.”
“Sao em không có may mắn được như vậy nhở?”
“Đừng bị những điều đó mê hoặc, ông chủ chỉ tốt với vợ thôi, trong công ty ngài ấy rất nghiêm khắc, một giây chị cũng không muốn nhìn thấy ngài ấy.”
“Cho nên chị nói xem ông chủ mình đến tột cùng là người như thế nào nhỉ?”
“Mượn lời của Sở tổng” Cô gái kia khoác vai người đang hỏi: “Các cô không cần biết Mạnh Phù Sinh là người như thế nào, chỉ cần biết rằng anh ấy rất yêu Diêu Đinh là đủ rồi.”
“Sở tổng giết em rồi.”
“Ha ha ha ha.”
Cái nắng mùa hè đúng là không thể coi thường được, sau khi khiêng hành lý xong thì áo thun cũng ướt đẫm mồ hôi, về tới phòng Mạnh Phù Sinh trực tiếp cởi áo thun ra, uống vài ngụm nước đá.
“Anh đang quyến rũ em sao?” Diêu Đinh nằm ở trên sô pha, nhìn chằm chằm cơ bụng của Mạnh Phù Sinh đang đứng cạnh tủ lạnh.
“Hiệu quả không?” Mạnh Phù Sinh bật cười, kéo rèm cửa lại.
“Cực kỳ hiệu quả.” Diêu Đinh nhìn tới cả mặt đều ửng hồng hết cả lên, cười hì hì nói: “Lúc mới vào cửa em thấy bên ngoài có bể bơi, chúng ta có thể đi bơi rồi.”
“Có thể, nhưng anh vẫn hứng thú với bồn tắm này hơn.” Mạnh Phù Sinh chỉ vào bồn tắm sát bên cửa sổ: “Cái này không gian lớn, rất tiện làm.”
Giây tiếp theo Diêu Đinh ném gối ôm qua, ngăn ai kia đang mặc sức tưởng tượng từng bước lại gần.
Sau khi nghỉ trưa một lát thì buổi chiều bận đến túi bụi, từ nào là váy cưới, hoa cưới, nhẫn cưới cho đến dây leo hoa, rượu, quà cáp đều phải kiểm tra lần cuối từng cái một.
Sau khi làm xong cũng đã 3 giờ sáng rồi, Thiển Niệm vô cùng mệt mỏi nên vừa lên giường đã ngủ rồi, ngày mai cô nàng còn phải dậy sớm trang điểm, hoàn toàn không có tâm tình ngủ không được trước khi cưới.
Cùng một nghi lễ với những người khác nhau, ký ức trong đầu họ cũng khác nhau.
Sáng sớm, Diêu Đinh giúp Thiển Niệm đeo một chiếc vòng cổ, nhìn cô nàng trong gương rồi nói: “Thiển Niệm của chúng ta nhất định là cô dâu đẹp nhất trên thế giới.”
Thiển Niệm nắm chặt tay cô, cười rạng rỡ, thợ chụp ảnh bên cạnh cũng ghi lại khoảng khắc này.
Diêu Đinh cảm thấy chuẩn trước khi cưới thì dài như nửa thế kỷ vậy mà tới ngày kết hôn rồi tiến độ lại nhanh gấp 8 lần, các khách mời nâng rượu cười đùa, tiếng đàn Cello du dương, các phù dâu phù rể cùng với các phù dâu phù rể nhí đã tới.
Diêu Đinh nhìn Sở Thành đang đứng bất động bên linh mục, cô cũng đang chờ đợi giây phút đó giống cậu.
Khi Mạnh Phù Sinh nắm tay Thiển Niệm đứng ở đầu bên kia của thảm đỏ, mọi người lập tức vỗ tay hoan hô, rải hoa tươi trong lãng hoa nhưng Diêu Dinh lại dường như không thể nghe được gì, cô chỉ cảm thấy có một luồng ánh sáng đang chiếu lên người Phù Sinh và Thiển Niệm, làn váy cưới chậm rãi kéo đi, bọn họ từng bước từng bước đi tới bên cạnh Sở Thành.
Cô nhìn thấy khi Phù Sinh đưa tay Thiển Niệm cho Sở Thành, mắt anh đã đỏ hoe, chỉ nói một câu: “Làm tốt lắm.”
Trao nhau lời thề, đeo nhẫn vào, vén khăn che mặt lên, triền miên hôn môi, tất cả mọi người đều đang chúc phúc cho các em.
Cuối cùng, Sở Thành nói với Thiển Niệm, người đang rơi nước mắt: “Có rất nhiều chuyện anh không tin, thậm chí có chuyện đã từng tin nhưng hiện tại lại không tin nữa.
Nhưng chỉ duy nhất chuyện kết hôn với em, anh chưa bao giờ có một khoảng khắc nào nghi ngờ bản thân mình, bởi vì em là thành tâm sở niệm[1] của anh.”
Thành tâm sở niệm, tất có hồi âm.
[1]: Điều luôn luôn chân thành mong nhớ.
Thiển Niệm không hề ngoài ý muốn ném bó hoa vào tay Diêu Đinh, cô nàng gõ gõ ly champagne, nghịch ngợm nói: “Giờ là lúc tôi muốn nhận lời chúc phúc của mọi người, ngày lành nên nghe nhiều lời tốt đẹp, micro tôi đã dọn xong rồi, mọi người hãy nhiệt tình chúc phúc tôi nhé!”
Bạn bè bật cười, bạn bè bạn học của Thiển Niệm và Sở Thành đều đi lên chúc phúc cho bọn họ, nói về cảm xúc chắc chắn sẽ tránh khỏi rơi lệ, cuối cùng sắp xếp chính là Diêu Đinh tiến lên chúc phúc.
Diêu Đinh vỗ vỗ vào micro, nghệ sĩ dương cầm đang chơi một giai điệu nhẹ nhàng, cô nhìn Phù Sinh đang ngồi dưới sân khấu, rồi nhìn Thiển Niệm và Sở Thành còn có các khách khứa đang có mặt, cười nói: “Khi lần đầu tiên Phù Sinh đưa tôi đến gặp Thiển Niệm, chúng tôi vẫn còn đang học lớp 10, khi đó em ấy đã nắm chặt tay tôi và nói với tôi rằng, chị Đinh Đinh sau này chúng ta phải làm người nhà nhé.”
“Thật sự lúc ấy tôi có sững sỡ một lúc, bởi vì cái từ “người nhà” quá nặng nề, nhưng thật may mắn thay, hiện giờ chúng tôi thật sự trở thành người một nhà.”
“Trước khi gặp được đối phương, chúng tôi tàn khuyết[2] lại yếu ớt, nhưng có lẽ Sơn Cốc đã thực sự nghe thấy tiếng gọi năm ấy của chúng tôi.” Diêu Đinh nhìn thoáng qua Thiển Niệm, hốc mắt nháy mắt ướt át, cô nhanh chóng dùng tay phẩy phẩy bên mắt: “Không được, tôi đã hứa với Thiển Niệm là sẽ không khóc rồi.”
[2] Ở đây nghĩa là tuổi thơ không trọn vẹn.
Khách khứa đều bật cười, Tiểu Nhu cùng Lý Mạt còn kêu lên: “Không sao đâu!”
Phù Sinh từ dưới sân khấu đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, đưa khăn tay cho cô rồi ôm eo cô và nói: “Không có việc gì.”
Diêu Đinh ngăn nước mắt lại, tiếp tục cười nói: “Từ khi tôi học phiên dịch cho tới nay, tôi đã gặp được một từ mà mình rất thích trong tiếng Zulu, đó là ubuntu[3].”
“Nó có nghĩa là: Tôi nhìn thấy giá trị của mình trong đôi mắt của bạn, mà bạn cũng nhìn thấy được chính mình đáng quý nhất trong ánh mắt của tôi.”
[3]: Triết lý của ubuntu: “Tôi được là chính mình nhờ có những người xung quanh”.
“Tôi nghĩ, tình cảm giữa chúng tôi có lẽ là giống như vậy, chúng tôi không hề tàn khuyết, không hề yết ớt, chúng tôi kiên cường mà dũng cảm.
A Thành cùng Thiển Niệm nhất định sẽ rất hạnh phúc, tôi cũng hy vọng mỗi một vị đang ngồi ở đây có thể tìm được ubuntu của đời mình.”
Tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng cười vui vẻ, tiệc tối ăn uống linh đình, tiếng cười nói rôm rả náo nhiệt, Mạnh Phù Sinh nói với Diêu Đinh: “Chúng ta đi tản bộ đi, để bọn họ quậy.”
“Được đó.” Diêu Đinh kéo Đồng Đồng hỏi nhóc: “Em muốn ra ngoài ngắm biển không?”
Đồng Đồng lập tức gật đầu, Mạnh Phù Sinh mỉm cười một tay bế nhóc lên: “Nhóc này hơi nặng đấy.”
Đang đi ra ngoài thì gặp phải Cung Quan Dương đang xông vào, cậu thấy hai người đi ra thì ngạc nhiên nói: “Kết thúc rồi à?”
“Mình còn tưởng cậu không tới đấy, Cung Quan Dương!” Diêu Đinh lắc đầu: “Vẫn còn rất náo nhiệt.”
“Lỗi mình, máy bay đến muộn, hai người đi đâu vậy?” Cung Quan Dương nhìn về phía Mạnh Phù Sinh.
“Đi dạo.” Mạnh Phù Sinh đưa mắt ý chỉ về phía bãi biển.
“Sau không dẫn tôi đi với?” Cung Quan Dương cố ý trêu chọc.
“Vậy cậu trực tiếp ngồi máy bay về đi.”
“Thật là độc ác, vậy mà tôi còn tính gửi một phong lì xì lớn cho em gái của cậu.”
“Vậy thì được, cậu đi vào trong ngồi đi.”
“Gian thương.”
“Quá khen.”
“Được rồi, hai người ấu trĩ muốn chết.
Quan Dương cậu vào trước đi, bọn mình đi xíu rồi quay lại.” Diêu Đinh nói.
“Được, không làm phiền hai người nữa, mình vào chúc mừng trước đây.”
Cung Quan Dương mới vừa cầm lấy một ly champagne, bởi vì quá nhiều người, một người phụ nữ bên cạnh bỗng nhiên đụng vào cậu, chắc là Cupid cũng đang mê rượu uống say nên không cẩn thận mà bắn tên vào ly rượu, nhưng tóm lại là duyên phận đang lặng lẽ tiến đến.
Diêu Đinh mặc một chiếc váy trắng cùng với giày cao gót trên tay, như có một đợt sóng nhỏ trên biển, Mạnh Phù Sinh cởi áo vest ra, hai người đi dạo trên bờ biển, nước biển không qua mắt cá chân, rất mát lạnh.
Còn Đồng Đồng vui vẻ tung tăng chạy ở phía trước, tiếng sóng biển không ngừng vang tới, mênh mông vô bờ.
“Đồng Đồng, em thích biển Caspi không?” Diêu Đinh gọi nhóc.
“Siêu cấp thích!” Đồng Đồng để chân trần chạy vội lại đây.
“Thực ra, biển Caspi không phải là biển, nó là một cái hồ, nhưng nó lại rất lớn rất lớn.” Diêu Đinh nói với nhóc.
“Ở trong lòng em đó là biển ạ!” Đồng Đồng ngẩng đầu đầu nói.
“Vậy em cảm thấy biển có màu gì?” Mạnh Phù Sinh hỏi.
“Chắc là…!ánh sáng ạ!”
“Hửm?”
“Bởi vì biển có thể tràn ngập ánh sáng mặt trời vào ban ngày, và các vì sao ánh trăng vào ban đêm, vì vậy nó là ánh sáng đấy ạ!”
Mạnh Phù Sinh cùng Diêu Đinh bật cười, còn Đồng Đồng thì chạy đi nhặt vỏ sò.
Vì sao rực rỡ, Mạnh Phù Sinh và Diêu Đinh cùng ngồi trên bãi biển, gió biển mặn mà thổi qua, mang tới không khí ướt át, biển trời một màu, tĩnh lặng tự nhiên.
“Biển Caspi đẹp quá nhỉ.” Diêu Đinh đếm ngôi sao trên bầu trời.
“Cũng phải xem là đi với ai.”
“Vâng?”
“Cùng em ở bên nhau, cảm giác đi nơi nào cũng đều thú vị.”
Diêu Đinh đến gần anh hơn: “Em cũng vậy.
Vào buổi chiều, toàn bộ bầu trời trên biển Caspi đều biến thành màu hồng, còn có vịt biển này, ngư dân này, em còn muốn nhìn nhiều lần hơn nữa.”
“Ngày mai lại đến.”
Hai người nằm trên bãi biển, Diêu Đinh gối vào cánh tay của Mạnh Phù Sinh.
Mạnh Phù Sinh nhìn chăm chú góc mặt của Diêu Dinh dưới ánh trăng sáng ngời, rồi đột nhiên hỏi cô: “Em có chuyện gì hối hận không?”
“Sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?” Diêu Đinh nhìn anh.
“Anh đột nhiên nghĩ tới.”
“Có.” Diêu Đinh lắng nghe tiếng côn trùng kêu vang vọng trong đêm hè: “Có đôi khi sẽ nghĩ nếu…!lúc đó em có thể dũng cảm tiến thêm một bước nữa là tốt rồi, có thể ở lại thay vì phải rời đi.”
Mạnh Phù Sinh nhẹ nhàng vén mái tóc dài thổi loạn ra sau tai rồi âu yếm ôm cô vào lòng.
“Còn anh thì sao?” Diêu Đinh hỏi: ” Anh có chuyện hối hận không?”
“Có.” Anh trả lời rất nhanh, làm cô có hơi ngạc nhiên.
Giọng nói ấm áp của Mạnh Phù Sinh hoà cùng với tiếng sóng biển: “Năm ấy ở Sơn Cốc anh muốn nói với em.”
“Anh yêu em.”
“Bởi vì có em, anh mới có thể kiêu ngạo đối mặt với nỗi đau.”
“Anh yêu em.”
________
[4631 từ]
HOÀN
[11/11/20 – 11/02/21]
________
Đến đây là kết thúc rồi.
Thật sự cảm ơn mọi người lại cùng tui đi qua một bộ truyện nữa.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Cảm ơn rất nhiều.
Bộ truyện này là bộ truyện tui bỏ ra nhiều tâm huyết nhất.
Bởi vì đối với tui nó thật sự rất hay, rất ý nghĩa và một phần là vì nó có 30 chương mà chương nào cũng từ 3k-7k từ, edit mà muốn khóc luôn.
Cảm ơn mọi người một lần nữa ????
Chúc mọi người năm mới vui vẻ ❤️ .